Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh đèn led trên bàn học là vẫn sáng rõ. Hà Tranh ghi chép bài học xong, nhìn đồng hồ cũng đã 10 giờ tối. Cô lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị tin nhắn messenger vào 5 phút trước.
Ninh Thư nhắn tin cho cô hỏi về chuyện lúc chiều, Hà Tranh nhắn lại bảo cô ấy yên tâm, đối với chuyện học, cô thấy Đình Nghĩa hết sức nghiêm túc. Ninh Thư bảo cô cứ từ từ tiếp cận, đừng hỏi hoặc nói gì liên quan đến Minh Khang.
Nhắn thêm vài ba câu nữa, Hà Tranh tắt điện thoại, thở dài.
Đình Nghĩa không phải là kiểu người dễ thân thiết. Tính ra thì thằng nhóc này có cá tính khá là giống em trai cô, lầm lì nhưng thông minh, chỉ có điều em trai cô để ý đến mọi người xung quanh hơn cậu bạn này một chút.
Đối với học tập, cậu bạn này quả thật rất nghiêm túc, đối với mối quan hệ xung quanh, chỉ dừng ở mức bạn học cùng lớp cùng trường, thường xuyên đi một mình ngồi một mình, vì vậy mà hay bị đám cá biệt bắt nạt và trêu ghẹo.
Hà Tranh chống tay lên bàn, nhìn nhìn quyển sổ vẫn nằm trong góc tủ bên cạnh.
Ngay lúc này, có tiếng người gọi từ nhà dưới, Hà Tranh bừng tỉnh chạy xuống nhà.
Tiếng đập cửa rầm rầm đều đặn, Hà Tranh vội gạt khóa kéo mở. Người nọ đứng trước cửa nhà sau, mặt mày hầm hầm, trên người còn thoảng mùi rượu.
Nhớ đến chiều nay anh cùng chị em nhà Huệ Hân chơi đùa vui vẻ, cô bất giác nhăn mặt, đi vào trong nhà.
"Giúp tao một chuyện được không?"
Người đàn ông với giọng nói trầm đục hơn lúc thường nhật vang lên sau lưng. Hà Tranh quay người lại, vừa vặn Tư Thành cũng đã bước vào nhà, kéo cửa đóng chặt.
Anh kéo cổ áo thun của mình lên ngửi ngửi, mặt mày vốn xám xịt càng cau có kinh khiếp, ngoắc tay với cô.
"Giúp tao giặt đồ, giặt hết cái đống mùi này đi."
Hà Tranh chớp mắt nhìn bộ dạng nửa say nửa tỉnh của anh, tỉnh bơ nói: "Không phải chú ghét cháu đụng vào đồ của chú sao?"
Tư Thành tháo đôi giày boot cổ cao ra, đôi vớ đen cũng vứt xuống lung tung trên sàn. Anh cởi áo khoác, hai tay bắt chéo nắm lấy góc áo thun rồi thẳng tay cởi phăng, vứt vào tay cô, Hà Tranh theo phản xạ chụp lấy.
Không kịp phòng bị, cô nhìn thấy anh đứng trước mặt mình tự tiện cởi đồ mà trân trân sửng sốt.
"Mẹ nó, thối chết đi được, cái mùi đ*o gì chẳng biết."
Đầu chân mày anh nhăn tít lại, ấn đường cộc cằn lõm sâu, hơi thở phì phò nóng nảy, cơ bắp trên người không gồng không dùng sức mà vẫn căng ra cứng cáp. Hình xăm ở yết hầu và bắp tay vằn vện như con rắn bò trên người anh.
Tư Thành lầm bầm lảm nhảm, bước ngang qua người Hà Tranh, tiếng lách cách mở thắt lưng vang lên đồng đều, bước chân nện trên cầu thang gỗ ọt ẹt.
Hà Tranh ôm áo bị anh vứt vào người, nín thinh quên luôn cả thở. Khi tiếng mở cửa đóng cửa vang lên trên lầu, cô mới bừng tỉnh lại, tiêu hóa những gì vừa xảy ra.
Ngoài mùi cơ thể, mùi rượu bia, trên áo anh còn có một mùi nước hoa của phụ nữ. Hà Tranh ngửi mùi này, trong đầu thậm chí còn hiện ra cảnh tượng anh và chị gái của Huệ Hân ôm nhau nồng thắm.
Bụng quặn nên một trận buồn nôn, cô giơ chiếc áo ra xa, ngửa đầu trợn mắt. Mẹ ơi, muốn vứt vào thùng rác cho rồi.
Cô tìm một cái thau nhựa không dùng đến trong xó bếp, vứt áo khoác, áo thun và nhặt đôi vớ của anh cho vào đấy, xếp giày ngay ngắn trong góc cầu thang rồi mới đi lên lầu.
Thắt lưng bị anh vứt trên sàn cô cũng nhặt lên. Bước vào phòng tắm, cô nghe tiếng đàn ông nôn ọe vang lên, sau đó "rầm" một cái, anh bước ra ngoài, đẩy Hà Tranh đang ngơ ngác vào phòng tắm, anh khum người xuống bồn rửa mặt, cố móc họng cho nôn hết thứ đồ trong dạ dày.
Tiếng xả nước vang lên, Tư Thành thở hồng hộc, khóe mắt đỏ lừ.
"Đ*t con m* nhà nó, dám bỏ thuốc bố mày."
Chửi thề mấy câu, chân mày anh nhíu lại, cánh tay căng phồng như đang gồng sức kiềm chế điều gì đó. Anh xả nước xong liền úp mặt vào nước, im ru như đang lặn.
Hà Tranh đứng đơ đơ, thấy người nọ im ắng rồi, cô rề rà đặt thau đồ xuống vòi nước, xả xuống.
Tư Thành bỗng ngước lên, nước nhễ nhại trên mặt anh, mắt anh sáng quắc nhìn cô.
"Mày vào đây làm cái gì?"
Hà Tranh chớp mắt, chỉ vào đống đồ đang ngâm nước: "Chú nhờ cháu giặt đồ mà."
Tư Thành không nói gì, như người vừa tỉnh thức giữa những cuồng quây, hơi thở dần bình tĩnh lại, anh đứng thẳng người, xả nước trong bồn rửa mặt.
Vừa ngẩn lên, anh nhìn thấy trên kệ nhựa đặt đủ thứ chai lọ lỉnh kỉnh, sữa tắm và dầu gội đầu của con gái, bàn chải đánh răng, sữa rữa mặt, lược chải tóc… Toàn là những mẫu mã có màu sắc tươi sáng nhẹ nhàng, rất hợp với vẻ bề ngoài của cô.
Tư Thành thò tay qua cái ly sứ để độc nhất bàn chải đánh răng màu xám của mình, nặng kem đánh răng ra, cho vào miệng.
Mùi bạc hà pha chút mật ong và gừng xông đầy trong khoang miệng, Tư Thành khẽ đưa mắt liếc sang người đang ngồi chồm hổm kế bên anh để giặt đồ.
Váy dài màu xanh nhạt qua đầu gối, chân đi dép nhựa trắng, tóc búi gọn, vài sợi tóc lưa thưa bám vào ót. Cánh tay cô trắng trẻo thon nhỏ, cổ tay bé tí teo cầm áo của anh giơ lên đặt xuống vò vò trong nước.
Mùi bột giặt vươn đầy, không khí ẩm ướt khiến gương mặt nhỏ cũng đầy mồ hôi. Bỗng cô ngó nghiêng, kéo thau nhựa trong góc máy giặt. Cô chồm người, tay chống xuống đất, đầu gối gần chạm xuống sàn, gấu váy bị ướt, mông vểnh lên.
"Cái này là của chú ạ? Chú có muốn cháu giặt giúp luôn không? Cũng đã để mấy ngày rồi…"
Hà Tranh kéo cái rổ đồ bẩn mà anh giấu trong góc ra, nhăn mặt vì mùi ẩm mốc trên đó. Cô ngẩng mặt hỏi ý của anh.
Tư Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, thậm chí khi bị phát hiện, anh chẳng thèm nao núng.
Ánh mắt anh sâu lắng như đáy biển, đen đặc và âm trầm, nhưng trong sự tĩnh lặng và sâu thẳm ấy, dường như có chút ánh sáng đang nở rộ trong mắt anh, ánh sáng như đốm lửa sáng rực trong bể chứa lạnh băng chết chóc.
Sau ót dâng lên một trận tê dại khi cô gái phía dưới ngẩng đôi mắt to tròn nhìn anh, da mặt trắng noãn phớt hồng, chiếc cổ thon thả.
Có một giọt nước từ ống nước bắn lên cổ cô, giọt nước lăn nhẹ trên làn da căng mịn, trườn xuống giữa hõm xương quai xanh và mất hút trong cổ áo mở he hé.
Dòng điện chạy dọc thân thể, máu tụ về một nơi. Tư Thành giật mình, bọt kem đánh răng trong miệng rát buốt, anh vội súc nhanh mấy cái, tát nước lên mặt.
"Muốn giặt thì giặt." Nói một câu với cái giọng trầm khàn khó ưa rồi quay về phòng.
Hà Tranh bĩu môi, phàn nàn mấy câu rồi đổ hết quần áo bẩn ra sàn nhà để phân loại cái nào giặt trước giặt sau. Trong đống đồ bẩn còn có ba bốn cái quần lót ống lửng của đàn ông.
Tư Thành vào phòng của mình với vẻ nóng nảy bực dọc trên người. Anh vớ chai nước trên bàn, tu một ngụm. Như thấy nó không đủ lạnh nữa, anh bực bội vứt đi.
Cởi cái quần jean trên người, anh nhào lên giường nằm úp.
Cơn nóng rạo rực trong người vẫn âm ỉ dù anh đã nôn sạch mọi thứ có trong bao tử, nhưng có lẽ vì thuốc đã dần ngấm vào người nên dù có nôn, anh vẫn thấy cơ thể căng cứng khó chịu.
Nằm trên giường mà người thì cứ nóng ran, anh không chịu nổi bèn mở cửa đi ra. Tiếng nước chảy vẫn vang lên trong phòng tắm, hòa chung là âm thanh bàn chải chà rửa giặt giũ.
Trong nhà có hai phòng tắm, nhưng anh đâu thể đi xuống phòng của mẹ anh được? Chưa kể là phòng đã bị khóa.
Chẳng biết làm thế nào, anh đành đi xuống nhà, mở tủ lạnh lấy mấy chai nước và đá lạnh. Cuốn đá cùng với khăn, anh đắp lên người. Cơn nóng lúc này tiêu tan đôi chút, anh thoải mái gầm nhẹ.
Đắp cái khăn lạnh đó trên người quay về phòng, người anh bây giờ mới giãn cơ được đôi chút, anh nằm sấp trên người lim dim ngủ say khi âm thanh gội rửa vẫn vang lên khe khẽ bên tai.
…
Tư Thành ngủ không biết được bao lâu thì giật mình tỉnh dậy, bên ngoài có tiếng như mưa rơi. Anh lửng thửng đứng lên, tầm nhìn quay cuồng mờ ảo.
Bên ngoài không có mưa, nhưng tiếng nước chảy vẫn rì rầm ào ạt. Tư Thành vịn tay lên tường, đi theo tâm thanh nước chảy như bị mê hoặc.
Cửa phòng tắm không khóa, anh vặn nhẹ tay cầm mở ra.
Bên trong có một người đang ngồi chồm hổm, tay giặt đồ, miệng ngân nga cái gì đó. Tư Thành nhìn chằm chằm cô gái, đầu óc anh vẫn lảo đảo hoa mắt, anh không thể nhìn thấy rõ gương mặt cô.
Bỗng cô gái đó đứng lên, hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Tư Thành lập tức vươn tay siết bắp tay cô gái, dồn lực đẩy cô vào trong. Hông cô gái đụng trúng máy giặt, bị giam giữ trong lòng anh.
Tư Thành chẳng rõ bản thân đang trải qua chuyện gì, anh như con rối được lập trình sẵn, sỗ sàng bạo lực với người trước mặt.
Tiếng vải vóc bị xé, Tư Thành nhìn chằm chằm khuôn ngực căng tròn của cô gái, nhìn được giọt nước kia cuối cùng đã đi đến đâu. Anh tiếp tục xé rách chiếc vày màu xanh dương nhạt trên người cô, cùng lúc giọt nước đã trườn xuống giữa hai chân và mất hút.
Chiếc quần lót màu hồng ôm gọn vùng tam giác thần bí, nơ nhỏ xinh khe khẽ run rẩy. Tư Thành bỗng nhớ đến nó từng nằm trên móc kẹp sào đồ.
Anh nâng thẳng cô gái dậy, để cô nằm trên nóc máy giặt, bàn tay anh to dày chạm trên làn da bóng mượt mát lạnh. Anh như bị thôi miên, cởi phăng chiếc quần lót đó ra.
Lửa trong người càng lúc càng phừng phực, như một ngọn núi đang chực trào nhung nham thiêu đốt nhân loại. Tư Thành kéo khóa quần, lôi "cây hàng" đã căng cứng đau buốt từ nãy đến giờ ra, đặt ngay cửa động mềm mại, anh dùng một tay kéo mép thịt non đỏ ửng ấy, quy đầu chậm rãi đi vào.
Có tiếng khóc thút thít, tiếng nỉ non cầu xin, tiếng ai đó hoảng hốt rên khẽ khi bị anh xâm nhập. Tư Thành đi vào trong, hơi ấm ẩm ướt và cái chật ních co bóp vuốt ve thân anh, anh vui sướng vô cùng, xúc cảm mãnh liệt chạy dọc sống lưng xông đến tận não.
Máy giặt lục cục va vào tường, âm thanh ồn ào như khi người thợ hồ dùng búa đóng từng chiếc đinh vào tường gạch cứng cáp. Tư Thành bấu chặt eo cô cái, vừa buông ra là da thịt lập tức bở bừng hằn lại năm dấu tay của anh. Thân dưới vận động kịch liệt, bàn tay cũng không yên phận mà chu du khắp nơi.
Sung sướng tràn đầy trong từng thớ thịt, anh siết bắp chân cô gái nhổm cao hơn, nhét thêm càng sâu vào bên trong, chạm đến nơi sâu nhất, anh rùng mình vì sự co bóp của cô gái.
Tư Thành cuối xuống hôn lên môi cô, anh chợt có chút sửng sờ. Đôi môi cô gái đỏ hồng mềm mại nhưng anh lại không thể nhìn thấy gương mặt cô, chỉ thấy từ bên má, hai dòng nước mắt chậm rãi đổ xuống.
Sự đau đớn và phản kháng trong từng cái cắn môi và đẩy vai yếu ớt của cô khiến anh càng thêm khát vọng. Anh kéo cô nửa nằm trên nóc máy giặt nửa chới với bị anh nện.
Nước mắt cô gái càng thấm đẫm bao nhiêu anh càng hưng phấn bấy nhiêu, trong những cú thúc mãnh liệt, sâu bên trong cô gái còn tiết ra dịch và co bóp dữ dội hơn nữa, cô gái dưới thân run rẩy. Anh nhếch cười, mở miệng nói mấy câu tục tĩu với cô.
"Xem ai bị chơi cho lên đỉnh rồi kìa."
Cô gái yếu ớt lắc đầu, anh lại kề sát đôi môi cô, hơi thở nặng nề đứt quãng.
"Em siết chặt như vậy là muốn ăn trọn tôi sao? Tôi cho em ăn sướng lắm đúng không?"
"Sớm biết làm với em sướng như vậy, tôi đã đè em xuống để chơi cho thỏa rồi."
"Bé con thích lắm đúng không? Muốn ăn cả tinh dịch của tôi đúng không?"
Tư Thành thốc cô dậy, từng cú nhấp càng có lực hơn, máu huyết dồn xuống, anh bấu chặt mười ngón tay dưới mông cô gái, giống như thật sự muốn chơi đã đời.
Dòng tinh bắn thẳng vào bên trong, Tư Thành nhắm nghiềm mắt, tiếng rên thỏa mãn rơi vào gáy cô gái trên người. Cơn khoái lạc còn chưa tan hết. Anh nghe tiếng người nọ khóc bên tai, giọng nói yếu ớt nỉ non tê tái.
"Sao có thể… Sao chú có thể làm như vậy…"
Tư Thành chớp mắt, lưng rợn lên cảm giác kinh hoàng. Anh kéo cô gái mềm oặt trong lòng ra, nhìn gương mặt bây giờ rõ ràng trong tầm mắt.
Cô khóc với anh, ánh mắt ướt sương vì kích tình nhưng đâu đó vẫn là sự căm phẫn đến uất hận.
"Chú cưỡng bức em…"