Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 40: Lợi dụng cưỡng hôn.




"Em là Đỗ Hà Tranh đang ở nhà anh Thành có đúng không?"

Sau một thoáng ngỡ ngàng, người phụ nữ kia lên tiếng. Trên người cô ấy bận một bộ công sở đơn giản, trên cổ đeo thẻ ngành, tóc đen búi rất gọn ghẽ, gương mặt thanh thoát xinh đẹp.

Hà Tranh có hơi đơ nhẹ, gật cằm mấy cái. Chị gái đó bước đến, cầm lấy túi xách của cô rồi mỉm cười.

"Là cơm trưa của bác Cầm có đúng không? May mà em đến kịp lúc, anh ấy đói đến giận lẫy nữa rồi."

Cầm túi xách, người phụ nữ đặt lên bàn, vừa mở ra bày dọn vừa nói.

"Chị nghe mấy người Quế Hoàng và Tuấn Anh nhắc đến em nhiều lắm, bảo là con gái của ông Dũng gan dạ số một, vừa chăm chỉ vừa giỏi giang, bình thường ở nhà anh Thành chắc không hay bị anh ấy la mắng đâu nhỉ? Anh ấy khá thân thiết với kiểu người hiền lành đấy!"

Đầu óc Hà Tranh trống rỗng, nghe thì hiểu đó nhưng chẳng có lời nào lọt vào tai, chỉ "dạ" một tiếng đơn điệu.

Người phụ nữ nhìn qua cô, khóe miệng cong lên nét cười rất đẹp: "Xong chuyện lần này, chị định bụng sẽ đến nhà bác Cầm xin một chân chạy việc, nhờ bác ấy dạy nấu nướng, đồ ăn chị làm không hợp khẩu vị anh ấy cho lắm, cứ nhăn nhó chê bai suốt thôi."

Hà Tranh chẳng hiểu vì sao bản thân lại phải đứng ở đây để nghe mấy lời này, cô chợt thấy lồng ngực hơi ngột ngạt muốn tìm nơi thông thoáng hơn để hít thở. Bước chân vừa quay, tiếng mở cửa nhà vệ sinh vang lên.

Tư Thành hắc xì một tiếng rất to rồi bước ra, nhìn thấy người trước mặt, anh bỗng ngỡ ngàng. Hai người nhìn nhau chăm chăm.

"Anh mau lại ăn cơm đi này, tranh thủ lúc đồ ăn còn nóng."

Lòng lạnh băng, Hà Tranh né người qua một bên, tay vừa nắm được chốt cửa bỗng có người bên ngoài mở trước. Cánh cửa suýt đập thẳng vào mặt cô nếu như không có người nọ giơ tay chặn giúp.

Tuấn Anh đang định đi vào thì đầu đụng trúng góc cửa, mặt nhăn như ăn ớt.

"Ủa sếp, anh đứng đây làm gì vậy?" Thấy Tư Thành tự dưng chặn cửa lại, Tuấn Anh hơi hoang mang.

Ngó đầu vào trong, thấy cô gái nhỏ bẽn lẽn đứng gọn một góc, anh ta "à" lên một tiếng.

"Tranh cũng đến chơi à? Em ăn trưa chưa? Ăn cùng bọn anh nhé?"

"Dạ không, em ăn rồi, mọi người dùng bữa đi ạ."

Cô đi ngang qua cánh tay đang giữ cửa của anh, điệu bộ gấp gáp muốn rời đi, Tư Thành nói thầm: "Đi đâu nhớ quay lại."

Hà Tranh không trả lời anh, cô mỉm cười với mọi người đang đứng ngoài cửa, mặt mày đơ đơ rời đi. Tư Thành tặc lưỡi, mày rậm nhíu chặt.

"Chắc con bé ngại đấy, để nó ra ngoài một chút cũng được, khi nào anh ăn xong em gọi nó quay về." Tuấn Anh nói nhỏ với anh.

"Thành khỏe rồi à?" Tiếng một người đàn ông trung niên vang lên. Tư Thành nghiêng người nhìn sang.

"Chú ba!"

Người đàn ông trong bộ cảnh phục một tay giữ nón đi tới, nét phúc hậu hiền từ hiện rõ trên nếp nhăn khóe mắt, ông bước tới vỗ vai anh, nhìn nhìn bộ dáng cứng cáp lực lưỡng.

"Khỏe rồi thì tốt… Mà làm gì các chú đứng tụ ở đây hết vậy? Không đi ăn trưa à?"

Quế Hoàng giơ túi cơm hộp lên đáp lời chỉ huy: "Bọn cháu định sang đây ăn chung với đội trưởng cho vui ạ."

Người đàn ông được gọi là "chú ba" cười khàn mấy tiếng, vỗ vỗ vai đám thanh niên đồng chí chỉ tay mau vào trong rồi nói chuyện. Mọi người nhanh chóng kéo nhau, đóng cửa phòng bệnh lại.

Hà Tranh đi lòng vòng quanh bệnh viện, giữa trưa thấy hơi đói, cô bèn ra ngoài mua một cái bánh bao nhân thịt và một ly trà sữa, ăn lót dạ để còn bắt xe về nhà.

Lấy điện thoại ra để tra chuyến xe bus đi về lại thị trấn, Hà Tranh nhận được điện thoại của anh Tuấn Anh.

"Vâng em nghe ạ."

Đầu dây bên kia bỗng im phăng phắc, Hà Tranh khẽ nhíu mày, mở miệng định hỏi anh ta gọi mình có chuyện gì thì ngữ điệu trầm thấp quen thuộc kia vang lên.

"Đang ở đâu?"

Hà Tranh rụt rịt cổ họng nuốt xuống, lồng ngực có chút khẩn trương: "Cháu đang trên đường về nhà."

Bên kia lại im lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề vang lên: "Không lấy đồ về à?"

"Không cần ạ, ở nhà còn nhiều hộp đựng."

Nơi cô đứng là vỉa hè, xe cộ qua lại đông đút, tiếng còi xe vang lên đinh tai. Hà Tranh nghe thấy người bên kia nói: "Đi lên đây đi, mang cả quần áo về giặt giúp tao nữa."

Cô tắt máy, giữ điện thoại trong tay, mắt cúi xuống thở dài một hơi. Quay lại phòng bệnh là tầm 2 giờ trưa. Vào tầm này đa số bệnh nhân và nhân viên ý tế đều đã ngủ trưa cả rồi. Thời tiết cuối năm rét lạnh, trời này mà vùi mình trong chăn thì còn gì sướng bằng.

Hà Tranh gõ cửa hai tiếng, không giống như lần đầu là mở cửa vào thẳng, cô đứng tần ngần ở đó, chờ người ta mở cửa hoặc cho phép đi vào.

Tay năm xoay một cái, Tư Thành mở hẳn cửa phòng bệnh. Trên người vẫn là bộ đồ bệnh nhân, nhưng khoác lên người anh lại không có vẻ ốm yếu bệnh tật gì, vai rộng ngực căng bắp tay khỏe khoắn, như là đang chơi cosplay.

Anh bảo cô mau vào, sau đó đi trước. Hà Tranh tưởng đâu bên trong chỉ có anh, nào ngờ còn có thêm hai ba người cảnh sát khác. Tim Hà Tranh bỗng chốc đập nhanh hơn, cô mím môi nhìn qua Tư Thành.

Anh Tuấn Anh sợ cô bị dọa sợ nên vội lên tiếng giới thiệu: "Đây là Trung tướng Trần Minh Nhân, người đã đề bạc và cử đội trưởng đội hình sự đặc nhiệm đến đây nằm vùng truy bắt tội phạm, ông ấy muốn gặp em để nói mấy lời."

Ông Nhân cười thành tiếng, khóe mắt vô cùng hiền, đưa tay ra chào hỏi cô, điệu bộ hệt như người bác người ông trong nhà. Hà Tranh cúi đầu chào rồi đưa tay ra nắm tay ông ấy.

"Bác nghe đồng chí Hoàng nói về cháu rất nhiều, đúng là thanh niên thời nay rất quả cảm, bác cảm ơn cháu vì đã cứu Tư Thành nhà bác nhé!"

Hà Tranh nghe chữ hiểu chữ không, chỉ liên tục gật đầu cười cứng đờ với người nọ.

Ông Nhân lại nói tiếp: "Vì cháu và em trai có công lao trong việc tiếp cận tội phạm nên bộ đã có văn bản kiến nghị giảm án tù cho bố của cháu, đây cũng coi như là khoan hồng hiếm có của pháp luật."

Hà Tranh chớp mắt, nhìn ông ấy một cái: "Cháu có thể hỏi về chuyện điều tra cái chết của em trai được không ạ?"

Ông Nhân hơi dừng lại một chút, nét cười ôn hòa vẫn hiện hữu trên gương mặt trung niên: "Cảnh sát vẫn đang tích cự khảo tra và thu thập bằng chứng, tuy nhiên sẽ mất khá nhiều thời gian để biết được chính xác là người nào, mong cháu cố gắng chờ đợi, bên phía các bác sẽ làm hết sức để tìm ra thủ phạm."

Tuy biết rõ chuyện này không thể một sớm một chiều là có thể điều tra ra ngay, ngoài lấy khẩu cung, công an còn phải tìm ra bằng chứng xác đáng để vạch trần tội ác, nếu chỉ thông qua vài dữ liệu mơ hồ mà vội kết án thì không được.

Chỉ là Hà Tranh không biết bản thân phải chờ đến bao lâu mà thôi.

Nói chuyện với cảnh sát một lúc lâu, tầm giờ chiều là mọi người ra về bớt. Trong phòng chỉ còn vài người quen thuộc và nữ cảnh sát đó.

Hà Tranh chú tâm dọn dẹp, gom đồ bẩn của anh trong nhà vệ sinh vào một cái túi, lắng tai nghe người lớn nên ngoài chọc ghẹo nhau.

Người đàn ông tên Trần Minh Nhân đó có vẻ vô cùng thân thiết với Tư Thành, tuy cấp bậc khác nhau nhưng tựa hồ như người thân trong nhà, cách nói chuyện vô cùng thoải mái, nếu có câu nệ thì đó chính là Tư Thành.

Ông Nhân nói với anh xong vụ này anh cũng lập công lớn, cũng ổn định rồi thì hãy nghĩ đến chuyện cưới vợ lập gia đình đi. Mọi người cũng hùa theo, bảo anh với cô đồng nghiệp tên Trúc Vy kia rất đẹp đôi, khuyến khích hai người họ sau khi kết án thử tìm hiểu nhau cho nhanh, đỡ mất thời gian tìm người đâu đâu bên ngoài.

Hà Tranh gấp áo mà chỉ muốn làm cho nhanh để ra khỏi đây.

Tiếng anh Tuấn Anh và anh Hải gọi cô, Hà Tranh buông túi xuống đứng dậy đi ra cửa, mặt mày tươi tỉnh chào bọn họ ra về.

"Em đợi lát nữa sẽ có xe đến đưa em về thị trấn nhé."

"Vâng, em cảm ơn ạ."

Tư Thành đứng nửa người bên ngoài, tiếng anh đối thoại với người phụ nữ vang lên. Hà Tranh quay người đi lấy hộp cơm của anh, vào nhà vệ sinh rửa cho sạch rồi cất vào túi đựng.

Cô xách đồ bước ra, vừa lúc nghe thấy tiếng đóng cửa. Không gian im lìm.

Một người đứng ở cửa nhà tắm, một người đứng trước cửa ra vào. Hà Tranh không nhìn mặt anh, để ánh mắt vào bàn tay đang nắm chốt khóa.

"Cháu dọn xong rồi, thưa chú cháu về."

Tư Thành lãnh đạm đáp: "Xe chưa đến, ngồi đợi một lúc nữa đi."

"Cần chi gọi xe ạ, cháu đi xe bus về cũng được rồi, 5 giờ là hết chuyến, cháu xin phép…"

Hà Tranh muốn mở cửa nhưng người kia vẫn đứng im một chỗ, dáng người cao lớn như ngọn núi sừng sững trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng.

"Thái độ gì đấy, nói chuyện với người lớn mà mặt mày sưng sỉa vậy à?"

Hà Tranh hơi mím môi, lồng ngực dâng lên lấy hơi thật sâu: "Vậy chú muốn cháu có thái độ như thế nào?"

"Bảo mày ở lại đợi xe, mày muốn cãi lời đúng không?"

"Cháu làm xong nhiệm vụ, về như thế nào là chuyện của cháu."

Tư Thành im lặng nhìn cô. Mấy tháng trời không gặp, mồm miệng càng lúc càng đanh đá, bộ dáng dựa dẫm yếu đuối vào ngày đó hoàn toàn mất tăm mất tích, chẳng coi anh ra cái gì.

"Trời sắp mưa…"

"Cháu có mang ô theo." Hà Tranh ngắt lời.

Thái dương Tư Thành đột ngột phình to, anh trừng mắt, nghiến hàm: "Mẹ mày, đi học thầy cô không dạy mày không được hỗn láo với người lớn à?!"

Hà Tranh nhìn thẳng vào mắt anh, đốp chát lại: "Chẳng có người lớn nào lợi dụng lúc "lứa nhỏ" ngủ để cưỡng hôn cả."

Mắt Tư Thành trợn lớn hơn, tia máu đỏ thẳm vằn vện ghê người, mặt anh căng ra vì tức giận nhưng cũng sững sốt bất ngờ trước lời nói của cô.

Hà Tranh biết bản thân bứt trúng râu cọp, tim hoảng hốt đập thình thịch, ngoài mặt tỏ ra bản lĩnh nhưng tay đã sớm run lên. Cô đẩy bàn tay đang giữ cửa, lại giật mình khi thấy các khớp ngón tay anh đỏ tím vì dùng lực quá nhiều.

Lòng biết rõ không ổn, cô lập tức cau mày ngẩng lên, môi hé mở định bảo anh mau buông tay.

Bóng tối thình lình đổ ập vào người cô, Hà Tranh bị người nọ đè lên cánh cửa, thô bạo bóp lấy cổ cô, ngón cái đẩy cằm cao lên, áp xuống cánh môi ương bướng đang hé mở.