Tư Thành không đưa cô về theo lối cũ mà rẻ vào hướng đường khác. Con đường mòn trở nên dài đằng đẵng khi xung quanh chỉ có đồi núi và đồng bằng, người dân sinh sống khá thưa thớt.
Trời dần sụp tối, cảm tưởng như đã chạy cả ngày trời.
Trước mặt là một trạm xăng dầu nhỏ, đi thêm tầm 10 mét nữa là một thôn làng nhỏ xíu. Tư Thành chạy chậm rồi dừng hẳn, anh thả chân xuống, nắm tay Hà Tranh kéo cô đi xuống.
Nhân viên cây xăng bước đến, Tư Thành không nói gì chỉ ra hiệu tay, anh ta lập tức gật đầu, đợi đến khi anh bước xuống xe liền đem xe vào trong.
Tư Thành vò vò mái đầu rối tóc của mình, lườm cô gái trước mặt.
Dường như dòng điện khi bị bắn lúc nãy vẫn âm ỉ trong người cô, Hà Tranh thấy mình cứ đơ ra, đầu óc không thể suy nghĩ được gì.
"Đi theo."
Tư Thành bước đi rồi mà vẫn thấy cô đứng đực ra đấy, anh chống nạnh nói to. Hà Tranh chớp mắt mấy cái, vội đi theo anh.
Đằng sau trạm xăng là những dãy nhà kín đáo, dường như đa số sống ở đây đều là đàn ông con trai.
Một người đi ra bắt tay với anh, mắt quan sát có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy anh đến. Tư Thành nói gì đó với họ rồi chỉ vào Hà Tranh, Hà Tranh khập khiễng cúi người chào hỏi.
Người kia gật đầu, sau đó dẫn anh vào trong nhà.
Hà Tranh đi theo phía sau Tư Thành, đi ngang qua mấy người bọn họ, ai cũng nhìn cô mà khẽ cười. Bộ dáng của những người ở đây khá thân thiện, cảm giác như đám người Tuấn Anh vậy, có gì đó khiến người ta vô thức tin tưởng.
"Sao bỗng dưng anh lại đến đây vậy?" Tiếng người nói vang lên, Hà Tranh nhận ra giọng nói này, là anh Quế Hoàng.
Tư Thành cởi áo khoác, ngồi phịch xuống chiếc giường bố duy nhất trong phòng, âm thanh cọt kẹt nặng trĩu.
"Hôm nay chúng nó còn ra tay bắt người."
"Bắt người?" Quế Hoàng kinh ngạc, "Bắt ai?"
Tư Thành bóp bóp cánh tay trái hơi tê của mình, hất mặt về phía cô gái đứng trước cửa. Hai người đàn ông trong phòng thoáng chốc cả kinh.
"Sao lại bắt cóc Hà Tranh vậy? Chẳng lẽ vì muốn đe dọa…"
"Hai người ra ngoài trước đi."
Quế Hoàng và người kia nhìn nhau một lát, đáp lời một cái rồi đứng dậy đi ra cửa.
Hà Tranh bước hẳn vào trong, cửa sập lại, trong phòng chỉ có chút ánh sáng từ ô cửa sổ rọi vào. Tư Thành chống tay trên giường, chân mở rộng, lắc cổ mấy cái cho giãn cơ giãn cốt rồi ngước mắt nhìn cô chăm chăm.
Lâu sau đó, Hà Tranh mới nghe thấy anh mở miệng nói.
"Tại sao mày lại đến đây?"
Ánh mắt cô lướt sau lưng anh, cái balo màu xanh đậm của cô đang nằm ở đó.
"Chú mang cháu đến đây mà."
Tiếng thở nặng nề của đàn ông vang lên, Hà Tranh nuốt nước miếng. Giữa cô và anh, chẳng có khi nào nói chuyện bình tĩnh với nhau được sao?
"Cháu đã nói rồi mà, cháu đến ở với mẹ, nhưng mẹ không đồng ý nên là…"
"Mày là con gái lớn ông Đặng Văn Dũng đúng không?"
Hà Tranh trừng mắt nhìn anh, lồng ngực bỗng chốc ngộp ngạt không hít thở được bình thường: "Làm sao… Chú biết…"
Tư Thành cười khẩy, lưỡi đảo qua khoang miệng: "Trả lời, mày đến đây vì mục đích gì?"
Hà Tranh có chút sợ hãi và nao núng, nỗi hoảng sợ mơ hồ như khi bí mật bản thân che giấu bao lâu bỗng dưng bị một người xa lạ phanh phui không sót một chi tiết nào.
Đầu óc Hà Tranh rối rắm vì nghĩ cách trả lời thế nào, đột nhiên cô lại nghe anh nói.
"Em trai mày chết cháy trong trường nên mày đích thân đến đây làm rõ chuyện này có đúng không?"
Tim Hà Tranh như rơi thẳng xuống vực thẳm, bần thần và ngỡ ngàng nhìn người trước mặt. Tư Thành nhìn sắc mặt trắng nhách của cô, lòng tự thấy hả dạ.
Con nhóc này thường ngày láo toét, cãi vã chem chẻm với anh, vậy mà cũng có lúc phải cứng mồm cứng miệng.
"Bọn chúng bắt mày, đã nói gì với mày."
"Tại sao tôi lại phải báo cáo cho chú?"
Tư Thành chưng hửng vài khắc, anh nhếch môi nói như cười: "Sao, mày muốn bị đánh rồi mới nói đúng không?"
"Tôi là tội phạm của chú hay sao mà chú nói muốn đánh là đánh."
"Lũ nít ranh không biết nặng nhẹ như mày đáng bị ăn đòn như vậy, tao đánh được những đứa bắt nạt mày thì không đánh được mày à?"
Nói được một lúc, hai bên bỗng dưng im lặng thật lâu. Hà Tranh mím môi, nín nhịn cảm xúc đang âm ỉ đau trong lòng.
"Chú là cảnh sát sao? Vậy trong hơn 1 năm qua chú đã làm những gì mà đến bây giờ vẫn không thể điều tra về cái chết bất thường của một học sinh trung học vậy? Nó bị người ta hại chết, vậy mà cảnh sát lại cho rằng đó là tai nạn thôi sao?"
Lồng ngực phập phồng vì tức giận, giọng nói thốt ra cũng tràn ngập ấm ức và phẩn nộ.
"Đây là cơ hội duy nhất để tôi tìm ra kẻ giết người đó, tôi không cần ai giúp đỡ."
Tư Thành bật cười thành tiếng, tiếng cười khinh bỉ như đang nghe phải một câu chuyện hài hước ngớ ngẩn.
"Mẹ nó, mày đóng kịch với tao đấy à? Đứa con nít như mày thì làm được gì? Còn nói không cần giúp đỡ, nếu không có tao, không biết mày đã chết mất xác từ lúc nào rồi."
Sau đó anh đứng dậy, cơ thể cao lớn bước đến, dồn cô gái nhỏ chỉ cao ngang ngực anh vào góc tường.
"Mày nghĩ chỉ đơn giản là tìm ra kẻ giết người là xong à? Mày chẳng có gì trong tay, trí tuệ không có cả sức lực cũng không, có biết mục tiêu mày đang nhắm là cái gì không, hay cứ vậy lao đầu vào chỗ chết mà vẫn ngu ngơ không rõ?"
Hai người đứng rất gần nhau, gần đến nỗi Hà Tranh có thể nghe được âm thanh trống ngực của anh, đến nỗi phảng phất anh nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của cô gái.
Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngửa cổ chú mục vào anh. Ánh mắt cô kiên định nhưng không thể che giấu sự sợ hãi và bất lực trong lòng, một vẻ đỏng đảnh kiêu kỳ trên gương mặt non nớt, làm người ta muốn ra bóp thử, nắn cho đôi mắt ấy vươn đầy nước, mở miệng kêu đau, xem cô còn có thể kiêu căng như vậy khi bị khi dễ hay không.
Lâu sau, Tư Thành xoay người, lấy trên bàn một bao thuốc lá rồi đưa lên miệng, đốt một điếu.
"Lát nữa thằng Hoàng đi về, mày đi theo, ở yên trong nhà và tập trung vào chuyện học tập của mày."
"Vậy chú đã điều tra đến đâu rồi, rốt cuộc là ai đã giết em trai cháu."
Tư Thành thở nhanh một hơi khói, răng nghiến lại, quai hàm phình ra, anh quay đầu nhìn cô với ánh mắt hung tợn.
Hà Tranh cũng nhìn thẳng vào anh: "Chú không biết là ai làm có đúng không, cháu biết đấy, biết rất rõ."
"Con gái ông Dũng đúng là giống cha thật nhỉ?" Tư Thành gằng từng tiếng, "Không bị tróc da thì không biết sợ."
Anh búng điếu thuốc lá ra ngoài cửa sổ, hơi khói ngập tràn kẽ răng khẽ tuông ra, bản mặt không khác gì một con hổ đang gầm gừ đe dọa con mồi của nó.
"Tốt nghiệp xong mày cút đi đâu thì cút, cách xa bố mày ra."
Hà Tranh im lặng nhìn anh, xong cô quay người đi tới lấy balo rồi mở cửa đi thẳng ra ngoài. Cánh cửa gỗ ọt ẹt đóng sầm lại, Tư Thành nhìn chằm chằm khoảng không gian lặng thinh trước mặt, nộ khí dần tan bớt, anh xoay người, nhìn những hình ảnh về cuộc điều tra đang dán đầy trên bảng, mặt mày càng u tối hơn.
Đời cha làm chuyện phạm pháp, đến đời con liều mình làm cho ra lẽ chuyện phạm pháp đó, thật trớ trêu làm sao.
…
Hà Tranh bước ra ngoài nhưng không biết phải đi đâu vì nơi này thật sự rất chật chội và bừa bộn. Các dãy nhà san sát nhau, như một cái mê cung không lối thoát. Hà Tranh men theo lối cũ ra ngoài nhưng bị nhân viên cây xăng chặn lại, cô đành đi lòng vòng, tìm được đường ra khỏi khu nhà nghỉ bằng con hẻm nhỏ đầy rêu.
Thôn nhỏ này không có rất ít hàng quán, Hà Tranh đi tìm đồ ăn, nào ngờ gặp anh Hoàng đang vác một bao tải về.
Thấy cô, anh ấy hơi cười: "Tranh đói bụng rồi à? Về nhà nghỉ đi, chờ chút xíu là có đồ ăn rồi."
"Đây là đâu vậy anh Hoàng?"
Hai người đi song song nhau, anh Hoàng ghé vào một sạp tạp hóa mua mấy bao thuốc lá, trả lời với cô.
"Thôn An Dĩ, đằng kia là nhà máy xảy xuất điện, chỗ này gần như là khu cho công nhân sinh sống."
"Các anh ở đây là để thăm dò cái gì sao ạ?"
Quế Hoàng nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Hà Tranh bỉnh bơ nói: "Chẳng phải mọi người là cảnh sát ngầm hay sao?"
Cô nói rất nhỏ, vừa đủ chỉ để anh Hoàng nghe thấy. Anh Hoàng bất ngờ quá nên có hơi đơ ra chưa kịp đáp lời cô. Nghĩ nghĩ có lẽ sếp Thành đã nói với cô nên anh cũng dần thả lỏng hơn. Dù sao Hà Tranh cũng vì họ mà bị liên lụy rồi.
Anh Hoàng nhìn cô với vẻ ái ngại, hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau: "Xin lỗi em nha, nhưng mà chuyện này thật lòng anh không thể nói cho em biết cụ thể được."
Hà Tranh đương nhiên hiểu rõ ý của anh ấy, cô gật đầu: "Vào cuối năm ngoái có phải từng có một vụ bắt giữ tội phạm buôn ma túy ở thị trấn đúng không ạ? Nhưng chỉ là một nhóm nhỏ và mọi người đang thực hiện chuyên án lớn nhằm tóm gọn hang ổ thật sự?"
Quế Hoàng hơi giật giật chân mày, anh ta cười khệnh khạng: "Em nói gì mà nghe ghê vậy, bọn anh chỉ là nằm vùng bắt vài tên cho vay nặng lãi thôi."
"Em trai của em chết cháy vào hai năm trước có liên quan đến vụ buôn ma túy vào cuối năm ngoái. Nó chính là người đã biết chuyện này, khi định thu thập đủ bằng chứng sẽ tố cáo với công an, nhưng không thể ngờ, bằng chứng được đưa lên lại giết hại chính nó."
Hà Tranh dừng bước chân khi đã đi đến con hẻm bé tí đi vào khu nhà nghỉ, Quế Hoàng cũng đứng lại nhìn cô.
"Nó chết là bởi đám tội phạm đó, kẻ đã giết nó vẫn đang nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật, hay nói đúng hơn pháp luật đang bảo vệ cho kẻ giết người đó."