Trời đêm không một gợn mây, ánh trăng lưỡi liềm vạch một đường trên nền trời đen, cô quạnh một mảnh treo trên đầu. Cả phủ đệ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng tuyệt nhiên không thắp lấy một ngọn đèn, thủ vệ canh gác cũng không thấy bóng dáng một người.
Thân ảnh nam nhân lười nhác ngả người dưới mái hiên, không biết là đang ngắm trăng hay đang nghĩ ngợi chuyện gì. Một bóng đen đã quỳ gối ở đó hồi lâu nhưng cũng không dám lên tiếng, vị chủ tử này lúc nóng lúc lạnh, ai biết được kẻ cả gan làm phiền hắn sẽ có kết cục gì.
Bóng đêm cứ như vậy, yên lặng bao trùm. Qua một hồi lâu, nam tử mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn, chỉ bình thản hỏi: "Có chuyện gì?".
Bóng đen kia như nhận được đặc ân, lập tức ôm quyền bẩm báo lại tình hình những ngày qua đám người tập kích vào Tú Lệ phường đã thất bại. Tuy bọn họ chỉ đứng một bên mà nhìn chứ không hề có tổn thất gì nhưng kế hoạch này nói cho cùng thì cũng là bọn họ đứng sau giật dây. Bây giờ sự việc biến chuyển khác xa so với tính toán, mấu chốt lại nằm ở thiếu niên bịt mặt kia, thần thần bí bí ra tay đỡ cho Tú Lệ phường một kiếp nạn. Vì vậy theo lý thì không thể không tới bẩm báo.
Yến Bạch vẫn yên lặng, mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài, không hiểu có nghe lọt tai những lời thủ hạ vừa bẩm báo hay không.
Lát sau, bất chợt vang lên tiếng thở dài, gương mặt được ánh trăng chiếu sáng, từng đường nét như tượng tạc, mắt phượng ánh lên trong đêm, sống mũi cao thẳng, khóe môi cười như có như không toát lên một vẻ mị hoặc không thể cưỡng lại.
Nhãn thần không có lấy một chút hơi ấm nhìn thẳng người đang quỳ bên cạnh, thanh âm hạ thấp như được truyền đến từ âm ti địa phủ: "Chẳng phải ta nói mấy chuyện vặt vãnh này thì đừng tới phiền ta hay sao? Các ngươi hình như không biết nghe lời?".
Tên thuộc hạ bị thanh âm này dọa sợ tới mức run lẩy bẩy, quỳ rạp xuống đất, không dám hé răng lấy nửa lời. Yến Bạch coi như không thấy, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần. Qua một lúc lâu vẫn cảm nhận được tên kia còn đang quỳ dưới đất, hắn nhíu mày phun ra một câu: "Đừng ở đây làm bẩn nơi này. Cút!".
Người vừa rời đi, khắp nơi trong phủ đệ lại càng trở nên yên ắng như không có người ở. Yến Bạch vẫn duy trì dáng vẻ lười nhác như lúc ban đầu, không hề cảm nhận được trong một góc khuất, từ lâu đã xuất hiện thêm một người.
Kẻ đến không ai khác chính là Tử Chiêu. Phủ đệ này trước đây là nơi Yến Bạch để nàng tới ở tạm một thời gian khi mới xuất cung, cảnh vật vẫn không có gì thay đổi so với nhiều năm trước. Hơn nữa hắn cũng không thèm cho người canh gác nên với thân thủ của nàng thì cũng như tiến vào chốn không người.
Trước đây võ công của hắn đã sâu xa khó lường, qua nhiều năm như vậy cũng không thể nói trước được điều gì. Đêm nay thực chất không chủ ý tới gặp mà chỉ muốn nhìn qua một chút nên Tử Chiêu đã rất cẩn thận để không kinh động tới người nằm nghỉ dưới hiên kia. Vừa vặn nghe được thuộc hạ của hắn bẩm báo mọi chuyện nhưng Yến Bạch chẳng những không mảy may để tâm tới mà còn tỏ ra giận dữ. Cộng với tin tức mà Tiểu Nhan thu được thì quả thực hắn đã bỏ mặc thế lực của mình tự sinh tự diệt. Chuyện mà nàng đang canh cánh trong lòng mấy ngày nay trong nháy mắt đã được gỡ bỏ.
Nàng vốn lo rằng đây dù gì cũng là người của Yến Bạch, nếu có lỡ may phải đối đầu thì sẽ có chút khó xử. Nhưng nhìn tới biểu hiện của hắn lúc này, đủ hiểu chuyện xảy ra căn bản cũng không phải do hắn đích thân làm chủ. Đã vậy nàng không cần quá nể mặt nữa, sau này nếu có chuyện gì cũng không cần phải nương tay rồi.
Trước khi rời đi, Tử Chiêu vẫn còn quay đầu lại nhìn thân ảnh nam nhân đang nằm dài một chỗ. Hắn so với trước kia tuy bộ dạng vẫn yêu nghiệt dụ người nhưng lại kém đi vài phần hào sảng khí khái, thêm vào mấy phần tùy ý, bất cần. Hiện giờ vẫn chưa phải lúc nàng có thể ra mặt, xem ra phải để hắn chờ thêm một thời gian nữa. Nhìn Yến Bạch của hôm nay, trong lòng Tử Chiêu không khỏi cảm thán: "Nhìn ngươi như vậy, ta thật không biết nên vui hay nên buồn nữa". Để lại một tiếng thở dài tan theo gió, thân ảnh quỷ dị vừa động, trong nháy mắt đã mất dạng vào màn đêm nơi Kinh thành phồn hoa náo nhiệt.
Tử Chiêu trở lại tiểu viện trong ngõ nhỏ, khác với trước kia tiêu điều vắng vẻ, nơi này đã được người của Hồng Vân sơn tu sửa lại. Còn có thêm nhiều người chuyển đến trong ngõ sống san sát nhau. Nhìn qua thì cũng chỉ như bách tính bình thường, buôn bán mấy thứ đơn giản sống qua ngày nhưng thực chất toàn bộ đều là thủ hạ từ Hồng Vân sơn.
Vừa bước vào sân viện đã thấy Tiểu Nhan chờ sẵn, nàng có chút ngạc nhiên hỏi: "Giờ này là thời điểm thanh lâu trở nên náo nhiệt nhất, tỷ lại có thời gian chạy tới đây sao?".
"Chẳng lẽ không có ta Tú Lệ phường sẽ loạn sao?", Tiểu Nhan liếc mắt nhìn người vừa bước vào sân một cái, vừa nói vừa đưa tay đóng cửa giúp nàng.
Hai người thong thả đi thẳng vào sương phòng của Tử Chiêu. Tiểu Nhan lần đầu nhìn thấy cách bài trí kỳ lạ trong phòng, lại thấy Tử Chiêu bỏ giày bên ngoài, trực tiếp đi chân không vào trong thì không khỏi sửng sốt, chần chừ đứng ngoài cửa không bước vào.
Thấy người kia vẫn còn đứng ở cửa, Tử Chiêu hơi ngoái đầu lại: "Tỷ thấy có chút bất tiện phải không? Thật ngại quá, trước đây muội như vậy đã quen rồi, chúng ta ra khách sảnh sẽ tiện hơn".
Lại nói, nữ nhân cổ đại kiêng kỵ nhất là để lộ bàn chân cho người khác nhìn thấy nên thời thời khắc khắc đều phải bó kín bằng vải. Tử Chiêu đương nhiên thấy không thoải mái nên ngay từ nhỏ đã không thích bó chân. Chỉ có điều lúc đó nàng không dám trắng trợn để lộ ra nên khi nhìn thấy một màn trước mắt này thật sự khiến người ta phải giật mình.
Nghe Tử Chiêu nói, Tiểu Nhan nhanh chóng xua tay, cũng làm theo Tử Chiêu, bỏ giày ra nhưng vẫn giữ nguyên lớp vải bó chân rồi mới tiến vào: "Muội lại có thể nói mấy lời khách sáo như vậy sao? Giữa chúng ta còn có gì bất tiện chứ".
Tử Chiêu thả người xuống gối tựa trên sàn, ánh mắt khép hờ, dáng vẻ thập phần tùy ý khiến cho Tiểu Nhan không khỏi nhíu mày: "Muội đây là cái bộ dạng gì?".
Người đang nằm trên gối lười biếng nhếch môi: "Bộ dạng gì chứ, muội trước nay vẫn vậy mà. Chỉ có tỷ lâu ngày không gặp nên mới quên mất thôi".
"Chẳng lẽ lúc muội sống cùng sư phụ cũng là như vậy sao?".
"Phải a, gian phòng này chính là được làm theo gian phòng ở Vụ Ẩn cốc. Muội quen như vậy rồi, thật sự rất thoải mái".
"Sao lại có thể? Sư phụ muội dù gì cũng làm nam nhân, muội tùy ý như vậy chính là không hợp quy củ?". Tiểu Nhan vừa nói, mắt vẫn chăm chăm nhìn xuống bàn chân của Tử Chiêu không rời.
Tử Chiêu hơi ngẩn ra, sau đó lại xua tay nói: "Dữ Ngọc không phải loại người để tâm đến tiểu tiết. Trong những người quái dị thì hắn chính là quái dị nhất. Tỷ không cần lo lắng".
Tiểu Nhan không cho là phải, cứ như vậy ngồi một chỗ giáo huấn Tử Chiêu. Miệng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt thì chợt phát giác ra người nào đó đã ngủ gục từ lúc nào. Nàng chỉ có thế lắc đầu, lấy chăn đắp cho Tử Chiêu. Ngắm nhìn người đang ngủ say, hàng mi dài phủ xuống, giờ khắc này không còn đôi mắt tuyệt diễm nhưng chứa đầy ưu tư mà thay vào đó là gương mặt an ổn, thanh tĩnh, không vương chút mệt mỏi.
Lúc này Tiểu Nhan ngẩng đầu nhìn lại gian phòng một lần nữa, thật sự cũng có chút cảm giác thoải mái. Khóe miệng đột nhiên thốt lên trong vô thức: "Có muội ở gần thế này ta mới dám tin muội đã thật sự trở về".
Nàng lặng lẽ rời đi, không muốn kinh động tới người đang ngủ. Nhưng vừa ra tới sân viện lại cảm nhận được cỗ khí tức kì lạ như thể có người đang nhìn chằm chằm về phía này. Tiểu Nhan lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng người đang ngồi vắt vẻo trên cây, tròng mắt như theo ánh trăng phản chiếu ra thứ ánh sáng sắc lạnh khiến nàng không khỏi rùng mình. Ban đầu còn thật sự tưởng bản thân đã gặp quỷ, thanh âm như rít qua kẽ răng: "Ngươi điên sao? Đêm hôm không ngủ còn ra ngoài dọa người".
Hồng Lang ngồi vững trên cây, mắt vẫn chiếu trên người Tiểu Nhan nhưng lại yên lặng không nói tiếng nào. Cảm thấy có điểm kỳ quái, Tiểu Nhan không rời đi ngay mà vẫn muốn nán lại.
Qua một hồi, người ngồi trên cây kia mới nhẹ giọng lên tiếng: "Tỷ tỷ lúc ngủ rất dễ mơ thấy ác mộng".
Lời vừa nói ra lửng lơ không đầu không cuối nhưng Tiểu Nhan lại hoàn toàn hiểu rõ, ánh mắt vô thức hướng vào trong phòng.
"Ta chỉ mới đi theo tỷ tỷ kể từ ngày ở Mục gia, trước đó chẳng hề biết các người tình nghĩa nông sâu thế nào. Nhưng từ lúc tỷ tỷ lên được Hồng Vân sơn thì hình như buổi đêm ngủ cũng đã an ổn hơn một chút. Đủ hiểu các người cũng có chút phân lượng trong lòng tỷ ấy".
"Điều đó chúng ta đều hiểu". Lời từ miệng Tiểu Nhan đáp lại mang theo mấy phần dè chừng, trong mắt đã sớm hằn lên tia bất mãn. Tiểu tử này đột nhiên xuất hiện, còn mở miệng nói bóng nói gió, chẳng lẽ là tới cảnh cáo bọn họ chớ làm điều gì không phải với Tử Chiêu sao? Cuồng ngôn, bọn họ đã ở bên Tử Chiêu từ lâu, cùng trải qua không biết bao nhiêu chuyện, vậy mà tên tiểu tử này mới lưu lạc bên ngoài cùng nàng có ba năm. Lấy tư cách gì nói những lời này.
Vốn dĩ có chút nể mặt Hồng Lang vì nàng là người bên cạnh Tử Chiêu nhưng lúc này Tiểu Nhan thật sự không muốn nhẫn nại thêm nữa, đang định lên tiếng thì cùng lúc thanh âm của Hồng Lang lại vang lên.
"Nếu hiểu thì tốt nhất nên tự mình cẩn thận một chút. Các người mà có mệnh hệ gì thì bên cạnh tỷ tỷ quả thật sẽ không còn ai nữa". Thoáng dừng lại một chút, Hồng Lang lại hỏi: "Các ngươi thật sự hiểu chứ?".
Nghe được lời này, cảm giác tức giận cùng ấm ức trong lòng Tiểu Nhan vừa mới nãy đã lập tức tan biến. Nàng sững sờ nhìn thân ảnh nhỏ bé vẫn ngồi trên cây, khóe môi không ngừng run lên, bàn tay nắm chặt để lộ ra từng khớp xương trắng.
Nàng đã không hề nghĩ qua chuyện này, trong lòng vẫn luôn tràn ngập vui sướng khi gặp lại Tử Chiêu mà lại quên mất lý do vì sao nàng phải lưu lạc ba năm bên ngoài, quên mất một đêm huyết tẩy Mục gia. Dù nói Tử Chiêu khác người nhưng có đứa trẻ nào tận mắt chứng kiến phụ mẫu mình bị sát hại lại không để lại ám ảnh trong lòng chứ?
Cảnh vật tĩnh lặng nay lại như bị đóng băng, gió đêm thổi qua thân ảnh người vẫn đứng bất động trong sân. Hồng Lang đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn một mình Tiểu Nhan vẫn thất thần ở đó. Đáy lòng trào lên một trận thê lương, cuối cùng mới nặng nhọc lê bước quay trở lại trong phòng, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tử Chiêu từ đâu tới cuối vẫn còn đang chìm sâu trong giấc ngủ. Không biết có phải cảm nhận được điều gì hay không mà hàng lông mày đang nhíu chặt lại từ từ dãn ra.
Từ khi sống trong Vụ Ẩn cốc, Tử Chiêu không còn biết thế nào là ngủ nướng, vậy nên từ sáng sớm nàng đã tỉnh. Vừa mở mắt đã giật mình phát hiện Tiểu Nhan nằm ngay bên cạnh, vừa đứng dậy rửa mặt vừa không ngừng lẩm bẩm: "Kì quái, chẳng lẽ hôm qua ta ngủ như chết? Có người bên cạnh còn không biết. Lỡ chẳng may không phải Nhan tỷ mà là thích khách thì phải làm sao? Không được, từ nay không ngủ đi ".
Hồng Lang đem nước tới cho nàng rửa mặt, nghe được những lời này thì không khỏi tức tới trợn mắt: "Làm gì có người nào suy nghĩ như tỷ. Tỷ đúng là điên rồi".
"Nha đầu, mới sáng sớm đừng tức giận. Ta đã bảo muội thả lỏng cơ mặt ra một chút. Đâu thể lúc nào cũng cau có như vậy". Vừa nói nàng vừa vươn tay lấy khăn rửa mặt luôn cho cả Hồng Lang, khiến cho kẻ còn đang phụng phịu kia thoáng đỏ mặt, ngoan ngoãn đứng yên cho nàng giày xéo.
Cả tiểu viện vốn chỉ có hai người mà hôm nay lại có thêm Tiểu Nhan. Điều này khiến cho tâm tình của Tử Chiêu hết sức phấn chấn. Dù sao nàng cũng dậy sớm nên tranh thủ xuống bếp nấu vài món thanh đạm cho bữa sáng.
Một bàn ba người ăn uống thập phần vui vẻ. Đột nhiên trong đầu Tử Chiêu lóe lên một ý, nàng hướng Tiểu Nhan hỏi: "Nhan tỷ, chẳng phải người của Yến Bạch vẫn chưa có động tĩnh gì sao?".
"Phải, mấy ngày qua đều không có chút tin tức gì. Bởi vậy nên chúng ta cũng đành phải ngồi yên chờ thời cơ, không thể tùy tiện được".
"Bọn chúng không động, vậy thì để chúng ta động trước đi".
Trong lúc Tiểu Nhan còn ngẩn ra, chưa hiểu rõ ý tứ của Tử Chiêu thì lại thấy nàng vui vẻ vỗ tay, tươi cười nói: "Tối nay ba chúng ta đi đánh bạc. Thấy thế nào?".
Hồng Lang đương nhiên là hưởng ứng, hai mắt lóe sáng, buông luôn bát cơm trong tay xuống, đứng dậy bắt đầu lục lọi tìm ngân phiếu, bộ dạng hết sức khẩn trương. Khóe miệng Tiểu Nhan khẽ giật, xem ra dù nàng có không đồng ý thì hai người này cũng đã tự quyết định rồi.
Tới tối, khắp nơi càng thêm náo nhiệt, đèn lồng treo cao đủ sắc đủ màu, đâu đâu cũng vang lên tiếng nói tiếng cười nô nức. Kinh thành thật không hổ là nơi phồn hoa bậc nhất.
Trước cửa một sòng bạc lớn, đèn hoa rực rỡ hút mắt người. Hai người được coi là nam nhân đồng dạng một thân trường bào đơn giản, trong đó một người nhìn qua thần thần bí bí, gương mặt được che đậy dưới lớp vải đen tuyền vẫn ẩn hiện vài đường nét tuấn tú hơn người. Người còn lại sắc mặt có chút khó coi nhưng đáy mắt không giấu nổi hiếu kỳ mà đảo tới đảo lui.
Nhưng khi nhìn tới nữ nhân đi cùng bọn họ, chỉ cần người có chút hiểu biết thì không khỏi giật mình hút một ngụm khí. Một thân váy lụa mỏng dài đỏ rực, tóc mây được vấn cao tinh xảo, gắn lên trâm vàng khảm ngọc lưu ly, từng bước đi uyển chuyển như múa. Mắt hoa đào thanh lệ khẽ cụp xuống, vải lụa đỏ thủy chung vẫn che đi gương mặt nàng, khiến cho người ngoài không thể nhìn ra nổi thần sắc gì.
Trong sòng bạc vốn ầm ĩ thoáng ngưng lại, ngay sau đó là những lời bàn tán rì rầm cứ nối nhau mà đến.
"Nữ nhân kia,... có lẽ nào".
"Chẳng phải là phường chủ Tú Lệ phường hay sao?".
"Cái gì? Thật sự là người được gọi là Tú nương đó?".
"Không phải là chưa từng xuất hiện sao? Làm sao có thể nhận biết được?".
"Nhân vật như vậy xuất hiện ở đây là có chuyện gì?".
"Hình như đi cùng hai nam nhân, không biết là có quan hệ gì?"...
Bỏ ngoài tai những lời bàn tán, thân ảnh ba người vẫn từng bước tiến vào giữa sòng bạc.
Tử Chiêu chủ ý tới nơi này không phải là để đánh bạc sao? Chuyện đơn giản như vậy, cũng không cần người ngoài hiếu kỳ tới vậy chứ.
Nhàn nhạt quét nắm nhìn một lượt đại sảnh rộng lớn, nơi này so với trước đây lại trang hoàng rực rỡ thêm mấy phần. Xem ra làm ăn cũng không tệ.
Ánh mắt vô thức hướng lên hành lang phía trên cao, vị trí đó trước đây là nơi Yến Bạch thưởng trà, hạ mắt nhìn xuống đám con bạc bên dưới. Nhưng lần này nhìn lên lại không thấy bóng dáng người quen thuộc, thay vào đó là một người khác. Kẻ này đối với Tử Chiêu cũng không mấy xa lạ, chính là Trầm Viễn.
Quản sự sòng bạc trước đây hễ đứng trước mặt Yến Bạch là mặt đã xám như tro, vậy mà thời khắc này lại yên vị ở đó, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng. Nghĩ rằng có thể một tay che trời? Nếu hắn ta không động tới Tú Lệ phường, hẳn là có thể đứng ở đó lâu thêm một chút. Đáng tiếc!
Tử Chiêu thẳng bước tới trước một bàn cược lớn nhỏ, hướng Tiểu Nhan cười nói: "Tỷ tỷ có nhớ trước đây chúng ta từng chơi trò này rất vui không?".
"Có muốn cũng không quên được. Không biết đêm nay muội có thể cho chúng ta thu về bao nhiêu của cải, cất thêm được mấy mảnh điền trang nữa".
Tiếng cười của Tử Chiêu phát ra hòa lẫn cũng từng trận huyên náo trong sòng bạc, nhiều kẻ từ đầu tới cuối không khỏi hiếu kỳ, vẫn hướng mắt nhìn về phía này xem náo nhiệt.
Nhưng càng nhìn quả thật càng không thể rời mắt. Mới nửa canh giờ vừa trôi qua, bàn tay nhỏ của Hồng Lang không biết là đã vơ vét được bao nhiêu bạc, ngân phiếu từng tờ từng tờ thu vào trong tay áo, hai bên má đã phiếm hồng, thở không ra hơi.
Toàn bộ khách nhân đang đánh bạc gần đó không khỏi khiếp sợ. Người này không phải vận khí tốt mà phải nói là cực tốt. Qua vài ván cược mà đã thắng được của sòng bạc những tám mươi ngàn lượng bạc. Người giàu nghe tới con số này không khỏi nuốt khan vài tiếng, người nghèo nghe được thì chỉ còn nước vã cả mồ hôi lạnh, tay chân bủn rủn đứng không vững.
Còn chưa đạt được mục đích, Tử Chiêu đương nhiên sẽ thẳng tay cược tiếp. Nhưng Trầm Viễn quả thật không để nàng đợi lâu. Nháy mắt đã bước tới phía sau, chất giọng khàn khàn đầy tà ý vang lên: "Liệu một trò các cược nhỏ này có đủ thỏa mãn công tử?".
Khóe miệng Tử Chiêu câu lên một đường cong nhỏ, sóng mắt lưu chuyển, xoay người nhìn Trầm Viễn: "Nếu không thỏa thì ngươi tính sao?".
"Chuyện đó thì không khó, không khó,... Trầm mỗ sẽ đích thân bồi công tử. Mời ba vị lên lầu, trên đó đã bày sẵn trò vui chờ các vị".
"Trò vui sao? Ta cũng thật mong chờ". Lời vừa dứt người cũng đã khoan thai bước lên trên lầu. Trầm Viễn cũng không biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhanh chân muốn bước ngay sát phía sau nhưng lại bị Hồng Lang chen lên trước một bước.
Gương mặt hung dữ, không chút do dự quét từ đầu tới chân hắn một lượt, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo rồi cũng bước nhanh lên lầu.
Cả ba người được dẫn vào một gian phòng phía cuối hành lang. Vừa bước vào trong, đập ngay vào mắt Tử Chiêu là một chiếu bạc lớn, ở giữa hình như là chỗ ngồi của nhà cái. Hai bên xếp hai bàn cược, có các ô nhỏ để đặt cược.
Nhìn thấy cách bố trí như vậy khiến nàng cũng cảm thấy hiếu kỳ tự nhủ: "Tên Trầm Viễn này so với trước đây quả thật thâm trầm hơn rất nhiều. Không biết hắn muốn chơi trò gì đây?".
Trầm Viễn cũng nhanh chóng xuất hiện, hắn vừa bước vào thì cửa phòng cũng lập tức được đóng chặt. Thanh âm huyên náo từ dưới lầu cũng nhỏ đi đôi chút nhưng không nghe cũng đủ biết bọn họ đang ồn ào chuyện gì.
Thấy một màn khi nãy, nếu không phải là hiếu kỳ chuyện gì sẽ diễn ra trên lầu thì cũng là cảm thông cho ba người Tử Chiêu, lần này sẽ lành ít dữ nhiều. Nào có ai thu được một món tiền lớn của sòng bạc mà vẫn yên ổn bước ra ngoài chứ. Đó là còn chưa kể số tiền kia không chỉ lớn mà còn rất lớn.
Nhưng người cười sau cùng là ai còn chưa biết được.
Trầm Viễn không nhanh không chậm đã đứng ngay bên cạnh Tử Chiêu, thần sắc vẫn tươi cười nói: "Công tử, trò vui đã bày ngay trước mắt".
"Nói ta nghe xem".
"Là như vậy, chiếu bạc này một lần chỉ cho phép hai người cùng chơi, cả hai bên cùng đưa ra số tiền cược. Hà quan sẽ lắc chín thanh tiểu kiếm, dựa vào vị trí thanh kiếm cắm vào ô nào để phân định thắng thua. Nhưng công tử có biết trò chơi này hay ở chỗ nào không?".
"Ta vẫn đang rửa tai lắng nghe".
"Nếu khi rơi xuống mà lưỡi kiếm cắm xuống thì chính là cửa sinh, nếu công tử cược đúng ô đó thì công tử thắng. Nhưng ngược lại, nếu chuôi kiếm cắm xuống dưới thì chính là cửa tử, dù công tử có cược đúng ô nhưng vẫn là kẻ thua. Công tử có hứng thú chứ?".
*trò này mình lấy ý tưởng từ phim Kakegurui: Học Viện Cá Cược Compulsive Gambler (2017).
"Trò chơi này ta chưa từng chơi qua nhưng xem ra cũng rất thú vị. Đã tới đây mà không thử một lần thì thật uổng phí".
"Vậy ván này công tử muốn cược bao nhiêu?".
"Ngươi nói xem".
Ý cười càng đậm, hắn nhấc tay xòe ra tám ngón tay trước mặt Tử Chiêu, ánh mắt lóe lệ quang: "Tám mươi ngàn lượng bạc".
"Ngươi đây là muốn đòi lại số tiền thắng bạc của ta".
"Trầm mỗ không dám. Nhưng tiền cược càng lớn không phải sẽ càng thú vị sao? Công tử đây không phải là không muốn bỏ ra số tiền nho nhỏ đó chứ".
Tử Chiêu sảng khoái bật cười: "Trầm quản sự, miệng lưỡi không tồi. Được, vậy như ý ngươi, chúng ta cược tám mươi ngàn lượng bạc".
"Công tử đã hào phóng như vậy, ta đây cũng theo bồi công tử tám mươi ngàn lượng bạc". Khóe miệng Trầm Viễn không nhịn được nhấc lên một đường cong đầy ẩn ý.
Trong mắt hắn, Tử Chiêu chẳng khác nào tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng: "Tới cùng người tên Tú nương kia chẳng phải là tới dương oai sao? Muốn đấu với ta? Chính là nằm mơ. Phen này không những ta sẽ khiến cho Tú Lệ phường thân bại danh liệt mà còn bắt bọn chúng phải gánh theo một khoản nợ không trả nổi, ngoan ngoãn làm con chó dưới chân Trầm Viễn ta".