Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 43: Trở về(1)




Thanh âm náo loạn từ bên ngoài kinh động tới nhiều người đang ngủ. Hồng Lang từ lúc bị bắt trở lại cũng đang say giấc. Lúc này mới là rạng sáng, trời còn chưa kịp hửng đã bị đánh thức, toàn thân lăn lộn trên giường không muốn dậy. Bất quá lại nghĩ tới ban tối vừa tranh thủ chạy vào rừng, may mắn gặp được một bầy sói, khó khăn lắm cũng đã kịp ủy thác chút chuyện. Nói gì thì nói, nàng ta lớn lên cùng bầy sói, chút giao tiếp cơ bản với loài vật này thật sự không thành vấn đề.

Bên ngoài không biết có chuyện gì mà ầm ĩ nhưng đoán chắc có liên quan tới tỷ tỷ, Hồng Lang xoay mình xuống giường, mặc vội y phục rồi mở cửa bước ra ngoài. Thị vệ canh gác vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, không mảy may có chút phản ứng nào. Thấy người bước ra thì chỉ chú ý động tĩnh của nàng, nàng đi đâu thì cũng đi theo giám sát là được.

Hồng Lang cứ như vậy, hướng nơi nào ầm ĩ náo nhiệt nhất mà đi. Vừa tới nơi chỉ thấy cỗ lớn cỗ nhỏ đại tiễn được chuyển ra. Những cỗ đại tiễn này thật sự không thể coi thường, bên trên gắn rất nhiều mũi tên sắc nhọn, thân tên hình như được đúc bằng kim loại sáng bóng, cái nào cái nấy nhìn qua cũng đủ biết uy lực đến kinh người. Nếu đồng loạt khởi động, nhất định sẽ tạo ra một trận mưa tên tới kinh thiên động địa, chưa biết chừng còn có thể san bằng cả một thành trấn nhỏ. Động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?

Nhìn hồng y nhân đang bày trận phía trước, những cỗ đại tiễn kia che khuất tầm nhìn làm cho Hồng Lang không thể xem rõ bên kia đã xảy ra chuyện gì. Nàng nhanh chóng trèo lên một thân cây gần đó, từ trên cao, thu hết mọi thứ vào tầm mắt.

Đám hồng y nhân trong tay nắm binh khí đang bao vây một hắc y nhân che mặt, Hồng Lang chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó là người nào. Khóe mắt cong lên, hưng phấn nhìn một màn bên dưới.

Thời điểm Tử Chiêu vừa từ trong rừng bước ra thì lập tức đã bị bao vây, tứ phía đèn đuốc đột nhiên sáng rực, hồng y nhân ồ ạt túa ra. Chỉ trong nháy mắt đã bị vây kín, không còn đường lui, không những thế, mắt nhìn mấy cỗ đại tiễn được chuyển ra, trong lòng lại không khỏi sửng sốt, khóe môi co giật: "Ây da, thật sự quá mức long trọng rồi nha".

Tứ phía náo động là vậy nhưng người ở giữa vòng vây kia cũng chỉ mặc nhiên đứng nhìn, khăn lụa che kín dung mạo lại càng không biểu lộ ra chút cảm xúc nào.

Tứ đại trưởng lão cũng vừa lúc lần lượt xuất hiện. Thấy có người đến, lúc này thiếu niên kia mới có chút phản ứng, quét mắt âm thầm dò xét tứ đại trưởng lão một hồi, sau đó mới bình thản lên tiếng: "Hồng Vân sơn các người đón tiếp khách nhân cũng quá sức long trọng đi".

Bách nương nhướng mày nhìn qua thân hình người này, đoán chừng là một thiếu niên còn rất trẻ, vậy mà đã có bản lĩnh toàn mạng tiến lên Hồng Vân sơn. Quả thực không thể xem thường, lời nói ra cũng tăng thêm vài phần tán thưởng: "Từ khi chúng ta khai sơn đến nay thì ngươi là ngoại nhân đầu tiên có đủ bản lãnh đặt chân lên Hồng Vân sơn. Nếu không đón tiếp ngươi chu đáo thì thật không phải".

"Vậy ra nhiều năm qua các ngươi vẫn làm tốt việc của mình nhỉ. Nhưng hôm nay ta tới đây, các ngươi hẳn biết rõ lý do chứ?". Lời vừa nói ra, khí tức quanh thân cũng đột nhiên thay đổi, hàn quang trong mắt bắn ra tứ phía, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ đẩy người ta vào hầm băng vạn năm, toàn thân huyết nhục đông cứng.

Đừng nói tới những người khác, đến cả tứ đại trưởng lão cũng bị loại khí tức này làm cho giật mình, bất quá cũng không thể mất mặt tới mức biểu lộ cả ra ngoài. Dung Hoa nhếch môi, không nhanh không chậm nói: "Thuộc hạ của ngươi đúng là đang ở chỗ chúng ta, đêm ấy cũng là ta đem hắn tới đây".

Giọng điệu Tử Chiêu đột ngột rét lạnh tới cực điểm: "Lý do?".

Toàn bộ người nghe được câu này không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhìn thiếu nhiên trẻ tuổi như vậy lại cả gan có lời lẽ bất kính, rõ ràng không coi ai ra gì. Nhưng Dung Hoa vẫn một mực kiên nhẫn trả lời: "Vì muốn gặp ngươi".

"Gặp ta? Chúng ta có chuyện gì cần nói sao? Ngươi cứ như vậy tới tìm ta, không thấy người thì thôi, sao có thể đả thương thuộc hạ của ta rồi đem đi? Giờ này Lang nhi nhà ta ra sao còn chưa biết, vậy mà các ngươi còn dám đứng đây vênh váo, tưởng chúng ta dễ bắt nạt sao? Mau mang trả Lang nhi lại đây". Tử Chiêu điên cuồng gào thét một hồi, bộ dạng cư nhiên là thập phần phẫn nộ. Người nào đó đang ngồi trên cây lại hết sức vui vẻ, còn thản nhiên lấy tay che miệng, thỏa mãn cười. Vài tên thị vệ đuổi theo, đứng dưới gốc cây nhìn lên không khỏi đen mặt, buông lời bàn tán:

"Ngươi nhìn xem hắn có phải đang hả hê không? Sao ta nhìn bộ dạng đôi chủ tớ này thấy có chút kỳ quái, không thích hợp cho lắm".

"Theo ta thấy thì nhất định tên kia rất khó hầu hạ mới khiến cho thuộc hạ của hắn sinh oán hận, thấy chủ tử gặp chuyện còn vui vẻ như vậy".

Đám người đang mải suy đoán, thì thanh âm cảnh cáo từ trên cây rót xuống: "Này, ta nghe thấy hết đấy",trời nhập nhoạng nửa sáng nửa tối, gương mặt dữ tợn lại xuất hiện, đi kèm với hai tròng mắt trợn lên hăm dọa, không khỏi khiến người ta rùng mình kinh hãi.

Hồng Lang nhân cơ hội Tử Chiêu lên tiếng đòi người, liền thẳng tắp đứng dậy, vươn mình về phía trước, một cánh tay ra sức vẫy qua vẫy lại: "Tỷ tỷ, Lang nhi ở bên này". Nói rồi, thân ảnh nhanh chóng chạy lại, lao vào giữa vòng vây.

Tử Chiêu đưa tay đón lấy người vào trong lòng, chăm chú xem xét từ đầu tới chân Hồng Lang một lượt, xác định nàng ta thật sự không có chuyện gì thì mới thở ra một hơi: "Xem ra vẫn bình an vô sự".

Tròng mắt sáng như sao đêm lại lưu chuyển, sâu xa nhìn tất thảy mọi người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người bốn vị trưởng lão, lần này thanh âm mang theo một cỗ uy lực lại cất lên: "Đặt chân lên đất của ta, phá nhà của ta, còn động thủ với người của ta. Lấy oán báo ơn, thử hỏi đạo lý của các ngươi là như vậy sao?".

Nghe được lời chất vấn, người nào đó không khỏi cảm thấy chột dạ. Hồng Lang ngước nhìn thần sắc Tử Chiêu thì cũng bị dọa cho hoảng sợ một phen, xem ra lần này tỷ tỷ thực sự giận rồi. Bàn tay vô thức nắm chặt góc áo của Tử Chiêu, khiến cho nàng nhìn xuống lại tưởng Hồng Lang mấy ngày qua đã chịu không ít ủy khuất. Nhãn thần càng tràn ra tia phẫn nộ, từng lời như rít qua kẽ răng: "Dù gì cũng chỉ là một hài tử, các chủ Hồng Bảo các cho phép các ngươi đối nhân xử thế như vậy?".

Tử Chiêu cư nhiên tức giận trước hành động của mấy người này, đẩy một phần nội lực qua lời nói khiến cho đa phần hồng y nhân đứng không vững. Có điều lại không mảy may ảnh hưởng được tới bốn vị trưởng lão kia.

Bách nương từ đầu tới cuối vẫn yên lặng quan sát một màn vừa rồi, ban nãy cũng rõ ràng nghe được Hồng Lang phun ra một tiếng tỷ tỷ thì trầm giọng dò xét: "Ngươi là nữ nhân".

"Ta có là nữ nhân thì có liên quan gì tới Bách nương ngươi? Lúc này chẳng phải là các ngươi nên tạ tội với ta sao?".

Tùng Giảo Minh nãy giờ nín nhịn, cuối cùng cũng phải hùng hổ chen vào: "Chúng ta đâu có làm gì mà phải tạ tội với ngươi. Cuồng ngôn".

"Lão quái dị, ngươi mới là cuồng ngôn. Ngươi xem các ngươi tới chỗ ta bắt người có coi được không? Ta đã làm gì động tới các ngươi chứ?". Tử Chiêu thẳng tay chỉ vào Tùng Giảo Minh, lớn tiếng chất vấn.

"Ngươi hỏi lại thuộc hạ của ngươi, chính hắn nguyện ý đi theo chúng ta".

"Càng nói càng sai, Lang nhi đã nguyện ý sao các ngươi còn đả thương người, lại còn phá nhà của ta. Càn quấy".

Lão Tùng tức trợn mắt, không để ý cách xưng hộ qua lời của Tử Chiêu có điểm quen thuộc, ra sức quát: "Chính hắn tự mình làm ra mấy chuyện đó, chúng ta không hề động tới một cọng lông của hắn".

Hai người cứ như vậy cãi qua cãi lại, Hồng Lang tuy rằng chột dạ nhưng cũng không dám nhận tội, bày ra bộ dạng hết sức ủy khuất, lí nhí nói: "Tỷ tỷ, là bọn họ tới tìm Lang nhi, muốn đưa Lang nhi đi. Muội tự biết không đánh lại, cũng không biết làm thế nào. Là bọn họ ép Lang nhi làm vậy, Lang nhi thật tình không cố ý".

Nhìn bộ dạng của Hồng Lang, Tử Chiêu không khỏi đen mặt, rõ ràng nha đầu này đang diễn kịch, từ khi nào lại dễ bảo như vậy chứ. Bất quá, từ đầu tới cuối nàng cũng đâu có coi ai ra gì, còn lớn tiếng như vậy, giờ khắc này muốn rút lui cũng không được.

Lời nói lại càng thêm khí thế, nhất quyết không chịu nhượng bộ: "Các ngươi nghe rõ rồi chứ, hài tử không biết nói dối a".

Tùng Giảo Minh cứng họng, tức tới mức muốn hộc máu: "Tên tiểu tử kia rõ ràng là đang nói dối trắng trợn, cái gì mà trẻ con không nói dối chứ".

Ám khí từ trong tay áo cũng đột ngột xuất ra, phóng thẳng về phía Tử Chiêu. Đám người vận hồng y vây xung quanh thấy một trong tứ đại trưởng lão đã động thủ thì cũng nhất loạt xông lên.

Tử Chiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, không những không né tránh mà còn đưa tay thu toàn bộ số ám khí vốn không thể nhìn ra kia. Thậm chí còn cười thành tiếng, ném trả lại số ám khí này cho Tùng Giảo Minh: "Lão quái dị, mấy đồ này ta chơi đến phát chán rồi. Lão không còn thứ gì mới mẻ hơn sao?".

Tử Chiêu cứ như vậy đứng an vị giữa vòng vây, đám hồng y nhân kia thì đã có Hồng Lang lo liệu.

Đúng lúc này, Dung Hoa lại bất chợt lên tiếng: "Khi nãy ngươi vừa gọi lão ta là gì?".

Tử Chiêu chuyển ánh mắt nhìn Dung Hoa, khóe miệng lộ ra một đường cong nhỏ: "Là lão quái dị, không phải trước đây ta vẫn gọi lão như vậy sao? Có gì lạ chứ?".

Nàng thản nhiên nói ra một câu như vậy, khiến không ít người biến sắc. Cao Lỗ giật mình, lập tức ra hiệu cho hồng y nhân ngừng tay, cả đám người đứng dẹp sang hai bên, mở lối cho vị trưởng lão này đi xuống, đứng trước mặt Tử Chiêu.

Chất giọng âm trầm, mang theo một cỗ uy lực vang lên: "Rốt cuộc ngươi là kẻ nào?".

Tử Chiêu nhìn Cao Lỗ, đưa tay lấy từ trong lòng ra một khối huyền thiết. Cao Lỗ nhận lấy, cầm khối huyền thiết trong tay lại không ngừng chấn động. Vật này bên trên chỉ khắc đúng một chữ Hồng, nhiều năm trước chính tay ông ta đúc từ khối thiên thạch kia mà ra.

Thảng thốt nhìn người trước mặt đưa tay tháo bỏ khăn che mặt xuống, để lộ ra dung nhan tuyệt sắc, khí chất thanh lãnh nhưng thập phần tôn quý lộng lẫy. Người nào nhìn qua dung mạo này cũng đều vô thức hít vào một ngụm khí.

Qua biết bao nhiêu năm bặt vô âm tín, cuối cùng người cũng lại xuất hiện trước mắt ông, đáy lòng Cao Lỗ không rõ là tư vị gì, ông nâng cao khối huyền thiết trong tay, dõng dạc nói ra từng câu từng chữ, vang vọng khắp chốn thâm sơn cùng cốc: "Các chủ Hồng Bảo kiếm các chỉ lấy duy nhất một chữ Hồng làm hiệu. Cao Lỗ cuối cùng lại có thể nhìn thấy ngươi". Nói rồi, thân mình lập tức gập xuống hành đại lễ, kéo theo tất thảy chúng nhân.

Tử Chiêu dõi mắt nhìn toàn bộ người đang hành lễ xung quanh. Bầu trời xuất hiện vài tia nắng, xuyên qua kẽ lá mà rơi xuống trên vai, hồng y tỏa sáng rực rỡ tạo lên khung cảnh vô cùng tráng lệ.

Nàng dang tay đỡ lấy người trước mặt, bình thản nói một câu: "Cao Lỗ, đã lâu không gặp, ta đã trở về rồi".

Khóe mắt Cao Lỗ không biết từ lúc nào đã ươn ướt, nắm chặt lấy cánh tay Tử Chiêu, liên tục gật đầu: "Các chủ, ngươi bình an trở lại là tốt rồi, thật sự tốt quá rồi. Nào, chúng ta vào trong nói chuyện, sao lại đứng ngoài này".

Đoàn người nhanh chóng rời vào trong đại sảnh, dẫn đầu là Tử Chiêu cùng Cao Lỗ. Vừa vào tới nơi, Bách nương lập tức cho thuộc hạ lui hết ra ngoài, bên trong chỉ còn lại bốn vị trưởng lão cùng hai người Tử Chiêu và Hồng Lang.

Nàng ta lập tức nhào tới, ôm lấy Tử Chiêu xoay qua xoay lại: "Nha đầu, suốt thời gian qua ngươi đi đâu. Chúng ta đích thân tới Bạch thành cũng không thể tìm được ngươi. Nhìn mọi thứ bị thiêu rụi cũng biết là lành ít dữ nhiều. Ngươi có biết chúng ta còn lập cả bài vị đặt ở từ đường rồi hay không?".

Tử Chiêu bị xoay tới chóng cả mặt, nhìn Bách nương hoa phục diễm lệ, mặt nạ vàng ròng đã tháo xuống từ bao giờ, gương mặt được trang điểm kỹ càng mà lúc này lại nước mắt vòng quanh, nàng cũng không tránh được có chút đau lòng: "Được rồi, là Chiêu nhi không tốt. Ngươi xem bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì chứ".

Còn đang mải an ủi Bách nương, Tử Chiêu lại bất ngờ bị Tùng Giảo Minh vồ lấy, thanh âm như thể không tin vào mắt mình đập thẳng vào tai: "Ngươi chẳng phải đã chết rồi sao? Ta nghe nói âm hồn bất tán vẫn nán lại dương gian qua ba năm sẽ trở thành quỷ dữ. Ngươi liệu không phải quỷ chứ?".

"Cái đầu lão mới là quỷ. Qua ba năm lão vẫn không đổi tính đổi nết, không nói được lời nào tốt đẹp cả".

Dung Hoa cùng Cao Lỗ cũng vui vẻ, trong lòng thầm nhủ Tử Chiêu trở về như vậy là tốt rồi.

Không khí đoàn tụ ấm áp lan ra khắp đại sảnh, ai nấy cũng vây quanh Tử Chiêu, chỉ có một người từ đầu tới cuối vẫn chết lặng, đứng nguyên trong góc.

Tử Chiêu cũng phát hiện ra có điểm bất thường thì mới đánh mắt nhìn qua, thấy người trong góc không ai khác lại chính là Tú nương. Nàng ta cũng giống như Bách nương, một thân xiêm y đỏ rực rỡ hết sức diễm lệ. Có điều lớp dịch dung bên ngoài lại không che nổi nét kinh hoảng hiện rõ trên gương mặt. Nàng ta chăm chú nhìn Tử Chiêu, khóe mắt còn vương lệ, bạc môi khẽ run lên bần bật. Tử Chiêu còn nghĩ mình nhìn nhầm, người này đã dịch dung, thân phận thế nào còn chưa rõ, sao có thể dùng ánh mắt thê lương, khẩn thiết mà nhìn nàng như vậy được?

Tú nương nặng nề cất từng nước, run rẩy tiến lại gần Tử Chiêu, thanh âm vang lên cũng hết sức mong manh nhỏ nhẹ, như thể sợ nếu nàng thở mạnh hơn một chút thì cảnh tượng trước mắt sẽ theo đó mà tan biến: "Ngươi là Chiêu nhi, thật sự là Chiêu nhi phải không".

Bàn tay vội bám lên vai Tử Chiêu, thậm chí còn gấp gáp sờ soạng khắp gương mặt nàng. Tử Chiêu trước nay vốn không thích để người khác động chạm nhưng lần này lại không sinh ra chút ác cảm nào mà chỉ tròn mắt đứng nhìn. Tú nương kiểm tra một hồi, xác thực chuyện trước mắt không phải là nằm mơ, cuối cùng khụy gối xuống bên cạnh Tử Chiêu khóc không thành tiếng: "Ngươi... thật là Chiêu nhi. Ngươi thật sự còn sống,... thật sự còn sống".

Tử Chiêu nhìn biểu hiện đau lòng của nàng ta mà trong lòng cũng có chút dao động, lờ mờ đoán được chuyện gì đó, cuối cùng cũng đỡ lấy Tú nương, cẩn thận gỡ từng lớp dịch dung trên mặt nàng ta xuống. Trái tim không biết làm sao lại nảy lên liên hồi.

Dung mạo vốn được che đậy bao nhiên năm qua dần hiện ra trước mắt, Tử Chiêu ban đầu là sững sờ, không dám tin nhưng rồi sống mũi lập tức cay xè, hốc mắt đỏ hồng trào ra hai hàng lệ. Đưa tay ôm lấy người kia vào trong lòng, cảnh vật cũng theo đó mà nhòa đi trong nước mắt của nàng: "Tiểu Nhan tỷ,... là tỷ,... tỷ còn sống".

Đưa tay đỡ lấy gương mặt quá đỗi quen thuộc, Tử Chiêu càng thương cảm, nhớ lại một đêm vào ba năm trước, toàn bộ Mục gia bị tàn sát không còn một người mà gào khóc càng lúc càng thêm thảm thiết, tới mức Tiểu Nhan đang xúc động là vậy cũng phải vỗ lưng, dỗ dành nàng.

Đằng đẵng ba năm. Suốt ba năm trời, Tử Chiêu không rơi lấy một giọt nước mắt nào. Vậy mà giờ khắc này, gặp lại được những người quen thuộc đã gắn bó bên nhau một thời gian dài, gặp lại người cùng nàng sống sót qua một đêm ở Mục gia. Như thể những giọt nước mắt của ba năm qua đều chờ tới ngày này mà lăn xuống.

Khóc tới mệt, cuối cùng Tử Chiêu sụi lơ một chỗ, tay vẫn ôm chặt lấy Tiểu Nhan không chịu buông. Bách nương thấy vậy thì không khỏi lắc đầu, trực tiếp đỡ hai người lên, nhẹ giọng nói: "Được rồi, có chuyện gì từ từ nói. Chúng ta còn quá nhiều chuyện không biết được rõ ràng, hôm nay ngươi mà không nói cho bằng hết thì chúng ta nhất định không để ngươi yên đâu".

Một đoàn sáu người đều vui vẻ, tiến vào bên trong hậu viện. Hàn huyên tới tận tối mịt, cuối cùng Tử Chiêu cũng nắm được tình hình. Thì ra, trong cái đêm ấy ở Mục gia, sau khi đem giấu Tử Chiêu vào chỗ kín đáo, Tiểu Nhan chạy đi tìm chi viện, lúc tìm được Mục lão gia thì liền chỉ cho ông chỗ của Tử Chiêu, sau đó xoay người đuổi theo phu nhân nhưng trên đường lại chạm trán với quân địch. Nàng tuy võ công cao cường, đánh giết được bọn chúng nhưng cũng bị trọng thương, bất tỉnh nằm trên sườn núi. Lúc Dữ Ngọc đem một mồi lửa đốt cháy toàn bộ Mục gia thì lửa lại không cháy tới nơi này. Nàng nằm đó qua hai ngày, những tưởng đã không cầm cự được thì lại may mắn gặp được tứ đại trưởng lão. Họ hay tin lần này Tử Chiêu cũng quay về Bạch thành, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, cấp tốc phi ngựa tới nhưng cũng đã muộn. Có điều, không tìm được tung tích của Tử Chiêu nhưng lại cứu được Tiểu Nhan. Lúc bắt gặp nàng nằm trên sườn núi thì hơi thở chỉ mỏng manh như sắp đứt, toàn thân vết thương chồng chất, qua mấy ngày không được chữa trị càng trở nên nghiêm trọng, khó khăn lắm mới giữ được nửa cái mạng. Trong lúc hôn mê bất tỉnh còn không ngừng gào thét, đủ hiểu được đêm đó đã xảy ra những chuyện kinh hoàng tới mức nào.

Cho tới khi sức khỏe dần khá lên một chút, Tiểu Nhan mới được đưa về Hồng Vân sơn, nàng mất gần một năm ở đây để hồi phục hoàn toàn.

Luận xuất thân của Tiểu Nhan thì phải kể đến Bích Mục lâu, bất quá Mục Từ còn đang ở trong cung, trên danh nghĩa vẫn là làm việc cho Thái tử. Tiểu Nhan tuy là người của Bích Mục lâu đưa tới nhưng kể từ lúc đi theo Tử Chiêu, suốt một thời gian dài, ngày ngày đều ở chung một chỗ thành ra cũng hiểu được Tử Chiêu là người như thế nào, lâu dần trong tâm cũng chỉ coi một mình nàng là chủ tử. Vì vậy mà không nguyện ý quay lại Bích Mục lâu.

Sau này, vì muốn mở rộng thêm thế lực của Hồng Vân sơn nên Tiểu Nhan quyết định đứng ra lập nên Tú Lệ phường, nơi này cũng là dựa theo chủ ý của Tử Chiêu khi trước, hoặc nói đúng hơn thì Tiểu Nhan coi đó chính là di nguyện của nàng. Bất quá vì đây vốn là chủ ý của Tử Chiêu nên ngay từ đầu cũng không có người dẫn dắt, tuy là làm ăn có vượt xa các thanh lâu khác nhưng lại chưa thật sự hùng mạnh được như mong đợi.

Lần này Tử Chiêu trở lại, có thể từ từ từng bước cải thiện cũng được, nhưng trước mắt còn phải dẹp yên những kẻ đối đầu với Tú Lệ phường. Bọn chúng dám thuê sát thủ tới giết người nhưng chuyện còn chưa thành, nhất định sẽ không buông tay.