Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 36: Huyết tẩy Mục gia




Lúc này Tử Chiêu đang ngồi xếp bằng trong phòng, trước mặt là một phong thư mà nàng vừa mới đọc xong. Sắc mặt âm trầm, nhìn qua có điểm phiền não, phóng mắt nhìn ra khoảng sân bên ngoài cửa phòng mở toang đã thấy thân ảnh nam nhân cao lớn từng bước đi tới.

Nàng không được tự nhiên đáp một tiếng: "Sư phụ", rồi cũng không nói thêm gì nữa. Dữ Ngọc tiến vào, chỉ liếc qua lá thư kia một cái rồi tiến thẳng tới giá sách trong phòng lấy ra một quyển sách, xoay người ngả lưng nằm xuống ngay bên cạnh nàng.

Tử Chiêu hình như cũng không còn lạ gì với thói quen này của hắn, trong đầu vẫn vương một mối suy tư, mặc kệ nam nhân kia đang thản nhiên ngả người trong phòng nàng.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, Tử Chiêu vẫn một dạng dõi mắt ra ngoài hiên, ánh mắt phủ sương, không biết là đang nhìn cái gì. Lát sau nàng hít lấy một hơi thật sâu, cuối cùng mở miệng, chầm chậm nói: "Vậy mà đã qua những ba năm rồi".

Lời vừa nói ra thu hú sự chú ý của nam nhân bên cạnh, hắn buông cuốn sách trong tay xuống, ánh mắt cũng hướng ra khoảng sân ngoài hiên. Nhìn hai người lúc này trầm lặng hồi tưởng lại chuyện cũ, một đêm cách đây ba năm, một đêm ác mộng tưởng như vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Ánh lửa sáng rực cả một vùng rộng lớn, tiếng kêu khóc lầm than như quỷ hồn vang lên không dứt.

Thời điểm đó, Tử Hàm theo tin mật thám, dẫn quân ngược lên ải Xích Vân đón đầu Thuần Vương thì ở vùng phương Nam, đạo quân như dã thú bất ngờ nổi lên, không biết vòng từ hướng nào đánh úp vào Bạch thành, đương nhiên Mục gia trở thành mục tiêu giết chóc đầu tiên. Trong ánh lửa ngợp trời, từng đoàn kỵ binh ập tới như cơn sóng dữ, tư binh Mục gia dù có tinh nhuệ đến đâu cũng không thể lấy ít mà địch lại hàng vạn binh mã như hổ vồ kia. Thị vệ trấn phủ, a hoàn thị nữ, kẻ hầu người hạ đều không thoát được một người.

Khi đó Tử Chiêu vừa mới trở về Mục gia đoàn tự cùng phụ mẫu chưa qua nổi một ngày. Kẻ địch tràn vào khắp nơi trong phủ, Tiểu Nhan kéo cả Tử Chiêu lẫn Hồng Lang lúc này còn chưa có tên gọi, lánh tạm trong một nhà kho cũ, căn dặn nàng trốn thật kỹ đợi nàng ta quay lại sau đó liền chạy ra ngoài.

Tử Chiêu dù có là người trấn định tới đâu thì khi gặp tình cảnh này cũng không khỏi sợ hãi, tinh thần căng thẳng ngồi thụp vào một góc. Bên tai nhét đầy những thanh âm gào thét tuyệt vọng như dã quỷ của đám tì nữ, tiếng la rống giận của đám thị vệ. Vài đạo bóng dáng chạy vụt qua, nghe ra được tiếng khóc lóc xin tha hình như là của Liên Vân tỷ tỷ phụ việc dưới nhà bếp.

Nhìn qua khe cửa khép hờ, chỉ thấy hài tử Tiểu Lượng, đứa con trai mới lên bảy của đại thúc trông coi chuồng ngựa đang bị túm tóc kéo lê trên mặt đất, mặt mày bị đánh tới biến dạng, hơi thở đứt quãng. Lúc cậu bé này mới sinh, Tử Chiêu còn bồng bế, trêu đùa không ít. Mà nay, hình hài nhỏ bé bị ném tung lên không trung rơi xuống đất nghe "bịch" một cái, không phát ra bất cứ một tiếng kêu khóc nào, nhưng bọn sài lang kia còn chưa hả dạ mà còn dùng đao xiên tới tấp vào thi hài cậu bé. Máu tươi chảy ra ướt đẫm cả một khoảng sân. Trái tim của Tử Chiêu cũng theo đó mà như bị bóp chặt, hai mắt đỏ ngầu, hít thở không thông, Hồng Lang ở trên cạnh gầm gừ như dã thú, tròng mắt cũng long lên sòng sọc.

Đám người kia ha hả cười rồi tiếp tục lùng sục về phía này, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra chỗ hai người Tử Chiêu đang trốn, ánh mắt hung ác lộ ra khoái ý: "Ra là vẫn còn vài cái đồ chơi, để ông mày tốn công tìm kiếm".

Một tên tóm lấy cổ Tử Chiêu mà nhấc lên, khiến nàng không thở được giãy giụa muốn vùng ra nhưng khí lực không đủ, mặt mày tím tái. Hồng Lang bên dưới gào lên một tiếng, lao vào cắn xé gã kia thì bị hắn hung hăng đạp một cái, cả thân mình bay ngược ra ngoài cửa.

Gã binh sĩ kia nhìn Tử Chiêu mặt mày tím tái, vui vẻ cười nói với đồng bọn: "Nhìn xem tiểu tiện nhân này da dẻ mịn màng, y phục khác hẳn đám tì nữ ngoài kia, thân phận chắc cũng không tầm thường".

Mấy tên lâu la đi theo hắn cũng không kìm được ánh mắt đói khát: "Mục gia có một thiên kim tiểu thư nhưng vẫn còn lưu lại Kinh thành, không biết lần này huynh đệ chúng ta được dùng qua món hàng nào đây?".

Cả đám người vui sướng cười lên mấy tiếng dâm loạn, mấy tên binh sĩ bước lên muốn động chạm một chút thân thể nàng.

Nhưng bọn chúng còn chưa bước thêm được bước nào thì đã hứng trọn một nhát đao trí mạng, thân mình đứt lìa đổ ập xuống, Tử Chiêu đang bị tóm chặt cũng bị rơi ngay xuống đất.

Người đến là phụ thân cùng thân vệ mà trước nay nàng vẫn gọi là Mộc đại ca. Tử Chiêu còn chưa kịp lấy lại nhịp thở thì đã bị bế thốc lên.

Mục Diệp Khang ôm chặt nữ nhi, lập tức xoay người, kéo theo cả Hồng Lăng vòng qua một con đường nhỏ hẹp dẫn ra sau núi. Phía này có cả mẫu thân cùng nhũ mẫu và một nhóm thân vệ còn sót lại đang đợi sẵn. Vừa thấy Tử Chiêu được đưa tới cũng lập tức chuẩn bị rời đi, có điều phụ thân lại không theo đoàn người mà ở lại: "Nàng đưa Chiêu nhi đi trước, kẻ địch sẽ sớm đánh tới bên này, ta lưu lại trước cản trở bọn chúng rồi sẽ đuổi theo sau".

Mục phu nhân nghe một câu này, người như chết lặng, hốc mắt trào lên lệ quang, trước khi bóng lưng của phu quân khuấn dạng nàng cố ghìm giọng nói theo một câu: "Chàng nhất định phải đuổi kịp. Thiếp và Chiêu nhi đều chờ chàng". Nói rồi nàng cắn chặt răng, lập tức ôm theo Tử Chiêu rời đi.

Nhìn tình thế trước mắt, Tử Chiêu không khỏi thất kinh, thật sự cảm nhận được có điều chẳng lành, quay đầu lại chỉ nhìn thấy ánh mắt phụ thân vẫn hướng về phía này, hiền từ cười với nàng một cái trấn an rồi phi thân biến mất trong màn đêm.

Nhóm người chạy trên đường núi chưa được bao xa thì từ trên sườn dốc vang lên một trận huyên náo cùng ánh lửa lập lòe, thân vệ đi trước dẫn đường phát hiện có truy binh, lập tức chuyển hướng đưa mọi người chạy vòng qua nhưng tình thế của bọn họ lúc này thập phần hung hiểm. Truy binh tứ phía bủa vây đã sớm đuổi tới chỗ này, nếu cứ như vậy mà chạy tiếp thì sớm muộn sẽ bị kẻ địch tóm gọn.

Mục phu nhân căng thẳng, sóng mắt lưu chuyển, cuối cùng rơi trên người Tử Chiêu. Nàng cắn môi hạ quyết tâm, cuối cùng cúi xuống nhìn sâu vào mắt của nữ nhi nói rõ ràng một câu: "Phải sống, bằng mọi giá phải sống". Sau đó không chần chừ mà đẩy ngã Tử Chiêu vào bụi rậm bên dưới, Hồng Lang thấy cảnh này thì cũng sợ hãi tung mình lao xuống theo.

Tử Chiêu mới ngã xuống còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai của mẫu thân, tiếp đó là thấy cảnh nhóm người đó chạy đi, vừa chạy vừa gây ra tiếng động để thu hút sự chú ý của nhóm truy binh gần đó.

Như có gì đó uất nghẹn nơi cổ họng khiến cho nàng muốn khóc cũng không được, vào lúc này mà mẫu thân lại gây sự chú ý hòng muốn nàng thoát thân, làm vậy chỉ có một con đường chết. Nàng nhất định không cho phép điều đó xảy ra, lảo đảo đứng dậy toan đuổi theo thì bắp chân lại bị ai đó tóm chặt, quay đầu nhìn thì thấy Hồng Lang đang dùng cả thân mình mà ghì nàng xuống.

Tử Chiêu rống giận, hốc mắt trong vô thức lăn ra hai hàng nóng hổi: "Bỏ tay ra. Đó là mẫu thân ta. Mau bỏ ra".

Hồng Lang nhất quyết không buông tay, khí lực không biết lấy được từ đâu mà còn ghì chặt được Tử Chiêu, gấp giọng nói: "Mẫu thân tỷ hy sinh chính mình mở ra cho tỷ một con đường sống. Tỷ không thể phụ lòng người được. Hơn nữa tỷ chạy ra ngoài đó cũng không thể giúp được gì".

Lời vừa dứt cũng đồng thời nghe thấy thanh âm đao kiếm va chạm phát ra từ hướng thân mẫu nàng vừa chạy đi. Đồng tử Tử Chiêu co rút, dùng sức bình sinh đạp Hồng Lang ra rồi chạy lên phía trước. Nàng đưa tay gạt đám cây bụi để len ra ngoài, khắp thân thể bị cành cây cứa rách cũng không cảm thấy một chút đau đớn nào, trong đầu chỉ gào thét gọi mẫu thân.

Nhưng vừa chạy được tới nơi, cả đám người đang hỗn chiến, cảnh tượng tiếp đó xảy ra khiến cho Tử Chiêu chết lặng, hô hấp như đình trệ.

Vài thân vệ còn trụ lại được ra sức che chắn, bảo vệ chủ tử nhưng kẻ địch đông áp đảo, thân vệ trong nháy mắt bị giết sạch. Thân thể của nhũ mẫu đang che chắn cho mẫu thân nàng hứng trọn một đao, máu tươi tứa ra không ngừng. Bọn chúng giết người xong thì ngừng tay, nụ cười hả hê dâm đãng không che dấu, tiến lên muốn bắt lấy mẫu thân nàng nhưng thời khắc này ai cũng tự ý thức được, một khi rơi vào tay chúng thì sẽ phải hứng chịu điều còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Mạch Tử Yên phu nhân một đời hướng về phu quân, ngửa mặt lên trời tiếc hận, cuối cùng rút chủy thủ bên hông cắm thẳng vào lồng ngực tự vẫn. Thân như cành liễu ngã xuống nền đất lạnh. Dưới ánh trăng, soi tỏ khuôn mặt thiếu phụ với ánh mắt vô hồn nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười mãn nguyện.

Kia chẳng phải mẫu thân nàng sao? Sao nàng lại tĩnh lặng đến vậy?

Vệt máu loang lổ trước ngực trong đêm tối lại thập phần nhức mắt.

Toàn thân run lên kịch liệt, cổ họng phát ra những thanh âm đứt quãng cuối cùng hóa thành tiếng thét dài, rúng động một mảng rừng đêm.

Tử Chiêu trừng mắt nhìn đám người kia, toàn thân toát ra cỗ sát khí nồng đậm khiến cho Hồng Lang ở phía sau cũng phải khiếp sợ lùi lại mấy bước.

Quanh thân tản ra hàn khí rét lạnh, bước từng bước về phía trước. Lần này không ai dám cản nàng lại, tưởng chừng như lúc này chỉ cần một ngọn gió thổi nhẹ qua cũng có thể làm bùng lên một ngọn lửa đang nhen nhóm, trực chờ thiêu cháy vạn vật thành tro bụi. Hồng Lang bất đắc dĩ đảo mắt khắp rừng rồi hú lên một tiếng như loài lang sói gọi bầy. Bất quá, lúc này thần trí Tử Chiêu đã không còn bình tĩnh mà để tâm đến chuyện này, tròng mắt vằn lên tia máu đáng sợ.

Đám binh lính cũng bị khí thế này làm cho giật mình, chỉ thấy thân ảnh tiểu cô nương một thân một mình chầm chậm bước tới. Tuy trong mắt có thể nhìn ra được sát khí nồng đậm đến cực điểm nhưng dẫu sao cũng chỉ là một con người nhỏ bé, có thể làm được trò trống gì.

Bọn chúng thấy vậy thì khoái trí cười thành tiếng, tên binh lính gần nàng nhất còn không che giấu sự khinh bỉ, giương mắt nhìn xem con nha đầu này tự đưa mình vào chỗ chết. Nhưng còn chưa hả hê được bao lâu, chỉ kịp thấy bóng dáng nhỏ bé linh động, tung mình vồ lên, đồng thời một tay rút ra chủy thủ bên hông, đâm thẳng vào yết hầu kẻ đó, máu tươi vọt ra bắn thẳng lên mặt nàng.

Ánh trăng tản ra thứ ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt đầy máu tươi tràn ra sát khí như quỷ hồn đòi mạng. Đám binh sĩ cả kinh, giật thót một hồi thì cũng định thần lại, một tên tuốt đao chém tới, Tử Chiêu lách mình tránh sang một bên nhưng nói sao thì cũng chỉ là thân thể tiểu cô nương có chút nhanh nhẹn không hơn, hứng trọn một đao xuống bả vai, đau thấu tâm can.

Một đao vừa chém qua lại tiếp một đao bổ xuống đầu, nhưng đúng thời khắc này, dị tượng không kẻ nào ngờ tới xảy ra. Tiếng xích sắt giật lên từng hồi như tiếng rít gào của âm binh dưới địa phủ, bầu không khí bỗng chốc như phải hứng chịu một cỗ áp lực đè nặng, cảm giác giết chóc bất ngờ ập tới, máu huyết trong người sôi sục như sắp bị hút kiệt.

Tử Chiêu bắt đầu thở gấp, ánh mắt như dại đi, không còn nhận biết được người lúc này có còn chút thần trí nào hay không, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị. Đám binh sĩ trong sân còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì chỉ nghe được tiếng xé gió, tiếng xích sắt kéo lê trên nền đất. Có thứ gì đó vừa được thả ra ngoài mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

Trong đêm, lưỡi rìu phản chiếu ánh trăng lóe lên một đường cong sắc lạnh. Thứ thần binh vừa được phóng thích phát ra âm thanh rít gào như có linh tính, điên cuồng vung lên chém giết tất thảy. Tử Chiêu lững thững đi về phía trước, máu tươi của kẻ vừa bị giết vẫn còn nóng hổi bắn lên người, nàng coi như không biết.

Chúng nhân kinh hãi chứng kiến một màn này, chiếc rìu quấn đầy xiềng xích, không có ai cầm lại cứ như vậy vung lên. Đứa trẻ kia bước tới đâu lưỡi rìu quét qua tới đó khiến cả đám người đều phải thủ thế tránh xa.

Tử Chiêu bước tới trước thi hài mẫu thân, cúi người ôm lấy nàng vào lòng, mong mỏi cảm nhận được một chút hơi ấm còn xót lại. Nhìn nàng lúc này đã không khác gì một cái xác không hồn, khóe môi mấp máy bắt đầu cất tiếng hát.

Lại là bài hát mà Hồng Tang dạy cho nàng.

Nhiều năm trước đây, bài hát này nàng hát như một đứa trẻ, vậy mà tới giờ khắc này, tiếng hát sao ai oán tới vậy!

Lưỡi rìu theo từng tiếng hát mà rung lên dữ dội, không ngừng càn quét, chém liên tiếp vào đám binh sĩ xung quanh. Bọn chúng khiếp sợ, chống đỡ không được thì chính là bị chém cho tới chết. Bất quá, có kẻ cũng kịp định thần lại, lờ mờ đoán được chuyện này xảy ra rất có thể liên quan tới đứa bé kia. Nếu quả đúng như vậy thì chỉ cần giết chết nó là mọi chuyện sẽ dừng lại. Vì vậy chúng mới tách ra, chia làm nhiều hướng, nhằm vào Tử Chiêu mà giết tới.

Nhưng một đêm này trôi qua lại không nhanh như vậy, giữa lúc cả đám người sắp phá được thế công của chiếc rìu tạo ra thì từ cánh rừng phía sau lại rúng lên một tràng tiếng hú của loài lang sói. Tiếp đó là hàng ngàn hàng vạn đôi mắt dữ tợn lóe lên trong đêm. Bầy sói trú ngụ trong rừng sâu không biết có phải là ngửi thấy mùi máu tanh mà kéo tới hay không. Chỉ biết bọn chúng cũng đã lao vào cắn xé đám binh lính. Cảnh tượng hỗn loạn giữa người vào sói nổ ra, xác người xác sói cứ như vậy mà chồng chéo lên nhau.

Hồng Lang từ giữa bầy sói chạy nhanh về phía Tử Chiêu, muốn kéo nàng thoát khỏi chỗ này, nhưng có lay thế nào nàng vẫn ngồi im bất động. Còn đang không biết phải làm sao thì theo bản năng lại cảm nhận được sát khí từ phía sau bổ tới. Nàng ta xoay người tránh thoát được một nhát này, ngước lên lại thấy chính là lưỡi rìu kia, nó không những chém giết người mà còn chém giết cả bầy sói.

Hồng Lang lúc này thập phần sợ hãi, kêu gào bên tai Tử Chiêu, gắng sức lay nàng tỉnh nhưng đều vô dụng. Lưỡi rìu kia lại xoay qua bổ về phía này một lần nữa, nhưng còn chưa kịp chém xuống thì đột nhiên dừng khựng lại.

Lần này kẻ xuất hiện không phải rìu, cũng không phải sói mà là một nam nhân huyền y từ đầu tới chân, ánh mắt âm trầm nhìn Tử Chiêu rồi khẽ nhíu mày. Chiếc rìu trong tay hắn rung lên dữ dội khiến cho nam nhân cảm thấy có chút phiền phức, tiện tay vung rìu lên cắm chặt xuống đất. Điều đáng nói là chiếu rìu cũng từ đó mà không thấy nhúc nhích lấy một phân.

Đám binh lính thấy được cảnh này thì nhẹ thở ra một hơi nhưng vẫn đang phải đối phó với bầy sói hung dữ nên cũng không kịp nói gì.

Vài tiếng thở phào ấy cư nhiên rơi vào tai Dữ Ngọc, hắn nhướn mày nhìn qua Hồng Lang đang ngồi thụp dưới đất: "Sói là do ngươi gọi?".

Nhận được cái gật đầu chậm chạp của hài tử, hắn cũng thong thả buông ra một câu: "Đuổi hết về đi".

Hồng Lang như vừa hoàn hồn, đứng dậy lao ra ngoài, chỉ chốc lát đã thấy bầy sói dần dần tản đi. Tiếng thở phào thật sự còn rõ ràng hơn khi nãy, một tên hình như là tướng lĩnh trong đám quân tiến lên định nói vài lời cảm tạ. Nhưng mới bước được hai bước thì đầu đã bị thứ gì đó cắt qua, bay thẳng lên không trung rồi rơi bịch xuống đất, phần thân mình còn chưa kịp ngã ra còn vọt lên một vòi máu tươi. Cảnh tượng đáng sợ tới tê tái ruột gan.

Chúng nhân lại một lần nữa khiếp đảm, nhưng Dữ Ngọc đã thực sự cảm thấy phiền chán, khóe môi hơi giật giật mấy cái, nhấc chân như hóa thành một đạo quỷ ảnh quét qua. Cả một đám người lại đồng loạt ngã xuống. Cho tới khi hắn chính thức dừng lại thì đã không còn cái đầu nào nằm nguyên được trên cổ rồi.

Cuối cùng trận hỗn chiến này cũng dừng lại, Dữ Ngọc lại đưa mắt nhìn người đang ôm chặt lấy thi hài kia, cả người gần như không còn một tia sinh khí. Trong đầu có chút đắn đo không biết có nên nói chuyện này cho nàng biết hay không. Cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm, giờ phút này có giấu diếm thì cũng không còn ích gì.

Nhẹ bước tới bên cạnh Tử Chiêu, Dữ Ngọc từ tốn mở miệng: "Đứng dậy, chỗ của nàng là bên cạnh phụ thân ngươi". Nói rồi hắn đưa tay, giúp Tử Chiêu đỡ lấy thi thể Mạch Tử Yên trở lại Mục phủ, Tử Chiêu yên lặng, vô thức bước theo như người mộng du.

Nàng thẳng lưng đứng trên triền dốc nhìn xuống toàn bộ Mục phủ lúc này chỉ còn là một đống đổ nát, nơi nào cũng toàn là máu, ánh lửa lập lòe, khắp nơi thi thể ngổn ngang, trong đó có toàn bộ đám binh lính đã bị nam nhân huyền y kia giết chóc không còn một mống.

Dữ Ngọc ôm thi thể tiến tới khoảng sân trước từ đường Mục gia, nhẹ nhàng đặt nàng cạnh một thi thể khác mang đầy thương tích, nhìn qua cũng đủ hiểu người này vừa trải qua một trận tử chiến khốc liệt tới nhường nào.

Người đó không ai khác chính là phụ thân nàng – Mục Diệp Khang. Một người là nam nhân uy phong ngạo nghễ một đời, một người là tuyệt sắc giai nhân như đóa hoa nở rộ mãi chẳng phai tàn. Sớm tối kề vai chung gối, cho đến lúc hơi tàn lực kiệt vẫn trọn tình trọn nghĩa phu thê.

Nhưng đây không phải cảnh tượng hoàn mĩ mà Tử Chiêu vẫn luôn tưởng tượng ra.

Nàng bất động thanh sắc, bước đi rệu rạo như cô hồn, ngả lưng nằm xuống giữa hai thi thể. Chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được rằng hai người họ có tồn tại.

Mí mắt nặng trĩu dần khép lại, hai hàng huyết lệ nóng bỏng lăn dài, thấm xuống nền đất lạnh thấu tâm can.