Biên tập: Xiaorong
Chương mười bảy
Bữa cơm kì dị
“Mặc dù lớp mười hai là năm hết sức quan trọng, có điều cũng không nên gây nhiều áp lực cho mình làm gì, nên ở mức thăng bằng, có nhiều bạn thành tích rất tốt, đến lúc vào phòng thi lại không giữ được bình tĩnh, vậy nên mới có chuyện kết quả thất thường…”
Lâm Vi đứng trên bục giảng, anh được thầy chủ nhiệm mời đến động viên đám đàn em, tuy rằng mấy cuộc trao đổi kinh nghiệm kiểu này đều là lý luận suông không có nhiều tác dụng lắm, nhưng vì nể mặt thầy, Lâm Vi hông làm không xong. Anh đứng đó để đám đàn em nhao nhao thay nhau hỏi.
“Anh cho em hỏi, môn toán của em mãi không khá lên được, phải làm gì?”
“Ờ thì toán học phải dựa trên lý thuyết, các em làm nhiều bài rồi sẽ rút được quy luật thôi.”
“Anh, em không thuộc nổi cổ văn.”
“Nhớ mấy bài hay thi là được rồi.”
Đương lúc Lâm Vi sắp phát điên, ở góc sáng sủa nọ, một nam sinh đột ngột đứng lên. Cậu ta vóc dáng rất cao, thêm chút ít là có thể ngang tầm với Lâm Vi trên bục giảng, cả người mang vẻ lạnh lùng như điều hòa tự nhiên, thái độ thì vênh váo kiêu ngạo.
“Anh là sinh viên trường nào thế?”
Xem ra cậu ta không thèm nghe phần tự giới thiệu của anh.
“À…” Lâm Vi hơi ngượng, có gắng bình tĩnh điềm đạm nói: “Tôi học đại học T.”
“Đại học T?” Cặp mắt kính che khuất biểu cảm của cậu ta, “Điểm chuẩn vào trường?”
“Năm nay đại học T tăng lượng tuyển sinh trong cả nước, rất nhiều ngành tăng chỉ tiêu…”
“Điểm chuẩn?”
“Khó nói lắm, em có thể tham khảo điểm chuẩn các năm trước, năm nào cũng thay đổi cả.”
“Anh học khoa nào?”
“Viện y học.”
“Trong nước nhiều trường đại học nổi tiếng, vì sao anh thi đại học T?”
“Ha ha, tôi thích bầu không khí thoải mái ở đó, vả lại môi trường học tập cũng rất tốt.”
“Ồ? Anh tên Lâm Vi phải không? Lâm trong thụ lâm, còn vi?”
“Vi trong vi tiếu.”
Hồi tưởng đến đây là chấm dứt, mấy câu nói về sau đã trở nên mờ nhạt trong trí óc.
Vậy xem ra, nam sinh cao cao đeo kiếng nọ chính là Diệp Kính Văn? Thái độ kiêu căng khoe mẽ đó đúng là có chút giống với cậu ta bây giờ. Hồi đó cậu ta đeo cặp kính dầy cộm, nhìn thấy ngu ngu, kính che nửa mặt, chẳng trách mình không nhận ra. Thế nhưng, chắc tên này không sĩ diện tới mức thi đại học T vì mình chứ?
Lâm Vi lắc đầu thở dài, Diệp Kính Văn à, đừng bảo cậu đã có ý với tôi từ khi ấy nhé?
Là vậy thật thì khủng khiếp lắm.
Nhưng ngay sau đó, tin nhắn Diệp Kính Văn gửi đến thiếu chút nữa khiến Lâm Vi giật mình bổ nhào xuống ghế.
“Nhớ ra chưa? Một Lâm Vi khi đó đảm nhiệm chức chủ tịch câu lạc bộ hùng biện, một Lâm Vi chạy đường dài y chang ốc sên, một Lâm Vi lúc nào cũng cười ôn hòa, là người khiến tôi có ấn tượng rất sâu đấy.”
Da gà da vịt đồng loạt nổi khắp người Lâm Vi, tuy rằng cảm giác được người khác để ý không tệ, nhưng nếu đối tượng là Diệp Kính Văn, thì đúng là tồi tệ khỏi phải bàn.
Những ngày tiếp theo, Lâm Vi áp dụng loại thái độ tôn trọng mà xa cách đối với Diệp Kính Văn. Bản tổng kết, bản kế hoạch đều giao cho thư kí là được. Họp trưởng ban cũng không cần Diệp Kính Văn đến dự thính, mà đang thi nên cậu ta cũng rất bận. Điện thoại, chuông tiếng lợn kêu rõ ràng như vậy, nghe phát cho qua luôn. Tin nhắn đương nhiên có thể không trả lời. Khuôn viên trường lớn như vậy, chuyện tình cờ gặp nhau cũng chẳng dễ dàng gì, Lâm Vi được trải qua những ngày khá là thanh thản.
Thế nhưng, Diệp Kính Văn đâu có ý định bỏ cuộc, sau khi nhắn hơn mười tin liên tiếp mà không có hồi đáp, cậu ta bèn hùng hùng hổ hổ mò tới tận cửa.
Tan lớp thực hành chẩn đoán bệnh chiều thứ tư, khi nhìn thấy Diệp Kính Văn đứng nơi cửa phòng, Lâm Vi chỉ còn biết cười cười cho đúng với phép lịch sự, khách sáo ân cần thăm hỏi vài câu.
“Diệp Kính Văn, ha ha, lâu lắm không gặp nhỉ, cậu đến đây làm gì?”
“Tìm anh.” Mặt đối phương đen sì.
“Ơ? Ban văn nghệ đã tổng kết xong rồi, học kỳ này có việc gì vội đâu.”
“Anh ra đây cho tôi.”
Diệp Kính Văn làm ngơ ánh mắt tò mò từ mọi người chung quanh, trực tiếp lôi Lâm Vi lên trên, mãi đến tầng thượng mới dừng lại.
Lâm Vi thở hổn hển, ngó lên bản mặt khó coi của tên kia, lạ thật, tự nhiên lại thấy chột dạ…
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Gian nan thở đều lại, Lâm Vi tận lực điều chỉnh giọng mình sao cho thật bình tĩnh.
“Sao không bắt máy.”
“Không nghe thấy.”
“Còn tin nhắn?”
“A, quên nói với cậu, tuần này tôi để chế độ im lặng suốt mà…”
“Im lặng với mình tôi thôi chứ gì?” Diệp Kính Văn cười lạnh, rút di động ra bấm số Lâm Vi.
Éc éc éc!!!
Là tiếng lợn kêu.
Lâm Vi xấu hổ lấy di động ra, cố nặn một nụ cười nhìn Diệp Kính Văn.
“Chuông điện thoại hơi lạ chút, hì hì.”
“Ờ, tiếng lợn kêu, đáng yêu đấy.” Diệp Kính Văn cười cười, chầm chậm tới gần Lâm Vi.
Lâm Vi ngó ngó đằng sau, địa hình quá bất lợi, phía trước là sói dê, phía sau… là vị trí thích hợp để nhảy lầu. Vì thế anh cười điềm đạm, vẫn không cử động, giương mắt nhìn gương mặt dần phóng đại của tên kia.
“Anh ở cùng Chu Phóng phải không?” Diệp Kính Văn dựa vào sát rạt, hơi thở phả vào mặt khiến Lâm Vi thấy ngưa ngứa.
“Phải, cậu cũng biết mà.” Lâm Vi bình tĩnh trả lời.
“Vậy nên anh trốn tránh tôi?”
“Thật ra không phải tôi cố ý tránh cậu.” Lâm Vi khẽ thở dài, “Anh ấy rất hay ghen, biết cậu thích tôi nên không cho tôi gần cậu.”
Diệp Kính Văn cười lạnh, “Anh nghe lời quá nhỉ?”
“Anh ấy rất ích kỉ, nếu biết giữa tôi và cậu có vướng mắc, anh ấy sẽ giết tôi mất.”
“Thế nếu tôi hôn anh, hắn ta có giết tôi không?”
Diệp Kính Văn mỉm cười, rồi đột nhiên nâng cằm Lâm Vi, khi anh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã phủ môi mình lên môi anh.
Nụ hôn mềm nhẹ, lại ngọt như mật ong.
Diệp Kính Văn nhắm mắt lại, vươn lưỡi dịu dàng liếm đôi môi hơi mỏng kia, trước sự kinh ngạc vô cùng của đối phương, đầu lưỡi linh hoạt liền chớp thời cơ vói vào trong miệng.
“Ưm…???”
Não Lâm Vi còn đang chờ xử lý, có chút ngỡ ngàng và không ứng phó kịp trước chiêu đánh lén của Diệp Kính Văn. Thế là tên kia cười ranh mãnh, liếm vòm miệng, khuấy đảo lưỡi anh, tham lam mút mát. Hơi thở Lâm Vi hơi dồn dập, dường như bấy giờ mới nhớ tới phản kháng, anh đỏ mặt đẩy phắt cậu ta ra. Diệp Kính Văn thu lưỡi về, không quên liếm nhẹ lên đôi môi ướt đỏ kia.
“Mùi vị không tồi.”
“Cậu làm gì?” Lâm Vi giận dữ.
“Hôn anh chứ làm gì.” Ngữ điệu tỉnh bơ như ruồi, tựa như hôn môi là chuyện vốn nên làm lắm vậy.
“Diệp Kính Văn, đừng quá quắt thế.” Lâm Vi trừng mắt nhìn hắn, quay người xuống lầu.
Diệp Kính Văn lại vươn tay kéo anh lại, rồi nhân lúc Lâm Vi đang ngạc nhiên quá sức, lại tới gần hôn lên khóe môi anh.
Lâm Vi cứng cả người.
“Tôi nói, anh ta chưa hôn anh à?” Diệp Kính Văn cười xấu xa, ghé vào tai Lâm Vi nói, “Sao anh phản ứng trúc trắc quá vậy, hử?”
Âm cuối kéo dài vang bên tai khiến Lâm Vi thoáng run rẩy.
“Cậu đừng gây nữa, nếu anh ấy giận, tôi sẽ rất khó xử.” Lâm Vi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Diệp Kính Văn, rồi gằn từng tiếng: “Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.”
“Ồ, nếu gã đó dễ lên cơn ghen đến thế, vậy anh gọi điện cho anh ta luôn và ngay đi, bảo là…” Diệp Kính Văn nghiêng đầu ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó lại phun ra một câu khiến Lâm Vi kinh ngạc, “Bảo là tôi muốn cưỡng ép anh, để anh ta tới giết tôi xem thử.”
“Cậu điên à?” Lâm Vi lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, vậy mà thằng kia không biết liêm sỉ chút nào mà tóm lấy điện thoại từ anh, tìm ra tên Chu Phóng.
“Gọi đi, không gọi tôi tự làm đấy.” Dứt lời, cậu ta còn cố tình cọ ngón tay lên cúc áo trước ngực Lâm Vi.
Lâm Vi cầm di động, miễn cưỡng bấm điện thoại.
Nối máy rất nhanh, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói uể oải.
“Lâm Vi à, nhớ anh phỏng?”
Mặt Diệp Kính Văn đen thui, còn Lâm Vi thì bình tĩnh vô cùng.
“Chu Phóng, Diệp Kính Văn nói cậu ấy muốn cưỡng ép em, anh xem xử lý thế nào đi.”
Bên kia im lặng một lát, sau đó phá lên cười.
“Cưỡng ép em á? Ừ thì, em cứ đá nó mấy cái trước đi, chú ý đá vào chỗ hiểm ấy, đá chết rồi gọi lại cho anh, anh đưa nó đi lò thiêu.”
Chu Phóng ngáp một cái, nói tiếp: “Làm ăn nhanh gọn nhá, đừng để anh thất vọng đấy.”
Sau đó điện thoại ngắt kết nối.
Điện thoại vừa ngắt, còn chưa kịp đút túi, lại vang lên.
Không giống với tiếng lợn kêu, tiếng chuông của Chu Phóng là “Yêu anh một vạn năm.”
Diệp Kính Văn lạnh lùng nhìn di động, im lặng không nói.
Lâm Vi tỏ vẻ rất mãn nguyện khi nhận điện thoại, giọng nói cũng dịu dàng như nước.
“Anh Chu Phóng. Em á? Em còn ở trường mà, trên tầng thượng khu giảng đường. Vâng? Chưa ăn cơm chiều. Anh đãi hả? Gọi cậu ta đến nữa? Vâng, em biết rồi.”
“Kính Văn, anh ấy đãi cơm, mời cậu đến nữa.”
“Được, tôi đang muốn gặp mặt vị tài tử phong lưu này một chút đây.”
Diệp Kính Văn cười lạnh, theo sau Lâm Vi xuống lầu.
***
Khi hắn cùng Lâm Vi tới nhà hàng, Chu Phóng đã đứng đợi ở cửa. Gã ta bận âu phục màu đen, cà vạt tề chỉnh, tóc vuốt keo cứng đơ, bóng loáng. Thoạt nhìn vô cùng đứng đắn nghiêm túc, cứ như ông chủ lớn vậy. Nhưng khi gã quay lại, nụ cười lưu manh hiện trên mặt lại chẳng xứng với cách gã ăn mặc chút nào.
Lưu manh mặc đồ tây?
Diệp Kính Văn cau mày, nghiêng đầu ho khan một tiếng, nén lại cơn tức cười.
“Lâm Vi à, chờ lâu muốn chết, không biết với anh đây thời gian là vàng bạc sao?”
Chu Phóng vừa thấy Lâm Vi thì hai mắt sáng trưng, gã lại gần, vươn cánh tay dài ôm trọn Lâm Vi, còn khiêu khích nhìn về phía Diệp Kính Văn.
Bạn đang
âChu Phóng, rất vui Äược gặp anh.â Diá»p KÃnh VÄn má»m cÆ°á»i, bắt lấy bà n tay Äá» không của Chu Phóng, còn mắt thì nhìn chòng chá»c và o bà n tay Äang Äặt lên vai Lâm Vi.
âỪ.â Chu Phóng hừ má»t tiếng, quan sát Diá»p KÃnh VÄn từ Äầu Äến chân, rá»i cÆ°á»i nói: âCáºu nà y chÃnh là Äà n em Diá»p KÃnh VÄn?â
Lâm Vi nghiêm túc gáºt Äầu.
âÃ, cáºu chà ng nhìn khá quá chứ.â Chu Phóng cÆ°á»i Äầy ẩn ý, sau Äó là m ngÆ¡ cái nhìn từ Diá»p KÃnh VÄn, khoác vai Lâm Vi và o trong.
âLâm Vi em Äói bụng cả ngà y, má»t không, muá»n Än gì thì Än nấy, anh má»i.â Chu Phóng gác tay lên vai Lâm Vi, tay kia thì gạch gạch lên thá»±c ÄÆ¡n.
Lâm Vi nhÃch ngÆ°á»i lại gần Chu Phóng, cÆ°á»i nói: âChá»n Äại và i món Äi, em không Äói.â
âSao thế Äược, bá»nh dạ dà y của em dù khá hÆ¡n nhiá»u rá»i, nhÆ°ng vẫn phải chú ý Än uá»ng chứ, anh không muá»n ná»a Äêm ná»a hôm cõng em Äi viá»n nữa Äâu Äấy.â
Hai ngÆ°á»i nhìn nhau cÆ°á»i, hoà n toà n coi nhẹ ánh mắt lạnh lùng phÃa Äá»i diá»n.
âÄá» tôi chá»n cho.â Diá»p KÃnh VÄn tiếp lấy tá» thá»±c ÄÆ¡n trong tay Chu Phóng, thuần thục vạch và i nét bút, thá»t hầm, cá nấu dÆ°a, gà xé phay, gà cay, Äáºu hÅ© cayâ¦
âSao toà n chá»n món cay thế?â Chu Phóng cau mà y nhìn thá»±c ÄÆ¡n.
âChả phải Lâm Vi thÃch Än cay à ?â
âTừ nhá» Lâm Vi Äã Än á»t lá»n lên rá»i.â Chu Phóng má»m cÆ°á»i nhìn Diá»p KÃnh VÄn, âNhÆ°ng mà cáºu Än Äược chắc?â
âTà m tạm, cÅ©ng không Äến ná»i bá»ng má»m.â Diá»p KÃnh VÄn cÆ°á»i vá»i Lâm Vi, Lâm Vi tránh khá»i tay chu Phóng, Äứng lên ra ngoà i.
âTôi Äi toilet má»t chuyến.â
Trong phòng chá» còn lại hai ngÆ°á»i Chu Diá»p, ngÆ°á»i trÆ°á»c chuyên tâm nghá»ch Äiá»n thoại, còn ngÆ°á»i sau thì chÄm chú sÄm soi ngÆ°á»i trÆ°á»c.
âDiá»p KÃnh VÄn, dám Äá»ng và o Lâm Vi, gan to gá»m nhá».â Chu Phóng Äặt di Äá»ng xuá»ng, Äan tay chá»ng lên bà n, vừa nói vừa cÆ°á»i dà i.
âTôi rất khâm phục anh.â Diá»p KÃnh VÄn Äá»t nhiên nói.
âá»?â Chu Phóng cau mà y, trầm giá»ng nói: âKhâm phục tình Äá»ch Äâu phải chuyá»n tá»t.â
âTôi không coi anh là tình Äá»ch.â
âKhông Äủ tÆ° cách?â
âKhông.â Diá»p KÃnh VÄn lắc lắc Äầu, âAnh không thÃch Lâm Vi.â
Chu Phóng kinh ngạc.
âSao thế Äược? Tôi và Lâm Vi lá»n lên cùng nhau, nhìn thằng bé mÅ©m mÄ©m trá» thà nh má»t nam sinh vừa cao vừa bảnh nhÆ° bây giá», tôi ÄÆ°Æ¡ng nhiên Äá»ng lòng.â
âHa ha, thế anh có muá»n hôn anh ta không?â
âMuá»n, muá»n quá Äi chứ.â Chu Phóng tặng cho hắn má»t nụ cÆ°á»i kì bÃ, âKhông chá» muá»n hôn, tôi còn muá»n ôm cáºu ấy, ấn cáºu ấy xuá»ng giÆ°á»ng mà táºn tình già y vòâ¦â
Diá»p KÃnh VÄn má»m cÆ°á»i Äá»i chủ Äá».
âMấy nÄm nay anh không thiếu Äà n bà nhá»?â
âỪm, tôi sợ Lâm Vi không tiếp nháºn tình cảm của mình, cho nên má»i không ngừng tìm phụ nữ Äá» quên Äi, sau Äấy má»i nháºn ra những ngÆ°á»i tôi tìm Äến Äá»u mang hình bóng Lâm Vi.â Chu Phóng dừng má»t chút, rá»i Äiá»m tÄ©nh cÆ°á»i: âThì ra từ trÆ°á»c Äến giá», ngÆ°á»i tôi yêu chá» có cáºu ấy.â
âTình tiết truyá»n khá Äấy, dù có hÆ¡i cá» lá» sÄ©.â Diá»p KÃnh VÄn cÆ°á»i cÆ°á»i, âTôi biết anh là nhà vÄn.â
âThế thì sao? Cáºu không biết vÄn há»c kết hợp y há»c là má»t chuyá»n tuyá»t vá»i vô cùng à ?â
Diá»p KÃnh VÄn gáºt gù, nghiêm túc nói: âã Cẩu huyết nhân sinh ã là sách má»i của anh phải không?â
[bạn bê tha dá»ch cái tá»±a truyá»n là âÄá»i bạc nhÆ° chóaâ â cứ hiá»u tạm váºy Äi xD]
âá»? Cáºu Äá»c rá»i?â
âMấy hôm rảnh tôi Äá»c hết sách xuất bản của anh rá»i.â
âHa ha, Äó Äá»u là truyá»n tôi sáng tác Äấy.â
âPhải, anh rất biết sáng tác.â Diá»p KÃnh VÄn khẽ thá» dà i, âTôi rất hâm má» tà i nÄng của anh, không muá»n Äá»i Äá»ch vá»i anh.â
âChá» cần cáºu thôi quấy rầy Lâm Vi, có lẽ hai ta sẽ trá» thà nh bạn bè.â
âLá»i nà y phải là của tôi má»i Äúng.â Diá»p KÃnh VÄn cÆ°á»i nhìn Lâm Vi vừa và o phòng, rá»i bá»ng nhiên há»i Chu Phóng: âAnh thấy NP Äược không?â
â?â Chu Phóng nghi hoặc nhìn sang Lâm Vi, Lâm Vi thì bất Äắc dÄ© nhún vai.
Chu Phóng gáºt Äầu hiá»u ý, kéo Lâm Vi ngá»i xuá»ng, sau nghiêm túc nói vá»i Diá»p KÃnh VÄn: âTôi thÃch tình cảm thuần nhất, không hứng thú NP.â
âÄây cÅ©ng thế, xem ra không thá» 3P, cho nênâ¦â
Nhất Äá»nh phải có kẻ bá» loại.
Äá» Än Äược bÆ°ng lên, Diá»p KÃnh VÄn cÆ°á»i cÆ°á»i, không nói thêm gì nữa. Ba ngÆ°á»i mải miết dùng cÆ¡m, Chu Phóng luôn tay gắp thức Än và o bát Lâm Vi, Lâm Vi thì tÆ°Æ¡i cÆ°á»i gỡ xÆ°Æ¡ng cá cho Chu Phóng. Diá»p KÃnh VÄn Äảo mắt từ ngÆ°á»i nà y sang ngÆ°á»i kia, cuá»i cùng má»i nhìn vá» bát mình.
âLâm Vi, chi bằng em vá» nhà anh á» Äi, trÆ°á»ng há»c nấu Än không ngon, anh sẽ Äau lòng.â Chu Phóng vòng tay qua vai Lâm Vi, liếc nhìn Diá»p KÃnh VÄn qua khóe mắt.
Diá»p KÃnh VÄn lặng thinh.
Chu Phóng nói tiếp: âGiÆ°á»ng anh lá»n lắm, chẳng phải em sợ lạnh sao? Anh ôm em ngủ ấm hÆ¡n nhiá»u.â
âThấy sao? Äến á» cùng anh, hai Äứa mình tiá»n thá» nuôi dưỡng tình cảm.â
Diá»p KÃnh VÄn Äứng phắt dáºy, lá»ch sá»± cÆ°á»i nhìn hai ngÆ°á»i kia.
âTôi vá» trÆ°á»c, không quấy rầy hai anh nữa.â
Diá»p KÃnh VÄn Äi rá»i, Chu Phóng má»i thá» má»t hÆ¡i tháºt dà i.
âMẹ, má»t chết anh!â
Lâm Vi ra hiá»u chá» có lên tiếng, ngón trá» chá» hÆ°á»ng chá» ngá»i Diá»p KÃnh VÄn.
âAnh Chu Phóng, hai nÄm qua anh có khá»e không? Em rất nhá» anh.â
Chu Phóng hiá»u ý, gáºt Äầu cÆ°á»i, âAnh cÅ©ng nhá» em lắm, Lâm Vi.â
âEm còn tÆ°á»ng anh quên em rá»i chứ, Äá»i sá» Äiá»n thoại cÅ©ng không báo má»t tin nữa.â
âThá»±c ra là anh trá»n tránh em, anh sợ Äá»i mặt em, sợ em biết anh chứa chấp loại tình cảm xấu xa vá»i em rá»i sẽ khinh thÆ°á»ng anh.â Giá»ng Chu Phóng mang chút Äáng thÆ°Æ¡ng, âBây giá» có thá» cùng em, anh thấy mình tháºt sá»± rất hạnh phúc.â
âEm cÅ©ng váºy.â
âAnh thÃch em, thÃch Äến mức tim Äáºp rá»n rà ngâ¦â
Chu Phóng hÆ°á»ng má»m vá» chá» Diá»p KÃnh VÄn mà bắn mÆ°a xuân, Lâm Vi cÆ°á»i không Äáp.
âLà m phiá»n rá»i.â Diá»p KÃnh VÄn Äá»t nhiên Äẩy cá»a và o, âTôi quên cầm Äiá»n thoại.â
Lâm Vi cÆ°á»i dá»u dà ng vô cùng, giúp Diá»p KÃnh VÄn lấy máy, Äặt và o lòng bà n tay cáºu ta.
âHình nhÆ° má» ghi âm.â Lâm Vi nói.
âHai ngÆ°á»i cứ tá»± nhiên.â
Diá»p KÃnh VÄn nắm lấy di Äá»ng, lạnh lùng cÆ°á»i vá»i Lâm Vi, rá»i xoay ngÆ°á»i rá»i khá»i.
Hết chÆ°Æ¡ng mÆ°á»i bảy.