7 giờ tối, Hà Tranh nhận được cuộc gọi của Ninh Thư hỏi chuyện có đến "tiễn" bạn học cùng lớp. Cơm nước tắm rửa xong, Hà Tranh ngay lập tức xin phép bà Cầm ra ngoài.
Trước khi đi cô có nhắn cho người nọ một tin nhưng không thấy hồi đáp, cất điện thoại, Hà Tranh đạp số xe rồi chạy đi.
Biệt thự dòng họ Trương nằm ở phía Đông thị trấn, đi đường cũng mất kha khá thời gian, xung quanh là vườn tược rộng rãi, phía sau là quả đồi đã bị quy hoạch trở thành sân golf. Khu nhà lớn và vô cùng rộng, nhưng có vẻ rất vắng người, chẳng thấy nhân viên hay người làm nào lai vãng.
Hà Tranh dựng xe ở vỉa hè đối diện, cởi mũ bảo hiểm ra, cô vuốt tóc lại, ánh mắt lướt qua đám đông đang đứng tụ tập xung quanh cung đường.
Học sinh cũng có mà người lớn thì càng nhiều hơn. Đa số là các công nhân đã từng làm việc trong nhà máy và cơ sở kinh doanh của gia đình họ. Vì sự việc buôn bán ma túy và trồng trái phép cần sa, ông chủ đột ngột bị bắt, tài sản doanh nghiệp đóng băng, công nhân mất việc mà không được trả lương và bồi thường đúng hợp đồng nên thường xuyên bị quấy phá chửi bới.
Căn biệt thự xa hoa nhưng ở những khung cửa kính đều đã bị phá hủy vì công nhân ném đá. Biết tin cả dòng họ ông chủ Trương sẽ rời khỏi đây nên ai nấy đều đến để chứng kiến sự lụi tàn của họ.
Hà Tranh chen qua đám người, thấy bọn Ninh Thư đang đứng phía trước, cách đó vài nhóm người là đám Tú Duyên, chỉ đứng trong góc khuất gần cột điện, mặt mày xám ngoét, không dám tin là cô bạn kiêu ngạo ngày nào đã thất thế.
"Điều động cả cảnh sát khu vực để đàm bảo an toàn cơ đấy, lắm trò thật." Ninh Thư khoanh tay, nói bằng giọng lạnh lẽo.
Hà Tranh nhìn giây ngăn cách khu vực và cơ động đứng canh gác xung quanh mà không nhịn được bật cười chế nhạo.
Trong lúc đấy, cổng nhà mạ vàng nặng nề mở ra, một đám người ăn bận đơn sắc im rù rù bước ra ngoài. Đám đông bắt đầu hỗn loạn, tiếng chửi rủa ầm ĩ, cà rốt trứng thối gì đó bay tứ tung, cơ động cũng không tài nào ngăn được.
Huy Quân đứng ngay bên cạnh Hà Tranh, môi chu lên huýt sáo một tiếng thật dài. Hai người cúi mặt chuẩn bị bước lên xe nghe thấy, quay sang.
Đám người Hà Tranh đồng thời nhếch cười, Ninh Thư giơ tay lên chào hỏi hai anh em nhà Huệ Hân.
Hoàng Bát thấy điệu cười cợt nhả của bọn họ, nhìn không được chửi thề. Từ đâu bay tới một quả trứng thối đáp thẳng vào đầu hắn ta, Hoàng Bát bị đau trừng mắt về hướng bị ném, những người từng bị hắn ta trấn lột bắt nạt dai dẳng suốt ba năm học không nhịn được phẫn nộ, luôn miệng chửi rủa và ném đồ xua đuổi.
Huệ Hân thì ngược lại, từ đầu đến cuối dầu bị ai mắng nhiếc, cô ta vẫn có bộ mặt kiêu ngạo và đỏng đảnh đấy. Thậm chí còn không ngại bị ném đồ bẩn, nhấc chân bước đến trước mặt bọn họ, ngẩn mặt nhìn Huy Quân và Hà Tranh đứng cạnh nhau.
"Tính ra thì trông hai người cũng đẹp đôi lắm."
Huệ Hân nói, Diệu Châu lập tức nhìn sang.
Huệ Hân lại nói: "Hẳn là mày đã rất hả dạ đúng không? Khiến bọn tao ra nông nỗi này."
Hà Tranh nhẹ nhàng chớp mắt, môi cong lên: "Đi học lại thì nhớ thân thiện với bạn bè một tí, cứ ăn ở như vậy sống không lâu nổi đâu."
Nụ cười trên mặt Huệ Hân dần tắt, ánh mắt cô ả lướt sang cổ của Hà Tranh, làn da ẩn trong mái tóc đen suôn dài nhưng không thể che dấu vết đỏ mờ mờ đấy được. Huệ Hân nghiến răng, nhìn sang Huy Quân.
"Hay thật nhỉ? Quen chẳng bao lâu mà đã lên giường rồi, chẳng bù cho bạn gái cũ."
Huy Quân ngẩng người nhưng rất nhanh đã khôi phục biểu cảm: "Có tình cảm đương nhiên phải khác."
Nói đến đây, Huệ Hân liền bị chọc cho tức điên người chẳng muốn mở miệng đáp trả nữa, xoay người dùng dằng mấy cái.
"Đi mạnh giỏi nhé bạn hiền." Ánh Trâm hét lên, theo sau là một loạt tiếng hô chế giễu của các nữ sinh khác.
Hết chuyện hay, Hà Tranh cũng quay gót tách khỏi đám đông. Thấy cô định về luôn, Huy Quân tiến đến hỏi chuyện.
"Cậu về à, không đi cà phê với mọi người sao?"
Hà Tranh đội nón bảo hiểm, hất tóc ra phía sau, đáp: "Tớ có việc rồi, hẹn lần sau vậy."
Huy Quân định nói gì đó, nhưng khi thấy vết đỏ hòm hòm ở cổ của cô, cậu ta đứng hình vài giây. Hà Tranh đang nói chuyện với đám Ninh Thư, không để ý đến cậu bạn nhìn mình với ánh mắt lạ thường, chỉ khi Hà Tranh quay đầu lại chào, cậu ta lập tức mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô.
Khi Hà Tranh đi rồi, Huy Quân chủ động đi tới bên cạnh Ninh Thư: "Bộ Hà Tranh… Có bạn trai rồi hả?"
Ninh Thư nghe cậu ta hỏi như thế ngạc nhiên đôi chút: "Không, cậu ấy có nói gì về chuyện có bạn trai đâu, mà sao cậu lại hỏi thế? Chẳng lẽ vì Huệ Hân nói câu đó à?"
Ngày trước họ cố tình mập mờ là để Huệ Hân ghen tức mà quên mất đề phòng cảnh giác nên mới bị lấy trộm điện thoại có đoạn video đó, nhưng hiện tại chuyện đã thành, ai cũng biết giữa họ vốn chỉ là bạn bè.
Huy Quân cũng không muốn bị hiểu lầm, cười nói cho qua. Thế nhưng khi quay đi, sắc mặt lại bỗng chốc cứng lại, mày chau khẽ.
Hà Tranh mua một ly trà sữa để về nhà uống, đến nơi thì thấy trước cửa nhà sau đã dựng chễm chệ một con xe moto phân khối lớn. Cô đá chống xe, lấy điện thoại ra, màn hình không hiển thị tin nhắn mới, thời gian đã là 9 giờ tối.
Kéo cửa đi vào, nhìn thấy giày nam vứt lăn lóc, cô tháo giày của mình, gom cùng với đôi giày của anh rồi đặt trong góc cầu thang, cũng tiện tay cúi người nhặt lại đôi vớ đen mới giặt hôm qua hôm nay lại bị vứt xuống đất.
Bà Cầm đang xem phim, tiếng tivi vọng từ trong phòng. Hà Tranh pha một ly sữa, gõ cửa phòng bà rồi đưa tận tay. Bà Cầm thấy cô đã về thì mừng rỡ, nhắc cô cửa nẻo cẩn thận rồi mau chóng nghỉ ngơi, cô hỏi bà về người đàn ông đó đã về lúc nào, bà nói về đâu chập tối, chẳng thấy ăn uống gì mà lên phòng luôn.
Hà Tranh nhăn mày, bước ra ngoài bếp mở ga bật nồi hâm lại cơm canh, múc ra bát rồi đặt lên mâm bưng lên lầu. Hai tay bận bịu nên chỉ có thể dùng chân đá cửa. Ai ngờ anh không ở phòng của mình, cửa phòng của cô mở ra, tướng tá đàn ông cao lớn lù lù ở đó.
"Chú không ăn cơm hả?"
Tư Thành nhìn cô một cái, bĩu môi như có như không xoay người đi vào. Hà Tranh đặt mâm cơm xuống bàn, xếp chén bát ra.
"Sao về rồi mà không trả lời tin nhắn của em gì hết vậy?"
Tư Thành dạng rộng chân ngồi xuống giường, tay cầm bao thuốc lá rút một điếu: "Em bận đi với bạn, tôi nhắn làm chi."
Hà Tranh phì cười, thấy anh định hút thuốc trước khi ăn, cô liền ngăn lại, rút điếu thuốc ra khỏi mồm anh. Tư Thành nhăn mặt, cô liền mỉm cười, hôn xuống trán anh một cái.
"Ăn cơm đi ạ."
Dỗ xong người nọ, cô xoay lưng mở tủ đồ, lấy một bộ đồ ngủ rồi ra khỏi phòng vào nhà tắm. Tư Thành gãi gãi má mấy cái, thẳng tay vứt gói thuốc lá lên tủ đầu giường rồi ghé người đến gần bàn cơm mà động đũa.
Ăn cơm xong thì cũng là lúc thấy Hà Tranh quay lại phòng. Nhìn bộ đồ ngủ kín đáo nhưng có chút trẻ con, tóc mới gội được quấn trong một cái khăn lông màu hồng nhạt.
Khi cô cúi xuống để dọn bàn, cổ áo mở rộng làm lộ hết da thịt nõn nà, vết hồng hồng ở cổ, cánh môi bị hôn sưng từ trưa, mùi sữa tắm thoang thoảng, nhìn thôi cũng biết chạm vào làn da ấy sẽ mát lạnh vui thích đến thế nào.
"Chú đi tắm rửa đi, em dọn dẹp xong sẽ vào bàn học sau."
"Hôm nay lễ mà cũng học à?"
Hà Tranh bưng mâm đứng dậy: "Không học thì làm gì ạ?"
Ý tứ trong miệng cô gái ngây ngô càng tỏa ra mùi đen tối, Tư Thành nhếch môi cười, thấy hơi ngứa miệng nên đưa tay lên sờ sờ khóe môi.
Hà Tranh đi xuống nhà rửa bát, Tư Thành lười biếng nằm dài trên giường, than thở mới qua 2 ngày kinh nguyệt của cô thôi mà anh như héo khô héo mòn vì đói.
Tư Thành tắm xong là lên giường nửa nằm đọc báo và tài liệu công việc, Hà Tranh chú tâm học bài đến tầm 10 giờ là đã bắt đầu thấy lưng ê mông mỏi. Định giải nốt hai câu cuối trong trang đề cương thì sau lưng thịch lên một cái, bóng đen phủ lên người, đèn phòng cũng thình lình tắt ngúm.
"Ngủ thôi cô học trò chăm chỉ."
Hà Tranh còn chưa kịp bối rối, Tư Thành đã luồn tay xuống đầu gối cô, bế thốc, tư thế có chút kỳ quặc.
"Khoan đã em chỉ còn một câu nữa thôi là xong ngay mà."
Đặt cô ngồi xuống giường, Tư Thành ghé tới hôn xuống môi cô, tiếng hôn vang lên chụt chụt, lưỡi mềm quấn quýt. Tư Thành hôn rất lâu, cũng chỉ hôn thật sâu cô gái chứ không sờ mó gì. Mãi đến khi hơi thở Hà Tranh hỗn loạn anh mới buông ra, ngắm gương mặt cô đỏ bừng.
Yên lặng được một chút, Hà Tranh rời khỏi tay anh, bò lên đầu giường rồi kéo chăn lên. Thấy anh cũng trèo lên, cô vội đưa tay xua đuổi
"Không được, không cho ngủ cùng em."
Mặt mày đang vui bỗng dưng đanh lại, Tư Thành quỳ hẳn trên giường nhìn cô. Hà Tranh lắp bắp nói: "Em đang đến kỳ… Mấy ngày đầu bẩn lắm, có thể sẽ trây ra giường."
Tư Thành cười khẩy, đổ người xuống nằm sấp bên cạnh cô, mò tay qua đầu giường lấy điều khiển máy lạnh ấn ấn rồi kéo chăn lên.
"Giường bẩn thì giặt người bẩn thì tắm, em nói chuyện vô lý, tôi ngại cái gì mà em phải sợ."
"Nhưng mà…"
"Nằm xuống ngủ đi."
Tư Thành ôm cô cùng nằm xuống, kéo ót cô dựa vào lồng ngực mình, tay gác trên eo cô, vuốt ve mấy cái. Hà Tranh nằm trong lòng anh không dám cựa quậy, đợi đến khi nghe tiếng anh thở đều rồi mới cựa mình nằm ngửa.
Anh ngủ rất nhanh, nằm xuống nhắm mắt vài giây là có thể chìm vào giấc ngủ.
Quay đầu nhìn gương mặt người đàn ông, trái tim cô bất giác đập nhanh hơn. Tuy đã thả lỏng cơ thể nhưng đường nét trên gương mặt anh vẫn vậy, vẫn sắc nét và lạnh lùng, mày rậm như đang ninh lại, chẳng có chút gì dịu dàng ôn hòa cả.
Vậy mà khi từ từ mở mắt ra, sắc màu trong ánh mắt chợt sáng nhẹ, khi nhận thức quay về não bộ, khi nhận ra người nằm ở bên cạnh, môi sẽ cong lên, khóe mắt nhẹ híp để lộ sự vui vẻ trong lòng.
Hà Tranh rất thích ngắm anh lúc vừa mới tỉnh dậy, đẹp trai đã đành lại còn vô cùng bám dính. Anh của lúc ấy sẽ như đứa trẻ nhìn thấy món đồ yêu thích, ôm ghì trong lòng nũng nịu không thèm buông.