Vị Ương

Chương 3




Chẳng phải có một câu thế này sao, "Kẻ thông minh không rơi vào bể tình".

Hắn không yêu tôi, cho nên ở trước mặt tôi vĩnh viễn luôn sáng suốt.

Hắn yêu Tần Nhược Thủy, cho nên đầu óc cuồng si.

Tôi đuổi ngự y mà Tạ Dung Khâm cho truyền ra khỏi Tiêu Phòng Điện.

Tôi cũng không còn muốn hỏi có phải hắn đã hạ cổ gì đó lên tôi không.

Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?

Tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Không muốn nhìn thấy hắn, cũng không muốn nhìn thấy Tần Nhược Thủy.

Lúc nhỏ tôi cáu kỉnh với bố mẹ, không muốn gặp bọn họ thì khoá cửa phòng là được.

Nhưng hiện tại, khoá cửa Tiêu Phòng Điện cũng vô dụng.

Tạ Dung Khâm là hoàng đế, không ai có thể cản đường hắn ta.

Tôi càng không muốn nhìn thấy hắn, hắn càng đến tìm tôi.

Hắn muốn tôi làm trà sữa cho hắn.

Có một năm nọ tôi phát hiện trong cung vậy mà lại có sữa bò, bản thân buồn miệng nên dùng sữa bò nấu với trà, bỏ thêm đường, sau đó bưng lên cho hắn nếm như hiến dâng bảo vật.

Từ đó hắn cũng thích uống.

Hắn còn muốn tôi chơi bài với hắn.

Tôi không quen chơi bài diệp tử trong cung nên tự mình vẽ một bộ bài tú lơ khơ dạy hắn chơi. Bất kể quy tắc thay đổi thế nào, hắn vẫn luôn thắng được tôi.

Nhưng những chuyện này tôi đều không muốn làm nữa.

"Vậy trẫm vẽ cho nàng một bức tranh nhé?" Gần đây thái độ hắn đối với tôi đặc biệt tốt.

Tạ Dung Khâm là một tài năng có tiếng, một tay màu vẽ xuất thần nhập hoá.

Vẽ tranh thì tôi chỉ cần ngồi im, cũng không cần nói chuyện.

Tôi nói "được".

Tôi ngồi trong đình nghỉ mát ở Tiêu Phòng Điện, chống cằm nhìn hoàng hôn cách không xa.

Tháng bảy trời vẫn hơi nắng nóng, nhưng giờ này đã có những trận gió mát thổi qua.

Trong viện có vài cây hoa sơn chi, đang là mùa hoa, gió vừa thổi, mùi hoa sơn chi liền theo gió bay đến.

Tôi an tĩnh ngồi đó, Tạ Dung Khâm an tĩnh vẽ tranh.

Giữa tôi và hắn có một sự hoà hợp hiếm thấy.

Đột nhiên, bụng dưới của tôi như thể có lông vũ nhẹ nhàng quét qua.

Tôi cho rằng là ảo giác, nhưng không lâu sau, nó lại quét qua lần nữa.

Là...

Sinh mệnh nhỏ đó sao?

Bây giờ nó... đang sống sao?

Một cảm giác chua xót to lớn dâng lên vành mắt, nước mắt tự nhiên rơi xuống.

"Ương Ương?" Tạ Dung Khâm bỏ bút xuống.

"Ương Ương, sao vậy?" Tạ Dung Khâm quỳ xổm trước mặt tôi, dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi.

"Tạ Dung Khâm..." Cổ họng tôi nghẹn ngào, bỗng nhiên muốn nói cho hắn biết.

Nói cho hắn chúng ta có một đứa con, nó đã bốn tháng rồi.

Nhưng tôi không sống được bao lâu nữa, nó cũng chẳng sống được bao lâu.

"Bệ hạ." Nội thị canh giữ ngoài điện đi vào.

Tạ Dung Khâm đứng dậy, lại mang vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày.

Nội thị không hề nói chuyện, nhưng dường như hắn biết nội thị sắp bẩm báo điều gì, liền nói: "Đợi trẫm vẽ xong bức tranh này đã."

Nội thị còn chưa kịp ra ngoài, bên ngoài đã truyền đến tiếng rống cổ gào khóc của cung nữ:

"Bệ hạ, nương nương nôn nghén nghiêm trọng, bữa tối hôm nay cũng chưa ăn, chỉ mong ngóng ngài qua đó!"

Nước mắt của tôi nín lặng.

Tạ Dung Khâm có chút tế nhị nhìn tôi, ôn tồn nói: "Ương Ương, muộn chút trẫm lại đến."

Hắn để lại bức tranh chưa vẽ xong, vội vàng đi mất.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười.

Thảo nào gần đây hắn cứ luôn chạy qua bên này.

Thì ra là sợ tôi ra khỏi Tiêu Phòng Điện, nghe được tin tức sao?

Chẳng trách mấy ngày nay tính tình hắn tốt như thế.

Thì ra trong cung có hỷ nên tâm trạng vui vẻ.

May mà những lời đó chưa nói ra khỏi miệng.

Tần Nhược Thủy có thai rồi, vậy trong bụng tôi xem là cái gì đây?

Nói cho hắn nghe, sợ rằng hắn sẽ cảm thấy xúi quẩy.

14.

Tôi bảo Tiểu Đào thu dọn một chút, tôi muốn đến Quảng Nguyệt Cung bên ngoài tránh nóng.

"Nương Nương, gần đây có phải người đẫy đà lên chút rồi không?"

Tạ Dung Khâm đến dồn dập, em ấy tưởng rằng tôi và hắn đã hoà hợp như trước.

Tôi cũng cảm thấy có lẽ mình béo lên không ít.

Gần đây tôi đều ăn no ngủ kĩ.

Có lúc ăn không nổi thì sẽ ráng nhét thêm một bát.

"Chúng ta đi Quảng Nguyệt Cung, A Man trở về có tìm được chúng ta không?" Tiểu Đào lại hỏi.

Đêm đó sau khi A Man trở về thì lại đi tiếp. Tôi đang thu dọn thoại bản của mình, nghe thấy liền nói: "Em ấy về không tìm thấy chúng ta thì nghe ngóng một chút là biết ngay."

"Đúng nhỉ!"

Sắp ra khỏi cung, Tiểu Đào cười tít mắt, tâm trạng tôi cũng không tệ.

Đó là nếu như Tạ Dung Khâm không đến.

Hắn đến vào lúc nửa đêm, đại khái khoảng gần giờ tý.

Lúc hắn đến tôi ngủ rất sâu, nhưng vẫn bị một mùi son phấn không thuộc về mình làm cho tỉnh giấc.

Mở mắt ra liền thấy hắn đang kéo tôi vào lòng.

Tôi giật mình, từ trên giường ngồi dậy.

Tạ Dung Khâm hụt hẫng, có chút không hài lòng: "Ương Ương, trẫm mệt rồi."

"Phiền cho bệ hạ quá, mệt như vậy còn từ ôn nhu hương đến ác nhân cốc này của ta."

Hắn ngồi dậy: "Ngày mai nàng muốn đi Quảng Nguyệt Cung à?"

"Phải." Tôi cười, "Để ngài khỏi phải ngày nào cũng thấp thỏm không yên, lo lắng ta sẽ ra tay độc ác với long chủng bảo bối của ngài."

"Ương Ương, trẫm không phải có ý đó." Có lẽ hắn thật sự mệt mỏi, đáy mắt ửng màu xanh xám.

Nghe nói hoàng quý phi của hắn hôm nay nôn nghén, ngày mai chóng mặt, ngày mốt tim đập nhanh, hận không thể dời cả ngự y viện qua.

"Trẫm sợ nàng biết sẽ khó chịu." Hắn nắm tay tôi.

"Ương Ương, sau này chúng ta cũng sẽ có thôi."

Tôi nằm xuống, đặt tay lên bụng dưới.

Không cần đợi sau này, bây giờ tôi đã có rồi.

"Ương Ương, Nhược Thủy từng cứu trẫm ba lần, tay nàng ấy vốn có thể viết chữ rất đẹp, giờ đây còn không cầm nổi bút, chân nàng ấy đau, trời mưa sẽ phát tác, từ đó mới có chứng chóng mặt, nàng ấy..."

Tôi hít sâu một hơi.

Tôi không tức giận.

Không tức giận.

Tức giận sẽ làm tổn hại đến nhóc con đáng yêu của tôi.

Nó vẫn đang sống từng ngày.

Tôi phải ăn thật giỏi, ngủ thật ngon, vui vui vẻ vẻ, nó mới có thể bình an lớn lên.

"Trẫm luôn không thể không quan tâm đến nàng ấy."

Tôi nhắm mắt, không trả lời hắn.

Hắn im lặng một lúc rồi lại hỏi: "A Man đâu? Cô ấy đi lâu như vậy vẫn chưa về sao?"

Cả việc A Man quay về một chuyến rồi lại đi một chuyến mà hắn cũng không biết.

Không hổ là hoàng đế bệ hạ, bận rộn thật đấy.

Hắn thấy tôi không đáp liền thở dài:

"Vậy thì mang thêm vài cung nhân đắc lực ra ngoài. Nàng đi Quảng Nguyệt Cung cũng tốt, qua hai tháng trẫm đến đón nàng."

Hai tháng, ngươi đi đón ta hay là tro cốt của ta, vẫn chưa nói được.

Tôi dịch vào trong một chút.

Hắn nhích qua theo, lại muốn hôn tôi.

Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng nghĩ đến lần trước đẩy hắn bụng dưới đau như thế nên không động tay nữa.

Tôi chỉ im lặng nhìn vào mắt hắn: "Bệ hạ, hoàng quý phi mang thai được mấy tháng rồi?"

Ánh mắt Tạ Dung Khâm lấp lánh, như cũ đáp:

"Ba tháng."

"Ngày đầu tiên gặp nàng ta đã không nhịn được lăn cùng nhau rồi sao?"

Tôi nhìn vào con ngươi đen láy của hắn: "Tạ Dung Khâm, ngài thật khiến người khác buồn nôn."

Mặt Tạ Dung Khâm trong phút chốc tái mét.

"Bây giờ nàng ta có thai không tiện hầu hạ nên ngài qua tìm ta sao?"

Tôi nhếch khoé miệng, "Tạ Dung Khâm, ngài xem ta là cái gì?"

15.

Tôi thật lòng hỏi Tạ Dung Khâm.

Hắn rốt cuộc xem tôi là gì?

Năm đầu tiên tôi đến đây, tôi sống rất mơ hồ.

Lúc hắn rút kiếm muốn giết tôi, tôi không hiểu, sau này hắn đối xử tốt với tôi như thế, tôi cũng không hiểu.

Tôi vẫn âm thầm khó hiểu.

Vị tiểu ca ca này trông xinh đẹp như vậy, nhưng sao lại hỉ nộ vô thường.

Sau này Tiểu Đào kể nói với tôi việc qua lại giữa hắn và Vệ Ương Ương.

Sau này tôi mới biết được thân phận của mình, sủng ái mà tôi phải có được có ý nghĩa gì ở thế giới này.

Tôi từng nói với hắn, tôi nói:

"Tạ Dung Khâm, chàng yên tâm, nếu như ta không gả cho chàng, thì cũng sẽ không gả cho huynh đệ nào của chàng."

"Chàng muốn làm hoàng đế, ta sẽ bảo mẫu thân giúp chàng, nói tốt cho chàng trước mặt hoàng đế cữu cữu."

"Tạ Dung Khâm, chàng không lấy ta, ta cũng sẽ không vứt bỏ chàng."

Lúc đó biểu cảm trên mặt hắn biến đổi mấy lần, cuối cùng khó chịu nói:

"Nàng không gả cho ta, vậy nàng muốn gả cho ai?"

Đương nhiên tôi vẫn chưa nghĩ xong muốn gả cho ai.

Tôi tự cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ.

Nếu như mẹ tôi biết tôi sắp gả cho người ta, nhất định sẽ cầm dao chém chết tôi.

Đêm tân hôn đó tôi đã hỏi hắn:

"Tạ Dung Khâm, chàng thật sự muốn kết phu thê với ta sao? Hay là chúng ta giả làm phu thê, đợi chàng ngồi ổn định trên hoàng vị rồi liền thả ta xuất cung."

Hắn nghiến răng ấn tôi lên giường.

Hắn không nói "thích" nữa, nhưng mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác của hắn đều biểu lộ ý thích.

Hoặc là "thích" của hắn có sự so sánh.

Khi Tần Nhược Thủy không ở đây, hắn thích tôi như một món đồ chơi mới lạ.

Tần Nhược Thủy trở về, tôi liền biến thành túi thơm bị hắn tiện tay tặng cho người khác -- không phải vật hiếm lạ gì.

Cuối cùng Tạ Dung Khâm không có trả lời câu hỏi này của tôi, sa sầm mặt bỏ đi.

Theo hắn thấy, có lẽ là tôi không biết đối nhân xử thế.

Mẫu thân của tôi không còn, đệ đệ cũng không còn, Vệ gia sắp sụp đổ, hắn vẫn giữ lại hậu vị của tôi.

Hắn chẳng qua chỉ sủng một quý phi mà thôi, còn là quý phi từng "cứu" mạng hắn, mà tôi lại quắt mắt coi khinh.

Ngang ngược biết bao.

Hống hách biết bao.

Tôi đưa Tiểu Đào và vài cung nhân của Tiêu Phòng Điện đến Quảng Nguyệt Cung.

Quảng Nguyệt Cung rất tốt, mát mẻ lại yên tĩnh.

Tiểu Đào sợ tôi nhàm chán, ôm hai con thỏ mà cung nhân bên đó nuôi theo cho tôi.

Thỏ trắng trắng mềm mềm, rất đáng yêu.

Nhưng tôi chợt nhớ đến trước đây không biết đọc ở đâu rằng thai phụ tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều với động vật nhỏ.

Vì vậy tôi chỉ ôm một lúc liền thả xuống, để Tiểu Đào đưa chúng đi.

Mỗi ngày tôi đều ngủ rất nhiều rất nhiều giấc, ăn rất nhiều rất nhiều cơm.

Nếu như nhóc con đó cử động một chút, tôi liền vui đến ngân nga khúc ca.

Nó đang lớn lên.

A Man đi một tháng rồi, vậy bây giờ chắc nó cũng sắp năm tháng.

Nhưng Tiểu Đào vẫn nói rằng tôi đã gầy đi.

Thi thoảng em ấy sẽ nghiêng đầu nhìn tôi:

"Nương nương, rõ ràng mỗi ngày khẩu vị của người tốt như vậy, sao trông sắc mặt vẫn kém như thế chứ?"