1.
Sư phụ ta có bốn đồ đệ, ta xếp thứ tư, trên ta có ba sư huynh.
Đại sư huynh Tùy Trăn là Mộc, Thủy song linh căn. Là vị công tử nhẹ nhàng tính tình ôn hòa.
Nhị sư huynh Bùi Ứng có Hỏa đơn linh căn, nghe nói từng là đại thiếu gia nhà giàu ở nhân gian.
Tam sư huynh Giang Cận là Phong linh căn, có gương mặt em bé, tính tình cũng có chút trẻ con.
Nhưng ta lại là một phế linh căn vô dụng.
Ta khác với các sư huynh, các sư huynh lên núi bái sư là vì thành tiên, mà ta chỉ là vì kiếm miếng cơm ăn.
Sư phụ thu ta làm đồ đệ không phải vì ta có linh căn lợi hại mà vì bát tự ta kì lạ, tựa hồ mệnh trung chú định sẽ trở thành đồ đệ thứ tư của ông. Lại nhìn ta đầu óc linh hoạt tay chân lanh lẹ, thích hợp thay ông quét dọn phòng.
2.
Mặc dù ta khắp nơi không bằng các sư huynh nhưng sư phụ lại thân thiết với ta nhất, đại khái là bởi ta thường vào phòng ông quét dọn.
Sư phụ uống một ngụm trà xanh ta pha, hỏi ta: "A Chi, con có biết thứ trong tay con cầm là gì không?"
Ta xem quyển sách đang cầm trên tay, trả lời sư phụ: "Là bản bí tịch tu đạo ạ."
Sư phụ nói: "Lấy quyển bí tịch này tu hành có thể làm ít công to."
Ta gật gật đầu, nói: "Ra là vậy ạ."
Dứt lời ta liền giúp sư phụ đem hết những loại bí tịch loạn thất bát tao dưới đất thu lại, chỉnh chỉnh tề tề mà đặt lại nơi bọn chúng nên ở.
Sư phụ nhìn ta, lại nói: "Những bản bí tịch vừa qua tay con tùy tiện một cuốn cũng là bí tịch tiên giới ngàn vàng khó cầu đó."
Ta nói: "...Thứ quý giá như vậy sao sư phụ có thể ném loạn lung tung ạ?"
Sư phụ quay đầu sang chỗ khác, trầm mặc một hơi, hỏi ta: "A Chi, con thật sự bái sư không vì tu luyện thành tiên mà vì miếng cơm ăn sao?"
Ta mờ mịt gật đầu.
Sư phụ ta hít sâu một tiếng, lại nói: "Thôi, tu luyện chậm một chút cũng không phải chuyện lớn, con đi xem các sư huynh của con tu luyện thế nào đi, giữa đồng môn với nhau không thể có hiềm khích, chớ để bọn hắn nổi lên tranh chấp."
3.
Tam sư huynh cả ngày chạy loạn, Nhị sư huynh lại không dễ nói chuyện như Đại sư huynh, ta càng nghĩ, trước đi tìm Đại sư huynh Tùy Trăn vậy
Tùy sư huynh yêu thích yên tĩnh, trụ ở gần nước, là người phong nhã.
Ta sợ quấy nhiễu đến y tu luyện, trên đường đi đều cẩn thận từng li từng tí, sợ làm ra động tĩnh quá lớn.
Nhưng hôm nay chỗ ở của y lại náo nhiệt cực kì, ta chưa đến gần đã nghe được âm thanh của Tam sư huynh.
Tam sư huynh dường như không quá cao hứng, thanh âm có vài phần ủy khuất: "Đều là đồ đệ của sư phụ, dựa vào cái gì hai huynh có thể đi còn đệ thì không?"
Sau đó là thanh âm của Nhị sư huynh Bùi Ứng: "Giang sư đệ tính tình vội vàng xao động, sư phụ sợ đệ gặp chuyện xấu. Đệ vẫn nên tu luyện cho tốt tâm tính đi rồi hẵng tìm bọn ta tranh luận ha."
"Nhất định là huynh nói xấu đệ trước mặt sư phụ!" Tam sư huynh cười lạnh một tiếng, "Chúng ta đường đường chính chính so một trận, nhìn xem ai mới là người có tư cách đến chỗ kia."
Nghe hình như các huynh ấy muốn lao vào choảng nhau, ta nhớ đến lời nhắc của sư phụ dạy, liền vội vàng phi thân leo tường tiến vào viện.
Ta không khống chế tốt điểm dừng chân, vô ý một cước dẫm lật bàn cờ của hai vị sư huynh.
Đại sư huynh đang đọc cầm phổ một bên ngẩng đầu nhìn ta, khẽ cười nói: "A Chi cũng tới."
Ta xem thần sắc hai vị sư huynh khác, nhỏ giọng hỏi: "Có phải đệ nên đi ra chỗ khác không ạ?"
Tam sư huynh Giang Cận bắt lấy cổ chân ta, nói: "Đệ tới làm gì? Lại là sư phụ gọi đệ tới?"
Ta gật gật đầu, nói: "Sư phụ để đệ tới xem các sư huynh tu luyện thế nào."
Mấy vị sư huynh đều đang ở đây, thật tốt, ta không cần phải chạy sang nơi khác.
"Mỗi lần đến đều là lý do này." Bùi sư huynh cười nói: "Đệ về nói với ông ấy ba sư huynh đệ chúng ta quan hệ vô cùng tốt, không có hiềm khích, tu luyện làm ngày cày đêm mười phần khắc khổ."
Ta gật gật đầu, muốn từ trên bàn nhảy xuống, Giang sư huynh lại không buông bàn tay đang nắm lấy cổ chân ta.
Hắn thuận theo cổ chân sờ soạng bắp chân của ta, mới rút tay về, nói: "Tuần sư đệ ngày thường hẳn ăn cơm không ngon mới có thể gầy như vậy."
Ta nhảy xuống, ngồi vào ghế đá bên cạnh, giải thích nói: "Đệ thường ngày còn ăn nhiều hơn các huynh đó."
"Tuần sư đệ muốn đi sao?" Giang sư huynh hỏi ta, "A, sư phụ còn chưa nói cho đệ..."
Lời hắn chưa dứt đã bị Đại sư huynh đánh gãy.
Đại sư huynh buông cầm phổ xuống, nói với ta: "Việc này hung hiểm nên sư phụ không muốn hai đệ đi."
Ba vị sư huynh ngươi một lời ta một lời giải thích với ta một phen, ta còn chưa nghe rõ các sư huynh đã bắt đầu tranh luận lẫn nhau, chờ đến lúc ta lấy lại tinh thần các huynh ấy đã đánh thành một nùi.
4.
Sau khi trở về sư phụ hỏi ta tình trạng nhóm sư huynh, ta nghĩ nghĩ, vẫn là che dấu lương tâm: "Các sư huynh đoàn kết hòa thuận, cơ hồ tốt đến mức có thể cùng giường chung gối ạ."
Sư phụ sau khi nghe, vuốt ve râu dài, lắc đầu nói: "Kỳ thật cũng không cần tốt đến mức cùng giường chung gối."
_~_~_~_~_~_~_~_Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ♡