Vị Trí Trong Tim

Chương 41




Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi ngày Dạ An đều luôn quanh quẩn bên cạnh Tô Minh Viễn như hình với bóng. Những người nhân viên ở công ty nhìn thấy hình ảnh này còn thầm trêu chọc vị sếp mình vài câu bông đùa.

Mà việc bạn nhỏ đến công ty cùng với hắn đối với những người nhân viên mà nói bạn nhỏ hệt như một vị thần vậy. Trước đây Tô Minh Viễn là người thường xuyên cáu gắt, mỗi khi tức giận mặc cho là nhân viên hay đối tác hắn sẽ luôn thẳng thắn mà la mắng, hiện giờ có thêm bạn nhỏ những chuyện như đấy liền như chưa từng xảy ra, Tô Minh Viễn luôn bày ra vẻ mặt vô tội, dù có tức giận thế nào giây sau gặp bé cưng xinh trai liền mau chóng nguôi giận.

Luôn theo chân chồng đi mọi nơi bạn nhỏ cũng gặp không ít rắc rối, nhiều lúc thì bị mấy cô ả tiểu thư phu nhân cậy thế bắt nạt, nếu không thì lại bị mấy gã sở khanh nhắm tới. Những chuyện như vậy mỗi lần xảy ra Dạ An càng trở nên bám hắn hơn, cứ hở tí là gọi hắn khiến ai kia cười cả ngày mãi thôi.

Mang thai 6 tháng 10 ngày rất nhanh liền đến ngày phải sinh, mấy ngày trước vì để đảm bảo an toàn cho bé bầu nên Tô Minh Viễn đã quyết định cho bé cưng của mình nhập viện sớm 1 tuần.

Hôm nay là ngày 25 tháng 5, khi trời còn chưa kịp sáng Dạ An đã có dấu hiệu chuyển dạ, giây sau cả bệnh viện đều sáng đèn, bác sĩ túc trực hấp tấp chạy đến, y tá mau chóng chuẩn bị phòng sinh. Viện trưởng, các bác sĩ có tay nghề tốt nhất bệnh viện dù không phải lĩnh vực của mình nhưng đều mau chóng chạy đến.

Trước cửa phòng sinh mổ, ai nấy đều lo lắng không ngừng, nhất là Tô Minh Viễn, trên trán hắn đã không biết bao nhiêu giọt mồ hôi rơi trên trán, cứ đi đi lại lại trước cửa phòng không ngừng, trong lòng thấp thỏm lo lắng không thôi, chỉ hận không thể lập tức phá cửa vào bên trong với bé cưng của mình.

Nhóm Châu Nghi và các em khác của hắn cũng đều có mặt đầy đủ, trên mặt ai nấy đều hiện rõ sự lo lắng. Bên nhóm bác sĩ thì còn hơn cả thế, trên người họ lấm tấm mồ hôi, lão viện trưởng thấy thời gian trôi lâu hơn dự kiến ban đầu còn suýt chút nữa không nhịn được lao vào bên trong phòng sinh mổ.

Lão Lục Cường và người của lão cũng không khỏi lo lắng, bàn tay thô ráp của lão cứ vân vê lá bùa bình an trước đây đã xin được của một vị đạo sư tài giỏi có tiếng, luôn miệng cầu mong cho người cháu trai nhỏ.

Sau hơn nửa tiếng bọn họ đã nghe thấy được tiếng khóc của trẻ sơ sinh, tiếp đó không lâu liền thấy đèn phòng tắt, cánh cửa lớn được mở ra theo sau là dàn y tá đẩy người ra bên ngoài.

Tô Minh Viễn nhìn thấy người liền nhanh chóng chạy đến, giọng nói hắn run run biểu lộ hắn đang rất lo lắng “Bé cưng… vất vả cho em rồi.” Ánh mắt ôn nhu nhìn bé cưng của mình vẫn còn đang mải ngủ do sự tác động của thuốc chẳng thèm để tâm đến bé con vẫn còn đang ở trên tay cô y tá.

Nhìn Tô Minh Viễn mải lo lắng cho vợ như vậy những người còn lại không khỏi lắc đầu ngao ngán, cũng may có người lớn là lão Lục Cường ở đó để giải quyết chuyện còn lại rồi.

Nhóm bác sĩ sau khi thấy Dạ An bình an vô sự qua trận sinh tử vừa rồi không hẹn cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng vô hình đều đã mau chóng biến mất, công việc bác sĩ của họ coi như đã được bảo vệ an toàn.

“Chụt… Dạ An…” Tô Minh Viễn mân mê bàn tay nhỏ của bé cưng, hốc mắt hắn giờ đã ươn ướt, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má, những giọt nước mắt của sự hạnh phúc.



…----------------…

“Ư… chồng ưi.” Dạ An bị cơn đau phía dưới bụng làm cho tỉnh giấc, môi nhỏ mấp máy muốn nói vài lời nhưng lại chỉ thốt ra vài lời ư a biểu hiện sự khi chịu.

Thấy bé cưng đã tỉnh Tô Minh Viễn liền bắt tay vào chăm sóc người “Tỉnh rồi. Có còn đau không?” Tay lớn áp vào hai bên má nhỏ cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương, khi thấy bé cưng lắc đầu rồi lại gật đầu hắn lại không nhịn được mà cười lớn.

“Muốn xem em bé không?”

“Em bé…” Dạ An ngoan ngoãn gật đầu nhỏ, ánh mắt to tròn nhìn hắn đi đến chiếc nôi nhỏ ôm cục gì đó đến bên mình.

" Oa ヽ⁠(⁠。⁠◕⁠o⁠◕⁠。⁠)⁠ノ⁠." Nhìn em bé nhỏ xíu đo đỏ trong vòng tay Dạ An không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Thật không ngờ em bé mới sinh lại bé xíu xiu như vậy, hơn nữa còn có chút ờm… xấu a.

Tô Minh Viễn nhìn bạn nhỏ của mình nhìn bé con đến vui vẻ như vậy hắn cũng cảm thấy vui theo, nụ cười rất nhanh liền xuất hiện trên gương mặt "Bé cưng, em muốn đặt tên gì cho con?"

"Tên… Cơm ạ."

“Cơm ngon ngon.”

Tô Minh Viễn nghe xong lời này của bé cưng liền cảm thấy cạn lời, có ai như bé cưng của hắn không chứ, đặt tên con lại liên tưởng đến đồ ăn. Haizz, mà thôi kệ đi, miễn là bé cưng muốn hắn đều chiều.

"Được, vậy đặt biệt danh ở nhà là Cơm."

"Cơm ạ."

"Ừ."