Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 24: Gọi một tiếng nữa




Chuyển ngữ: Puny



Hai ngày sau, ánh mặt trời buổi chiều ấm áp, Nguyên Tu đứng trước sa bàn dùng tiểu nhân nhựa bài binh bố trận.



Cố Chiết Phong ôm máy tính chuyển đến bên cạnh anh, thần thần bí bí nói: "Đội trưởng, có một tin xấu phải nói cho anh."



Ngón tay thon gầy của Nguyên Tu cầm người nhựa, nhàn nhạt nói: "Nói."



"Nhưng mà anh phải bảo đảm, sau khi nghe không được tổn thương người vô tội, nếu như muốn phát tiết, mời đánh tơi bời Teddy Tường."



Nhâm Tường đang thở hổn hển chạy trên máy chạy bộ, nhảy mũi mấy cái, chỉ Cố Chiết Phong hô to: "Đã biết, các người lại đang nói xấu tôi!"



Nguyên Tu bình tĩnh nói: "Yên tâm, tôi sẽ không đánh giày xéo trẻ em vị thành niên."



Cố Chiết Phong đem máy tính đưa tới trước người Nguyên Tu: "Cái mũ X của anh, bây giờ đang đấu giá trên Taobao, lời quảng cáo là: Mũ lưỡi trai tuyệt bản của ông chồng quốc dân, mười mấy năm mang chất lượng bảo đảm, mùi vị tiêu hồn thực cốt, là thần khí cần thiết trong đêm dài đằng đẵng cô đơn lạnh lẽo trống rỗng, bây giờ giá khởi điểm 99998, 99998 quý vị có thể cất giấu vật quý giá tuyệt bản của ông chồng quốc dân mang theo mình, cơ hội không được bỏ qua!"



Nguyên Tu:...



A Hoành mới đi ra từ phòng tập thể thao, trên bả vai móc khăn lông, nhìn về phía sân thượng Nguyên Tu đang bực bội: "Đội trưởng thế nào, tiu nghỉu giống như ăn lẩu kim chi của Hàn Quốc vậy."



Cố Chiết Phong nói: "Lục tiên nữ đem mũ của anh ấy bán đấu giá trên Taobao, người đấu giá còn không ít, cũng xào đến 17 vạn."



A Hoành mở to hai mắt không thể tin: "Không phải cái mũ đó sao, thật sự có người mua à."



Cố Chiết Phong tiếp tục lướt đấu giá: "Anh vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng nổi fans hâm mộ của Nguyên Tu có bao nhiêu đói khát, đừng nói cái mũ, cho dù một sợi tóc, cũng có người mua để phối hợp DNA cho anh ấy con khỉ nhỏ nhân bản."



"Người đáng sợ."



Nhưng mà A Hoành quay lại nói: "Nhân khí cao là chuyện tốt mà, cậu ta buồn cái gì?"



Nhâm Tường nhận lấy máy tính, vừa nhìn vừa nói: "Đó là vật đính ước anh ấy đưa cho Lục tiên nữ, qua tay cô bị bán đấu giá cao, có thể không buồn?"



"Người phụ nữ này thật sự là đòi tiền không muốn chồng à."



"Phụ nữ đều như vậy." Nhâm Tường đốt điếu thuốc, già dặn nói: "Tiền so với tình yêu đích thực càng chân thực hơn, đội trưởng khẳng định rất đau lòng."



Cố Chiết Phong lắc đầu thở dài: "Đàn ông rơi vào bể tình, thật đáng buồn."



A Hoành lột quả cam: "Không phải đâu, làm sao các cậu đều cảm thấy cậu ta thích Lục Mạn Mạn?"



Nhâm Tường hỏi ngược lại: "Cậu không thích người ta, cậu sẽ sờ mông người ta sao?"



A Hoành khinh thường nói: "Cậu không phải làm như vậy sao?"



Nhâm Tường: "Đừng nói xấu thanh danh tôi! Mỗi đoạn tình mong manh ngắn ngủi tôi đều thật yêu thật thích!"



Cố Chiết Phong: "Anh dùng nửa người dưới thật yêu."



***



Buổi chiều Lục Mạn Mạn cùng Trình Ngộ đến núi Minh Dương tham gia thi đấu, loại thi đấu này là do thương gia tổ chức, trả tiền đăng ký, bất kỳ ai đều có thể tham gia.



Đương nhiên là có Lục Mạn Mạn dẫn đội, hai người dễ như trở bàn tay cầm hạng nhất, đối phó với loại đấu nghiệp dư này, Lục Mạn Mạn nhắm mắt đánh loạn cũng có thể thắng. Nhưng mà thắng không phải mục đích chủ yếu, mà là vì ma sát thực chiến rèn luyền độ ăn ý của hai người.



Cơ thể Trình Ngộ bén nhạy, thông minh, sức phản ứng cũng rất nhanh, từ góc độ chuyên nghiệp Lục Mạn Mạn nhìn ra, cô ấy coi như là hạt giống không tệ, luyện tập nhiều một chút có lẽ có thể đánh chuyên nghiệp.



Lục Mạn Mạn trước kia dẫn theo người mới, lại nói Kiều Tinh Dã thay thế cô làm đội trưởng cho Queen chính là một tay cô nắm một tay cô dẫn ra đấy.



Bây giờ dẫn Trình Ngộ, so với dẫn Kiều Tinh Dã còn thoải mái hơn một chút, cô càng ngày càng có lòng tin, lần này nhất định có thể giành được hạnh nhất thi đấu đôi, không cần nghi ngờ.



Buổi tối, hai người giẫm ánh trăng từ từ đi về phía ký túc, Lục Mạn Mạn giảng giải chiến thuật cho Trình Ngộ.



"Giai đoạn sau tốt nhất là chuẩn bị tìm một đỉnh núi cong địa thế cao, trừ phi có nhiều nhà trong khu vực an toàn, có thể tìm một tòa nhà nhiều tầng, nếu không chúng ta cứ tìm một đỉnh núi tốt, bởi vì chỉ có vài ngôi nhà như vậy, đi vào chẳng khác nào vào những khu nhà cảnh giác khác, như vậy đặc biệt nguy hiểm."



Trình Ngộ hình như không nghe vào lời cô nói, lấy cùi chỏ chọc chọc cô, cười nói: "Cậu xem ai tới."



Theo ánh mắt cô ấy. Lục Mạn Mạn ngẩng đầu lên, thấy dưới tòa ký túc nữ, Nguyên Tu người mặc áo khoác bóng chày màu đậm phối với quần jean, đứng bên đèn đường.



Tựa như đang đợi người.



Lục Mạn lầu bầu nói: "Cũng không phải là đang đợi tôi."



"Không phải đợi cậu, các cô ấy sao?" Trình Ngộ ngẩng đầu, trên ban công tòa ký túc, các cô gái đều nhốn nháo, thét lên tên Nguyên Tu, phấn khởi không thôi.



Hao tổn tâm trí.



Lục Mạn Mạn đi tới trước mặt Nguyên Tu hai ba mét, dừng bước chân.



Đèn đường chiếu xuống, bóng cô mặc áo khoác dài chiếu xuống.



Nguyên Tu đưa tay rút từ trong túi ra, đứng thẳng người mặt hướng phía cô.



"Về rồi."



"Ừ."



Trình Ngộ mỉm cười nói với Lục Mạn Mạn: "Vậy tôi đi lên trước, các cậu trò chuyện."



Sau khi cô ấy rời đi, Nguyên Tu trực tiếp xách ống tay áo Lục Mạn Mạn, kéo cô rời đi: "Đổi một chỗ nói chuyện."



Lục Mạn Mạn bị anh một đường kéo đi, đi tới bậc thang bên thao trường không có ai, anh mới thả cô ra.



Ánh sáng bên bậc thang mờ tối, nhưng tối nay ánh trăng cực sáng, ánh sáng làm nổi bật gò má của anh, có loại khí chất trong suốt lạnh lùng.




"Mũ đâu."



Lục Mạn Mạn kéo khóa kéo cặp sách ra, từ bên trong lấy ra mũ lưỡi trai X màu đen, lại không đưa tới, mà là chần chờ nói: "Khẩu trang kia đâu."



Nguyên Tu từ trong túi mình lấy ra khẩu trang màu đen, chữ W thêu dưới ánh trăng đặc biệt đỏ tươi.



Giọng anh tựa như lẩm bẩm nghiêm phạt nói: "Cậu còn muốn bán mũ tôi."



Lục Mạn Mạn không cam lòng yếu thế, giận dỗi nói: "Cậu bán khẩu trang trước."



"Là chính cô ấy không cần."



"Vậy cũng không thể bán."



"Sao?"



"Cô ấy đã giải ngũ, chân còn bị thương, người khác đều nói cô ấy không được, nghe nhiều, cô ấy có thể liền..." Lục Mạn Mạn ngẩng đầu lên, ủy ủy khuất khuất mà nhìn anh một cái: "Cô ấy có thể cũng không tin tưởng chính mình như vậy."



"Cô ấy có lẽ cảm thấy, bỏ đi tất cả chiến tích của W, bắt đầu lại, có thể làm được bao nhiêu thì là bấy nhiêu, vô luận như thế nào, ít nhất sẽ không để cho fans hâm mộ thất vọng."



Nguyên Tu trầm mặc lắng nghe, trong lòng tự nhủ gánh nặng của thần tượng còn rất nặng.



Đợi cô nói xong, anh mới chậm rãi mở miệng: "Lục Mạn Mạn cậu biết không, từ lúc trung học tôi bắt đầu tiếp xúc với thi đấu người thật, cái tên W này vẫn đi cùng tôi."



Lục Mạn Mạn khẽ run.



"Cô ấy cùng câu chuyện cả đời cô ấy, viết nên huyền hoại thi đấu người thật. Một người thi đấu được đại mãn quan, mỗi một trận đều đều nảy sinh ra chiến tích mới, cho tới bây giờ không có thất bại."



"Thiếu niên toàn thế giới mê mệt thi đấu người thật, có ai không yêu cô ấy."



Anh nhìn vành trăng khuyết phía chân trời kia, khóe miệng hơi cong, vẻ mặt như là si mê vậy: "Cô ấy là nữ thần của tôi."



...



Khi anh một lần nữa nhìn về phía Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Mạn dựa tường, ôm ngực, mặt mũi kinh hãi không thể là chính mình, hoàn toàn là một vẻ mặt "Cmn cậu nói cậu không được nói gì quá buồn nôn không thể tiếp nhận được"



Nguyên Tu cong môi: "Cũng không phải nói cậu, cậu kích động cái gì."



Lục Mạn Mạn đứng thẳng người: "Ai kích động chứ!"



Cô đi tới trước mặt anh, đá văng đá vụn dưới chân: "Đột nhiên bị cậu làm cả người nổi da gà."



Nguyên Tu rũ mắt nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Tôi làm sao làm cậu."



"Này!"




Lục Mạn Mạn bỉu môi: "Nói bậy nhiều, không sợ cắn phải đầu lưỡi ư."



"Thật đúng là không sợ." Nguyên Tu nói: "Đầu lưỡi tôi chỉ cho vợ tôi cắn."



"Nếu W biết cậu mở miệng một tiếng là vợ, coi chừng cô ấy tới Trung Quốc đánh bể đầu cậu nha!"



"Tôi nói vợ tôi, có nói là W sao, cậu đây là không ngừng ngầm thừa nhận W là vợ tôi."



Lời nói của Lục Mạn Mạn đình trệ, cô khoát khoát tay: "Ký túc xá có giới nghiêm ban đêm, tôi phải đi về."



Cô đem cái mũ đưa cho Nguyên Tu: "Chúng ta trao đổi đi, cái mũ trả lại cậu, khẩu trang đưa tôi."



Nguyên Tu nhận lấy mũ lưỡi trai, sau khi tường tận xem xét chốc lát, sắc mặt hơi nhẹ nhỏm, hướng cô đi tới, đem cái mũ tỉ mỉ đặt lên đầu nhỏ của Lục Mạn Mạn.



Ánh mắt anh giờ phút này hết sức dịu dàng, đội mũ ngay ngắn cho cô, nói: "Nguyên Tu đưa quà tặng đi, sẽ không thu về lại, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép người khác tùy tiện bán lại hoặc tặng đi, biết chưa?"



Lục Mạn Mạn không phục bỉu môi: "Khẩu trang đâu."



Nguyên Tu nói: "Khẩu trang tôi giữ lại."



"Cậu còn giữ!" Lục Mạn Mạn kích động: "Đồ cá nhân cậu giữ lại làm gì, thô bỉ nữ thần cậu sao!"



Nguyên Tu cười đễu: "Lại không thô bỉ cậu, cậu có vấn đề gì?"



"A a a."



"Đi đây."



"Nguyên Tu Nguyên Tu!" Lục Mạn Mạn cuống quít đuổi theo anh: "Trả lại cho tôi có được không, để cho nó nhận tổ quy tông về với hậu viên fans hâm mộ W, như vậy đi, tôi cho cậu bảy vạn, bảy vạn không thể nhiều hơn!"



"Nói đùa." Nguyên Tu nhàn nhã đi từ từ trên sân vắng: "Tôi mua hết 14 vạn, cậu như vậy tôi thua thiệt bảy vạn, không làm ăn như vậy được, cha tôi biết sẽ tức hộc máu."



Lục Mạn Mạn giữ chặt anh: "Cái kia... Tôi đưa cho cậu từng kỳ!"



"Vậy muốn như thế nào mới chịu đưa tôi, gọi anh có được không?" Lục Mạn Mạn níu ống tay áo của anh lại: "Anh Nguyên Tu!"



Nguyên Tu bỗng dừng bước chân lại, rũ mắt xuống nhìn cô, trong mắt nhiều hơn một chút ý tứ sâu xa.



"Gọi một tiếng nữa."



Lục Mạn Mạn kéo ống tay áo anh, cúi đầu, trên mặt hiện lên chút ửng đỏ: "Anh Nguyên Tu."



Anh được voi đòi tiên: "Gọi anh Nguyên."



Cô ngoan ngoãn nói như vẹt: "Anh Nguyên."




"Gọi anh Tu."



"Anh Tu."



Khóe miệng Nguyên Tu như có như không nụ cười không thể kiểm soát được.



"Có thể đưa tôi chưa?"



Nguyên Tu cầm khẩu trang trong lòng bàn tay, giơ giơ lên: "Tôi sẽ không thô bỉ W."



Lục Mạn Mạn:...



Nguyên Tu tiếp tục nói: "Chờ lần sau nhìn thấy cô ấy, tự tay tôi trả lại cho cô ấy, còn có thể bán cho nữ thần tôi một cái ân huệ."



Lục Mạn Mạn:...



"Đưa cậu trở về ký túc."



"Không cần không cần không cần!" Lục Mạn Mạn hoảng sợ lui về phía sau: "Tự tôi về."



Nhìn bóng cô xoay người chạy nhanh, cảm giác tâm tình của Nguyên Tu rất tốt, hình như đã rất lâu không có dễ chịu như vậy.



***



Vượt tường Line.



Chiêu tài Arco co vào: Cho nên, cái mũ thuộc về cậu, khẩu trang thuộc về cậu ta, còn trắng trợn lừa cậu gọi một tiếng anh Nguyên một tiếng anh Tu?



Lục Mạn Mạn trở lại 12 tuổi: [Thở dài].



Arco: Người Trung Quốc xảo trá.



Lục Mạn Mạn: Đàn ông Trung Quốc xảo trá.



Arco: Lại nói, cậu ta không chịu trả cậu khẩu trang, có thể thô bỉ cậu hay không?



Lục Mạn Mạn: [Hoảng sợ] Không thể nào, cậu ta không giống như cái loại người này.



Arco: [Bộ dáng trầm tư] Vĩnh viễn không nên tin dáng vẻ đàn ông bày ra bên ngoài, Trung Quốc có câu thành ngữ gọi Kim ngọc kỳ ngoại, bại tự kỳ trung [1], cậu vĩnh viễn sẽ không biết đàn ông suy nghĩ nửa người dưới, bề ngoài gọn gàng phía dưới cất giấu tâm hồn xấu xa bẩn thỉu như thế nào đâu.



[1] Kim ngọc kỳ ngoại, bại tự kỳ trung: Ý của câu thành ngữ này là chỉ: Bề ngoài trông đẹp mã, nhưng bên trong thì thối nát.



Lục Mạn Mạn: Cậu dốc hết sức bôi đen anh em đàn ông của cậu?



Arco: Tôi chỉ là trần thuật sự thật.



Lục Mạn Mạn: [Hút điếu thuốc] Một cái khẩu trang mà thôi, còn có thể thô bỉ làm sao.



Arco [Cười xấu xa] Dáng vẻ kia còn nhiều hơn.



Lục Mạn Mạn:???



Arco: Hắc hắc hắc.



Lục Mạn Mạn:???



Arco: Tự đi bổ não.



Lục Mạn Mạn vừa mới đăng xuất, ngồi trên giường xem tạp chí một lát, còn chưa bổ não đủ, màn hình điện thoại sáng lên, Nguyên Tu đăng một tin, cô mở Weibo, thấy anh ở trần, đeo khẩu trang W của cô, đứng trước gương phòng vệ sinh chụp tự sướng.



Đèn vàng phòng vệ sinh ấm áp, chiếu lên da thịt màu lúa mạch săn chắc của anh, mặc dù góc độ của tấm hình chỉ có thể nhìn đến vị trí cái cổ, cũng đã đủ phá hủy núi lửa giữa tim của Lục Mạn Mạn.



Lục Mạn Mạn: A a a a a.



Nguyên Tu: Kích động như vậy?



Lục Mạn Mạn: Cậu tại sao, tại sao phải đeo khẩu trang của W!



Nguyên Tu: Đẹp không?



Lục Mạn Mạn: Cậu còn không mặc quần áo, còn ở nhà vệ sinh!



Nguyên Tu: Thì?



Lục Mạn Mạn: Cậu đã đồng ý không thô bỉ W!



Nguyên Tu: Con mắt nào của cậu thấy tôi thô bi W.



Lục Mạn Mạn: Hai con mắt đều thấy được!



Nguyên Tu: Tôi chỉ là đeo khẩu trang một chút, trong đầu cậu ngổn ngang cái gì?



Lục Mạn Mạn: Cậu đeo khẩu trang còn không mặc quần áo!



Nguyên Tu: Hơi nóng.



Lục Mạn Mạn nhìn về phía ngoài cửa sổ, một vùng lá khô rơi xuông, bây giờ đã cuối thu, sắp vào đông.



"Ngài vui vẻ là được rồi. [Tuyệt vọng.jpg]"



Đôi lời tâm tình của editor: Vì Tết nên tui có thể không đăng truyện đều đặn được, sorry mọi người vì cái tính cả ngày ham chơi tối mệt lên giường ngủ một mạch =))))))