26.
Ta biến thành cây trâm bạch ngọc như Giang sư huynh dạy để huynh ấy mang theo ta trong người.
Sau khi đem ta gắn trong búi tóc, huynh ấy liền ngồi xếp bằng trên tiên hạc. Ta vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, bạch hạc của Giang sư huynh đã bay vào giữa mây mù.
Ta không thường ra khỏi núi.
Hoặc là nói, từ sau khi lên núi, ta liền không xuống nữa.
Từ trên mây nhìn xuống là chuyện mà ta chưa bao giờ nghĩ qua. Nhướn đầu nhìn từ trên xuống, vạn vật đều trở nên cực nhỏ, trong nháy mắt đã không nhìn thấy ngọn núi xanh xanh mà ta ở.
"Tuần sư đệ, không thể để hai vị sư huynh biết được huynh mang đệ đi đâu đấy." Giang sư huynh một mặt thi chú chỉ dẫn bạch hạc, một mặt nói với ta: "Hai người họ đi cửa chính, chúng ta liền từ thiên môn* đi vào, cẩn thận một chút là không đụng phải bọn họ."
*thiên môn: cổng động / cửa động / cổng trời?
Hắn dứt lời, lại không an tâm dặn dò ta hai câu: "Đợi chút nữa sau khi hóa thành người nhớ theo sát sư huynh."
27.
Thiên môn cũng không phải chỉ mình Giang sư huynh biết, nhưng mà so sánh với cửa chính náo nhiệt của Thiên Linh động thiên thì bên đây xem như ít người.
Ta nghe Giang sư huynh cười nói cùng đám người đến sớm mặc áo lam chìm và đai lưng xám bạc, dường như rất thân thiện với đám người kia.
Trong đó có một tiểu cô nương áo lam nhìn ta chằm chằm một hồi lâu, nói với Giang sư huynh: "Giang ca ca, trâm cài tóc của ngươi thật đẹp!"
Giang sư huynh nói: "Tất nhiên rồi, tiên giới độc nhất vô nhị đó nha."
Nói xong câu này, bên cạnh có một thiếu niên buộc tóc cười hắn: "Lại chỉ là bạch ngọc bình thường, lấy đâu ra hiếm lạ."
"Nhìn không ra sự đặc biệt là do ngươi không có mắt." Giang sư huynh hừ lạnh một tiếng, nói.
Dứt lời, hắn liền nhấc chân vào kết giới, không để ý những đệ tử áo xanh kia nữa.
Trong động cong cong quẩn quẩn, chỗ ngã ba rất nhiều, cuối cùng cũng tới chỗ không người, Giang sư huynh để ta biến trở về hình người. Hắn nựng nựng mặt ta nói: "Tuần sư đệ, đệ ở chỗ này vận chuyển hấp thu linh khí thiên địa thử một chút đi."
Ta thuận theo hắn ngồi xếp bằng xuống, nín hơi mặc niệm pháp quyết.
Quả thật linh khí nơi đây dồi dào, cho dù ta là loại người khó đem linh khí biến hóa thành của mình để sử dụng cũng có thể miễn cưỡng hấp thu hết mấy phần vào huyết mạch bên trong.
Ta đang định nói cảm thụ lúc này cho Giang sư huynh, mở mắt đã thấy hắn cau mày nhìn chằm chằm la bàn trong tay.
"Này không phải yêu thú phổ thông thì chính là đại hung, không thể chọc giận." Giang sư huynh nói: "Dọc theo con đường này cứ đi thẳng xuống là nơi ở của nó."
Ta coi lời này của Giang sư huynh là muốn hai chúng ta cùng nhau đi, không nghĩ tới hắn lại nói câu: "Tuần sư đệ, nội đan yêu thú ngàn năm sư huynh sẽ thay đệ lấy. Đệ ở chỗ này quay vòng linh khí là được."
Dứt lời hắn hạ cạnh ta cái kết giới, không đợi ta nói gì đã biến mất trước mắt ta.
Ta phồng má ngồi xuống, nghĩ thầm hắn nói ta theo sát hắn vậy mà lại đem ta lưu lại chỗ này...
Tam sư huynh thật là một nam nhân hay thay đổi.
Hắn nói yêu thú kia đại hung vậy chẳng phải một mình hắn sẽ càng nguy hiểm? Ta sợ hắn xảy ra chuyện, nhưng lại bị nhốt trong kết giới không cách nào cản hắn, chỉ có thể đàng hoàng hấp thu linh khí trong động.
28.
Sau khi Giang sư huynh dời đi một canh giờ không biết từ đâu xuất hiện một thứ kỳ dị màu đen phá vỡ kết giới, lập tức leo lên đầu ta. Nó thật nặng, đè ép làm ta khó chịu.
Thật vất vả đem nó lấy xuống, lại bị nó cho một trảo, lưu lại trên mu bàn tay ta ba vết cào sâu hoắm.
Ta nhịn đau, nắm lấy móng vuốt nó: "Ngươi là đồ hư hỏng."
Nó gào một tiếng trầm thấp với ta.
Đồ hư hỏng nhìn cả người thì bé tí mà hàm răng lại sắc nhọn cực kì.
Ta nói: "Chúng ta nói điều kiện, ngươi không cắn ta, ta không gọi ngươi là đồ hư hỏng."
Nó nhìn ta chằm chằm, thu hồi răng nanh, cẩn thận từng li từng tí liếm vết cào trên mu bàn tay ta. Đồ hư hỏng đen như mực không có chút đáng yêu nào, đầu lưỡi nó cũng là màu đen vừa lạnh vừa thô.
Ta nói: "Vậy gọi ngươi là Bé Ngoan nha."
Nó lại giằng co, muốn đem móng vuốt cào ta.
Ta:...
Ủa sao thế?
Gọi là Bé Ngoan cũng không chịu sao?
_~_~_~_~_~_~_~_Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ♥