Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 112: Nhớ Nhung




Nguyên Tu nhận được bưu thiếp và hình Lục Mạn Mạn gửi đến.



Trong tấm bưu thiếp hoa anh đào bao quanh núi Phú Sĩ. Mà trong tấm hình kia, dưới táng cây anh đào to lớn hồng nhạt, có một nhà ba người chụp ảnh chung:



Cô gái mặc một chiếc áo hoodie màu hồng cánh sen, Alex tóc đã có vài sợi bạc nhưng cơ thể vẫn cường tráng nâng cô lên cao trên bờ vai, một tay khác của ông ấy nắm Louis đang mờ mịt.



Một mảng lớn hoa anh đào màu hồng sau lưng làm nền, một nhà ba người cảm giác hạnh phúc không có bất kỳ ngôn ngữ nào diễn tả được, cách tấm hình cũng có thể cảm nhận thật sâu sắc.



Mỗi khi Lục Mạn Mạn đi đến một chỗ, đều viết thư đồng thời kèm theo gửi bưu thiếp, đã thành một loại thói quen.



Nguyên Tu liệt kê bưu thiếp mình đã nhận được, bãi biển xanh ở đảo Phuket, Tượng Nhân sư lớn ở Ai Cập, còn có cánh đồng hoang nở rộ đầy hoa đỗ quyên ở Edinburgh…



Một năm không có cô kia, mùa đông của thành phố dường như đặc biệt dài đằng đẵng, gió xuân đến muộn. Ngày Nguyên Tu nhận được thư của cô, mùa xuân của thành phố nở hoa.



Anh ngồi trong thư viện yên tĩnh của trường, trên bàn mở sách GRE ra đọc, trên mặt giấy có vết bút đỏ, đầu ngón tay thon dài của anh miết tấm bưu thiếp đến từ Nhật Bản kia, từ cửa sổ bên cạnh trông về nơi xa.



Sau cơn mưa xuân này, đường đi ướt nhẹp ở sân trường trở nên sáng bóng, có vài cánh hoa nhỏ rơi rụng, bị bánh xe đi ngang qua nghiền nát. Lúc này vẫn còn sớm, người đi đường lác đác vài người, chỉ có sinh viên thi nghiên cứu ôm sách, vội vàng bước đi, bước chân đạp lên cánh hoa rơi, nước xuân bắn tung tóe.



Trong lồng ngực nổi lên một nỗi nhớ tình buồn.



Anh hít sâu, chỉ hy vọng mùa xuân năm nay bước qua nhanh một chút, vào hạ nhanh một chút, để anh có thể nhìn thấy cô gái của anh nhanh một chút.



Trên tay anh có một lá thư dài, vẫn luôn không kìm lòng nổi mà cầm lên, một lần lại một lần vuốt ve mở đọc, bức thư được viết bằng tiếng Trung Quốc, chỗ sai ngữ pháp, Nguyên Tu đã dùng bút đỏ sửa, đợi khi cô quay lại, phải sửa cho cô.



Khuôn mặt cô gái của anh vẫn như trước.



Buổi trưa, Nguyên Tu mang ba lô, đi ngang qua tòa nhà khoa máy tính cổ kính, liền dừng bước.



Cây cổ thụ trong học viện cao chót vót, cây dây leo xanh biếc phủ đầy tường xám ngói đen, một mảng lớn bóng bóng, sau cơn mưa đặc biệt xanh tươi ướt át, toàn bộ học viện theo phong cách châu Âu, nhưng bởi vì giữ lại điểm cổ xưa này mà càng lộ ra phong cách giàu có thời trung cổ.



Khoa máy tính hẳn là khoa trẻ tuổi nhất toàn trường đại học, Nguyên Tu không kìm lòng được mà đi vào, ngồi dưới cây cổ thụ cao ngất, lật xem thư của Lục Mạn Mạn.



Trong thư Lục Mạn Mạn rất sống động tựa như đang ở ngay bên cạnh anh, líu ríu giống như chim sẻ kể về hành trình mắt thấy tai nghe, nói rất nhiều thứ.



Cô nói tới cưỡi voi ở Thái rất kích thích, suýt tí nữa bị móc túi ở Nam Phi, cây đỗ quyên ở Scotland rất thối rất khó ngửi, tối hôm qua Alex than phiền nửa năm qua tóc bạc trên đầu mình ngày càng nhiều, muốn đi nhuộm sấy…



Các loại.



Nguyên Tu đặt bức thư xuống, để những nhớ nhung tích tụ trong lồng ngực bị gió thổi tan đi, rồi mới đứng dậy rời đi.



Có lẽ rất nhanh là có thể gặp được.



Trước kia Nguyên Tu đã từng nghe Lục Mạn Mạn nói, khi Lục Mạn Mạn còn bé khóc tìm mẹ, Louis thường dỗ dành nói mình là công chúa nhỏ, có một ngày bị đại ma vương bắt đến hang ma, Lục Mạn Mạn là kỵ sĩ anh dũng, sẽ vung bảo kiếm, vượt mọi chông gai núi đao biển lửa, cứu ông ấy từ hang ma.



Trong thư Lục Mạn Mạn nói cho Nguyên Tu, Louis vẫn còn đang ở trong hang ma đau khổ giãy giụa, còn chưa tìm được đường ra ngoài, kỵ sĩ dũng cảm Lục Mạn Mạn phải nghĩ biện pháp đi đến bên cạnh ông ấy, cứu ông ấy thoát khỏi mê cung tâm hồn.



Trong thư cô còn dặn dò Nguyên Tu, nhiệt độ giảm chú ý giữ ấm, không được sắm vai lạnh lùng đẹp trai trêu chọc các cô gái bên cạnh; còn nữa, không được nghĩ rằng tiếng Anh của mình không tệ mà không chăm chỉ đọc sách GRE, cô vẫn chờ tương lai có một bạn trai nhân tài [1] Ivy League [2] để cô đi ra ngoài khoe khoang một trận.





[1] Nguyên văn là: Cao tài sinh (高材生), chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích.



[2] Ivy League hay Liên đoàn Ivy là một liên đoàn thể thao bao gồm tám cơ sở giáo dục đại học ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ.



Lòng hư vinh của tiểu nha đầu này là mạnh nhất, hy vọng bạn trai mình lợi hại, có thể lấy tung ra khoe khoang với khuê mật, vì vậy Nguyên Tu xác định mục tiêu nhỏ cho mình ——



Trước tiên đến Harvard đi.



***



Cuộc thi đấu hệ S thế giới kết thúc vào cuối hè, mà khi chiến đội trở về nước đã là cuối tháng chín.



Thứ nhất tình trạng vết thương của Louis khiến cho người khác không yên lòng nổi, thứ hai nỗi buồn xa cách quanh quẩn trong lòng mỗi người, gạt không đi.



Tuy nói trên đời này chẳng có tiệc vui nào không tàn, nhưng mà ai có nghĩ tới, một trận ngoài ý muốn kia sẽ khiến cho bọn họ xa cách bất ngờ không kịp đề phòng tới như vậy.




Lục Mạn Mạn không thể đi cùng chiến đội trở về nước, cô phải ở bên người nhà mình, bầu bạn với Louis, vượt qua đoạn thời kỳ tinh thần sương mù này.



Kể từ sự cố đó, Louis gần như không có cười, cũng không giao tiếp với người nhà, giống như trẻ em mắc bệnh tự kỷ, tự nhốt mình trong thế giới tâm hồn của chính mình.



Bác sĩ nói đây là một loại phản ứng kích động đối mặt với khủng hoảng, chuyện xảy ra đêm đó, khiến cho tâm hồn của ông ấy bị tổn thương nghiêm trọng, ông ấy tách rời tâm trí với cơ thể mình, để thoát khỏi đau khổ.



Bác sĩ còn nói, có lẽ vào một ngày nào đó ông ấy sẽ bất ngờ đi ra, bình thường trở lại, hoặc có lẽ… mãi mãi không đi ra.



Lục Mạn Mạn phải ở bên cạnh Louis, người một nhà cùng bên nhau, nên cái gì cũng không cần sợ, tất cả khó khăn đều sẽ dễ dàng giải quyết.



Bình thường Louis bận rộn nhiều việc, rất ít có thời gian có thể bầu bạn bên cạnh người nhà, phần lớn thời gian, đều là hai người Alex và Lục Mạn Mạn cùng ăn cơm tối, cùng xem tivi chơi trò chơi.



Alex nói, đừng thấy Louis bình thường rất ít nói, cũng không biểu hiện cảm xúc. Thật ra thì ông ấy vô cùng ngưỡng mộ Alex, đặc biệt muốn có nhiều thời gian ở cạnh Lục Mạn Mạn, ông ấy cũng không muốn mỗi buổi tối trở về kiểm tra bài tập, phát hiện lỗi sai quá nhiều, tức giận dạy bảo làm con gái khóc, còn bản thân biến thành người cha “xấu”.



Kỳ thật, ông ấy càng muốn có thể cùng Lục Mạn Mạn chơi tiểu bá vương, hoặc người một nhà vùi trong ghế salon xem Opera xà phòng [3] xem phim kinh dị…



[3] Opera xà phòng (肥皂剧) là một vở kịch / phim dài kỳ trên truyền hình hoặc phát thanh với nội dung chủ yếu đề cập đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính cao. Thuật ngữ opera xà phòng bắt nguồn từ việc các nhà tài trợ cho các vở kịch như vậy thường là các nhà sản xuất xà phòng



Này, rất hạnh phúc mà.



Nhưng mà cuộc sống sao có thể chỉ thấy vui vẻ không thấy nước mắt chứ, trong nhà dù sao cũng phải có người gánh vác đòn dông [4] kinh tế, dù sao cũng phải có người phải hy sinh thời gian bầu bạn, cho gia đình cuộc sống đầy đủ nhất, dù sao cũng phải có một người ba ba gia trưởng hung hăng, dẫn đứa trẻ nít khóc lóc, đi trên con đường chính xác nhất.



[4] Đòn dông: Thanh gỗ bắc ngang trên đầu hàng cột chính giữa nhà tạo thành đỉnh cao của nóc nhà.



Dù tương lai đứa trẻ không thân thiết với ông ấy, ông ấy cũng phải đóng vai nhân vật “ba xấu” như vậy, làm ngọn đèn chỉ đường cho cuộc sống tương lai của cô.



Louis kiên quyết lựa chọn gánh vác phần trách nhiệm nặng nề này, ông ấy yêu gia đình của ông ấy sâu đậm. Vì vậy, cam tâm tình nguyện.



Cho đến khi Lục Mạn Mạn trở về Trung Quốc, rời khỏi hai người cha, mỗi lần đêm khuya thanh vắng, Louis đều bày tỏ tất cả với Alex đang ngủ mơ mơ màng màng, nói mình trước đây đã quản lý đứa trẻ quá nghiêm khắc, đứa trẻ sẽ không trách ông ấy chứ.




Alex mê sảng nói: “Không thể nào, Lục Mạn Mạn vẫn rất yêu anh.”



Louis luôn lo lắng, Lục Mạn Mạn đến Trung Quốc, cũng sẽ có một ngày tìm được cha ruột, cha ruột vừa đẹp trai vừa có tiền còn dịu dàng, vậy phải làm sao bây giờ, ông ấy hung dữ như vậy, lỡ như Mạn Mạn ghét ông ấy thì sao.



Khi đó Alex đã đi sâu vào trong giấc ngủ, Louis đêm dài khó ngủ lo lắng suy nghĩ.



Alex biết, từ sau khi Lục Mạn Mạn về nước, Louis có một ao ước, có thể người một nhà cùng đi du lịch, đi đâu cũng được, đi một vòng thế giới cũng được, dù sao chỉ cần người một nhà ở bên nhau. Ông ấy nhất định phải ‘tự đổi mới’, không được làm ‘ba xấu’, phải làm một người ba dịu dàng kiên nhẫn lại đẹp trai.



Nhưng mà lần du lịch này, ngược lại là Lục Mạn Mạn, trở thành một người phụ nữ tốt dịu dàng kiên nhẫn, một đường hết lòng chăm sóc Louis, chụp hình cho ông ấy và Alex, đem tất cả những người những chuyện mình gặp ở Trung Quốc, sắp xếp thành tiết mục ngắn kể cho hai người cha nghe, chọc cười bọn họ vui vẻ.



Nhưng mà từ đầu đến cuối Louis đều không cười, điều này làm cho Lục Mạn Mạn cảm thấy rất buồn, cô cảm thấy mình rất có khiếu hài hước, mặc dù phần lớn thời điểm Alex cũng cười rất miễn cưỡng.



Dưới gốc cây anh đào ở núi Phú Sĩ Nhật Bản, Alex kể cho Lục Mạn Mạn về thời thơ ấu của Louis.



Louis ít nói, không phải là không có nguyên do, đều có liên quan đến những việc ông ấy trải qua khi nhỏ.



Gia đình của Alex vừa hoàn chỉnh vừa hạnh phúc, lớn lên tại một trang trại lớn ở Tennessee, bẩm sinh lạc quan tích cực. Mà cha mẹ của Louis ly dị từ rất sớm, ông ấy đi theo người cha nghiện rượu, cha uống nhiều thường xuyên đánh người, rất ít khi quan tâm tới con cái, điều này hình thành nên tính cách cô độc của Louis.



Sau khi Alex chuyển vào thành phố để học, ở trường học ông ấy thường thấy Louis bị bạn học cô lập và bắt nạt một thân một mình núp trong vườn hoa, ôm đầu gối, cơ thể căng cứng, run lẩy bẩy, nhưng mà không khóc, giống như cái lò xo căng cứng.



Khoảng thời gian vừa mới quen đó, Louis cũng không nói chuyện, một mình đến một mình đi, tự mình khép kín kiên cố trong pháo đài nội tâm, chưa bao giờ giao du với người khác.



Bọn họ học cùng một ngôi trường công lập, trong trường, thành tích của Louis vĩnh viễn đứng đầu danh sách, ông cắm đầu học, không hỏi những thứ khác, đầu óc thông minh giúp cho ông thường xuyên đạt được các loại giải nhất thi đua.



Nhưng ông ấy không có bạn bè.



Alex là người bạn đầu tiên của ông ấy, bởi vì trái tim lớn không có lỗ thủng, tích cực lạc quan, cho dù Louis thường xuyên không phản ứng ông ấy, có biểu hiện dáng vẻ thiên tài cao lãnh, nhưng mà Alex không quan tâm.



Mỗi ngày tan học ông ấy nắm bả vai của Louis, cùng ông ấy lăn lộn đến quen thuộc, còn dùng mông đẩy ông ấy, thậm chí lúc đi vệ sinh còn so ai xa hơn với ông ấy…



Cuối cùng cũng có một lần ông ấy chọc cho Louis cười, người cao lãnh sụp đổ, Louis cũng sẽ không căng cứng như lò xo với ông ấy nữa, đối mặt với Alex tùy tiện, ông ấy cuối cùng cũng mở cánh cửa lòng mình ra.




Đương nhiên một trái tim chân thành cũng đi theo ra ngoài.



Bắt đầu từ khi đó, chỉ cần cha của Louis say rượu đánh người, Alex đều vọt qua hàng rào tre xông vào phòng, bảo vệ Louis.



Lục Mạn Mạn nghe đến mê mẫn, cho đến khi Alex nói giữa hè năm mười tám tuổi ấy, ông ấy và Louis tắm dưới sông, không cẩn thận có với nhau, cô rốt cuộc cũng ngắt lời ông ấy.



“Đoạn này không cần biết rõ chi tiết cụ thể.”



“Thật ra thì tính cách của Louis rất mềm yếu, có chút giống như con gái, không thích giành giật với người khác, lại rất giữ vững nguyên tắc, thái độ làm việc nghiêm túc cẩn thận, nhưng mà khiêm tốn nhẹ nhàng. Ba đã đồng ý với ông ấy, đời này tuyệt đối không để cho ông ấy bị người khác bắt nạt, nhưng mà ba vẫn không thể nào làm được…”



“Alex, ba đừng tự trách.” Lục Mạn Mạn an ủi ông ấy: “Chuyện này ai cũng không nghĩ tới.”



Alex đối với Louis, tốt đến không có gì để nói, tình cảm thanh mai trúc mã, mặc dù nhiều khi thấy ông ấy giở trò xấu ăn hiếp Louis trầm mặc ít nói, nhưng mà phần lớn thời điểm, ông ấy đều nhường ông ấy, chăm sóc ông ấy.




Dưới cây anh đào cách đó không xa, Louis ngoan ngoãn ngồi trên tấm vải dã ngoại [5], thuận tay nhặt một cánh hoa lên, rồi để trước mặt. Ông ấy nheo mắt trái lại, nhìn thế giới này qua cánh hoa nhỏ màu hồng nhạt kia.



[5] Vải dã ngoại:



Thế giới đã từng mang đến vô số tổn thương bạo lực, khiến cho ông ấy thà khép kín mình với thế giới.



Dưới gốc cây mưa hoa anh đào bay lả tả, người đàn ông tóc đã có vài sợi bạc dịu dàng phe phẩy vài lọn tóc của cô bé, phủi vài cánh hoa rơi trên bả vai cô.



Lục Mạn Mạn cao chỉ đến vị trí lồng ngực của ông ấy, chênh lệch chiều cao của các cặp đôi cũng như vậy.



Cô ngẩng đầu khẽ cười với Alex.



Nhưng mà, thừa dịp cô không kịp phòng bị, Alex xách cô qua vai rồi ném đi, Lục Mạn Mạn chật vật dưới đất, người đàn ông chỉ ngón tay về phía cô mà cười to, ngả ngả nghiêng nghiêng.



Phong cảnh đột ngột thay đổi.



Lục Mạn Mạn lúc này mới phát hiện mình bị lão Alex lập kế, cô bò dậy từ trên bãi cỏ, vỗ mông một cái, gào khóc kêu to đánh về phía Alex, dồn sức nhãy cỡn lên trên lưng ông ấy, cố sức đánh ông ấy.



“Alex ba thật là quá xấu đó, ba quá xấu rồi!”



“Xú nha đầu, không biết lớn nhỏ, mau xuống! Ôi ôi, đau chết rồi!”



“Ai không biết lớn nhỏ, hả? Ai không biết lớn nhỏ, ba có thể có chút dáng vẻ làm ba không, đừng luôn lập kế đánh lén con! Ba của người ta đều xem con gái là bảo bối, ba xem con là loại ngu ngốc gì!”



“Xú nha đầu, nói gì gì đấy, ba nào xem con là loại ngu ngốc, nhiều nhất xem con là chó.”



“A a a!”



Louis xuyên qua cánh hoa, tựa như thấy được toàn thế giới, hoa anh đào rơi xuống người đàn ông và cô gái, đó là toàn bộ thế giới của ông ấy.



Cánh hoa anh đào ở đầu ngón tay ông ấy rơi xuống, khóe miệng Louis đột nhiên nâng lên, một giọt nước mắt uốn lượn rơi xuống.



Alex và Lục Mạn Mạn diễn hết đấu vật, lại bắt đầu ẩu đả với nhau, mệt mỏi không có sức lực nào mới trở lại, mới phát hiện Louis khóc.



Lục Mạn Mạn vội vàng nhào tới, đau lòng ôm lấy cổ Louis, hít một hơi, thấp giọng nói: “Louis đừng khóc, Mạn Mạn sai rồi, Mạn Mạn không bao giờ đánh Alex nữa, đừng khóc.”



Cô dùng tay áo màu trắng của mình, lau nước mắt của Louis, vừa lau, vừa khóc sụt sùi theo: “Louis đừng khóc.”



Louis ngước mắt lên nhìn Alex đang đứng ngây ngốc ở phía trước, chậm rãi vươn tay, ôm lưng của Lục Mạn Mạn, ôm cô vào ngực thật chặt.



“Alex, đã lâu không gặp.”



Ông ấy ôm Lục Mạn Mạn, ngắm nhìn Alex thật sâu, sau nửa năm trầm mặc ít nói, ông ấy nói ra câu nói đầu tiên.



Đã lâu không gặp.