Ngay sáng hôm sau, quả nhiên Mục Từ đã tiến vào tướng phủ. Ngoại trừ ông ta ra thì không có tùy tùng đi theo.
Nhìn sắc trời còn sớm, Mục tiểu thư có lẽ còn chưa tỉnh giấc, ông ta cũng ra lệnh cho hạ nhân trong phủ không cần bẩm báo. Thiết nghĩ, có chút thời gian nên tản bộ xem bố trí trong phủ một chút rồi mới tới khách sảnh chờ Tử Chiêu cũng không muộn. Nào ngờ, lúc tản bộ ngang qua một vườn cây nhỏ lại thấy bóng dáng nữ tử ngồi ngả người trên ghế mây sưởi nắng sớm. Trên tay thon dài cầm một cây chiết phiến vô cùng tinh xảo, khe khẽ phe phẩy. Suối tóc dài tuỳ ý buông xõa. Dưới ánh ban mai óng lên như tơ tằm thượng đẳng, mềm mại lay động.
Nữ tử rõ ràng đôi mắt nhắm nghiền nhưng đột nhiên lại lên tiếng: "Gia gia tới thật sớm. Có muốn uống chút trà không?".
Một tiếng gọi "gia gia" khiến cho Mục Từ khẽ rùng mình. Danh xưng này, Tử Chiêu chỉ gọi ông ta như vậy khi nàng còn nhỏ mà thôi. Từ khi nàng không chết mà trở lại Kinh thành, chưa một lần Tử Chiêu có ý tới tìm ông ta, hơn nữa, dường như còn quên mất sự tồn tại của Mục Từ. Thái độ như vậy, có lẽ là nghe được vài chuyện từ Lãnh Thiên Diệt đi.
Bất quá, Tử Chiêu trước nay lại không phải người chỉ nghe bằng một tai. Trong lòng Mục Từ vốn cũng không hiểu được, lý gì nàng lại không tìm tới ông ta chất vấn.
Nhưng lúc này, nhìn biểu hiện của Tử Chiêu, không biết là có ý tứ gì. Trong lòng Mục Từ cũng có chút cẩn trọng, vẫn là không nên tùy tiện.
Thấy ông ta chậm trễ không đáp, Tử Chiêu hé mắt nhìn qua: "Gia gia thật không có nhã hứng uống trà? Vậy chúng ta sớm một chút tới Bích Mục lâu đi. Chiêu nhi nhiều năm mới trở lại, lo sợ nơi đó thành cái dạng gì cũng không thể nhìn ra". Một lời này có bao nhiêu sắc bén. Tử Chiêu cũng không nhìn sắc mặt ông ta thế nào, trực tiếp đứng dậy hướng cửa lớn mà đi.
Mục Từ hồi thần, nhìn không ra có chút bất thường nào, dường như không vì một lời của Tử Chiêu mà chịu đả kích. Ông ta khôi phục vẻ giảo hoạt thường thấy, rất nhanh phối hợp cùng Tử Chiêu, kẻ trước người sau an vị lên kiệu.
Lại nói, trên dưới Bích Mục lâu đã sớm nhận được tin tức Mục tiểu thư tới nên trong ngoài đều chuẩn bị chu toàn. Các chưởng sự tề tựu trước sảnh chính chờ đợi, cuối cùng từ xa cũng nhìn thấy bóng kiệu lắc lư đi tới.
Nữ tử tự mình vén mành kiệu bước xuống, khí độ bất phàm, ánh mắt trong trẻo như sương mai khiến người ta khó lòng rời mắt.
Tử Chiêu đón nhận đủ loại ánh mắt từ tứ phía, đa phần chỉ là đánh giá nàng mà thôi. Mặc kệ người ta muốn nhìn cái gì, Tử Chiêu vẫn điềm đạm cười, trước tiên chào hỏi một phen. Mục Từ rất nhanh giới thiệu các chưởng sự với nàng, cẩn thận nêu rõ mỗi người phụ trách những phần việc nào. Nàng cũng thuận tình, tỉ mỉ hỏi thăm sức khỏe bọn họ.
Các vị chưởng sự đối với Tử Chiêu cũng không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản giữ lễ, đương nhiên là có chút xa cách.
Sau đó nàng được dẫn đi một vòng quanh lâu, đi tới nơi nào đều có người chỉ dẫn tận tình. Nào là tiền sảnh tiếp đãi khách nhân, nào là tàng cư có bao nhiêu tầng, mỗi khu vực được bố trí ra sao, lưu giữ những loại bảo ngọc nào, mỗi nơi đều có người cai quản,... Nhưng Tử Chiêu mới đi qua vài nơi thì đột nhiên dừng lại, ý cười trên môi cũng không còn. Mọi người thấy nàng không có phản ứng thì đưa mắt nhìn nhau, chỉ riêng Mục Từ là vẫn âm thầm quan sát nàng không rời một li.
Tử Chiêu hơi nhìn lại ông ta sau đó lại hướng các vị chưởng sự trong lâu, tươi cười lần nữa: "Không biết Từ công công đây căn dặn các vị thế nào?".
"Công công căn dặn chúng ta đem công sự trong lâu chỉ dẫn cho tiểu thư. Sau này tiểu thư sẽ tự mình tiếp quản".
"Chiêu nhi không phải khách nhân, bố trí trong lâu, về cơ bản Chiêu nhi đã biết, các vị không cần chỉ dẫn ta những chuyện đơn giản như vậy".
Các chưởng sự trong lâu đã lăn lộn thương trường nhiều năm, trong lòng đều nghĩ Tử Chiêu lần này quay lại cốt là để đoạt lại quyền hành từ trên tay bọn họ. Dù sao nàng cũng là người Mục gia, Bích Mục lâu vốn là của nàng. Chuyện này sớm hay muộn cũng tới, trên gương mặt các vị chưởng sự không có biểu tình gì nhiều, lập tức hướng Tử Chiêu đáp: "Vậy mời tiểu thư lên lầu, chúng ta sẽ mang sổ sách ba năm qua tới cho tiểu thư kiểm tra".
Lúc này ý cười trên môi Tử Chiêu càng đậm: "Chuyện đó không quan trọng. Hiện tại ta muốn tới xưởng chế tác ngọc trước".
Lời đề nghị này không khỏi khiến người ta khó hiểu. Nhưng nhìn lại quanh thân Tử Chiêu không phải là váy dài là lượt, trên đầu không gắn châu sai thạch lựu gì. Chỉ mặc lên y phục đơn giản, ống tay áo được bó gọn bằng vải tơ tằm màu thiên thanh, bên ngoài khoác thêm trường bào san hô, tóc dài lúc này đã vấn nửa nhẹ nhàng thanh lệ. Dáng vẻ không có gì liên quan tới bốn chữ thiên kim tiểu thư nhưng khí chất lại hơn người đến vạn phần.
Thấy nàng như vậy, không ít người hiểu ra, ngay từ đầu, vị tiểu thư này đã có ý định tới xưởng chế tác rồi. Nhưng nơi đó vốn là nơi chỉ có các cao nhân chế tác ngọc, có gì mà xem. Chẳng phải muốn tiếp quản lại nơi này cần phải xem qua sổ sách mới đúng sao?.
Bất quá, nhìn biểu hiện của Mục Từ bên cạnh không có ý phản đối, các vị chưởng sự cũng không ngăn cản, cứ như vậy một đoàn người lại dẫn đường cho nàng, hướng vào nội viện.
Tử Chiêu được dẫn ngang qua vài dãy nhà, hiển nhiên cũng không ai mở miệng giải thích cho nàng đây là nơi nào nữa. Đi muốn mỏi chân mới tiến thẳng vào một cái sân lớn, trong sân bày không ít phôi ngọc, đủ hình đủ dạng.
"Tiểu thư, nơi này chính là nơi chế tác phôi ngọc, biến một khối đá từ vẻ ngoài vô tri xấu xí trở thành trân bảo hiếm có trên đời".
Tử Chiêu vừa lòng mỉm cười, nhìn quanh một vòng, phát hiện trong sảnh có không ít người ló đầu ra, hiếu kỳ nhìn về phía này. Nàng cũng thản nhiên nhấc chân, cởi xuống áo báo ném cho Mục Từ, từng bước tiến vào sảnh lớn.
Bên trong có không ít người, mỗi người đều có việc của riêng mình. Có vài người đang xẻ đá, vài người thì tỉ mỉ chạm khắc, tập trung vào từng tấc trên phiến ngọc chưa thành hình, có người lại đang cẩn thận mài ngọc. Nhưng khi nàng vừa bước vào, một thoáng trầm tĩnh, ai nấy đều hướng mắt nhìn người vừa tới.
Vị tiểu thư này, hai mắt sáng ngời nhìn lại bọn họ, quanh thân vô thanh vô tức tản ra tư vị tôn quý khác biệt. Không biết là một người như vậy, sao lại tới nơi này.
Tử Chiêu một hồi đánh giá, cuối cùng hướng ra cửa, nhấc tay ra hiệu Mục Từ tiến vào. Ông ta từ tốn ôm theo trường bào của nàng, sắc mặt không nóng không lạnh, vừa tới bên cạnh Tử Chiêu thì liền nghe được nàng ra lệnh: "Phiền gia gia sau khi trở về, sai người chuẩn bị cho Chiêu nhi số lượng lớn khăn mỏng, phải là loại thoáng khí nhưng không được quá thưa. Lát nữa Chiêu nhi sẽ để lại bản vẽ, gia cho người may theo. Nội trong ngày mai phải mang tới đây, số còn lại phân chia hoặc cho người tại thành trấn khác tự chuẩn bị cho các lâu ở nơi đó".
Mục Từ đảo mắt, rất nhanh chấp thuận.
Nhưng các vị chưởng sự cùng những người khác trong sảnh đều không rõ dụng ý của nàng: "Tiểu thư, không biết người cần nhiều khăn vải như vậy để làm gì? Chúng ta ở đây đều là nam nhân, cũng không cần tới khăn tay a".
"Đợi tới ngày mai, khăn vải được chuyển đến, lúc đó ta sẽ chỉ cho các người sử dụng". Tử Chiêu điềm đạm cười, tiếp tục đi một vòng xem xét, cuối cùng lại trở ra bên ngoài. Từ dưới mặt đất nhặt lên que gỗ, ở giữa sân, vạch qua vạch lại vài đường. Người nào người nấy cũng không hiểu vị tiểu thư này là muốn cái gì, chỉ riêng từng động tác dứt khoát, linh hoạt của nàng lại khiến cho người ta không thể rời mắt. Một vị thiên kim tiểu thư như vậy, vẫn là lần đầu được thấy.
Tử Chiêu tính toán xong xuôi, nàng lại hướng mắt tìm kiếm Mục Từ. Ông ta rất nhanh đón y, tiến lại gần, bộ dạng sẵn sàng nghe nàng phân phó.
"Ngày mai gia tìm giúp ta vài thanh niên trai tráng có sức khoẻ tốt, đào hố, đắp bờ. Ngay tại nơi này làm ra một cái hồ nhỏ, diện tích như ta tính toán. Hàng ngày Chiêu nhi sẽ đích thân giám sát". Vừa nói, nàng vừa chỉ vào giữa sân. Nghe qua ý tứ rõ ràng là đã quyết, một chút cũng không có ý định thỏa hiệp với bất kỳ ai.
Xong xuôi, Tử Chiêu điềm đạm cười, cáo từ với mọi người rồi cứ như vậy rời đi. Nhìn nàng cước bộ thong dong như thể đối với nơi này không có xa lạ.
Đám người phía sau rốt cuộc vẫn không hiểu ra chuyện gì: "Như vậy,... như vậy chuyện sổ sách thì thế nào?".
Mục Từ thủy chung theo sát phía sau, ông ta đảo mắt đánh giá người phía trước, bất quá vẫn không thể luận ra nàng có mục đích gì. Nhưng bản thân Mục Từ trước nay không phải người sẽ ở trước mặt Tử Chiêu câu nệ, một bước tiến lên ngang hàng: "Nha đầu, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?".
Đổi lại, Tử Chiêu nâng khóe miệng, coi như không nghe ra câu hỏi của ông ta. Nàng tươi cười rạng rỡ, trong mắt không che dấu một tia vui mừng: "Cuối cùng cũng nghe được gia gia gọi một tiếng "nha đầu". Ta ở nơi này, đi một bước cũng có người cung phụng, dìu dắt hô "tiểu thư, tiểu thư".... Từ nhỏ tới lớn cũng không nghe quen".
Thái độ này so với sự xa cách của nàng kể từ lúc trở lại Kinh thành dường như đối lập, trong lòng Mục Từ cũng như trút được một gánh nặng. Nha đầu này không tới tìm ông ta, thì ra là muốn thăm dò ý tứ.
Trên gương mặt trắng xanh của Mục Từ khôi phục vẻ giảo hoạt như cũ: "Ngươi còn không xem lại mình đã trở thành người như thế nào. Có ai dám mở miệng gọi ngươi một tiếng "nha đầu" hay sao?"
Tử Chiêu tủm tỉm cười, không nhiều lời, chỉ giao phó chút chuyện vừa rồi cho Mục Từ, sau đó rất nhanh lên kiệu trở về tướng phủ.
Tuy Mục Từ không đạt được mục đích tìm hiểu dụng ý của nàng, nhưng thiết nghĩ Tử Chiêu vốn kiệm lời, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng nói thẳng với ai. Ông ta cũng chỉ y lệnh hành sự, còn lại đợi tới ngày mai, nghi hoặc trong lòng cũng sẽ được gỡ bỏ.
Sáng hôm sau, Tử Chiêu tự mình trở lại Bích Mục lâu. Nàng còn dẫn theo vài đại phu, phân phó người trong lâu sắp xếp, thay phiên tới cho bọn họ xem bệnh, đặc biệt là những người trong xưởng chế tác.
Người nào người nấy đều không hiểu chuyện gì, đa phần đều nói trong người không có bệnh, không cần đại phu nhưng Tử Chiêu một mực yêu cầu, khiến bọn họ không dám làm trái.
Thấy không còn ai từ chối, nàng mới an tâm hướng tới xưởng chế tác ngày hôm qua.
Vừa tới nơi đã thấy vài kiện hàng được xếp bên ngoài. Tử Chiêu lấy vật bên trong ra xem xét một hồi rồi đeo lên mặt. Cảm thấy hít thở không có trở ngại thì lập tức sai người đem chia đều cho tất cả mọi người trong xưởng. Tới cả các chưởng sự cũng nhận được mỗi người vài cái: "Tiểu thư, đây rốt cuộc là vật gì? Chúng ta ban ngày ban mặt không làm chuyện gì khuất tất, sao lại phải che kín như vậy?".
Tử Chiêu nghe xong cũng không vội đáp, từ bên hông lấy ra một phiến ngọc bội đưa cho người này.
Ngọc vừa tới tay, người kia lập tức bày ra bộ dạng trân quý như mạng.
Biểu hiện này, nàng cứ lẳng lặng thu vào trong mắt. Quả nhiên, bọn họ vẫn là một lòng trung nghĩa với Mục gia.
"Ta từ thời điểm biết nhận thức thì chính là quỳ gối trước từ đường nhận ngọc, nghe phụ thân giáo huấn... Các ngươi, có thấy ngọc trân quý không?".
Trong đám người, dường như không nhịn được, ai cũng một thoáng nhìn vào khối ngọc bội kia.
"Tiểu thư, ngọc đương nhiên là trân quý. Đối với Bích Mục lâu chúng ta mà nói là đặc biệt trân quý".
Nhưng Tử Chiêu lại lắc đầu, mỉm cười đáp: "Ta quỳ trước từ đường, nghe gia phụ giáo huấn. Ngọc trải qua hàng trăm ngàn năm, được thổ nhưỡng nuôi dưỡng, hấp thu linh khí nhật nguyệt tinh thuần gọi là tinh tuý. Nhưng đã là người Mục gia thì không cần trân quý ngọc, chỉ trân quý người. Bởi vì, một khối ngọc thô ban đầu chỉ là một phiến đá không ai biết đến. Trải qua tôi luyện mới có thể sinh ra hình thái, mới có thể tỏa sáng. Mà đôi bàn tay thổi hồn vào đá thì gọi là tinh hoa. Chỉ cần là huyết mạch của Mục gia, trên thân sẽ mang theo một phiến ngọc bội. Bất quá, cũng không phải để biểu thị cho ngoại nhân thấy cái gì. Mà chính là minh chứng cho lúc chúng ta quỳ gối trước từ đường, dùng phiến ngọc này lập lời thề với liệt tổ liệt tông Mục gia. Chỉ cần chúng ta còn sống, cho tới lúc sức tàn lực kiệt đều phải ghi nhớ một điều. Tuyệt đối trân quý người của Mục gia ta. Đối với chúng ta, không có các ngươi thì ngọc cũng chỉ là một khối đá trên đất. Không có các ngươi, hẳn cũng không tồn tại Bích Mục lâu. Tôn chỉ này truyền từ đời tổ phụ, các vị hiển nhiên không lạ lẫm".
Tử Chiêu dứt lời, bên trong xưởng lúc này cũng im bặt.
Ánh mắt nàng không đổi, cảm thấy phản ứng của mọi người rất tốt. Tử Chiêu nghiêng đầu nhìn qua vài vị lão sư, thanh âm không nặng không nhẹ: "Chế tác ngọc đối với các vị mà nói có lẽ là chuyện cả đời. Có khi nào để ý tới thể trạng của bản thân hay không?".
Nàng xắn tay áo, tiến tới trước mặt hán tử tầm trung niên đứng gần đó, dùng một lực đạo nhìn qua hết sức bình thường đánh vào ngực hắn. Người này chính là một trong số những người hôm qua lúc nàng tới thấy hắn đang xẻ phôi ngọc.
Tuy cảm thấy có chút lỗ mãng nhưng nhìn một cô nương chỉ đứng tới vai hán tử kia đánh ra một quyền, không ai nghĩ là nghiêm trọng.
Bất quá, hán tử lại cúi gập người ho khan. Toàn bộ người trong xưởng lập tức trợn mắt há mồm.
Tử Chiêu chờ cho hán tử kia ổn định rồi mới hỏi: "Ngươi đau sao?".
Hán tử ngại ngùng lắc đầu: "Không đau, lực đạo của tiểu thư không lớn. Bất quá, ta cũng không nghĩ sẽ thành ra như vậy".
"Đó là bởi vì phế tạng của ngươi có vấn đề. Hằng ngày các ngươi đều bổ phôi, tạo khối, mài gọt, đánh thô, điêu khắc,.... Tất cả mọi công đoạn đều liên quan tới việc cắt xẻ, mài dũa, những phần dư thừa đều bị tán thành bột rơi xuống đất. Nơi này không thoáng khí, hơn nữa độ ẩm không cao, chỉ cần các ngươi đi lại đều khiến bột này tung lên. Lâu ngày hít phải sẽ trở thành tạp chất tồn đọng, dần dần sinh bệnh, không sống được lâu. Thử hỏi ta như vậy dùng người lại không biết bảo hộ người. Còn mặt mũi nào mang họ Mục nữa?". Tử Chiêu ánh mắt mang theo chân tình nói lời đạo lý, đương nhiên có thể thu phục được lòng người.
Sau đó nàng tận tình chỉ dẫn toàn bộ người trong xưởng cách bảo hộ hô hấp căn bản nhất. Còn sai một nhóm đại phu cứ định kỳ sẽ tới Bích Mục lâu xem bệnh, bốc thuốc, dần dần cải thiện thể trạng của từng người.
Không những thế, hàng ngày Tử Chiêu đều lui tới, đích thân đôn đốc việc đào hố làm hồ nước trong sân. Ban đầu người nào cũng nghĩ nàng kỳ quái, bởi lẽ cái hồ trong miệng nàng nói ra, nhìn thế nào cũng cảm thấy không phải là một cái hồ đơn giản.
Tử Chiêu sau khi cho người đào một cái hố đủ độ nông sâu, một bên lại đắp đất vun cao, dưới đáy hố lại mở thông đạo để cho hai bên nối liền. Quanh đi quẩn lại vẫn là một cái hồ, tưởng như bị phân chia ra làm hai nhưng thực chất lại không phải.
Không ít người tò mò chạy tới hỏi nàng, nhưng Tử Chiêu chỉ xua tay, cười nói: "Nước chảy chỗ trũng. Hiện tại chưa hiểu, sau khi hoàn thành là có thể hiểu rồi. Đừng gấp".
Quả nhiên, tới nửa tháng sau. Giữa sân viện xuất hiện hai bể nước nối liền, một cao một thấp. Dưới đáy bể toàn bộ được lát bằng ngọc lưu ly, sắc thiên thanh ngập nước phản chiếu ánh mặt trời. Mặt nước như được phủ thêm tơ bạc, lóng lánh tới mức khó có thể rời mắt.
Xung quanh hồ nước rải vô số sỏi trắng. Tử Chiêu căn dặn người trong lâu thường xuyên vun bột đá dư thừa tới chỗ này. Còn nói có độ ẩm cao cùng sỏi trắng sẽ ngăn không để bột đá bay lên. Lúc đó, tất thảy mới hiểu ra dụng ý của nàng. Hơn nữa Tử Chiêu còn cố ý điểm xuyết chút hoa cỏ, tạo nên cảnh sắc thiên nhiên thanh thuần giữa sân viên.
Điều đáng nói, nước từ trong bể cao liên tục chảy xuống hồ nhỏ bên dưới. Lúc đó, mới hiểu thế nào là một câu "nước chảy chỗ trũng".
Bể trên cao hơi dốc xuống, theo lẽ tự nhiên sẽ khiến nước bên trong tràn ra. Bất quá hai bể nước nguyên thuỷ chung một đáy, cứ như vậy đối lưu. Tạo thành thác nước chảy mãi không ngừng.
Cảnh tượng như vậy không khỏi khiến cho người ta cảm thán một câu.
Lại nhìn vị tiểu thư này trên gương mặt chẳng mang theo tia đắc ý. Nàng chỉ khẽ cười, cước bộ thong dong, hướng các sảnh viện khác xem xét một vòng.
Chuyện này rất nhanh truyền ra ngoài, nói Mục tiểu thư tài hoa hơn người, lại thuỳ mị khiêm tốn. Chỉ một chút danh tiếng, kéo theo cả Bích Mục lâu trở nên tấp nập hơn xưa. Người lui tới như đi xem hội, căn bản không chỉ đơn thuần là xem ngọc nữa. Mà là muốn chiêm ngưỡng mỹ cảnh trong lâu.
Tử Chiêu cứ như vậy, trải qua vài tháng trời trốn ở trong Bích Mục lâu, nàng lưu lại ngay tại một tiểu viện nhỏ, tuyệt không thấy bước ra ngoài cửa lâu lấy nửa bước.
Trong thời gian đó, Mục tiểu thư tự mình động thủ. Các lão sư trong xưởng chế tác chỉ cần nhìn thấy nàng thì không khỏi dở khóc dở cười.
Ban đầu Tử Chiêu chỉ quan sát họ làm việc, nào ngờ mới yên ắng được vài ngày. Hôm sau, liền thấy nàng tự mình xẻ đá. Phải nói, loại chuyện đó tới cả một hán tử còn phải dùng hết sức bình sinh mà làm. Sức lực nữ tử này đương nhiên không nhiều như bọn họ nhưng nàng từ đầu tới cuối đều không có ý định bỏ cuộc. Dần dần, chính là nàng và bọn họ cùng nhau lăn lộn trong xưởng.
Nơi này xưa nay chỉ toàn là nam nhân, đột nhiên xuất hiện thêm một nữ tử, hàng ngày cũng thức khuya dậy sớm, cũng miệt mài chạm khắc. Chỉ cần có chỗ khó khăn, nàng liền không câu nệ mà nhờ vả bọn họ chỉ dẫn.
Trên gương mặt có chút đơn thuần, một thoáng tươi cười lại một thoáng mím môi chăm chú. Lâu ngày, các lão sư trong xưởng cũng coi nàng như một tiểu bối mà dạy dỗ.
Còn nói cái gì mà tiếp quản, cái gì mà kiểm tra sổ sách, Tử Chiêu hoàn toàn không lưu tâm. Chuyện làm ăn buôn bán trong lâu nàng đều để các chưởng sự tự mình định đoạt.
Còn nói bản thân miệng còn hơi sữa, nào có biết toan tính là gì.
Mọi người đều nhìn nhau. Chẳng phải nàng nói muốn tiếp quản Bích Mục lâu hay sao? Nhìn lại thấy có chỗ không đúng. Bất quá, mỗi lần các chưởng sự đem sổ sách trình lên, Tử Chiêu cũng chỉ đọc qua một lượt, không nói cũng không hỏi thêm điều gì. Chỉ ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi đem toàn bộ sổ sách cho một người tên Viêm Cơ xem lại. Gần như mọi công sự trong lâu cũng đều là do người này lấy danh nghĩa của Mục tiểu thư mà phân phó.
Nữ tử tên Viêm Cơ này làm chuyện gì cũng hết sức tỉ mỉ, lại luôn để tâm tới người của Bích Mục lâu, tuyệt đối không để ai chịu chút thiệt thòi gì nên các chưởng sự trong lâu cũng không ai lên tiếng phản đối nàng ta. Rất nhanh cũng được một phần tín nhiệm từ bọn họ.
Người xưa từng nói, "có công mài sắt có ngày nên kim", huống chi Mục tiểu thư vốn là người thông minh khéo léo. Năm xưa chính tay nàng rèn nên một thanh Chiêu Nguyệt vang danh vạn dặm Đại Minh. Không khó để hình dung, cho tới nay, chỉ cần là một chiếc trâm ngọc nàng tuỳ tiện khảm ra cũng có kiểu dáng vô tình tinh tế, từng chi tiết đều là hoàn mỹ, giá cao tới ngàn lượng vàng. Đủ thấy tài nghệ của Mục tiểu thư đã chạm tới ngưỡng lô hỏa thuần thanh.
Ngoài cửa sớm tối có người xin bái phỏng nhưng đều bị nàng từ chối. Gần đây chỉ có Viêm cô nương là có thể lui tới gặp nàng.
Một hôm, Yến Lân trên đường tới thỉnh an Hoàng hậu thì thấy bóng dáng Mai Cơ từ phương hướng Duyên Khánh cung đi ra.
"Không phải ngươi vẫn ở tướng phủ hay sao? Hôm nay lại có nhã hứng nhập cung?".
"Mấy ngày trước A Hỏa đưa cho ta một khối ngọc bội, nói ta đem tới chỗ Hoàng hậu giúp nàng. Nếu ngươi muốn, ta có thể ở trước mặt A Hỏa, nói nàng làm cho ngươi một khối". Mai Cơ nửa đùa nửa thật đáp, nhìn qua tâm trạng cũng không tệ.
Phải nói trong cung có quận chúa Lạc Vân vô cùng chiếu cố, lại có sự đồng ý của Hoàng thượng nên chuyện Viêm cô nương tự do ra vào cung cấm đã không lấy gì làm lạ.
Hơn nữa gần đây, nàng ta cùng Tử Chiêu tiếp quản công sự tại Bích Mục lâu đã là chuyện ai cũng biết. Thân phận chỉ có thể nói là rất nhanh bành trướng, càng có nhiều người biết đến, chuyện nàng ta có trở về Đường Môn hay không cũng không có người nào nhắc tới.
Bất quá, việc đó cũng chỉ có vài người biết. Trong mắt triều đình, Mai Cơ vẫn chỉ là một thường dân mà thôi.
Duyên Khánh Hoàng hậu tựa người trên nhuyễn tráp trong tẩm điện hoa lệ. Một tay nâng lên ngọc bội vô cùng tinh xảo mà ngắm nhìn. Cánh sen thuần tuý thanh cao, uyển chuyển ôm lấy nhuỵ hoa trân châu toả sáng, nhàn nhạt phảng phất hơi lạnh. Chạm vào vô cùng sảng khoái.
Ánh mắt nâng lên hướng ra ngoài cửa điện, miệng anh đào khẽ mở: "Sứ thần Triệu quốc đã định ngày rời đi. Dạ yến chuẩn bị tới đâu rồi".
"Đều đã theo ý nương nương, không biết người còn chuyện gì căn dặn?". Vị ma ma bên cạnh rất nhanh đón ý.
Duyên Khánh Hoàng hậu lại nhìn xuống ngọc bội trong tay. Gần đây không ít tin tức nói về chuyện giữa Mục tiểu thư và Viêm cô nương, nghe qua đủ biết Tử Chiêu có bao nhiêu tín nhiệm với người này. Hôm nay còn để nàng ta đem ngọc bội tới, đây không phải đưa đường dẫn lối thì là gì. Tử Chiêu ngụ ý cái gì, Hoàng hậu nương nương hoàn toàn hiểu được, nàng chậm rãi phân phó: "Tính cách đứa nhỏ này có điểm thật giống Tử Yên năm xưa, chính là tuyệt đối bảo hộ người mình. Ngươi trước cho người tới tướng phủ chuẩn bị y phục, xe ngựa chỉn chu. Tới dạ yến hôm đó thì đón người vào cung".
Ma ma bên cạnh là thân tín nhiều năm nên cử chỉ cũng hết sức tự nhiên mà hỏi lại: "Mục tiểu thư trước nay không thích khoa trương như vậy. Hoàng hậu là muốn chuẩn bị cho Viêm cô nương?".
"Xem ý tứ của nha đầu kia, dạ yến hôm đó nàng hẳn sẽ không tới. Mà huynh muội Triệu hoàng tử cùng quận chúa Lạc Vân chịu ân tình của Viêm Cơ, nàng ta đương nhiên không thể không có mặt. Vì vậy nha đầu mới muốn từ chỗ ta lấy được một cái đảm bảo, không để người khác dùng ánh mắt khi nhìn một thường dân mà nhìn Viêm Cơ, càng không muốn để bất luận kẻ nào khi dễ. Ngươi không thấy, vào yến tiệc lần trước nha đầu mở miệng ra câu nào cũng hết sức chiếu cố Viêm Cơ hay sao?".
Lại nói, tuy Mai Cơ tiến cung đã vài lần nhưng trước sau không câu nệ, không siểm nịnh, lại không có ý kết thân với bất kỳ người nào. Trước mặt đế hậu lại vô cùng chân thật tự nhiên, bất kể lúc nào ở cạnh người này, tâm tình đều thoải mái, không cần nghĩ nhiều nên đối với Hoàng hậu mà nói, nữ tử tên Viêm Cơ cũng để lại một chút thiện cảm.
Dạ tiệc đã định ngày, theo lệ thì trong cung vẫn cho người truyền tin. Bất quá người bên trong Bích Mục lâu chính là thoái thác, nói tiểu thư hiện tại đã bế quan, tuyệt đối sẽ không ra ngoài.
Dù là ai nghe được cũng không khỏi cười thành tiếng. Cái gì mà bế quan, cũng không phải là hạng nhân sĩ giang, tu luyện giống như cao nhân trên núi, sao lại không ra ngoài?
Nhưng dù bên ngoài có nói thế nào, bên trong Bích Mục lâu cũng không truyền ra động tĩnh gì. Đế hậu lại nhắm mắt cho qua, còn ai dám nhiều lời đàm tiếu.
Chỉ là, có vài người sẽ hiểu được dụng ý của Tử Chiêu. Nàng đây là muốn trốn.
Hiện tại cũng coi là quốc thái dân an, bốn bể yên bình. Thái tử Yến Lân thì đã qua tuổi thành niên, vậy mà tới giờ Đông cung vẫn chưa có nữ chủ nhân cai quản. Chuyện này khiến cho văn võ bá quan vô cùng nóng lòng, không ít lần ở trước mặt Hoàng thượng tỏ ý hối thúc, trăm miệng đều là vì giang sơn xã tắc.
Trước đó, Yến Lân từng đề cập chuyện sắc phong Thái tử phi với nàng. Tử Chiêu không cự tuyệt cũng không đồng ý, rõ ràng còn có điều suy nghĩ. Bất quá nàng còn nghĩ chưa ra. Vì vậy mới tìm cách quang minh chính đại trốn vào Bích Mục lâu, từ từ tính toán lại.
Nàng đã sắp xếp cho Mai Cơ ổn thoả, bằng tài trí của nàng ta, rất có khả năng sẽ chiếm được một vị trí nhất định bên cạnh Yến Lân. Chuyện này, Tử Chiêu trước sau đã định, không có ý thu người về.
Nhưng hoàng thất lại muốn nạp nàng vào cung, bằng địa vị hiện tại, chỉ cần có thánh chỉ ban ra, nàng không thể không ngậm ngùi tiếp chỉ. Chuyện cần nghĩ bây giờ, chính là tới lúc đó, nên làm thế nào để thoát ly.
Tử Chiêu ngồi xếp bằng, tĩnh tâm trong phòng. Tính tới tính lui cũng cảm thấy sự tình có quá nhiều lỗ hổng khó lòng khỏa lấp. Nàng không tìm được Hồng Lang, không kết nối được với Mục gia quân. Nếu bỏ trốn lên Hồng Vân sơn lại không phải kế lâu dài. Bên cạnh đó, tung tích của mẫu tử Tiêu Thanh cùng Tiểu Duẫn còn chưa có chút manh mối nào,...
Có quá nhiều thứ nàng phải lưu tâm. Ưu tư hoá tiếng thở dài.
Tử Chiêu mở mắt, bộ dạng bình thản tiến ra ngoài sân. Trước bàn trà ngồi xuống, chậm rãi nhấp một ngụm.
Không lâu sau, Mục Từ cũng rảo bước hướng tới nơi này.
Hằng ngày, vào đúng khoảng thời gian này sẽ thấy Mục tiểu thư ra sân hóng mát thưởng trà.
Quả nhiên Mục Từ vừa tới cũng vừa vặn thấy nàng.
Tử Chiêu tươi cười, chỉ tay hướng vị trí đối diện, ý bảo ông ta cứ tự nhiên ngồi xuống.
"Dạ yến ngày mai ngươi thật sự không muốn tới?".
"Chiêu nhi còn chuyện dang dở, không có tâm trí quan tâm tới chuyện bên ngoài". Gần đây nàng cho người làm một cái khung rất lớn, tính sơ cũng dài hơn mười hai thước, cao chín thước. Sau đó dùng chọn lọc rồi tự tay khảm lại vô số loại ngọc, đủ hình dạng, đủ màu sắc. Không ai biết nàng muốn làm cái gì.
Mục Từ nghe ra ý tứ của nàng thì không tiếp tục hỏi, chỉ yên vị ngồi đối diện nàng, an tĩnh thưởng trà.
Vừa nhấp một ngụm, cảm thấy có chỗ không đúng. Mục Từ nghi hoặc nhấp thêm một ngụm trà nữa.
Sắc mặt lập tức đại biến.