“Cara!” họ la lên chào đón, hoàn toàn không ngạc nhiên bởi vẻ bề ngoài của cô ta.
“Cậu lại dính vào cái gì tối hôm nay thế?” một người hỏi từ chỗ ngồi của cô ta trên tay cầm cầu thang.
Cara kéo vỏ kiếm ra từ lưng cô. “Con người của tớ không biết gì lại đi vàomột quán bar dành cho demon. Một ả demoness nghĩ rằng sẽ làm người tình ả ghen tị bằng cách dùng người mình bảo vệ.” Cô ta lắc đầu. “Nó là tất cả những gì mình có thể làm để giữ tên demon đó khỏi việc xé nát cổ củaMicheal ra với răng hắn.”
“Cậu làm như thế thế nào?”
Không hề chớp mắt một lần, cô ta nói, “Thì mình xé nát cổ của tên demon đó với răng mình.”
Khi bọn họ đều đồng loạt cười toáng lên, Wroth nhướng một bên mày, thề rằng Myst sẽ không bao giờ nhìn thấy những sinh vật hiểm độc này lần nữa.Không bao giờ. Không có sự ảnh hưởng của họ, cô sẽ trở nên hiền hơn, nhẹ nhàng hơn.
Chắc với quỷ thần là cô ấy sẽ không còn có thể tệ hơn thế.
“Myst và Daniela đã trở về chưa?” Cara hỏi.
“Chưa. Tớ đã biết được điều này đến từ Myst – “
Bởi vì cô ấy thường bỏ đi với đàn ông?
“ – nhưng không phải từ Daniela. Cậu ấy chưa bao giờ trở về từ the Quarter.”
“Well, việc may mắn cứ tiến tới – tớ vừa mới thấy Ivo the Cruel tại the Quarter.”
Khi họ cười một lần nữa, cô ta nói, “Các cậu đến giờ đã nên biết rằng tớ không nói giỡn về ma cà rồng trừ khi chúng đã chết.”
Họ trấn tĩnh lại và một người hỏi, “Có phải hắn ta quay trở về cho Myst không? Ai đó cần phải cảnh báo cậu ấy.”
Wroth nhanh chóng quay trở về phòng cô – nhưng Myst đã biến mất.
Anh trace tới ô cửa sổ mở, rồi tới khúc cuối của cái sân phía dưới khi anhbắt gặp cảnh cô đang phóng vèo đi. Anh la lên cho cô ngừng lại nhưngbằng một cách nào đó cô vẫn chạy đi.
Cô rất nhanh và có thể chạy nhanh hơn anh với tốc độ khác thường của mìnhtrong khi cô đi được hàng dặm, nhưng anh trace, nhào tới từ cái đà đó để giật lấy cổ chân cô, vấp cô ngã ra trước. Cô mang tai nghe trong tai cô từ một cái máy nghe nhạc. Tức giận, anh kéo mạnh chúng khỏi cô, ngheđược tiếng nhạc ầm ầm và ném vật đó của cô vào trong cánh rừng phíatrên.
Cô đã suýt nữa trốn thoát khỏi anh. Trước khi anh chiếm được cô. Các ýnghĩ dần trở nên xa nhau ra. Một tấm màn che phủ lấy tầm nhìn của anh.Anh đè cô xuống, ném váy của cô lên, rồi xé toạc mảnh lụa giữa chân cô,hãnh diện trong cảm xúc đó. Anh cuối cùng cũng sẽ chiếm được Cô Dâu anh.
Một cách mơ hồ, anh nhận ra rằng cô vẫn còn đang vùng vẫy dưới anh. Lời của cô vang vọng trong anh. “Wroth, anh muốn nó à? Em sẽ chiến đấu với anhgiành nó.”
Anh sẽ mãi mãi chiến đấu cho cô, mãi mãi. Anh sẽ chiến đấu cho quyền của cơ thể cô không?
“Vậy thì em là của anh.”