Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 1: Khởi đầu.




Thành phố của "chảo lửa và túi mưa", thật đúng như tên gọi ấy, mùa hè ở đây không khác gì một cái lò than đang hoạt động ở công xuất mạnh nhất.

Đầu tháng 6, trời trong xanh, mây lơ đãng, những tia nắng vàng ruộm chiếu khắp nơi, làm cho mặt đường bê tông luôn tỏa ra luồng hơi nóng hầm hập. Hà Tranh đứng ở phía sau một chú phụ xe khách, dùng một quyển sách để che mái đầu dưới ánh nắng gay gắt ấy.

Chú phụ xe cuối cùng cũng kéo đống hành lý của cô ra khỏi khoang chứa đồ. Hà Tranh nói cảm ơn rồi chìa tay đưa cho người ta chút tiền tip. Ông ấy có vẻ khá ngạc nhiên, nhìn cô một cái rồi cũng không ngần ngại nhận tiền bỏ vào túi áo.

"Mới đến đây à?" Ông ấy hỏi, chất giọng đặc trưng của xứ Huế.

Hà Tranh gật đầu, ông chú lại hỏi: "Ở mô mà đi chỉ một mình vậy?"

Hà Tranh kéo chiếc túi bị rơi quai của mình lên vai, kiểm tra lại hành lý rồi trả lời: "Cháu đến nhập học ạ."

Ông ấy "à" một tiếng: "Giỏi dữ, đi học mà chỉ đi có một mình, thôi giữ đồ cho cẩn thận đi, trưa vắng người lắm."

Nói xong ông ấy cũng đóng khoang xe lại, trèo lên cửa gõ gõ thân xe ra hiệu tài xế tiếp tục hành trình.

Hà Tranh một tay che nắng một tay kéo hai chiếc vali bước chậm rãi trên đường. Nơi này là nhà xe đưa đón, vốn phải rất đông nhưng vì đang là giữa trưa nên chẳng có ai lai vãng.

So với thành phố mà cô sinh sống từ nhỏ, nơi này thật sự khá khác biệt. Đường xá rộng thênh thang và cực kỳ vắng vẻ, không giống như nơi phồn hoa vội vã ở Sài thành.

Mu bàn tay đã bị nắng hun rát, Hà Tranh tấp vào một gốc cây to bên đường, xoa xuýt lau mồ hôi nhìn quanh. Thị trấn được bao quanh những rặng núi hình chiếc bát úp, khá gần đường quốc lộ và nối giữa những con đường lớn huyết mạch dẫn lên huyện. Một nơi có phong cảnh hết sức hùng vĩ và thơ mộng, thế nhưng ấn tượng đầu tiên lại không được đẹp đẽ như vậy, có lẽ là do những cơn gió Lào khó chịu bấy chợt thổi qua làn tóc cô, râm rang rát.

Hà Tranh tìm được một chiếc áo khoác có nón trong túi đồ của mình, vội choàng vào và tiếp tục bước đi. Cô mở điện thoại, đặt một chuyến grab, mất đâu chừng 10 phút mới có người nhận. Vì đang là giấc trưa, tài xế đều đã ngủ nghỉ cho khỏe cả rồi.

Đi vào sâu trong thị trấn cô thấy nhà cửa bắt đầu san sát nhau, những căn nhà lầu khang trang và hàng quán ngày một tấm nập. Cây xanh rợp bóng hai bên đường, người dân cũng ra đường nhiều hơn là ở đoạn đầu thị trấn.

Đến đoạn ngã ba, cô xuống xe, cũng không quên tip chút tiền nắng nóng cho tài xế.

Hà Tranh lê hành lý đi dọc đường cái rồi rẽ vào con đường nhỏ hơn, rẽ thêm mấy đoạn nữa theo chỉ dẫn của ứng dụng tìm đường trên điện thoại. Sau đó ánh mắt cô lóe lên, vội vàng kéo đồ chạy băng qua đường.

Quán ăn nhỏ nằm khuất sau một biển quảng cáo cắt tóc. Cửa gỗ màu nâu sẫm mở sẵn, là dạng cửa lùa kiểu Nhật Bản. Hà Tranh vừa đặt chân bước vào, luồn gió mát từ quạt máy lập tức phà đến người cô, lưng nóng rát mướt mồ hôi dần mát mẻ thoải mái vô cùng.

"Cháu chào bác, cháu là Đỗ Hà Tranh ạ, mẹ cháu nói có gọi điện cho bác hồi sáng này."

"Ú chà, tới rồi đây hây? Vào đi con, đi gì trưa trời trưa trật vậy?"

Một người phụ nữ tầm tuổi 60 ngước mắt nhìn lên khi nghe có người gọi, bà đeo một chiếc kính lão trễ đến đầu mũi, có vẻ là đang ghi chép và đếm lại tiền bạc chi tiêu trong ngày.

Hà Tranh kéo hành lý vào đặt một góc, cô khoanh tay cúi đầu chào hỏi rồi ngồi xuống bàn đối diện bà.

Nơi này là một quán ăn, kiểu cách khá đơn giản với nội thất đa số đều là bằng gỗ. Những tấm rèm phất phơ, những bức tranh phong cảnh treo trên tường và quạt trần trang hoàng khá nhiều.

"Mẹ con vừa gọi cho bác, nói là con sắp tới rồi, uống miếng nước đi." Bà nói rồi kéo bình trà đá mát lạnh bảo cô mau rót mà uống.

"Trưa nắng nóng lắm, con lên coi phòng, chiều mát hãy tới gặp mẹ con."

Hà Tranh dạ vâng đáp lời, xong được bà chỉ dẫn đi đường nào để lên phòng trọ.

Bà Cầm là chủ căn nhà này. Về hình thức bên ngoài, tầng trệt của ngôi nhà là một quán ăn nhỏ, bếp phục vụ nằm đối diện cửa chính, đối diện là dãy ghế để khách ngồi chờ đồ ăn mang về, ngó bên trái là dãy bàn cho khách ngồi ăn tại chỗ, dài xuống phía dưới.

Hà Tranh xách vali tập tễnh đi theo phía sau bà Cầm, nghe bà nói đôi điều.

"Đó giờ bác ở một mình chưa từng thuê ai phụ giúp, cháu cứ thong thả thôi, nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẳn xuống dưới nhà bà chỉ cho mà làm."

"Vâng ạ."

Đi hết dãy bàn ghế nhìn sang bên phải là lối nhỏ dẫn lên lầu, bên hông còn có một cửa sau nhỏ, cũng là dạng cửa lùa. Bờ tường chất đầy thùng xốp và đồ đạc linh tinh, có thùng ghi là tôm cá tươi gì đó.

Hà Tranh bước lên lầu cũng mệt muốn bở hơi tai vì quá nóng.

"Đây, phòng của con, tầng trên có hai phòng, bà dọn cho con phòng lớn hơn có cửa sổ thoáng mát, con đi ra rẽ trái là phòng tắm, ban công rất rộng, con phơi đồ ở đó."

Nói xong bà Cầm thở dài mấy hơi, ngồi xuống cái ghế cũ trong phòng, bà đấm đấm đầu gối.

"Già rồi lên xuống bất tiện nên bác chỉ ở dưới, con ở trên này tự lo nhen!"

Hà Tranh mỉm cười gật mạnh đầu. Xong, cô lấy từ trong túi xách tệp phong bì rồi đưa cho bà Cầm.

"Con gửi tiền cọc và tiền nhà tháng này ạ."

Bà Cầm cười hiền, đôi mắt đầy vết chân chim nhíu lại vì nét cười, vầng trán cao cùng mái tóc muối tiêu đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi vì trời nóng.

"Cất đi, học sinh mà lấy đâu ra tiền, mẹ con đã trả hết nửa năm tiền nhà cho con rồi."

Nụ cười trên mặt Hà Tranh thoáng cứng đờ, cô "dạ" đáp mấy tiếng rồi rề rà cất phong bì vào túi xách. Bà Cầm chống tay ngồi dậy, bảo cô nếu muốn quét dọn lại thì có chổi ở bên ngoài phòng tắm, cũng nói rằng trời nắng nóng cứ bật máy lạnh lên, sau đó bà chậm rãi đi xuống nhà.

Hà Tranh nhìn căn phòng chỉ có đơn độc một chiếc giường nhỏ vừa một người. Cô cởi túi xách, áo khoác và giày ra, nhẫn nhịn không nổi mà giang tay nằm phịch xuống giường, thở đều.

Nhưng rồi vì nóng, người cô như cái bánh bao đang ở trong lò hấp vô cùng khó chịu, cô ngồi dậy bật máy lạnh rồi lần nữa nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Chuyến hành trình dài từ Nam vào Trung đã lấy đi sức lực trong người cô, lại thêm cả khí hậu khắc nghiệt, Hà Tranh như bị vắt kiệt sức, vừa nhắm mắt chưa kịp nghĩ ngợi đã yên tĩnh ngủ say.

Chiều tà, nắng hoàng hôn từ khung cửa sổ rọi vào đôi má hồng người thiếu nữ. Hà Tranh chợt tỉnh giấc, lơ mơ ngồi dậy thấy căn phòng đang chìm dần trong bóng tối.

Cô kéo vali, lấy một bộ đồ để tắm rửa. Bên cạnh là một căn phòng khác, đóng kín cửa và đúng là nhỏ hơn so với phòng của cô. Hà Tranh mang theo vật dụng cá nhân, nặn kem đánh răng rồi xoay cổ giãn cơ.

Nhà tắm cũng khá thoải mái, có cả túi hương khử mùi mà bà Cầm đã chuẩn bị, sạch sẽ thơm mát. Vòi hoa sen, thùng chứa nước, bồn cầu và một cái máy giặt đều là hàng đã cũ, theo kiểu rất ít khi được sử dụng.

Xuống dưới nhà cô không thấy bà chủ đâu, đành tự mình kéo cửa ra ngoài.

Nơi cô sống là một con hẻm nhỏ, đường đá sỏi nên từng bước đi đều kéo theo tiếng xào xạt nho nhỏ. Hà Tranh kéo áo khoác lại, dù trời đã mát dần nhưng vì đất lạ quê người nên vẫn phải thận trọng hơn một chút.

Ra đến đầu hẻm, chiếc xe grab cũng vừa tới. Địa điểm cô cần đến cách thị trấn độ 1 cây, dẫn lên trung tâm huyện.

Trước ngôi nhà 4 tầng trong huyện, Hà Tranh gọi một cuộc điện thoại rồi đứng đợi, nhưng ngay sau đó điện thoại bị tắt ngang, một tin nhắn được gửi đến. Cô thở dài.

Lội bộ 20 phút đến công viên gần đó, cô chọn một chiếc ghế đá rồi ngồi đợi. Khi trời dần tối, đèn đường sáng lên, người cũng đã tới.

"Con đợi mẹ có lâu không?" Người phụ nữ yêu kiều trong bộ váy đơn giản màu kem vội vàng chạy đến gần cô.

Hà Tranh ngẩng lên, lắc đầu. Người đó thở dài một tiếng, rất khẽ, gần như không nghe thấy.

"Mẹ phải lo cơm nước xong mới có thời gian… Mẹ quên mất, con đã ăn gì chưa? Mẹ đưa con đi ăn bún bò Đò Trai ở đây nha, đặc sản đấy, ngon lắm."

"Mẹ có mang theo những thứ con yêu cầu không ạ?"

Hà Tranh hỏi một câu, cắt ngang sự hưng phấn của bà. Đôi mắt dần xuất hiện nét buồn nhạt nhòa, bà cúi đầu, mái tóc thắc bím đơn điệu bị rối khẽ khàng che đi nổi thất vọng thoáng qua.

Bà đặt túi xách lên đùi, lấy ra một cái hộp đựng bánh bằng thiếc. Chiếc hộp đã rất cũ, lớp sơn bên ngoài bong tróc và dần bị rỉ sét theo thời gian sử dụng.

Bà đưa qua, Hà Tranh nhận lấy nhưng không mở ra ngay, cô nhìn nó, thầm vuốt ve.

"Chỉ bao nhiêu đây thôi sao?"

Đôi mắt người phụ nữ rưng rưng khi nghe cô hỏi. Bà ngập ngừng, quay đầu đi, lát sau mới chịu trả lời.

"Mẹ chỉ tìm được bao nhiêu đó thôi, còn lại… Chồng mẹ đã hóa vàng cho nó cả rồi."

Hà Tranh im lặng không nói, ngón tay vuốt chiếc hộp cũng dừng lại. Cô ngẩng lên, lấy từ trong túi áo khoác một tờ giấy đã bị gấp lại làm hai và một cây viết.

"Mẹ ký vào đây và ghi rõ họ tên đi ạ."

Cầm tờ giấy, người phụ nữ dường như có chút giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại biểu cảm, bà nhìn cô một cái rồi ký vào xác nhận.

Mẹ con đã hơn 5 năm không gặp nhau, gặp rồi chẳng hỏi thăm được chi mà đã vào thẳng việc chính. Bà có chút hụt hẫng, ký xong, tim bà bỗng chốc đau nhói nhưng lại cắn răng chịu đựng. Đây là bà yêu cầu, lấy quyền gì mà đau lòng xót dạ cơ chứ!

Thấy cô sửa soạn đứng dậy, bà giơ tay lên, nhưng không cách nào chủ động nắm lấy tay con gái.

"Tranh, mẹ…"

"Con hiểu mà, mẹ không cần xin lỗi nữa, mau về nhà thôi, về trễ sẽ phiền phức lắm."

Bà mím môi. Hà Tranh mỉm cười, cúi đầu hô thưa mẹ con đi rồi thẳng thừng rời khỏi công viên. Bà ngồi đó một mình trong màn đêm lặng lẽ nhìn ngắm cô dần khuất dạng.

Hà Tranh lớn rồi, dáng vẻ thiếu nữ hệt như bà ngày trước, thế nhưng tính cách của cô một xíu cũng không giống mẹ. Bà thẩn thờ và hối tiếc, tiếc vì bản thân không có năng lực bảo vệ cả hai đứa con mà bà đứt ruột đẻ ra.

Hà Tranh quay về nhà trọ thì cũng đã hơn 6 giờ tối. Vừa vào nhà đã nghe tiếng người nói ở phía sau. Hà Tranh vừa đi vừa cởi áo khoác.

"Con chào bác Cầm."

"Bây về gì sớm hây? Sao không ở chơi với mẹ bây đi?"

Cô cười đáp: "Tối rồi ạ, con sợ đường đêm nên tranh thủ về sớm… Bác Cầm đang làm gì vậy ạ? Cho con phụ giúp với."

"Ai đây o ơi?" Là anh thanh niên đang dở hàng cho bọn họ lên tiếng.

Bà Cầm trả lời: "Cháu tau, mi hỏi cái chi? Lo mà dở hàng cho xong đi còn về ăn tối."

Người thanh niên nọ cười cười, có nhìn qua cô đánh giá một chút. Họ trao đổi với nhau bằng tiếng đậm xứ Huế nên Hà Tranh nghe chữ hiểu chữ không.

Hà Tranh thay người thanh niên đó bê thùng xốp đựng thực phẩm vào trong nhà, bà Cầm đứng ngoài cửa thanh toán tiền hàng xong mới đi vào.

"Ngày mai bác làm món bún bò Đò Trai, cho người ta ăn sáng cũng tiện thể cho con thử đặc sản ở đây nữa. Con bê vào trong này, cho vào tủ đông là được rồi."

Hà Tranh nghe theo, bê thùng hàng vào nhà bếp, tiếp tục đi ra bê thêm những thùng còn lại. Bỗng có tiếng nhả ga của động cơ xe máy vang lên rất gần, ngay bờ tường ngôi nhà, đèn xe soi rõ con hẻm rộng. Chiếc xe tạch tạch máy tiếng như bị chết máy rồi tắt ngúm, sau đó có tiếng ai đó nói gì đó. Hà Tranh nghĩ chắc hàng xóm nên tiếp tục bê đồ vào.

Tiếng bà Cầm nói vọng từ trong bếp, bảo cô làm xong rồi hãy rửa tay ra bàn ngồi, bà hâm xong bữa tối sẽ đem ra cho cô. Hà Tranh "dạ" đáp lời.

Bất thình lình, vầng trăng bàng bạc đang rọi trên nền gạch trong nhà bị bóng đen lạ lẫm che phủ. Bóng tối phủ kín người cô, đột ngột và bất ngờ.

Hà Tranh ngước đầu nhìn lên, trái tim bình yên lỗi nhịp.