Lúc này, Hà Tranh như chiếc bong bóng bị nóng giận thổi cho nổ tung, cô thở phì phò, sắc mặt đỏ bừng, tóc tai tán loạn nằm dài trên sàn đấu.
"Chú đừng tưởng tôi không biết, không về nhà thì thôi, mỗi lúc về trên người đầy mùi rượu bia và nước hoa phụ nữ… Nếu chú muốn mang ai về nhà thì chỉ cần mở miệng nói tôi, tôi đi ngay."
Tư Thành: "Mày không ngủ mà canh tao về làm gì?"
"Tôi cũng cần cảnh giác nếu có ai vào nhà chứ!"
Tư Thành á khẩu, trân trân nhìn cô gái dưới thân. Hà Tranh tức đến mức lồng ngực ngộp ngạt khó thở vô cùng, mạch máu sau lưng cứ đập lên thình thịch nóng rực.
Anh nghĩ anh về nhà vào rạng sáng là sẽ chẳng biết cả ư? Tiếng mở cửa của anh, tiếng nước chân của anh, vừa vang lên là Hà Tranh đã lập tức nhận ra. Tối anh không về, chỉ khi rạng sáng, lúc người ta mê man trong giấc ngủ anh mới mon men lên nhà thay đồ tắm rửa. Làm gì cả đêm mà bây giờ mới tắm rửa? Đã vậy áo thun ám mùi nước hoa, càng lúc càng nồng.
Sáng nào Hà Tranh cũng giặt trong cơn tức long trời, kìm nén bao lâu cuối cùng cũng bộc phát.
Tư Thành nhìn cô mà nghiến răng nghiến lợi chẳng nói gì, thậm chí còn có chút tức cười, anh bật dậy, thả tay cô ra, vứt chiếc balo vào ngực cô.
"Tao không có nghĩa vụ giải thích mấy thứ này cho mày, mày mau chóng đem hết số tiền được nhận ra đây cho tao."
Hà Tranh được thả liền lật đật nắm chặt balo, vùng chân ngồi dậy định chạy. Đột nhiên cổ chân bị túm, Tư Thành chửi thề một câu, thẳng tay kéo ngược cô như cái bao cát. Hà Tranh lết dài trên mặt sàn, hét lên một tiếng khi thấy vẻ mặt như nổi cơn thịnh nộ của anh tiến đến gần.
Tư Thành giận đến mức gân trán nổi đầy, sức lực siết trên cổ tay cô rất lớn, Hà Tranh đau điếng, cắn môi nâng người dậy, hai chân vắt trên vai anh, bắp chân kẹp cổ anh siết thật chặt.
Tư Thành ngỡ ngàng trong khoảnh khắc, nới nhẹ tay, Hà Tranh lập tức rướn người dùng sức vật anh nằm ngửa ra sàn. Cô từng học võ vovinam, thế kẹp cổ này rất lâu rồi mới thực hành trở lại, thật sự phải dùng rất nhiều sức.
Hà Tranh choáng đầu thở hổn hển, cái người này rất nặng, nặng như mấy cả tấn gạo, người lại cứng như sắt thép, vật được anh thật sự cũng tái hết mặt mày.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng chửi bới,ai đó mở cửa, rống thật to.
"Ông chủ đâu rồi, ra tay đấu quyền Anh với tôi coi!"
"!!!"
Một gã đàn ông to béo nhào vào trong trạng thái say xỉn, bên cạnh là mấy anh chị nhân viên đang ra sức kéo ông ta không được làm phiền. Khi cửa cửa mở, cả đám bọn họ đứng hình.
Sếp của họ nửa nằm trên sàn đấu, chân dài chạm đất, cánh tay cơ bắp tráng kiện buông thõng ở hai bên người, không thể nhìn thấy gương mặt vì đã bị người con gái trong bộ áo dài trắng che khuất.
Hà Tranh đang ngồi lên người anh, tà áo dài phủ xung quanh, có hơi lộn xộn, da eo lộ ra một chút, lưng ong thon gầy thẳng tắp, hơi quay đầu nhìn bọn họ.
Nhưng điều khiến cả đám ngỡ ngàng kinh ngạc đó là Hà Tranh không hề ngồi lên bụng anh, không ngồi lên ngực, vị trí cô ngồi là trên mặt sếp của họ.
"Cha mạ ơi… Chúng em xin lỗi sếp!!!"
Cả đám thất kinh hồn vía, vội kéo nhau rời đi. Hà Tranh cũng nhận ra khác lạ, dạng chân tránh khỏi. Gương mặt người đàn ông lúc này mới được lộ ra, không có biểu cảm gì.
Hà Tranh ôm chặt balo, lí nhí nói lời xin lỗi trong miệng. Tư Thành từ từ ngồi dậy, mặt mày anh lúc này đen xì xám xịt, giống như vừa bị ai đó đập cả chậu than lên mặt, không trừng trừng hung hãn như lúc nãy… Chỉ là hơi đơ ra.
Anh đứng dậy đi ra cửa, trước khi mở còn nói vào một câu, giọng điệu khàn đặc, cũng không hề quay lại nhìn cô.
"Đi về nhà ngay."
Dứt lời anh mở cửa, bên ngoài có tiếng hét gọi vọng vào trong, xong gã đàn ông lúc nãy như bị đẩy vào, hưng phấn vì cuối cùng cũng tọa được ước nguyện đấu tay đôi với ông chủ ở đây.
Hà Tranh ngồi im trên sàn, nhìn người đàn ông kia đứng quay lưng với mình. Lưng anh dày rộng khẽ căng ra, áo thun đen ôm sát cơ thể, bắp tay phình to với hình xăm dữ tợn khi gấp gáp mang găng đấu, xong anh leo lên sàn tập. Tiếng đấm bốc vang lên ầm ĩ như mưa.
Có người gọi tên cô, cô bèn nhìn qua, sau đó vội vàng chạy thẳng ra ngoài. Cửa phòng tập đóng lại, tiếng ầm đùng không còn, trái tim của Hà Tranh bắt đầu cảm nhận lại nhịp đập, chân cũng bước vững hơn.
"Lúc nãy… Em lại gây gổ gì với sếp Thành vậy?"
Hà Tranh như từ cõi chết trở về, mặt mày trắng nhách dần có chút sinh khí, ôm chặt chẽ balo trong ngực, ánh mắt thơ thẩn ngước lên, tóc dài rũ xuống.
Cô chớp mắt hai cái, khôi phục lại ý thức, chậm chạp nói bằng cái giọng uất ức: "Chú ấy muốn trấn lột tiền của em."
Chị Hằng nghe thế có chút á khẩu đứng hình. Sếp của họ túi tiền rủng rỉnh dư thừa, nào có vô duyên đi trấn lột một đứa trẻ đang chật vật mưu sinh như Hà Tranh? Nhưng thấy vẻ uất nghẹn của cô, chị Hằng cũng không nỡ cười cô lý sự, vuốt lưng cô mấy cái, bảo có anh chị sắp về nhà, cô muốn về thì đi chung họ cho an toàn.
Hà Tranh mím môi ngoan ngoan gật đầu theo lời chị, sau đó lững thững rời đi.
Tuấn Anh đứng ở góc này thầm cắn cắn móng tay, hỏi đi hỏi lại nhân viên đã chứng kiến cảnh tượng đó là có đúng như vậy hay không.
"Bây nhìn lầm thôi, sao tự nhiên lại ngồi lên… Bây điên quá, đừng nói nữa, lát nữa gặp sếp cũng không được nói bậy bạ, à tốt nhất là không được bép xép ra ngoài, sếp mà biết anh không cứu được chúng mày đâu."
Đám nhân viên gật đầu lia lịa.
"Tuấn Anh, sếp làm sao vậy? Giờ này còn đánh boxing nữa?"
Quế Hoàng cùng cánh tay bó bột bước ra từ phòng bida. Lúc này Tuấn Anh mới nhớ ra chuyện gì đó, mồm hét lên một tiếng rồi chạy vào phòng tập kéo gã đàn ông béo mập kia xuống sân.
Gã mang găng nhưng không đánh được cái nào, nửa buổi đều khúm núm che đậy vì bị giã như cái bao cát. Được vác xuống sân, lúc này cũng đã ngất lịm, mình mẩy bầm dập.
Tuấn Anh và đàn em nhìn theo gã béo bị lôi ra, phòng tập lại im im tiếng gió của điều hòa, Tuấn Anh nhăn nhó nhìn cái người đang thở dốc trên sàn đấu.
"Có chuyện gì làm anh bực mình sao sếp?"
Anh ta hỏi nhưng người kia không trả lời, thô bạo xé găng tay ra rồi vứt xuống đất, anh ngồi chồm hổm, bảo Quế Hoàng vứt chai nước qua cho anh.
Tuấn Anh và Quế Hoàng nhìn nhau chốc lát, thở dài một cái, nói: "Lúc nãy theo dõi chúng em phát hiện tên Hồ Tuyên, giám đốc công ty vận chuyện đã lén gặp thằng Tín, hai bên có trao đổi gì đó, thằng Tín đã mời hắn vào tiệm xăm, ở đó đâu đó nửa tiếng thì đi ra, hiện tại đàn em vẫn đang túc trực ở đó, anh có chỉ thị gì không?"
Tư Thành hớp hai ngụm nước, lồng ngực chậm rãi nâng lên hạ xuống, mạch máu thình thịch nóng nảy dần dịu lại, ánh mắt xa xăm như ra điều tính toán.
"Tạm thời tiếp tục quan sát, mục tiêu của chúng ta là gói hàng thật sự hiện hữu và đường di chuyển của nó, còn lại cứ để yên, không manh động."
Tuấn Anh gật đầu, nói thêm: "Anh Tài và chị Trúc Vy đã thành công xâm nhập vào khâu sản xuất, có lẽ nay mai sẽ phát hiện thêm manh mối mới."
Tư Thành đảo lưỡi cạ cạ má răng mấy cái, suy tính một chút: "Bây tiếp tục vây khích lão già chủ công ty đó, phải để lão bận bịu đến mức không quan tâm đến kiện hàng."
Hoàng phì chòi: "Về chuyện này sếp làm tốt hơn chúng em, con gái lão mê sếp như điếu đổ, ngày nào cũng vòi vĩnh mua cổ phần câu lạc bộ này."
Tư Thành nhếch cười, không nói gì nữa bèn phẩy tay bảo hai người mau chóng về bàn giao cho đàn em rồi còn nghỉ ngơi.
Một mình anh ở lại phòng tập, đèn huỳnh quang sáng rực, không khí có chút lạnh vì đã dần về khuya. Tư Thành nhíu mày suy nghĩ linh tinh về nhiệm vụ, sau đó anh rít nhẹ lưỡi, đổ nước ra tay để rửa mặt.
Nào ngờ vừa chạm vào gương mặt mình, anh hơi khựng lại, đầu óc quay cuồng gợi lại hình ảnh vừa diễn ra cách đây vài phút.
Đứa con gái đó gan lớn bằng trời, láo lếu cãi lời anh, giằng co phản kháng như liều cả cái mạng, ý tứ không có, lại còn giở thói kẹp cổ quật ngã đối phương, nếu lúc đó anh không thình lình mất kiểm soát đã có thể bắt được cái chân đó rồi.
Cô dùng sức quá nhiều nên dù đã quật ngã nhưng lại run bần bật và thở hổn hển. Tiếng thở của cô vẫn ám vào tai anh đến tận bây giờ.
Ngồi hẳn lên nửa gương mặt anh, mùi hương của vải vóc, mùi của cơ thể, anh có thể ngửi rất rõ, thậm chí sự mềm mại khi đó, sự run rẩy nhè nhẹ, trơn láng và múp máp, anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Lần đầu tiên bị ngồi lên mặt, cảm giác rất lạ, khi đó anh vốn rất tức giận, nhưng đùng một cái anh thảng thốt, giật mình và có chút… Hưởng thụ.
Tư Thành bỗng bật cười thành tiếng, anh vuốt mặt, nén tiếng cười vào trong kẽ răng, hơi nghiến hàm.
Con mẹ nó, cái giấc mơ mấy đêm trước đã ám ảnh anh không buông, hôm nay lại như thế này, bảo anh phải xử lý thế nào nữa đây?
Cô gai góc nhưng cũng ngờ nghệch, không biết rằng đối diện với anh còn rủi ro hơn trăm ngàn nguy hiểm bên ngoài. Tư Thành vẫn luôn có thể giữ vững đầu óc tỉnh táo lạnh lùng, nhưng với điều kiện là con nhóc đó đừng có náo loạn anh, đừng náo loạn tâm tình đang ngấm ngầm dậy sóng âm ĩ giữa vực sâu lý trí trong lòng anh.
Tư Thành thở dài, nhảy xuống sàn đấu, cúi người lấy thêm chai nước nữa rồi đi về phía phòng nghỉ trên lầu.
Ngửa đầu uống nước, anh bỗng nhớ đến cái giường ở nhà của mình, lại so sánh với cái ghế bố trong phòng làm việc, anh chán nản, lưng đau lắm rồi, chắc phải mua hẳn cái đệm lót nằm cho yên thôi.