Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 33: Lật thuyền




Chuyển ngữ: Puny



Buổi sáng, tại sân luyện bắn, Nguyên Tu vẫn luôn không tập trung, mấy viên đạn bắn ra, ngay cả bia ngắm cũng không trúng.



Thậm chí Cố Chiết Phong trước sau như một không cùng tần số với bọn họ cũng chú ý tới điểm khác thường của anh, lúc lắp súng, cậu thấp giọng hỏi A Hoành: "Đội trưởng hôm nay táo bón sao?"



A Hoành suy nghĩ một chút: "Buổi sáng từ lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh, sắc mặt cậu ta cũng rất không thoải mái, hơn phân nửa là vậy."



Nhâm Tường khinh bỉ nói: "Cố Chiết Phong cậu còn dám xưng là tay mật báo cừ khôi, ngay cả đội chúng ta rất nhanh sẽ thêm một thành viên mới cũng không biết."



A Hoành kinh hô: "Thành viên mới!"



Cố Chiết Phong ôm đầu sụp đổ kêu gào: "No~~~!"



Nhâm Tường nói: "Ngay cả là ai cũng không biết, cậu no cái gì mà no."



A Hoành giải thích: "Thành viên mới gia nhập chắc chắn sẽ từng bước phá vỡ nếp sống của cậu ta, cậu ta ghét tất cả những điều thay đổi, tình nguyện biến cuộc sống mình thành vũng nước đọng."



Nhâm Tường nhún nhún vai: "Không cần biết cậu có thích hay không, dù sao đội trưởng cũng thật sự khẩn trương."



A Hoành nhìn Nguyên Tu đứng ngồi không yên ở khu nghỉ ngơi, nói: "Thành viên mới có thể để cho đội trưởng khẩn trương như vậy, chẳng lẽ..."



Nhâm Tường gật đầu một cái: "Đầu gỗ cậu rốt cuộc cũng thông suốt, không sai, chính là cô ấy."



A Hoành hít sâu một hơi: "Thật sự là cô ấy?!"



Cố Chiết Phong càng kinh hoảng: "Cmn, Vương Ni Mã?"



Nhâm Tường:...



Bệnh thần kinh!



***



Thật vất vả mới cầm cự đến giờ nghỉ trưa, Nguyên Tu đi tới đứng dưới bóng cây cạnh đường mòn hoa viên, lấy điện thoại ra gọi cho Dương Trầm.



"Nguyên Tu."



"Phỏng vấn như thế nào?"



Dương Trầm bên kia dừng rất lâu, mới lên tiếng: "Không bàn thành công."



"Vấn đề tiền thù lao sao?" Nguyên Tu nói: "Nếu như không vừa lòng với mức tiền lương cô ấy nói cũng không sao, có thể chuyển từ tiền lương của tôi, cô ấy tới từ nước Mỹ, tiền lương đội viên bên kia thường hơi cao, những thứ này đều có thể bàn lại."



"Không phải vấn đề tiền lương." Dương Trầm nói: "Cô ấy còn muốn dẫn một người nhập đội."



"..."



"Cậu biết rõ cái này là không thể nào, cho dù là làm đội viên dự bị, cũng cần phải sàng lọc tầng tầng lớp lớp, sao có thể tùy tùy tiện tiện thêm người vào, huống chi là đội viên nữ, cậu biết nhà đầu tư bên kia vẫn luôn không tán thành đội viên nữ gia nhập chiến đội."



"Tôi đã biết, cám ơn anh Dương."



Nguyên Tu cúp điện thoại, đốt điếu thuốc, một thân một mình đi tới bờ hồ.



Ánh mặt trời giữa trưa chiếu rọi những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, sóng xanh dập dờn. Ánh mặt trời mùa đông hiếm khi thấy, có không ít người đi ra tắm nắng, sưởi ấm ấm áp.



Nhưng tâm tình anh lại không thể nào vui được, một điếu thuốc còn chưa hút xong, điện thoại lại vang lên, thông báo cuộc gọi đến: Con lừa nhỏ cà nhắc muốn giành giải nhất.



Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ vang, cho đến khi đầu điếu thuốc trong tay anh cháy hết, anh mới mở màn hình nghe.



Bên kia điện thoại truyền tới một tiếng hít thở nhỏ nhẹ, sau đó liền yên lặng, cho đến khi anh nhẹ nhàng "Ừ".



"Nguyên Tu thật xin lỗi!" Lục Mạn Mạn mở miệng chính là nói xin lỗi: "Cậu cho tôi tranh thủ cơ hội khó có được, lại bị tôi lãng phí mất."



"Cho nên tốt nhất có thể cho tôi lý do thuyết phục."



"Trình Ngộ giúp tôi đánh thắng cuộc thi hai người, giành giải nhất, tôi không thể vào lúc này bỏ cô ấy gia nhập X."



"Hóa ra Lục Mạn Mạn là người dễ dàng vứt bỏ cơ hội như vậy."



Đây là cơ hội anh thật vất vả tranh thủ được, vì người khác lại vứt bỏ, lòng anh đột nhiên có chút lạnh.



"Không làm được sau khi cho người khác hy vọng, lại khiến cho người ta thất vọng." Lục Mạn Mạn nói: "Ban đầu khi đăng ký thi hai người, không người nào sẵn lòng cùng tôi họp đội, nếu như không có Trình Ngộ, tôi rất có thể tự làm mất mặt mình trước Chu Gia Lương."



"Cho người khác hy vọng, lại để cho người ta thất vọng..." Nguyên Tu trâm giọng nói: "Vậy tôi thì sao."



"Cái gì?"



Nguyên Tu hít sâu, cố gắng kiềm chế ý muốn hung hăng mắng chửi cô một trận.



"Có biết tôi tại sao sẵn lòng giúp cậu hay không."



Cũng không thể là yêu thích cô, trong lòng Lục Mạn Mạn nghĩ như vậy, lại nói: "Không biết được."




"Cậu có là con lừa nhỏ cả nhắc vừa ngoan cố vừa cứng đầu cũng không có sao, tôi chính là luyến tiếc W, luyến tiếc tất cả những nỗ lực trong quá khứ của cô ấy trôi theo dòng nước."



Nói xong anh không chút lưu tình cúp điện thoại.



Sau một lúc lâu ngồi yên, Lục Mạn Mạn mới trở về thực tại, hóa ra cô ở trước mặt Nguyên Tu đã sớm... ngã ngựa [1]."



[1] Ngã ngựa: ý là lộ thân phận thật sự của mình trước mặt người khác.



Khó trách anh dốc hết sức giúp cô như vậy, đều là giúp W, giúp Nữ thần của anh.



Đợi một chút, Nữ thần của anh không phải là cô sao?



Lục Mạn Mạn lại không khỏi đỏ mặt, mặc dù cô là Nữ thần của rất nhiều trạch nam nhưng mà đó là Nguyên Tu đó.



Chỉ có điều tại sao lúc chung đụng anh hoàn toàn không cung phụng Nữ thần là cô vậy, còn thường xuyên tổn thương cô...



Qủa nhiên vẫn là gọi Nữ thần ngoài miệng tùy tiện cũng không mất tiền.



Đầu năm nay nam thần nữ thần thật mất giá.



Nhưng mà việc anh tận tâm tận lực giúp cô không thể bốc hơi được, Lục Mạn Mạn cảm thấy vừa cảm kích vừa áy náy, trong khoảng thời gian này gửi cho Nguyên Tu mấy cái tin nhắn.



"Nguyên Tu, Nguyên Tu, Nguyên Tu."



Anh không trả lời cô.



"Thuyền nhỏ tình bạn của chúng ta phải lật sao? [Bão khóc thút thít]"



Còn chưa trả lời.



"Nguyên Tu tức giận. QAQ"



Nguyên Tu mồ hôi đầy người, nóng bừng đi từ phòng tập thể thao ra, lấy điện thoại trong túi ra, thông báo tin nhắn từ [Con lừa nhỏ cà nhắc hôm nay rất không đáng yêu].



"Nguyên Tu, trong thi đấu người thật của Mỹ lưu truyền một câu nói, không biết cậu nghe qua chưa: Tranh giải thứ nhất, tranh giải thứ hai, tranh giải thứ ba. Tranh giải vĩnh viễn là quan trọng nhất, mục tiêu cuối cùng của chúng ta chỉ có một, đó chính là thắng, bất kể hy sinh bao nhiêu người, chỉ cần có một người trong chiến đội còn sống, sống đến cuối cùng đó chính là thắng."



Nguyên Tu: "Đây là chỗ chúng tôi phải học tập các cậu."



Lục Mạn Mạn cầm điện thoại ngồi trên giường, hai chân nện lên giường bịch bịch, hưng phấn hô to: "Cậu ấy trả lời tôi!"




Trình Ngộ ở trước gương, xoa kem dưỡng da ban đêm thờ ơ nói: "Tôi đã nói cậu ta không chống đỡ nối đến mười hai giờ hôm nay."



Lục Mạn Mạn nhảy xuống giường, chạy ra phòng ký túc gọi lại cho Nguyên Tu, nhắn tin lại thì sợ anh không trả lời, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.



Bên hành lang luôn có nữ sinh cầm chậu nước rửa mặt đi ngang qua bên cạnh cô, cô đứng ở cuối hành lang bên ban công, nhìn sân bóng rỗ náo nhiệt ở khu ký túc đối diện, tim đập thình thịch.



Điện thoại vang lên hai tiếng, gọi thông.



"Nguyên Tu."



"Tranh giải thứ nhất, tranh giải thứ hai, tranh giải thứ ba."



Trong đêm tối, giọng Nguyên Tu trầm thấp có từ tính: "Cho nên đội Mỹ có thể đánh ra cục diện đứng đầu thế giới."



Lục Mạn Mạn cười nói: "Đúng vậy, trước mắt còn chưa có quốc gia nào thi đấu người thật có thể ngang hàng với Mỹ, có thể nói nhất chi độc tú [2]."



[2] Nhất chi độc tú (一枝独秀): chỉ có một cây nở hoa. Đây là 1 thành ngữ Trung Quốc, ngụ ý dùng để chỉ người giỏi xuất chúng.



"Cậu muốn dùng ví dụ này phản chứng tính chính xác quyết định của bản thân?" Nguyên Tu nói: "Có chút trắc trở."



Lục Mạn Mạn đứng dựa vừa tường, cúi đầu nhìn dép lê lông xù của minh: "Không có nghĩ phản chứng cái gì, nhưng mà tôi tới Trung Quốc, thường xuyên nghe được mặc kệ dạng thi đấu gì ở đây đều nói tình bạn thứ nhất, tranh giải thứ hai, hoàn toàn khác với chúng tôi bên kia, cảm thấy có phần ý nghĩa."



"Tình bạn thứ nhất, tranh giải thứ hai." Nguyên Tu dường như khẽ cười một tiếng: "Trong thi đấu chính thức, thắng nhất định là mục tiêu cuối cùng. Theo nguyên tắc này, giảm bớt thái độ thù địch, không nên gươm súng sẵn sàng như vậy, đó là nguyên lý về sự dung hòa [3] của người Trung Quốc. Khác biệt duy nhất của chúng ta, có thể chính là sẽ không thể hiện thái độ thù địch rõ ràng như vậy."



[3] Nguyên lý về sự dung hòa: Một nguyên lý Nho giáo ủng hộ sự công bằng, hòa giải và thỏa hiệp.



"Nguyên Tu, cậu cảm thấy đội Mỹ coi trọng thi đấu thắng hơn tất cả, là chính xác sao?"



"Dĩ nhiên."



"Queen bởi vì nguyên nhân chân tôi bị thương, để cho tôi rời đi, đây cũng là hợp tình hợp lý." Cô thấp giọng nói: "Dù sao tốc độ của tôi giảm bớt, không nhanh bằng lúc trước, trong cuộc thi đấu quốc tế sẽ ảnh hưởng phát huy cả đội, căn cứ nguyên tắc "Tranh giải thứ nhất". W cần phải rời đi."



"..."



Nói khích anh sao nha đầu này.



Cho nên hiện tại đổi giọng thì có bị mất mặt quá không.



"Chính cậu cảm thấy thế nào." Nguyên Tu hỏi Lục Mạn Mạn: "Nghĩ như thế nào."



"Nếu như lúc trước, tôi sẽ cho rằng Queen không sai, tranh giải thứ nhất, loại bỏ đội viên không có lợi cho tranh giải, là có lợi cho toàn đội." Lục Mạn Mạn chậm rãi nói: "Lại không nghĩ ra rằng, cũng có một ngày người bị loại sẽ là mình."




"..."



"Khoảng thời gian tranh giải này, tôi học được rất nhiều trên người Trình Ngộ, mặc dù cô ấy không phải đội viên chuyên nghiệp, cũng không có chiến tích gì đặc biệt xuất sắc, nhưng mà cô ấy khiến cho tôi bắt đầu suy nghĩ lần nữa ý nghĩa của thi đấu người thật rốt cuộc ở chỗ nào."



"Có thu hoạch không?"



"Có."



Lục Mạn Mạn kiên định nói: "Tình bạn của thi đấu người thật thứ nhất tranh giải thứ hai, tín nhiệm đồng đội vô điều kiện, có thể thật lòng thật dạ giao phó sau lưng lẫn nhau, đây là ý nghĩa của thi đấu. Nếu như trong lòng mỗi một người đều chứa suy nghĩ thi thắng, chẳng quan tâm gì tới tính mạng đồng đội, thậm chí thấy chết mà không cứu, trò chơi này sẽ làm lòng người rất lạnh. Giống như Queen đuổi tôi ra khỏi đội, lại ví dụ như Trình Ngộ cuối cùng lựa chọn chắn đạn vì tôi."



"Cho nên, trong mắt tôi, ý nghĩa của tình đồng đội lớn hơn tranh giải, đây cũng là nguyên nhân tôi từ chối lời mời của X, Trình Ngộ tín nhiệm tôi, tôi không thể để cho cô ấy thất vọng."



Yên lặng hồi lâu, Nguyên Tu nhàn nhạt nói: "Mặc dù rất có đạo lý, nhưng không cách nào thuyết phục được tôi."



Lục Mạn Mạn thở dài.



"Nhưng mà, tôi hiểu lựa chọn của cậu."



Cô ngẩng đầu lên, mong đợi "Hả hả" hai tiếng.



"Dù sao đã gặp phải sự phản bội, sẽ càng coi trọng và tín nhiệm đồng đội." Anh nhàn nhạt nói: "Hy vọng cô ấy đáng giá để cậu làm như vậy."



"Cái kia.... Thuyền nhỏ tình bạn của chúng ta sẽ không lật chứ?"



Bên kia điện thoại lại trầm mặc mấy giây, Lục Mạn Mạn thấp thỏm gọi anh: "Nguyên Tu?"



Khóe miệng anh cong lên: "Lão thuyền trưởng Lục Mạn Mạn kỹ thuật vững, thuyền nhỏ không lật được."



***



Buổi tối Lục Mạn Mạn giặt quần áo, bưng chậu về phòng, thấy Trình Ngộ nhoài người trên ban công, chuyên tâm dồn chí thăm dò hướng thao trường.



"Nhìn cái gì mê mẩn như vậy?" Lục Mạn Mạn lấy kem dưỡng da tay bôi: "Trời lạnh vậy vẫn còn ở ngoài hóng gió."



Trình Ngộ vội vàng phất phất tay: "Hạ Thiên và Chu Diễn đang đi dạo ở thao trường, tiểu nha đầu kia ngốc đến bùng nổ."



Lục Mạn Mạn vội vàng chạy tới, chạy một nửa lại như nhớ ra cái gì đó, lục trong ngăn tủ một hồi.



Trình Ngộ quay đầu, chỉ thấy trong tay cô có một cái ống nhòm màu đen.



"Cậu trang bị cái này... thật đầy đủ."



"Chuẩn bị xem idol tôi biểu diễn."



Lục Mạn Mạn cầm ống nhòm, điều chỉnh tiêu cự. Trong ống kính, hai người Hạ Thiên và Chu Diễn đi dạo ở thao trường, một vòng lại một vòng, Chu Diễn nhiều lần muốn cầm tay cô ấy, Hạ Thiên lại không hiểu phong tình, không phải cầm điện thoại thì chính là gãi ngứa, Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ thấy còn lo lắng.



"Nha đầu này, trong đầu có phải chỉ chứa hàm số phương trình hay không!"



"Gửi tin nhắn cho cậu ấy, để cậu ấy không gãi đầu, gãi nữa thì đồ ăn cũng lạnh."



Lục Mạn Mạn cầm điện thoại soạn tin nhắn, Trình Ngộ đoạt lấy ống nhòm quan sát tình hình.



Hạ Thiên lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn Lục Mạn Mạn gửi cho cô ấy, cô ngẩn người, nhìn sang phòng ký túc, sắc mặt đỏ ửng.



Hai người trên ban công hướng cô ấy vẫy tay, cổ động cô ấy cố gắng lên.



Mấy phút sau, Chu Diễn rốt cuộc cũng nắm cái tay nhỏ bé của cô ấy, cả khuôn mặt Hạ Thiên đỏ bừng, khẩn trương đến không biết làm sao.



Hai người Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ còn vui vẻ hơn cả thắng giải, vỗ tay bắp bắp, reo hò.



Trình Ngộ còn muốn nhìn, Lục Mạn Mạn đoạt lấy ống nhòm: "Đừng xem nữa, chó độc thân càng xem càng đau lòng."



"Nói rất hay giống như cậu không phải vậy."



"Đợi chút đợi chút" Trình Ngộ di chuyển ống nhòm, chuyển sang hướng khác: "Bên thao tường hình như có một người đứng!"



Lục Mạn Mạn dõi mắt nhìn lại, trên thao trường đều là sinh viên chạy đêm.



"Không phải, cậu nhìn chỗ đõ, góc đông nam phía dưới táng cây, dì kia hình như là mẹ của Hạ Thiên."



Lục Mạn Mạn nhận lấy ống nhòm nhìn sang hướng Trình Ngộ chỉ.



Dưới đèn đường, một người phụ nữ vóc dáng cao gầy, mặc áo bành tô màu nâu nhạt, trong tay xách túi, nét mặt nghiêm túc nhìn thao trường.



"Cậu chắc chắn?" Lục Mạn Mạn hỏi Trình Ngộ: "Bà ấy thoạt nhìn rất trẻ."



"Chắc chắn trăm phần trăm, ngày đầu tiên khai giảng tôi đã thấy bà ấy." Trình Ngộ bình tĩnh gật đầu: "Cho dù không nhớ mặt bà ấy, nhưng cái túi Hermes số lượng có hạn kia, toàn cầu chỉ sản xuất ba cái, một cái trong đó ngay trong tay mẹ cậu ấy, đủ để tiểu tỷ tỷ khắc cốt ghi tâm cả đời."



Đôi lời tâm tình của editor: Rồi, bà mẹ truyền thuyết của Hạ Thiên đã tới...