Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!

Chương 11: Ngọc Hồ Điệp




Ngoài củ nhân sâm ngàn năm to chà bá kia còn rất nhiều thuốc quý được đưa đến sau đó Tam thất, Khổ sâm, Nấm linh xanh, Xuyên tiêu, Hà thủ ô, Sâm ngọc linh, Đương quy, Sâm đại hành,..v…v..

Toàn là thuốc bổ máu lưu thông khí huyết a.

Liên tiếp hai tháng sau đó là ngày tháng " đắng" chát của Thẩm Nhạn ngày nào cũng phải uống thuốc khiến y ngán đến phát tởm rồi.

Hai tháng sau đó y đã cảm thấy cơ thế tốt lên hẳn còn có thể chạy vài vòng sân không mệt!

Hiện tại tâm tình y khồng tồi đang đi dạo trong hoa viên vương phủ, hai hôm trước tên biến thái kia đã cho phép y hoạt động trong vương phủ trừ một số nơi không được phép thì nơi nào y cũng có thể đi tất nhiên chỉ phạm vi trong phủ, y không được phép ra ngoài.

Không sao, làm một con cá mặn cũng tốt ヘ( ̄ω ̄ヘ)

Thẩm Nhạn nhao nhao nhảy chân sáo đi dạo khắp khuôn viên trong vương phủ, Tiểu Thúy Tiểu Mai xách váy chạy theo sau lưng y luôn miệng bảo y chạy chậm lại, coi chừng té. Tất nhiệt không tin rồi làm gì có ai té trên đường bằng chứ, là các nàng lo thái quá thoi haha.

Đúng lúc này Thẩm Nhạn trượt chân té…?!

Thẩm Nhạn: "...."

Trước lúc gương mặt soái ca của y tiếp xúc thân mật với mặt đất y liền nhắm mắt a không muốn nhìn cảnh tượng tàn khốc này đâu y sắp bị hủy dung a!

Nhưng đau đớn không tới như y tưởng tượng và gương mặt soái ca của y vẫn bảo toàn nguyên vẹn. Mà..nền đất này sao mềm mềm thế nhỉ?

Một bàn tay vòng qua hông y bốp bốp sau đó vuốt lên xuống.

" Chạy nhanh như vậy làm gì? " Giọng nói trầm thấp thoáng mang ý cười vừa nói vừa thổi gió vào bên tay y.

A, tên biến thái nha

Thẩm Nhạn mở mắt ngước nhìn người cao hơn mình cả một cái đầu sau đó đẩy hắn ra.

" Khụ, ta đi dạo. Đa tạ " Y đỏ tai nói với hắn sau đó chạy băng băng đi mất bỏ lại Diệp Chấn liếc nhìn phía sau y.

Tiểu Thúy Tiểu Mai vừa mới chạy lại chưa kịp thỉnh an Diệp Chấn thì Thẩm Nhạn lại tiếp tục chạy…..

Các nàng lại tiếp tục xách váy lên chạy theo y không ngừng kêu y chậm lại đợi các nàng.

Diệp Chấn liếc liếc ba người, hình như từ lúc có Thẩm Nhạn về phủ ở chỗ này luôn náo nhiệt hắn cũng cười nhiều hơn đi?!

Bỏ qua chút cảm xúc khác lạ ở trong tim hắn lên bước chân đi về thư phòng dặn dò quản gia đi phía sau thêm một con gà quay vào thực đơn Thẩm Nhạn tối nay.

Nuôi mãi cũng không béo lên, như vậy sao ăn ngon đây?

_ _ _ _ _ _

Chạy một mạch tới đình viện giữa hồ Thẩm Nhạn dừng lại ngồi xuống nghĩ ngơi.

A, vừa nãy tên biến thái đỡ được y nha! Nhưng tên khốn đó dám ăn đậu hủ của y! Hừ biến thái mãi vẫn là biến thái.

Tiểu Thúy Tiểu Mai xách váy theo kịp không ngừng vịnh bàn thở dốc trách y chạy nhanh không chờ các nàng. Tiểu Mai còn giả vờ hờn dỗi y.

" Được rồi đừng có giận ta, tối nay cho mỗi người các ngươi một con cá nướng! " Thẩm Nhạn hào phóng nói từ lúc y bệnh tới giờ ngày nào cũng ăn món ngon thỉnh thoảng các nàng cũng cùng ngồi ăn với y nhưng lúc có Diệp Chấn lại lui ra vì thân phận chủ nô.

" Phải là một đĩa cá chứ! Công tử thật keo kiệt với bọn ta" Tiểu Thúy bĩu môi nói, ngày nào nàng cũng thấy mấy món đó nhìn mà phát thèm dù được Thẩm Nhạn lén lút cho ăn chung nhưng chung quy nàng vẫn muốn thử xin xem sao Công tử rất tốt với bọn nàng không xem các nàng là hạ nhân mà như bằng hữu. Từ lâu các nàng cũng đã không câu nệ quan hệ chủ nô với Thẩm Nhạn mỗi lúc chỉ có y với các nàng.

Thẩm Nhạn: "..."

Ăn nhiều như vậy không sợ mập sao?! Mập quá sẽ không lấy chồng được a!

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tiểu Thúy Tiểu Mai vốn chẳng mập mà còn hơi gầy gò là một soái ca đẹp trai tốt bụng tất nhiên Thẩm Nhạn không thể dành ăn với tiểu cô nương a.

_ _ _ _ _ _

Tối đó đúng là có món cá nướng còn có cá hấp, cải xào tôm, đậu hũ nhồi thịt, canh gà ác, nhất là còn thêm một con gà quay to đùng đang khỏa thân trên đĩa kia.

Thẩm Nhạn: (♡ω♡ )

Đang muốn cùng các nàng ngồi vào bàn xơi món nhưng người không mời đến lại đến.Thật biết chọn giờ đến ngay lúc vừa dọn món lên!

Tên này không phải đến dành gà quý với y đi?! Thẩm Nhạn liếc xéo Diệp Chấn.

Ngược lại với y hắn rất tự nhiên ngồi cạnh y, vươn tay bế người ngồi vào lòng hai tay không ngừng ăn đậu hủ của y cằm cọ cọ lên đỉnh đầu y.

Thẩm Nhạn nhìn Tiểu Thúy Tiểu Mai ra hiệu xầu cứu.

Hai nàng liếc nhau một cái hiểu ý cúi người xin lui ra rất tri kỉ đóng cửa phòng lại để không gian cho cặp cẩu nam nam đang thà cơm chóa này.

Thẩm Nhạn "...?!"

Help me, sao các người lại bỏ ta a…?!

" Sao vậy?" Thấy người trong ngực cứng người lại hắn nâng cằm y lên chụt một cái rồi xoa xoa bụng nhỏ y hỏi.

" Ha…ha, không có gì" Thẩm Nhạn nghiến răng nghiến lợi nói tên này càng ngày càng giỏi ăn đậu hủ nha!

Diệp Chấn đặt Thẩm Nhạn vào lại ghế kế bên sau đó hai người yên lăng dùng bữa. Nói là cả hai nhưng thật ra chỉ có mình Thẩm Nhạn là ăn hắn chỉ gắp vài đũa rồi ngưng, dùng tay chống cằm nhìn người bên cạnh ăn cơm.

Thẩm Nhạn ăn rất nhanh miệng còn chưa nhai hết mà tay đã vung đứa gắp liên tiếp vào chén. Hai má nhai nhai phình lên như một con sóc tham ăn. Nhìn dáng vẻ này của y như sợ ăn chậm thì sẽ bị hắn ăn hết. Thật đáng yêu.

Thẩm Nhạn nào quan tâm Diệp Chấn nghĩ gì y chỉ tập chung lom lom vào đóng đồ ăn của mình tập trung toàn bộ nội lực tấn công địch ( gà quay ).

Với sự chiến đấu không ngừng nghỉ của y thì kẻ địch đã bị tiêu diệt toàn bộ chỉ còn xương vụn trên chiến trường.

Thẩm Nhạn: Win (。•̀ᴗ-)✧

" No chưa?" Diệp Chấn lấy khắn tay trong tay áo lau miệng cho y cười nói.

Ừm ừm no rồi nha. Thẩm Nhạn gật đầu tâm trạng vui vẻ hiện lên trên mặt.

" Vậy giờ chúng ta vận động tiêu cơm nào" Diệp Chấn cười gian, không đợi Thẩm Nhạn phản ứng hắn liền bế y lên giường. Không đợi người phía dưới kịp phản kháng miệng liền hôn vào y luồn lười vào khoan miệng Thẩm Nhạn, tay hoạt động nhanh chóng cởi y phục hai người.

Thẩm Nhạn:...!!!

Y bị bẫy rồi! ∑d(°∀°d)

Một canh giờ sau, Diệp Chấn bế người đi tắm sau đó cả hai cùng lên giường. Chén đĩa lúc trước đã được dọn dẹp lúc cả hai tắm.

Thẩm Nhạn nằm trong lòng Diệp Chấn thở dốc, mặt đỏ au cơ thể mềm nhũn dựa vào người hắn.

Tay Diệp Chấn sờ sờ eo y thình thoảng bốp bốp ăn đậu hũ.

Khi Thẩm Nhạn sắp không nhịn được mà ngủ mất thì Diệp Chấn bỗng ngồi dậy dựa vào giường sau đó bế y lên đặt trên đùi hắn hôn hôn hai cái trên trán và má.

Tiếp theo không biết từ đâu trên tay hắn liền xuất hiện một miếng ngọc bội màu trắng đục là ngọc bội hồ điệp nha trên đó còn khắc một chữ Chấn, tức là ngọc bội tùy thân đi? Lấy nó ra làm gì?

Thẩm Nhạn khó hiểu nhìn nhìn miếng ngọc bội hồ điệp trắng đục này cũng không nói gì.

" Tặng ngươi " Diệp Chấn cầm tay y lên đặt nó vào.

Thẩm Nhạn:...?

Nếu là đồ ăn hay nhân sâm ngàn năm gì đó ta còn nhận, đưa là này cho ta làm chi?

Diệp Chấn không đợi y trả lời sau khi đặt ngọc bội vào tay y hắn liền ôm người vào lòng hôn hôn lên vành tai y

" Nó là lúc ta còn là hoàng tử mẫu thân đã tặng nó cho ta " không biết vì sao nhưng Diệp Chấn muốn tặng thứ này cho y, nhận đồ của hắn sau này là người của hắn.

Hắn mong y không phải mật thám do Yến Quốc phái tới, nếu không hắn phải vì giang sơn Diệp Quốc làm tổn thương y có khi phải giết chết y…

Mong chuyện đó sẽ không sảy ra, không biết bao giờ người này đã chiếm một vị trí trong lòng hắn trừ mẫu thân, hoàng huynh trong lòng hắn chưa từng có thêm ai nhưng bây giờ lại thêm một người nữa tất là thêm một gánh nặng.

Thẩm Nhạn: "...."

Vật quý giá như vậy ta không dám nhận nha!

" Cái này,...ta.."

Chưa nói hết thì Diệp Chấn liền hôn y cái chụt.

" Không cho từ chối " Hắn khàn giọng nói,sau đó hai người ôm nhau ngủ.