Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 25: Ngày tựu trường.




Ngày 5 tháng 9, một ngày lễ tựu trường quan trọng của lứa trẻ nơi đây. Nhịp sống vốn yên ả trầm lặng cũng vì ngày này mà trở nên hân hoan rộn ràng.



Nắng vừa lên, khắp mọi nẻo đường đều là người người kéo ra đường, phụ huynh nắm tay con trẻ, những cô chú chủ các hàng quán đứng ở vỉa hè phát bóng bay và bánh kẹo cho trẻ con, không ngớt lời chúc chúng nó một năm học tập nhiều niềm vui.



Nơi này chỉ có trường cấp ba tư thục Châu Đông, cấp hai và các cấp nhỏ hơn đều sẽ được theo xe bus lên huyện học, vì vậy mà học sinh cũng chia ra làm hai ngả, một đi về hướng Bắc, một đi về hướng Nam.



Dự lễ khai giảng xong cũng đã là quá trưa, Hà Tranh đứng trong sân trường đợi Ninh Thư gọi điện xin gia đình đi chơi với bạn. Nhà Ninh Thư gia giáo, đi học đi chơi đều phải nề nếp quy cũ nên rất khó khăn mới có dịp để cô bạn được tự do.



Nữ sinh áo dài trắng thướt tha, nắm tay nhau ra khỏi cổng trường. Bên ngoài đã có ba người đứng đợi từ trước, là Ánh Trâm, Huy Quân và Diệu Châu.



Ánh Trâm và Huy Quân có vẻ rất hào hứng, vừa nhìn thấy Hà Tranh và Ninh Thư bước ra là hai mắt sáng rỡ, nôn nóng giơ cao tay vẫy gọi hai người.



Diệu Châu ngượng ngùng chào Hà Tranh.



"Còn Đình Nghĩa đâu?" Ánh Trâm hỏi cô.



Hà Tranh hơi dừng nét cười: "Cậu ấy nói có việc bận, sẽ đến sau."



Nghe là hiểu, Ánh Trâm bèn nhìn sang Ninh Thư xác nhận, xong thầm thở dài. Coi bộ công cuộc làm thân với lớp trưởng lớp họ sẽ rất cực nhọc vất vả nữa rồi.



5 người bọn họ dắt nhau đi xuống thị trấn, Hà Tranh chở Diệu Châu sau lưng, bên cạnh có rất nhiều học sinh cũng tíu tít nói đùa nhưng chỉ có cô và cô nàng này là im lặng với nhau.



"Có phải… Cậu đã biết chuyện tớ và Huy Quân là anh em rồi không?"



Hà Tranh liếc nhìn gương chiếu hậu, thầm quan sát sắc mặt cô bạn đó một chút rồi nói: "Ờ, mình có nghe cậu ấy nói."



Diệu Châu bèn cụp mắt mím môi: "Thật ra… Bọn mình không phải là anh em ruột đâu."



"Mình biết."



Diệu Châu ngạc nhiên: "Sao cậu biết… Lẽ nào Huy Quân đã nói với cậu rồi sao?"



Hà Tranh phì cười: "Không, đơn giản là nhìn bề ngoài hai người đã không giống nhau rồi."



Diệu Châu im lặng không nói gì. Đến giữa đoạn đường, khi xe chậm lại để dừng đèn đỏ, Hà Tranh bỗng nghe cô ấy nói.



"Vì mẹ anh Quân sẽ kết hôn với bố tớ… Mọi người đều đang ở cùng nhau, nên là…"



Hà Tranh nhìn vẻ mặt có gì đó như sầu thảm và thất vọng. Dường như cô ấy đã thích Huy Quân từ rất lâu, nay đùng một cái lại trở thành người nhà với nhau, chưa kể cái tình cảm kia đối với người ngoài là một chuyện cấm kỵ động trời.



"Huy Quân là một người rất tốt, anh ấy siêng năng, tuy không có khiếu học tập lắm nhưng rất chịu khó. Năm ngoái khi phải nghỉ học, anh ấy đã cày ngày cày đêm để chỉ lo đủ tiền cho gia đình. Sau khi mẹ anh ấy và bố của mình quen nhau, cuộc sống của anh mới khá lên một chút…"



Hà Tranh chạy xe chầm chậm để nghe cô ấy nói chuyện, sau đó cô bèn hỏi.



"Nghe nói cậu ấy cũng hay đánh nhau lắm đúng không?"



Diệu Châu trả lời: "Ừm, năm lớp 10 và 11, anh ấy nổi tiếng bởi là người đứng ra giải vây những cuộc bắt nạt của đám cá biệt. À, lớp 10A5 các cậu ngày xưa cũng có hai người từng bị lớp trên đánh, cũng là bởi anh ấy giúp đỡ."



"Cũng vì hay giúp người ta nên anh ấy đắc tội với rất nhiều học sinh cá biệt đó, trên người anh ấy vẫn còn lưu lại rất nhiều vết sẹo."



Hà Tranh im lặng không nói gì. Khi mon men làm quen Huy Quân, cậu ấy thật sự là một người khá hời hợt với con gái, nhưng khi nghe Hà Tranh nhắc đến tên Minh Khang, Huy Quân đã vô cùng ngỡ ngàng, thậm chí còn kinh ngạc hơn khi biết cô là chị gái của cậu học sinh yếu cơ đó.



"Cậu nhóc đó thật sự rất kỳ lạ, bị bắt nạt nhưng tuyệt nhiên không quỳ gối van xin, chỉ im lặng cuộn mình chịu trận như vậy." Huy Quân nói khi nghe Hà Tranh hỏi.



"Kể cũng lạ, Minh Khang và Đình Nghĩa là hai người bị đám Hoàng Bát bắt nạt nhiều nhất, cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng có lẽ vì lý do gì đó nên sau khi Minh Khang mất, Đình Nghĩa thà ở lại cái lớp đã hành hạ cậu ta chứ tuyệt đối không làm đơn xét lên lớp chuyên."



Đúng như lời Huy Quân nói, giữa Minh Khang, Đình Nghĩa và Hoàng Bát chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.



Nếu muốn tìm hiểu, Hà Tranh bắt buộc là thân thiết với một trong hai người họ, Hoàng Bát thì thôi đi, nhưng còn Đình Nghĩa, thật sự là một bài toán khó.



Mọi người đến câu lạc bộ, lúc này đã gần 1 giờ trưa, vậy mà bên ngoài câu lạc bộ đông kín người huống chi vào đến bên trong.



Trước tiên mọi người phải đi gửi xe, vì Hà Tranh là người quen và đã dặn trước nên anh bảo vệ vừa thấy đã chỉ cô vào chỗ gửi.



"Bà nói có người quen là chủ ở đây đó hả? Sướng ghê."



Ánh Trâm ngửa cổ ngước nhìn câu lạc bộ ba tầng to hoành tráng trước mặt mà cảm thán. Huy Quân thì khỏi phải nói, mấy bộ môn tốn sức đổ mồ hôi này chính là đam mê của cậu.



"Vừa hay, hôm nay tôi cũng đủ 18 tuổi, có thể đăng ký thi đấu quyền Anh rồi." Huy Quân nói.



Diệu Châu mở to mắt nhìn cậu ấy: "Anh muốn thi đánh quyền Anh sao? Như thế nguy hiểm lắm."



Ánh Trâm ngạc nhiên: "Sao cậu lại gọi cậu ấy là anh vậy, đều đồng lứa mà?"



Ninh Thư cười một tiếng: "Trong này có hai người lớn hơn chúng ta 1 tuổi đấy."



Dứt lời, ba người họ đồng loạt nhìn sang Hà Tranh. Hà Tranh và Huy Quân liếc nhau, tằng hắng mấy cái, gãi gãi mũi giục bọn họ nhau vào trong. Tự dưng nói như vậy, cô bỗng thấy mình như đàn chị già đời đang dẫn lứa hậu bối đi chơi.



Bên trong khu vui chơi thật sự rất đông khách, tuy rằng không có trẻ con nhưng cô lại không ngờ có nhiều thanh thiếu niên đến đây chơi đến vậy.



Ban đầu mọi người dẫn nhau vào khu máy game, trong đấy có bán đồ ăn vặt, định sẽ làm vài cái hotdog lót bụng trước khi chơi mấy trò nhập vai bắn súng.



Hà Tranh thấy ai cũng hứng thú với những máy game, nhưng cô lại thấy quá ồn ào, bèn nói với bọn họ ra ngoài mua nước trước.



Nào ngờ Huy Quân lại không đi vào khu chơi game mà đứng trước một căn phòng có bảo vệ nghiêm ngặt.



"Sao vậy Quân?"



Huy Quân quay sang cô nói: "Tôi muốn vào trong đấy nhưng họ lại nói tôi chưa đủ tuổi."



Hà Tranh nhíu mày. Đây chẳng phải là phòng bida đây sao? Nhớ hôm đó anh Tuấn Anh nói với cô hôm nay có một cuộc thi dành cho người lớn.



Đang định nói mấy lời với bảo vệ thì cửa phòng bật mở, một cô gái với bộ váy sang chảnh hiệu gucci bước ra. Nhìn thấy hai người trước mặt, cô ta có hơi ngạc nhiên, khoanh tay lại, môi đỏ nhếch lên.



"Ồ, xem ai đây nhỉ? Huy Quân và Hà Tranh à!"



Nhìn vẻ mặt Huệ Hân, khỏi cần đoán cũng biết cô ta đang nghĩ gì.



"Hai người đứng đây làm gì vậy, muốn vào trong sao?"



Hà Tranh và Huy Quân im lặng không nói gì, Huệ Hân càng được nước kênh kiệu hơn, bộ dáng cứ như cô chủ nhỏ ở đây, cười vui vẻ hào phóng.



"Vốn chỗ này hôm nay chỉ dành cho khách mời đặt biệt thôi, nhưng mà dù sao hai người cũng là "bạn" của tôi, vào đi."



"Hôm nay cô không đến dự khai giảng sao?" Huy Quân hỏi.



Huệ Hân cười một tiếng như là vừa nghe thấy chuyện cười thú vị: "Khai giảng, tham dự cái lễ đó để làm gì tôi không rảnh đâu mà đứng giữa trời nắng chỉ để nghe những thứ nhảm nhí. Vào đi, đừng đứng ở đó mà tò mò thôi chứ."



Nói xong, cô nàng kênh kiệu ấy còn hất cằm ra hiệu với bảo vệ để hai người vào, liếc Hà Tranh một cái rồi ưỡn ẹo đi vào trong.



Không do dự, hai người cùng đi vào. Đối với Huy Quân thì là tò mò vì đúng sở thích, còn với Hà Tranh, cô chẳng biết vì sao bản thân lại muốn vào nơi này. Có lẽ bởi vì trận cãi vã khi đó đã khiến lòng tự tôn của cô trỗi dậy, anh không muốn cô vào đây, vậy cô sẽ làm ngược lại.



Bên trong là dãy hành lang dài và nhiều phòng bida lắp kính trong suốt, mỗi phòng đều có người, đa số là các thanh niên trưởng thành hoặc đàn ông trung niên.



Huệ Hân dẫn hai người đi hết hành lang, rẽ tay trái, đi lên bậc cầu thang nữa mới đến một căn phòng lớn hơn. Phòng này không lắp kính thủy tinh, cách âm cực kỳ tốt, đến mức nếu không mở cửa sẽ chẳng thể nghe được tiếng bóng lăn ầm ĩ đến vậy.



Bên trong là bật cầu thang ngắn hơn, dẫn lên một vị trí được thiết kế rất tinh xảo và bắt mắt.



Đèn chùm lóa mắt ở trên cao, mặt sàn làm bằng gạch giả gỗ, một chiếc bàn đá hoa cương hình chữ u bao bọc cả căn phòng, khách khứa ngồi trên đó, cùng nhìn vào vị trí quan trọng nhất trong căn phòng, bàn chơi bida dài đâu đó gần 3 mét rất lớn đặt ở giữa.



Huệ Hân ngó một cái rồi hé môi nói nhỏ: "Thấy chỗ nào trống thì cứ ngồi đi nhé."



Hà Tranh mím môi nhìn cô ta. Trong này khá yên tĩnh dù có rất nhiều người, ai ai cũng tập trung quan sát hai người chơi bên dưới, thỉnh thoảng sẽ thảo luận nho nhỏ với nhau.



Huy Quân kéo cô qua bên phải, chỗ trống này đối diện với đám người Huệ Hân. Cô nhìn họ, bên cạnh Huệ Hân là cô gái Thái Nguyệt, một người đàn ông lớn tuổi hơn và hai ba người nữa, có vẻ là đi cùng gia đình đến đây.



Hà Tranh chợt nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi bên cạnh Thái Nguyệt, cảm giác ông ta rất quen mắt. Chắc là một trong 6 người ở ghế VIP khu đấu võ lần trước.



Lại nhìn thêm một vòng, Hà Tranh bèn chắc chắn là đám người khi đó, nhưng cô lại chẳng thấy người đàn ông tóc húi cua mà cô nghi ngờ là cảnh sát chìm kia đâu.



Đột nhiên mọi người vỗ tay ầm ĩ, Hà Tranh nhìn những người đàn ông ngồi phía đối diện, không còn căng thẳng theo từng đường bóng bida nữa, vẻ mặt rất khởi sắc, hớn hở.



Huy Quân ngồi bên cạnh nói nhỏ với cô: "Là người này vừa thắng đó, cách biệt tận 20 quả, đúng là rất giỏi."



Lúc này Hà Tranh mới dời mắt nhìn xuống nơi tất cả mọi người đang tập trung, hai bên bàn đấu là hai người đàn ông lạ mặt, Hà Tranh chỉ thấy quen mắt các anh chị nhân viên.



Bỗng cô hơi lướt mắt, nhìn về phía trước, vị trí của ban giám khảo và trọng tài.



Người đàn ông ngồi ở mép bàn bên tay trái, khoanh tay nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh băng như viên đạn.