Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 5: Bị quấy rối.




Khu vui chơi này tuy rộng nhưng cứ có cảm giác ngộp ngạt, chắc có lẽ đa số là đàn ông con trai vào đây chơi nên Hà Tranh cứ thấy sau ót râm ran ngứa.

Cầm túi đựng cơm hộp ra về, Hà Tranh đội nón bảo hiểm rồi lên xe. Lúc đá chống xe lên, cô thấy từ bên trong quán người đàn ông đó cũng đi ra tới. Anh dừng lại nói chuyện với cái người thanh niên lúc nãy.

Bỗng Hà Tranh thấy thanh niên đó ngó tới mình, mặt rạng rỡ vẫy vẫy tay. Cô làm lơ, lùi xe lại rồi khởi động máy quay đầu chạy đi.

Cô nhớ ra rồi, cái người đó là người đã dỡ hàng cho bà Cầm mấy hôm trước.

Hà Tranh lái xe đi về, đường xá rộng thênh thang nhưng rất ít xe lưu thông, trời chiều hầm hập nóng, chạy xe thì mát mẻ hơn hẳn

Dừng đèn đỏ ở một ngã tư nọ, Hà Tranh bỗng nghe có tiếng reo hò, tiếng rít ga toé lửa. Hai chiếc xe phân khối thấp bị độ lên thành xe đua dừng kế bên Hà Tranh. Mỗi xe chở 2 người.

Lũ thanh thiếu niên đó nhìn chằm chằm cô, nói với nhau rằng cô là ai mà họ chưa bao giờ thấy mặt ở trong thị trấn này. Sau đó có một tên lớn tiếng bắt chuyện, nhưng Hà Tranh làm như bị điếc không nghe.

Vì bị lơ nên lũ trẻ trâu đó quê độ, tên đó vươn tay khều cô. Hà Tranh giật bắn mình lườm sang, chúng lại há mồm cười cợt với nhau.

"Bíp."

Tiếng bóp kèn rất lớn vang lên, cả đám quay đầu nhìn phía sau. Trên con xe moto phân khối lớn, người đàn ông bận áo khoác da màu đen lạnh mặt nhìn chằm chằm bọn họ. Anh đội mũ bảo hiểm đồng màu, che nửa gương mặt nên chỉ thấy được ánh mắt lạnh lẽo hung hãn.

"Gì đây, gây sự à?" Đám trẻ trâu đó vậy mà không sợ, còn sửng cồ quát to.

Đèn đổi màu, Hà Tranh lập tức lên ga chạy đi. Thấy cô bỏ chạy, đám thanh niên tiếp tục rịn ga đuổi theo, Hà Tranh nhìn chúng nó mà lòng sợ hãi. Điên hay gì?

Chạy được một đoạn, Hà Tranh bị chúng nó chèn ép tấp vào lề đường. Hà Tranh ngã xuống vỉa hè vì va chạm.

"Cô em xinh thế? Người ở đâu mới tới đây à? Anh đây chưa gặp em bao giờ."

Hà Tranh cảm giác được đầu gối của mình đã rách da, cô lồm cồm bò dậy khi thấy đám thanh niên đó xuống xe định đi tới chỗ mình. Cô tháo mũ bảo hiểm xuống, chỉ vào tên đi đầu.

Hắn lập tức dừng lại, cười đểu cáng: "Anh đây chỉ muốn xem em bị thương thế nào rồi thôi, xem kìa, đầu gối em chảy máu rồi, lại đây để anh bồi thường cho."

Hắn toang đến gần, Hà Tranh dùng hết sức lực đập nón bảo hiểm vào đầu hắn. Gã thanh niên hét lên rồi ôm đầu ngồi thụp xuống. Có người quát to, là người dân ngủ trưa nghe tiếng ồn đứng trên lầu nạt lớn đuổi đi.

Nhưng đám còn lại trơ mặt chẳng coi lời người dân ra thể thống gì, đàn anh bị đánh rồi thì còn 3 người, chúng trợn mắt định nhào tới bắt cô. Tiếng người dân la lớn, có người còn mở cửa chạy ra can ngăn.

"Mẹ nó, con chó này, mới tới đây mà không biết điều à? Nói nhỏ nhẹ không nghe đúng không?"

Hà Tranh bỗng sững người. Từ phía sau, người đàn ông trong bộ đồ đen và chiếc nón bảo hiểm to trên đầu rồ ga chạy thẳng lên vỉa hè, lao vào đám người định vây cô.

Chiếc xe phân khối lớn thình lình xuất hiện khiến cả đám tản ra. Chưa kịp kinh ngạc, người đàn ông kia dạng chân bước xuống, một điểm tựa lơ đễnh, cặp chân dài kia vụt một phát, đá thẳng vào mặt hai tên.

Hai đứa nó ôm mặt rên lớn vì đau điếng hồn, không kịp có lấy một chút tỉnh táo lại bị người dân nơi đó tạc cho mấy gáo nước vì tội gây rối, có người còn gọi báo cảnh sát khu vực đến bắt đám ôn thần này.

Hai thằng ôm má, một thằng thúc đại ca của mình dậy, chỉ chỉ vào mặt Hà Tranh và người đàn ông, nghiến răng trợn mắt luôn miệng lẩm bẩm bảo họ đợi đấy, chúng nhích từng bước ra xe rồi phóng ào trên đường lớn.

Có người hỏi thăm chân của Hà Tranh. Cô cũng nhìn xuống, đầu gối bên trái bị rách một chút, có máu chảy xuống nhưng cũng không nặng lắm.

Cô xua tay mỉm cười nói không sao với những người định giúp mình, xong cô nhìn sang anh, lòng hơi cảm kích.

"Cảm…"

"Nhấc cái chân bước lên xe nhanh." Anh nói bằng cái giọng hằn hộc.

Lời cảm ơn còn chưa thốc ra đã nuốt gọn vào trong, Hà Tranh chụp cái mũ lên đầu, đi tập tễnh đến chiếc xe nằm trên vỉa hè của mình.

Người nọ không rồ ga đi trước, đề máy rồi ở đó nhìn cô chậm chạp lên xe khởi động máy. Kiên nhẫn của anh hiếm còn hơn là châu báu, anh ấn kèn xe hối cô mau chạy.

Xe Hà Tranh phân khối thấp nên đi khá chậm, anh vẫn đi phía sau cô, thỉnh thoảng mà đi chậm quá là bị bóp kèn đến điếc cả tai. Về đến nhà, Hà Tranh dựng xe rồi cúi người định khóa bánh xe lại, nhưng vừa ngồi xuống, vết thương lại rách thêm một chút, cô rát đến rít lên.

"Đi ra chỗ khác."

Người đàn ông đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, tóc anh rối bù xù, mặt mày lạnh tanh, tư thế như sắp sửa lên quyền mấy cái.

Hà Tranh dịch qua một bên để anh khóa xe giúp mình. Xong anh đứng dậy, phủi bụi trên tay, nắm cổ áo khoác kéo một đường mở ra. Anh nhìn cô chằm chằm.

"Sau mà bị theo đuôi thì lao thẳng vào hàng quán có người hô cứu, để dân người ta nghe mà giúp mày, im ỉm kiểu đó ai mà biết?"

Anh dạy dỗ bằng cái giọng cộc cằn, giống như chỉ là cái cơ bản mà cô lại ngơ ngơ chẳng biết phải xử lý ra làm sao. Anh lại lầm bầm.

"Mẹ nó cái lũ đó, nghỉ hè là ra quấy làng. Nhìn cái gì, đi vào nhà nhanh."

Hà Tranh chẳng nhìn anh nữa, xoay người bước vào trong.

"Thưa bác con mới về."

"Tranh về rồi à? Sao đi lâu vậy con?"

"Mẹ lại ghi số của tôi cho người ta à?" Người đàn ông đi ở phía sau cô nói lớn.

Bà Cầm nghe thế ló đầu ra nhìn con trai mình, sau đó nhăn mặt: "Mi bắt mẹ học số của mi còn gì, tau chỉ nhớ số đó thôi."

Tư Thành cáu bẳn: "Người ta xin số mẹ, mẹ chỉ lên dãy số trên tường chứ đọc số tôi cái gì, số tôi làm ăn mà cứ chốc lại có người gọi, phiền vãi ra!"

Hà Tranh lặng thinh làm chuyện của mình, cô rút một tờ giấy ăn để lau vết máu dưới chân, lắng nghe hai mẹ con họ đấu khẩu với nhau. Lát sau người nọ bước lên lầu, bà Cầm hỏi có muốn ăn tối không thì anh ta không đáp.

"Lúc nãy chú ấy ăn cơm rồi ạ." Cô nói thay.

Bà Cầm chậc chậc mấy tiếng: "Nó đói nhanh lắm, thế nào khuya cũng xuống kiếm ăn cho xem. Con mau rửa tay đi, hai bác cháu mình ăn cơm chiều. Ăn uống đúng giờ thì sức khỏe mới tốt, ai như nó."

Hà Tranh cười thấp giọng, vội giấu khăn giấy dính máu chạy vào vứt rồi rửa tay rửa mặt.

Ăn cơm xong, Hà Tranh trở lên phòng để chuẩn bị tắm rửa. Bên ngoài ban công có bóng người đang bận bịu giũ đồ treo lên phơi. Hà Tranh vào phòng lấy đồ ngủ rồi đi trở ra cũng là lúc không thấy người nọ nữa, căn phòng nhỏ bên cạnh cũng im lìm.

Cô đi vào phòng tắm, lúc đi ngang cửa ban công, mùi xà phòng rất nồng xông vào mũi, cô bước lại gần, sờ góc áo ướt đẫm.

Tuy đã vắt cạn nước nhưng trên áo vẫn còn vươn bọt của bột giặt, giặt giũ qua loa như vậy lại còn phơi vào ban đêm, không sạch vi khuẩn mà còn dính cả nước giặt, ngứa thôi rồi.

Hà Tranh thả tay ra, thấy mà ngứa mắt khó chịu thay nhưng cô không có gan đụng vào đồ của anh, đành mặc kệ.

Tuy sống cùng nhà với một người đàn ông lạ mặt, nhưng anh ta thật sự rất ít khi ở nhà. Những lúc về đến đều ngay lập tức bước lên phòng, ngủ đến giữa khuya rồi mò xuống lục đục, xong lại ngủ đến rạng sáng rồi đi. Chỉ về nhà ngủ 1 đêm rồi lại đi tuốt luốt mấy tuần liền.

Hà Tranh ở nơi này cũng đã hơn một tháng, ban ngày cô phụ việc cho bà Cầm. Nhận điện thoại đặt đồ ăn rồi giao cơm trong khu vực thị trấn, sau đó giúp bà dọn dẹp bàn ghế. Thỉnh thoảng bà Cầm còn cho cô tiền tiêu vặt, cô không nhận nhưng bà vẫn dúi vào tay cô, bảo tiết kiệm một chút để sắp tớ đi học còn có tiền này kia.

Hà Tranh có chút bối rối, nhìn tiền trong tay mà thở dài.

Cuối ngày cô cũng giúp bà thống kê thu chi, phát hiện lãi trong ngày thật sự rất ít, thậm chí không đáng công nấu nướng của bà, thế nhưng bà lại không để ý chuyện lãi lời này, cứ như vậy tiếp tục nấu ăn buôn bán.

Tiền điện nước tiền hàng hóa có giảm bao giờ đâu, vậy mà bà vẫn không tăng giá bán. Hà Tranh thật sự không nghĩ ra được, sinh lời ít như vậy, sao bà vẫn quyết duy trì quán ăn nhỏ này.

"Công nhân ở đây cực lắm con à, bà có người quen đang làm việc trong nhà máy nè, nó nói ăn uống trong đó kham khổ lắm, ăn ở chỗ bác vẫn thích hơn. Ui cha, so gì mấy đồng lãi đó, bác bán quen tay rồi, giờ bảo giảm lại khẩu phần gì đó bác không làm được."

Hà Tranh nghe vậy cũng thôi không hỏi nữa. Ai cũng có khó khăn cũng vì cơm áo gạo tiền, nhưng người đặt lợi ích của người khác lên trước bản thân mình như bà Cầm thật sự rất hiếm. Bởi vậy hỏi sao, người dân ở đây luôn thích đồ ăn của bà, nấu nồi nào là hết ngay nồi đó, thực đơn mỗi ngày đều khác nhau mà không ai phàn nàn dù chỉ một lời.

Hôm nay vẫn như thường lệ, Hà Tranh nhận nhiệm vụ giao cơm, sau khi cho hết hộp nhựa vào túi, bà Cầm còn đưa cô thêm một cái hộp cơm ba ngăn cách nhiệt. Nói là tiện nên nhờ cô đưa cơm cho con trai.

"Con đến chỗ nó làm rồi thì thấy thế nào?"

Hà Tranh chớp mắt đáp: "Là phòng tập thể hình ấy ạ, cũng lớn lắm thưa bác."

Bà Cầm nghe thế thì gật gù: "Ừ thì, mong nó làm ăn nghiêm túc lại, lông bông gây chuyện mãi cũng không ổn."

Hà Tranh mỉm cười, xách túi chào bà rồi rời đi.