Vị Vãn là một cô nương đáng thương, nếu không nói là bất hạnh. Nàng từ nhỏ đã là một tiểu thư khuê các, nhưng lớn lên phải trải qua bi kịch của gia đình, chứng kiến cả nhà chết đi trong biển lửa. Mang mối thù của gia đình bên mình, nàng quyết tâm phải bắt kẻ thù phải đền tội. Mà kẻ thù của nàng, cũng chính là người mà sau này nàng yêu tha thiết. Đứng trước thù hận của gia tộc và tình yêu sâu sắc của đời nàng, nàng phải làm sao để kiếp này trôi qua thanh thản.
Có lẽ đây là trừng phạt trên trời đối với nàng, trừng phạt sự yếu đuối của nàng, sự tự tôn buồn cười của nàng, sự ngoan cố và quật cường của nàng. Nói cái gì quay đầu quá khó khăn, nói cái gì quay đầu quá muộn, giờ khắc này đều đã vô dụng rồi... Tất cả đều đã không kịp. Ngàn dặm xa xôi, ngân hà tối tăm, nhất định là y đến vò nát hư không và cô đơn sâu trong đáy lòng nàng, cũng là người mang đến đau thương và mất mát cho cuộc đời nàng... Là y... Mà sinh mệnh của nàng, được triệt chứa đầy, hoàn chỉnh phong phú. Người mà đã ngẩng cao đầu cương trực nói với nàng:
'Thà phụ mùa xuân, trái tim vẫn luôn hướng về phía Vãn.