Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 21





Ngày hôm đó , sau khi Uyển Ngưng quay trở về làm việc thì Phong An Huy đã giở chứng kén chọn ra với cô cụ thể là bữa sáng
Chỉ cần bưng lên một món gì đó thì Phong An Huy sẽ chê lên chê xuống món đó và không ăn khiến cho Uyển Ngưng không biết làm thế nào chỉ có thể hỏi anh ta muốn ăn gì
- " ăn gì cũng được!! "
Uyển Ngưng cắn răng nhẫn nhịn không mắng Phong An Huy: " vậy bánh sandwich? "
- " không muốn! ăn chán thịt rồi "
- " ăn mỳ hay cơm? " Uyển Ngưng tiếp tục nhẫn nhịn Phong An Huy muốn hỏi xem anh ta lựa chọn món gì để ăn.

Phong An Huy suy ngẫm một hồi rồi nói: " gì cũng được! "
- " ! " Uyển Ngưng quay sang vẫy tay với Giang Ngộ đang đứng ở gần đó ra hiệu cho đến gần chỗ mình.


Anh ta vừa đến bên cạnh , Uyển Ngưng liền đi đến đứng nói nhỏ tuy là nói nhỏ nhưng Phong An Huy vẫn nghe thấy bình thường
- " Giết hắn! Tôi với cậu! chia nửa tài sản "
Giang Ngộ cười cười không trả lời , Phong An Huy ở phía sau ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói: " tôi thách!! "
Uyển Ngưng quay lại liếc Phong An Huy một cái sau đó sắp xếp người hầu chuẩn bữa ăn sáng cho anh ta.

Việc ăn sáng của Phong An Huy chính là một việc khiến mọi người đau đầu nhất , người khổ nhất chính là đầu bếp của nhà
Phong An Huy thoải mái dựa ra sau nhìn người hầu đi đi lại lại sau đó lại quay sang nhìn Giang Ngộ: " thế nào? "
- " Mọi việc đều đã ổn thỏa ạ "
Phong An Huy gật đầu cầm lấy cốc nước rỗng đưa sang bên cạnh ý bảo cô rót nước cho anh ta uống.

Uyển Ngưng liền đi lấy chai nước lạnh đem ra rót cho Phong An Huy: " việc gì? trong lúc tôi vắng nhà đã có chuyện gì xảy ra sao? Bất ngờ ghê á "
Ai ngờ sau khi Uyển Ngưng nói câu đó thì Phong An Huy đã quay sang rồi nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.

Cô hơi nhíu mày lại: " ơ! tôi có nói sai ở đâu à? "
Giang Ngộ đẩy mắt kính lên hơi mỉm cười: " đúng là không có cậu ở nhà mọi thứ loạn lên cả rồi! Nhân cơ hội này tôi có thể nghỉ ngơi vài ngày! Làm phiền cậu rồi "
Uyển Ngưng mỉm cười quay sang hỏi Giang Ngộ: " vậy cậu có chuyển hết số tiền mấy ngày nghỉ của cậu cho tôi không? Tôi sẽ làm hết cho "
Giang Ngộ quay sang nhìn cô hừ một tiếng: " nằm mơ đi "

Hai người nói qua nói lại một hồi không để ý đến Phong An Huy khiến cho anh ta khó chịu
- " Uyển Ngưng!! "
- " có chuyện gì sao cậu chủ? " Uyển Ngưng mỉm cười quay sang nhìn Phong An Huy chờ đợi câu nói tiếp theo của anh ta
Phong An Huy gõ gõ lên bàn: " điện thoại! "
Uyển Ngưng gật đầu lập tức xoay người đi lấy điện thoại đem đến để cho anh ta vừa ăn sáng vừa xem phim.

Tuy đã lớn rồi nhưng ngày nào Phong An Huy cũng sẽ xem một bộ phim hoạt hình , thói quen này khiến cho ông bà Phong rất không thích đã từng bắt ép anh ta thay đổi nhưng không thành
Khi Phong An Huy ăn xong bữa sáng thì hai người cũng đã muộn học , anh ta lười biếng nằm phịch xuống sofa uể oải nói với cô: " tôi ngủ một chút! đừng làm phiền "
- " cậu nên về phòng! " Uyển Ngưng cầm chiếc chăn mỏng đem đến cho anh ta nhưng không ngờ Phong An Huy đã ngủ thật rồi.

Tên này chắc chắn là lợn!! Vừa mới ăn sáng xong mới đặt lưng xuống ghế không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi rồi
Giang Ngộ sắp xếp người hầu làm việc sau đó đợi thời cơ thấy Uyển Ngưng đi một mình và xung quanh không có ai liền đi đến rồi đẩy cô dựa vào tường:"này! lần này tôi đã giúp cậu đó "

- " à! vậy hả! Cảm ơn cậu nhé "
Giang Ngộ chống tay lên tường hơi cúi xuống: " vậy cậu tính trả ơn kiểu gì? "
- " cậu muốn thế nào? "
Giang Ngộ hơi mím môi lại hít một hơi sâu rồi tỏ tình với cô: " Uyển Ngưng! Tôi thích cậu! làm bạn gái tôi đi có được không?"
Uyển Ngưng hơi sững người ra sau đó đưa tay đẩy cậu ta ra sau: " không! Tôi với cậu chỉ là bạn thôi "
Chuyện cô là con gái Giang Ngộ đã biết từ rất lâu về trước, lần đó cô đến tháng vô tình lại không ai có thể giúp cô đi mua đồ được lúc đó vô tình bị Giang Ngộ nhìn thấy cậu ta đã đi mua giúp cô và giấu bí mật đó đến tận bây giờ
Vốn dĩ cứ tưởng hai người bọn họ sẽ mãi là bạn tốt không ngờ ngày hôm nay lại nghe thấy Giang Ngộ nói điều này khiến cho Uyển Ngưng có chút bối rối.

Cô không nói gì nữa lập tức rời đi thậm chí là chạy.