Vị Thanh Xuân

Chương 8




Thái Linh vì chuyện Phương An giấu cô nàng chuyện học chung đại học với Minh Nhân mà giận Phương An cả buổi. Cô phải giải thích rất nhiều rằng quan hệ giữa hai người họ trước giờ đều rất tệ nên mới không muốn nhắc đến thì Thái Linh mới bỏ qua cho cô chuyện đó.

– Thế em học chung với sếp Nhân lâu như vậy chắc là biết anh ấy đặc biệt thích ăn món gì đúng không?

– Em đã nói với chị là em với anh ta chả thân thiết gì mà.

– Đâu cần thân mới biết. Đi mà! Em thử nhớ xem, trong các buổi liên hoan lớp hay nói chuyện chẳng hạn, anh ấy có đặc biệt thích ăn món gì không?

Ngày trước lúc đi học chưa bao giờ Phương An đặt Minh Nhân vào mắt, nói chi đến những sở thích này nọ của anh ta.

– Chắc là bánh bột lọc – Trong đầu Phương An thoáng hiện lên một đoạn kí ức mơ hồ.

– Bánh bột lọc? Em có chắc không?

– Cũng không chắc lắm. Mà chị tò mò việc ấy làm gì chứ? Đừng nói chị tính làm cho anh ta ăn đấy nhé.

– Hi hi – Thái Linh đưa tay che miệng làm bộ xấu hổ – Chị không khéo tay tới mức ấy đâu. Em nói xem, cái tin sốt dẻo này của chị có thể câu được bao nhiêu like. Biết đâu chị lại hốt được một đống đồ miễn phí.

Phương An ảo não lắc đầu. Ai mà không biết cô nàng Thái Linh này là một trong những thành viên hoạt động tích cực nhất trong nhóm những người ái mộ Minh Nhân cơ chứ.

Ngay sau giờ trưa, Thái Linh đã đăng trên facebook của “Hội những người phát cuồng boss Nhân” một status đầy khiêu kích: “Thái Linh xinh đẹp vừa biết được một số thông tin cực hot về sếp Nhân. Bây giờ phải làm sao đây?” kèm theo một icon đầy nguy hiểm.

Group này mới được thành lập kể từ sau khi Minh Nhân về nước. Trên nhóm hầu hết là nội dung và ảnh liên quan đến Minh Nhân. Mặc dù chỉ mới thành lập chưa đầy một tháng, nhóm đã thu hút mấy chục thành viên từ khắp mọi nơi. Chính Minh Nhân có lẽ cũng không biết mình nổi tiếng đến như vậy.

Thái Linh ngay khi đăng tải status thì lặn mất tăm, cố tình làm tăng thêm độ thần bí. Cô nhất định phải chờ đủ bảy bảy bốn mươi chín tiếng mới đăng status phân trần, mặc kệ nhóm người kia đang gào thét. Mấy khi cô mới trở lên quan trọng như vậy chứ?

– Cô là đồ khốn nạn!

Phương An đang cùng mọi người ăn trưa, bất ngờ Diễm My chạy đến nạt nộ khiến cô mơ hồ chưa biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

– Chị My! Có chuyện gì vậy?

– Cô nói anh Nhân thích ăn bánh bột lọc nhưng anh ấy bị dị ứng với tôm. Rõ ràng cô cố tình muốn hại tôi đúng không?

– Chị nghe lén tôi với chị Linh nói chuyện sao?

– Không phải nghe lén, là những gì cô nói vô tình lọt vào tai tôi thôi.

– Mọi người biết không, tôi vừa nghe chị Thu nói lúc chị ấy lên lấy tài liệu chỗ trợ lý Dương thì thấy cô ta mếu máo ôm theo hộp đồ ăn từ trong phòng sếp bước ra. Nghe đâu cô ta đem đồ ăn lên còn nói dối là đồ của nhà hàng ship sang, sếp Nhân đang đọc tài liệu không để ý nên ăn một miếng, bây giờ bị dị ứng khắp người phải gọi bác sĩ riêng đến khám. Có vẻ nghiêm trọng lắm đó! – Tiếng một người nào đó chen vào khiến cho không khí phòng ăn càng thêm náo nhiệt.

Phương An bấy giờ mới hiểu ra sự tình. Chuyện Minh Nhân thích ăn bánh bột lọc đúng là cô nói ra. Nhưng chuyện Minh Nhân dị ứng với bánh bột lọc thì cô không hề biết.

Nhớ có một lần lớp đại học có bài tập nhóm, do trong nhóm bọn họ chỉ có năm người là cô, Tường Vy, Vân, Thảo và Minh Nhân mà bình thường Minh Nhân đều không tham gia mấy hoạt động này nên Phương An đã làm bánh bột lọc mời mọi người. Hôm ấy, không ngờ Minh Nhân lại đột nhiên xuất hiện. Bánh Phương An làm lần đầu nên vốn không được ngon, phần vỏ hơi nát, phần nhân thì hơi nhạt nên mọi người đều bỏ dở, chỉ có Minh Nhân im lặng mà ăn liền mấy cái, còn nói rằng: mùi vị cũng không tệ.

Lúc ấy cô còn tưởng anh ta thích ăn bánh bột lọc nên mới vậy. Phương An trầm ngâm. Hôm ấy đúng là Minh Nhân có cáo bận về trước, cô còn nói là anh ta kiếm cớ để trốn việc nhóm. Lẽ nào…

– Bề ngoài lúc nào cũng làm bộ ta đây thánh thiện lắm nhưng bụng dạ thì đê tiện không ai bằng.

– Cô nói cái gì vậy hả? Cô cố tình nghe lén bọn tôi nói chuyện rồi làm bánh mang đến cho sếp Nhân. Bây giờ còn tới đây gào thét nỗi gì chứ? – Thái Linh bực bội nói.

– Ai biết là có phải cô với cô ta cố tình nói vậy để bẫy tôi không?

– Chị My! Tôi từng nói với chị Linh là tôi không chắc chắn anh ta thích ăn bánh bột lọc. Có thể do khoảng cách từ chỗ chị ngồi đến chỗ chúng tôi khá xa nên chị không nghe rõ những câu sau. Nhưng chuyện này ngay từ đầu đã luôn không chắc chắn thì chị không thể đến đây oán trách tôi được. Đó chỉ có thể coi là tai nạn đúng không?

– Cô!!

Mọi người cùng ồ lên. Tiếng rì rầm xen lẫn những tiếng chê trách Diễm My nổi lên khắp phòng. Diễm My biết mình giận quá mất khôn nên chỉ trừng mắt nhìn Phương An rồi sau đó đùng đùng bỏ đi.

Kết quả việc Diễm My nghe lén chuyện, tặng đồ gây dị ứng cho Minh Nhân nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán khắp công ty và trên fanpage của Minh Nhân suốt bao nhiêu ngày sau đó.

Thái Linh khẽ thở phào, may là cô vẫn chưa nói ra cái tin Minh Nhân thích ăn bánh bột lọc ra chứ nếu không đã bị nước bọt của thiên hạ dìm chết rồi.

Hai hôm sau. Phòng tổng giám đốc.

Phương An trân trối nhìn Minh Nhân đầy vô tội.

– Sếp à, tự nhiên sếp gọi một nhân viên nhỏ bé như tôi lên đây có việc gì vậy?

– Nhỏ bé? – Minh Nhân nhướng mày, ngữ điệu lộ rõ vẻ trào phúng – Cô đúng là quá nhỏ bé nhỉ?

Phương An đã sớm biết mục đích Minh Nhân gọi cô lên đây hôm nay nên cũng chẳng buồn vòng vo nữa:

– Nếu là chuyện vừa rồi thì tôi thật sự không cố ý. Lúc ấy chị Linh hỏi nên tôi nói đại như vậy. Tôi đâu biết cô ta nghe được rồi nấu đồ ăn đem cho anh chứ?

– Nói đại sao? Vì câu nói đại của cô mà tôi tý thì mất mạng đó.

– Tôi đâu có mong muốn những chuyện này xảy ra chứ? Mà anh biết là bánh bột lọc mà vẫn ăn thì còn trách ai chứ.

Giọng điệu của Phương An có hơi trách móc. Minh Nhân khịt khịt mũi:

– Nếu chư cô đang bị ngạt mũi xong không nhìn vào hộp đồ ăn thì có biết đó là bánh bột lọc không?

– Vậy tại sao hồi xưa lúc học nhóm anh ăn mấy cái liền không sao? Đừng nói là sau đợt đó anh mới bị dị ứng nha. Nếu vậy thì tôi vô tội!

Đúng! Năm đó cô vô tội. Nhưng vì cái mặt phụng phịu của cô, vì tiếc cho công làm bánh cả buổi sáng của cô mà anh cố liều chết ăn liền mấy miếng. Bất chấp sau đó phải nằm viện suốt mấy hôm và bệnh dị ứng chuyển sang nghiêm trọng đến mức chỉ cần nhấm tý tôm cũng phát ban và nôn mửa như bây giờ.

Thấy nét mặt căng thẳng của Minh Nhân, Phương An đành nhượng bộ:

– Vậy anh gọi tôi lên để trách phạt phải không?

Minh Nhân ngả người ra phía sau ghế, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô. Phương An bị ánh mắt của anh làm cho khó chịu, tự rót một chén trà đưa lên uống rồi xuýt xoa:

– Trà cũng ngon đấy!

Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa rất nhẹ, ngay sau đó là một người phụ nữ uyển chuyển bước vào. Phương An biết người này, cô ta làm ở bộ phận nhân sự, được mệnh danh là “hoa khôi ngực bự” của công ty mà Thái Linh đã nhắc đến vài lần.

– Thưa anh, đây là tài liệu mà anh cần – Cô nàng vừa nói vừa cố cúi người thật sâu về phía Minh Nhân, cứ như trong phòng này ngoài hai người họ ra thì chẳng còn ai khác nữa.

Phương An không nhìn thấy biểu cảm của Minh Nhân lúc ấy, chỉ nghe thấy tiếng anh nói với cô, giọng rất nhẹ nhàng.

– To tiếng với đồng nghiệp là không tốt. Tốt nhất lần sau cậu đừng đi gây chuyện khắp nơi như vậy. Mình không thể cứ đi sau giải quyết chuyện của cậu mãi được đâu. Thôi, trở về làm việc đi!

Phương An vô thức rùng mình. Cái tên này mới cách đây ít lâu còn cảnh cáo cô không được xưng hô cậu – tôi ở công ty, vừa rồi còn mặt nặng mày nhẹ với cô vậy mà chỉ chưa đến một phút sau thấy gái đẹp lại đột nhiên trở mặt nhanh như vậy. Hừ! Người nào đã tung tin đồn tên này là “thánh lánh thính” chứ? Đúng là toàn là những tin đồn nhảm!

Chẳng đợi Minh Nhân phải nói thêm câu nào, Phương An đã nhanh chóng mất hút.

Sau hôm đó, không biết Diễm My nghe được tin Phương An có Minh Nhân hậu thuẫn từ đâu mà thái độ của cô ta đối với cô càng thêm gay gắt.

Đỉnh điểm là một lần khi cố tình làm đổ nước cà phê nóng vào người Phương An bị Manh Quân bắt gặp, Diễm My mới không chống đối cô công khai như trước. Nhưng Phương An có thể cảm nhận được ngọn lửa thù hận trong con mắt cô ta mỗi lần nhìn cô dường như đang cảnh báo giông bão còn chưa thật sự kết thúc.