Về đến phủ, Thẩm Nhạn đưa đồ cho Tiểu Thúy Tiểu Mai sau đó đi tắm, nước nóng ấm vừa đủ bên trên còn rải cánh hoa hồng cùng một ít hương liệu thơm ngát được cho vào thùng tắm.
Thẩm Nhạn cởi y phục làn da trắng nõn hiện ra, y bước một cha vào thùng thử độ ấm. Ừm vừa đủ, y ngâm mình vào thùng thở hắc ra một hơi.
….…,Tắm xong y liền trèo lên giường thổi tắt đèn cầy ngủ sớm, hôm nay vui chơi đến mệt lã người bây giờ y chỉ cần nhắm mắt là ngủ liền.
Bóng tối yên tĩnh, gió lạt soạt từ cành cây thỉnh thoảng lại vang lên một làng gió thổi đến người Thẩm Nhạn kiến y lạnh run. Chờ đã, gió? Y nhớ trước lúc ngủ đã đóng chặt hết tất cả cửa sổ.
Thầm Nhạn: ….!
Mở toang mắt ra vừa định ngồi dậy xem thì bất chợt một bóng đen bay đến tốc độ nhanh đến đáng sợ, một bàn tay to lớn bốp lấy cổ y tay còn lại bịt miệng y lại đè y xuống giường người kia cũng thuận thế ngồi lên người y.
Thầm Nhạn:"...." Oa ăn trộm đại ca tha mạng!
" Im lặng, nếu không ta giết ngươi" Tên hắc y nhân đưa miệng lại bên tai y vừa nói vừa phà hơi vào, tư thế ái muội. Thẩm Nhạn gật gật đầu, hắc y nhân thấy thế buông tay bịt miệng và bốp cổ y ra sau đấy bắt lấy hai tay y đè lên đỉnh đầu.
" Bây giờ trả lời ta vài câu hỏi " Hắc y nhân bịt mặt này nói, a thật ra không bịt mặt ta cũng không thấy rõ hắn, Thẩm Nhạn không phải người học võ không nhìn đêm rõ như họ cậu chỉ là một thiếu niên chân yếu tay mềm lạc vào thế giới cổ đại này đã thảm lắm rồi còn gặp phải biến thái rồi đến ăn trộm này. TvT
" Được "
" Mục đích của Hoàng đến Yến Quốc khi cử ngươi đến Diệp Quốc là gì?" hắc y nhân cuối gằm mặt xuống ta có cảm giác nếu như ta dám nói có mục đích gì đó hắn sẽ lập tức giết ta. Thật ra dù ta xuyên đến đây sống bằng thân thể Thất hoàng tử Yến Quốc tuy nhiên ta cũng không tiếp nhận kí ức nguyên thân a những gì ta biết là do tìm hiểu được thông tin, ngoài những thứ lặt vặt ra y chả còn biết vì nữa a làm sao biết được chuyện hắc y nhân muốn hỏi. Nhưng mặc kệ giữ mạng trước cái đã.
" Không có " Thẩm Nhạn dứt khoác nói, dù có y cũng phải phủ nhận tất cả nếu muốn sống lâu hơn a.
" Nói dối " hắc y nhân gằng giọng với Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn:....
Nói có thì bị giết nói không có thì hắn không tin! Cuộc sống thật khó khăn!
" Ta…thật sự không có! Ngươi không tin thì còn hỏi ta làm gì?! Trực tiếp giết ta chết luôn đi!" Thẩm Nhạn khóe mắt rưng rưng nói với hắc y nhân, oa đại ca tha mạng ta còn trẻ lắm còn mẹ già con thơ cần nuôi.
Hắc y nhân: "...."
Dường như nghiền ngẫm xem y có nói thật không hắn nhìn chằm chằm y một lát mím môi không nói gì.
" Ngươi nói không có, vậy chứng minh đi " Hắc y nhân buông lời.
" Làm, làm thế nào chứng minh?"
" Ngươi đoán xem " Hắc y nhân phà hơi vào tai y nói nhỏ vào tai y.
Thẩm Nhạn: ....
Ta thật sự không biết làm sao để chứng minh!
" Nửa tháng sau Yến Quốc sẽ đến cống nạp cống phẩm, ngươi nhất định phải đến tham gia yến tiệc hôm đó " Có lẽ thấy người dưới thân vẫn không nghĩ ra được hắc y nhân đành trả lời câu hỏi này dùm y.
Yến tiệc? Nói như vậy là Hồng Môn Yến rồi! TvT
" A vậy sao có thể chứng minh ta thật sự không có mục đích gì?" Đến dự thì đến nhưng y không hiểu lắm mình đến dự thì liên quan gì đến chứng minh?
" Không cần quan tâm, ngươi cứ nghĩ cách đến là được "
Bản thân Thẩm Nhạn cũng được coi là "cống phẩm" hiện tại lại là nam sủng danh không chính ngôn không thuận trong vương phủ này ngay cả ra ngoài cũng chỉ có một lần trong đêm nay huống hồ là đếm dự yến tiệc trong cung Diệp Quốc đúng là xét về thân phận lẫn tư cách hiện tại của y không đủ a!
" Được " Mặc kệ cứ đáp lời tạm giữ cái mạng cái đã.
Hắc y nhân nghe y trả lời xong trong rất vừa lòng, hắn đưa tay lấy cái chăn để kế bên rồi cuộn người dưới thân lại thành một cái bánh chưng. Cuộn xong hắn liền vèo một cái biến mất trong bóng đêm u tối.
Thẩm Nhạn:....
Đi thì đi ta cũng không cản còn cuốn ta thành bánh chưng làm gì!
Thẩm Nhạn u uất như quả phụ mất chồng kệ mình bị quấn lăn ra ngủ luôn y mệt lắm rồi đã nửa đem hôm còn gặp ăn trộm, ngủ trước rồi có chuyện gì hả tính sau.
_ _ _
Diệp Chấn không tiếng động lách mình vào phòng ngủ, cơi y phục hắc y nhân ban nãy gặp Thẩm Nhạn ra. Không tiếng động đi tắm rửa thay lại y phục hàng ngày rồi kêu quản gia vào.
" Sai người điều tra Thầm Nhạn, tất cả về y " Hắn dặn dò quản gia rồi cho người lui ra.
Thẩm Nhạn, người này rất khà nghi. Nhưng hắn mong là không phải, đã lâu không ai làm cho lòng hắn ấm áp nữa nhưng từ lúc gặp y hắn liên tục có nhiều cảm xúc khác thường.Vì giang sơn Diệp Quốc nếu y quả thực là một mối họa lớn cần trừ khử, vì Diệp Quốc vì muôn dân Diệp Quốc cũng là vì hắn, hắn không chần chờ giết y….