"Em nhìn có chuẩn không đó?"
Anh Hải hỏi lại sau khi nghe cô nói về những gì bản thân đã thấy. Hà Tranh gật đầu, Hải bèn nhìn sang đám người bên khu VIP.
"Họ là những người chủ quản của các công ty đang hoạt động trong thị trấn, em nói cái người tóc húi cua kia có thể là cảnh sát à?"
Hà Tranh lại gật đầu: "Em thấy ông ấy mang tất xanh… Nhưng cũng có thể là do em nghĩ nhiều…"
Bộ trang phục giản dị ông ta mặc thực chất không có chút nào liên quan đến đôi vớ đó. Ngày trước Hà Tranh cũng từng gặp một trường hợp cán bộ giả làm shipper để mai phục tội phạm, có lẽ vì vậy mà cô hơi nhạy cảm.
Thấy anh Hải tỏ ra không tin lắm. Thế nhưng khi anh ta quan sát kỹ lưỡng, trận đấu chỉ mới bắt đầu được vài giây, vậy mà biểu cảm của sáu người bọn họ thư thả như thể đã biết rõ kết quả, cười cợt như đang xem trò vui.
Chỉ là giao hữu thôi mà, cần chi thủ đoạn đê hèn thế không.
"Con mẹ nó." Hải nghiến răng vứt chiếc khăn xuống đất toang nhào đến chỗ người đàn ông phụ trách kiểm tra đấu sĩ trước khi lên sàn.
Thông thường người soát kỹ từ xương mặt cho đến cổ chân đấu sĩ để đảm bảo độ an toàn và không có bất kỳ dị vật thất thường nào mang theo trên người. Thế nhưng lão già này chắc chắn đã không làm tốt nhiệm vụ của mình.
Anh Hải túm cổ áo người đàn ông đó trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
"Mày bước ra đây."
"Anh Hải, có chuyện gì vậy?" đội hỗ trợ ngơ ngác nhìn anh ta.
"Này cậu kia, buông tay ra!"
Hai gã vệ sĩ không biết là của ai tiến tới chỉ tay vào anh Hải, hai gã đàn ông có râu và đeo kính râm nên chẳng rõ được ngũ quan.
Họ nảy sinh tranh cãi ồn ào trong khi trận đấu quan trọng nhất đang diễn ra, hai bên nhanh chóng can thiệp, một số anh em kéo anh Hải ra khỏi gã kia. Hắn ta lườm lườm anh Hải, phủi cổ áo nhăn nhúm.
"Chuyện gì vậy anh?" Anh em hỏi nhỏ. Thấy ánh mắt long sòng sọc đỏ của anh Hải đang nhìn lên sân đấu, họ như cùng linh cảm, hơi tái mặt.
Tiếng bình luận viên và khán giả hô réo ầm ĩ đến điếc cả tai vì đòn đánh của lão Lộc. Lão già này có lực đánh rất kinh người, tiếng xé gió to đến độ đứng bên dưới sàn đấu còn nghe rõ mồm một. Hà Tranh thấy mà rợn cả người.
Tư Thành thủ thế liên tục né được đòn đánh của lão ta. Tuy lão mạnh nhưng di chuyển rất chậm và ì ạch, nếu có thể né là khiến lão mệt vì liên tục dùng sức đấm, chắc chắn sẽ có cơ hội phản công.
"Đúng rồi, đừng để ông ta đánh trúng mặt."
Tiếng Hà Tranh hét lên làm thu hút đám người phía bên kia, gã kiểm soát viên nghe vậy liếc mắt trợn trừng nhìn sang cô.
Trên sàn đấu, khi ông Lộc liên tục ra đòn đánh mà không hề trúng vào người anh một cái nào, ông ta có vẻ mất kiểm soát, lối đánh trở nên vồ vập không kỹ thuật. Và trong cái vung tay tấn công thiếu kiểm soát đó, Tư Thành đã phản công, một cú thúc từ dưới lên mặt, ông Lộc lảo đảo nhưng không ngã.
Trọng tài lập tức ra hiệu nghỉ giữa hiệp, hai bên quay về góc sàn để đội ngũ hỗ trợ chăm sóc.
Anh Hải tranh thủ vài giây ngắn ngủi đó chui lên sàn đấu nói nhỏ với Tư Thành. Nhưng anh có vẻ chẳng để ý lắm, ngửa đầu uống nước, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm đối phương ở phía bên kia. Đội hỗ trợ khuyên anh đeo nẹp bảo vệ răng, anh đẩy tay từ chối.
Tiếng kèn hiệu lệnh tiếp tục vang lên, hai võ sĩ lại đứng dậy.
Sau 5 phút đấu vừa rồi, có vẻ đã tước đi thể lực của ông Lộc khá nhiều, thêm cú đấm kết trận, tâm lý hiếu thắng của ông ta dường như sôi sục mãnh liệt, tư thế ra trận lúc này phòng thủ nhiều hơn.
Hai bên lại nhích chân vờn nhau, Tư Thành bỗng xoay cổ chân tung một cú đá bất ngờ. Ông Lộc dùng tay chắn được, cú đá cao chân uy lực đó tuy không trúng nhưng cũng đã khiến tinh thần ông ta hoảng hốt.
Bị vờn quá lâu khiến ông Lộc bực tức, ông tung cú đấm nhưng bị hụt và mất chân trụ, Tư Thành thụp người xoay một cái, cú đấm móc ngay vào cằm ông ta, sau đó anh chuyển tư thế ra phía sau đấm thẳng vào đầu.
Ông Lộc bị đấm nên liên tục quơ tay đánh trả nhưng không đụng trúng được kể cả một sợi tóc của anh. Tư Thành có lối di chuyển quá mưu mẹo và đĩnh đạc, anh vờn nghịch đối thủ, khiến tâm lý đối thủ nôn nóng và tức điên, sau đó thẳng tay đấm lão ta như cái bao cát luyện tập.
Lão Lộc lão đảo, Tư Thành tung một cú knock out, lão ngã xuống nhưng chống tay kịp thời và vẫn cố bò dậy, Tư Thành choàng bắp tay chắc nịch siết cổ ông ta, tay kia bẻ quoặc cẳng tay phải, đòn khóa cuối cùng nếu lão vẫn không thể thoát trong 10 giây thì coi như đã kết thúc.
Mặc lão Lộc đỏ lự, hai má đầy thịt run run, mạch máu phình to và hai mắt trợn trừng, tiếng kêu éc éc vì bị ngạt thở, chân quẫy đạp cố gắng thoát ra. Trọng tài quỳ dưới sàn đập tay đến từng giây cuối cùng. Cả khán đài gào rú phấn khích như sắp nổ tung đến nơi.
Khi tiếng còi và chiêng báo kết thúc, Tư Thành thả tay, lão Lộc nằm úp trên sàn thở như trâu.
Trọng tài nắm lấy tay anh giơ lên, MC hô tên người chiến thắng, cả khán đài đều đứng bật dậy reo hò.
Tư Thành nhìn xuống người đang ngồi dậy, đưa tay ý muốn kéo ông ta lên. Lão Lộc chậm rãi ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt ti hí đó đỏ rực, thô bạo gạt tay anh ra rồi tự mình đứng dậy.
Anh Hải và Hà Tranh ở dưới thầm thở phào vì cuối cùng cũng đã kết thúc. Bỗng dưng, Hà Tranh thấy sau ót mình rét lạnh, cô quay lại.
Gã đàn ông kia đang nhìn chằm chằm cô tự dưng liếc mắt quay đi như chẳng hề ngó gì đến cô, hai gã vệ sĩ đeo kính đen hơi cúi người, dù không thấy, nhưng Hà Tranh vẫn có cảm giác họ đang nhìn cô.
"Chúng ta đi xem anh Tuấn Anh đi."
Nghe Hà Tranh nói, anh Hải mới nhớ ra cái khăn sạch bị anh ta vứt dưới đất vốn mang vào cho Tuấn Anh. Hai người quay vào cánh gà phía sau màn hình led, cũng trùng hợp thấy chị Hằng và chị Hà đi tới.
"Em đi đâu nãy giờ vậy? Bỏ lỡ trận đấu hay rồi kìa, sếp mình đỉnh quá đỉnh."
Hà Tranh chỉ tay vào góc dưới sàn đấu mà cười: "Em ở đó xem cho rõ ấy chứ!"
"Lúc nãy em thấy anh Tuấn Anh chảy máu, có sao không vậy anh Hải?" Chị Hà lo lắng.
Anh Hải lắc đầu: "Không sao, bầm mặt với chảy máu mũi thôi, mọi người vào giúp đội y tế đi, lúc nãy anh ấy có nói thấy răng hơi ê đó, anh đi xem sếp của mình."
Ba cô gái gật đầu, kéo nhau đi vào trong.
So với anh Hoàng, Tuấn Anh thật sự là bị nặng hơn rất nhiều. Gương mặt thường ngày cợt nhã phong lưu bao nhiêu thì hôm nay tàn tạ đến không nỡ nhìn. Một bên má bị sưng phù, mắt bầm tím, mũi sưng đỏ.
Thấy có gái bước vào, anh ta chưng hửng thở dài: "Mẹ nó chứ, mất mặt gì đâu!"
Chị Hà cau mày lo lắng nhưng lại không dám đến gần, chỉ hỏi rằng anh có đau lắm không.
"Có gì mà mất mặt, anh bị chơi xấu chứ có phải đối kháng công bằng đâu chứ." Hà Tranh đi tới trước mặt anh ta.
"Lúc bị đánh trúng một quyền đó, anh có cảm thấy gì lạ không."
Tuấn Anh đang quê độ nên không thèm trả lời, nhận khăn mát lau lau cơ thể để trần của mình. Hà Tranh mím môi.
"Em thấy gã kiểm soát viên kia đã bị mua chuộc, gã đã cho phép ông Lộc giở trò với găng tay nên chỉ với một quyền đã nhanh chóng hạ gục anh. Lúc đi xuống, anh có thấy mặt mình dính cái gì không?"
Nghe cô nói vậy, Tuấn Anh bán tín bán nghi rồi lắc đầu đáp: "Không, lúc đi xuống là có nhân viên tới lau mặt anh…"
Tuấn Anh mở mắt. Ừ nhỉ? Sao lúc anh vừa xuống sàn đấu là có người chạy tới lau mặt anh ngay vậy nhỉ?
"Khi bị đấm trúng, anh đau điếng nhưng cũng không tới mức không chịu đựng nỗi, chỉ là thấy mắt hoa lên cay xè mất tỉnh táo."
"Có thể là do mồ hôi thì sao?" Chị Hằng hỏi.
Tuấn Anh lắc đầu: "Anh bị đánh trực diện, găng tay sao mà đổ mồ hôi được… Có khi nào găng tay đó dính thứ gì…"
Tuấn Anh quay sang khều anh Hoàng nay đang ngửa mặt chườm đá cho đỡ sưng, hỏi anh ta cùng một vấn đề. Anh Hoành suy nghĩ lúc lâu rồi cũng gật đầu xác nhận rằng lúc bị đánh, đầu óc anh ta cũng thình lình hoa mắt chóng mặt.
Mà cái cảm giác đó lưu lại rất lâu, đến khi vào phòng nghỉ rồi mà vẫn thấy choáng váng tối sầm.
Căn phòng bỗng chốc lặng thinh.
"Chẳng lẽ mấy anh không biết người của câu lạc bộ kia thế nào hay sao mà mời họ thi đấu vậy?" Hà Tranh hỏi.
Tuấn Anh nhìn cô, vẻ không muốn trả lời lắm, mắt đảo quanh: "Thì… Giao hữu thôi, tụi anh về đây làm ăn chân chính, biết là xây khu vui chơi này thế nào cũng đụng độ bên kia nên mới mở buổi thi đấu giao lưu."
Hà Tranh bĩu môi: "Bây giờ thì hay rồi, giao lưu hữu nghị đâu không thấy mà thấy là gây thị phi rồi đấy! Sếp các anh đánh thắng lão ta, anh nghĩ họ sẽ trả thù thế nào đây?"
Nghe cô nói, Tuấn Anh và anh Hoàng nhìn nhau một cái rồi nhếch cười.
"Kệ cmn tụi nó, bọn này chính là muốn gây chuyện đấy!"
Hà Tranh cùng hai chị sửng sốt, Tuấn Anh thấy vẻ mặt họ liền tắt nụ cười. Anh ta lôi một điếu thuốc lá ra châm lửa đốt, xong còn ho mấy tiếng.
"Mấy em không cần lo chuyện này đâu, nhưng dù sao cũng đang làm việc ở đây, bọn anh sẽ cho người túc trực bảo vệ mấy đứa bình an về nhà. Mà giang hồ đấu đá, chẳng hèn hạ đến mức động vào phụ nữ đâu, đừng có lo."
Khác với vẻ mặt thảng thốt của hai chị, Hà Tranh trề môi một cái. Đi gây chuyện thị phi mà còn lo liên lụy người khác cơ đấy!
Có người kéo màn cửa gọi Tuấn Anh và anh Hoàng ra ngoài để chào khán giả, hai người đàn ông rên than mấy tiếng rồi vứt điếu thuốc lá mà vác áo choàng đi ra.
Hà Tranh cùng mọi người nối gót theo. Cô đứng ở mành che của cánh gà, nhìn bầu không khí nóng rực náo nhiệt của cả bốn khán đài, tiếng hô vang, tiếng nhạc xôi động hòa cùng âm thanh vang vọng của anh MC chương trình.
Đôi mắt nhẹ nhàng lia qua, ở vị trí VIP kia đã trống trơn từ lúc nào, sáu người đàn ông nọ đều đã rời khỏi.