Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 28: Dữ Tụ lâu




Yến Lân thấy không tốt liền rót một chén nước đưa tới trước mặt nàng, một tay vỗ nhẹ sau lưng: “Xem muội còn ra cái thể thống gì”.

Tiểu nhị đứng một bên cũng tưởng nàng bị nghẹn thì coi như không thấy, lặng lẽ cúi đầu thối lui ra ngoài. Còn chưa bước được một chân ra đến cửa đã bị Tử Chiêu gọi giật lại, hắn hoảng hốt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi: “Có tiểu nhân, không biết đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị tiểu thư chỗ nào? Tiểu nhân lập tức mang đi bảo nhà bếp làm lại”.

Tử Chiêu tay cầm chén nước mà Yến Lân đưa tới nhưng không uống, vừa nói vừa nhai nốt chỗ thịt gà nướng mật ong trong miệng, hai mắt sáng rực: “Không phải, ta chỉ muốn hỏi mấy món ăn này là ai làm”.

“Bẩm tiểu thư, đương nhiên là đầu bếp của tửu lâu làm”.

“Những món này đều là chiêu bài chỗ các ngươi?”.

“Dạ, đồ trên bàn này tửu lâu cũng mới buôn bán gần hai năm nay thôi ạ”.

Nghe được tiểu nhị trả lời, Tử Chiêu khẽ nghiêng đầu, nhìn lại một bàn đồ ăn trước mắt. Quá nửa các món này nàng đều biết, đều là cách thức nấu ăn ở hiện đại, không thể nhầm lẫn được.

Nàng đưa mắt nhìn tiểu nhị, vui vẻ nói: “Tiểu ca không cần hốt hoảng, ta chỉ là hâm mộ trù nghệ của vị đầu bếp này. Lại có vài vấn đề muốn hỏi, không biết có thể mạn phép xin gặp mặt được hay không?”.

Tâm can bị treo đến nửa ngày của tiểu nhị thoáng thả lỏng, vừa mới thở ra một hơi thì lại lập tức bị kéo căng lên. Hắn chỉ sợ mục đích của Tử Chiêu là muốn có được bí quyết nấu ăn của bọn họ, vì vậy có chút khó xử lên tiếng: “Dưới bếp quả thật rất bận rộn, cả người cũng ám mùi dầu mỡ. Hơn nữa tửu lâu từ trên xuống dưới cũng đều là người trong nhà với nhau, chỉ e có chút bất tiện. Mong tiểu thư bỏ qua cho”.

Tử Chiêu hơi ngẩn người, hiểu được ý tứ của tiểu nhị thì cười rộ lên: “Vị tiểu ca này, ta không có ý can thiệp vào chuyện làm ăn buôn bán của các ngươi. Chỉ là hương vị có chút quen thuộc làm ta thấy nhớ nhà nên muốn hỏi xem, biết đâu lại là đồng hương chứ ta nào có cái ý kia. Ngươi nghĩ nhiều rồi”.

Tiểu nhị nghe xong thì khẽ đưa mắt nhìn Tử Chiêu, thấy nàng tuy nhỏ tuổi nhưng lại đối đáp khéo léo thì trong lòng vẫn có chút cảnh giác, nhanh nhẹn đáp: “Vậy xin tiểu thư chờ cho một lát để tiểu nhân đi báo lại với chưởng quầy”.

“Được, tiểu ca thong thả” – Tử Chiêu cũng cười, gật đầu đáp một tiếng.

Yến Lân ngồi đối diện nàng, nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng. Tiểu nhị vừa rời đi, hắn liền mở miệng: “Đồ trên bàn cũng không phải đặc sản phía nam, hương vị lại càng không giống. Rốt cuộc muội đang muốn thăm dò chuyện gì?”.

“Muội đâu có nói đồ ăn này giống đồ ăn ở Bạch thành”. Tử Chiêu vừa nói, vừa gắp từng đũa thức ăn bỏ vào miệng, còn vui vẻ gắp một miếng thịt bò vào bát Yến Lân: “Huynh mau ăn thử, tay nghề quả thật không tồi nha”.

Yến Lân tuy khó hiểu nhưng cũng không nói thêm gì, nhìn miếng thịt bò vừa rơi vào bát, bên trong vẫn còn đỏ nhưng lại bốc hơi nóng hổi, mùi thơm kích thích vị giác. Yến Lân nhíu mày: “Đồ như vậy là muội cũng ăn, không thấy là còn chưa chín sao?”.

“Chưa chín không có nghĩa là không thể ăn, đây mới chính là mỹ vị nha”. Nói rồi nàng tự mình gắp lấy miếng thịt kề bên miệng Yến Lân, hắn cũng không từ chối.

Vừa cắn một miếng, hương vị lập tức tràn ngập trong khoang miệng khiến Yến Lân cũng có chút ngỡ ngàng. Miếng thịt dai mềm, thơm mà không bị mất đi vị ngọt tự nhiên, thấm đẫm nước sốt béo ngậy, cay nồng. Đây là lần đầu tiên hắn được nếm qua món thịt như vậy, không khỏi nghi hoặc nhìn Tử Chiêu.

Nàng chỉ cười, lấy từng món đưa lên miệng hắn, tất cả đều là lần đầu Yến Lân dùng qua, đến cả ngự thiện hằng ngày hắn vẫn ăn cũng có điểm không bằng.

“Chẳng trách hai năm gần đây Dữ Tụ lâu đột nhiên nổi tiếng, trước đó lại không như vậy, cũng chỉ là tửu lâu buôn bán bình thường”.

“Huynh nói hai năm gần đây mới làm ăn lớn như vậy?”.

“Phải, trước đó muội ở trong cung nên có thể không biết. Từ một tửu lâu bình thường nay đã trở thành tửu lâu đệ nhất Kinh thành, những kẻ có máu mặt lui tới đây cũng không ít”.

Tử Chiêu một bên chăm chú lắng nghe nhưng nhất quyết không buông tha bàn đồ ăn nhìn cũng đủ ngứa ngáy chân tay trước mặt.

“Lợi hại đến vậy, nói không chừng cũng không chỉ có đồ ngon đi”.

Yến Lân nhếch miệng tán thưởng: “Thông minh, nơi này quả thật không đơn giản. Chỉ là…”.

Thấy Yến Lân đang nói nửa chừng thì dừng lại, Tử Chiêu lại càng tò mò: “Chỉ là cái gì?”.

“Không tra ra được kẻ đứng phía sau là ai”.

“Thần bí như vậy sao? Đúng là vẫn nên chú ý một chút”. Trầm ngâm một lúc nàng lại nhìn Yến Lân, bộ dạng nhăn nhở cười nói: “Huynh biết vì sao Mục gia tuy đã dùng Bích Mục lâu làm bình phong thực chất là hoạt đông thu thập thông tin tình báo nhưng vẫn chưa triệt để không?”.

Yến Lân cũng nâng lên ánh mắt sắc bén, chăm chú nhìn nàng, nhưng vẫn chỉ thấy một bộ dạng cười cợt. Tử Chiêu vừa gặm một miếng sườn sốt tiêu đen vừa nói: “Chính là không chịu kinh doanh tửu lâu. Nơi nào hội tụ đủ mọi loại người, thiện có, ác có, thương nhân có, thư sinh đọc sách có, nhân sĩ giang hồ có, quan to quan nhỏ cũng có, … Chính là tửu lâu. Mà đến làm gì? Chính là để nói chuyện nha. Chuyện gì cũng có thể nghe ra được… Nếu biết cách khơi nó lên”.

“Chiêu nhi, từ lâu ta vẫn muốn hỏi, muội học được những điều này ở đâu vậy?”.

“Chẳng phải nói muội thông minh sao. Mấy chuyện đó đâu cần phải học”.

Hai người dùng bữa xong xuôi, tiểu nhị nhanh chóng dọn lên một bàn trà.Chốc lát sau thị vệ ngoài cửa báo có chưởng quầy xin cầu kiến, Yến Lân gật đầu để người này tiến vào.

Kim chưởng quầy vừa nhìn thấy người trong phòng thì đã bị hàn khí trên người Yến Lân bức cho rùng mình một cái. Nhưng ông ta đã cai quản tửu lâu này bao nhiêu năm nay, có loại người nào mà chưa từng nhìn qua, tiến đến không nhanh không chậm nói: “Tại hạ họ Kim, là chưởng quầy của Dữ Tụ lâu. Mới nghe tiểu nhị nói qua, không biết nhị vị muốn gặp trù nương chỗ chúng tôi có việc gì?”.

Tử Chiêu nhìn người này một lượt, lời lẽ cùng hành động đúng mực, đứng trước kẻ quyền thế vẫn một dạng thẳng thắn, không a dua siểm nịnh khiến nàng cũng có chút bái phục, nhanh miệng đáp: “Thật ngại quá, tiểu nữ họ Mục, đã làm phiền Kim thúc. Chuyện là như vậy, một bàn đồ ăn khi nãy đối với tiểu nữ có chút quen thuộc, không biết vị đầu bếp làm ra các món đó có phải người quen hay không nên rất muốn gặp thử một lần chứ không có ý gì cả. Không biết ý Kim thúc thế nào?”.

Kim chưởng quầy ban đầu còn tập trung vào Yến Lân nhưng lại nghe đứa nhỏ bên cạnh hắn mở lời thì thấy có chút kỳ quái. Vừa nghe nàng tự nhận họ Mục thì ánh mắt chợt lóe, bất động thanh sắc đánh giá nàng một hồi rồi bất chợt cười nói: “Nguyên lai là như vậy. Chuyện này cũng không có gì khó khăn, xin nhị vị chờ cho một lát, ta sẽ dẫn trù nương tới”.

Nói rồi ông ta lui ra ngoài, Tử Chiêu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào, yên lặng chờ đợi.

Chưa tới một khắc, ông ta quay lại, còn dẫn theo một vị đại nương tiến vào. Tử Chiêu nhìn từ trên xuống dưới cũng không thấy người này có điểm gì đặc biệt, gương mặt hiền lành chất phác, tuy đã có tuổi nhưng mắt sáng, bước đi rất linh động, nhìn qua cũng biết là người nhanh nhẹn.

Kim chưởng quầy hướng Tử Chiêu giới thiệu: “Người này chính là trù nương chỗ chúng tôi, thường gọi một tiếng Vân nương. Bàn đồ ăn khi nãy cũng là do một tay Vân nương làm”.

Tử Chiêu nghe vậy, giữ nguyên bộ dáng tươi cười, vui vẻ hỏi han: “Ra là Vân nương, tiểu nữ họ Mục, tên là Tử Chiêu. Hôm nay phiền Vân nương tới đây là có chút chuyện hiếu kỳ”.

Người được gọi Vân nương kia nghe được Tử Chiêu nói thì ánh mắt khẽ chuyển, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Mục tiểu thư không cần khách sáo. Có chuyện gì xin tiểu thư cứ nói”.

Nhìn phong thái của Vân nương, Tử Chiêu cảm giác thập phần quen thuộc nhưng lại không nói được đã gặp qua ở đâu.

“Không biết Vân nương là người từ nơi khác tới hay là người ở Kinh thành”.

“Tiểu nhân là người Kim gia, từ nhỏ là lớn lên ở Kinh thành”.

“Kim gia? Vậy Dữ Tụ lâu là sản nghiệp của Kim gia sao?”.

Kim chưởng quầy một bên gật đầu đáp: “Cũng có thể nói như vậy, Kim gia chúng ta trước đây chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, sau này mới mở ra nơi này. Toàn bộ Dữ Tụ lâu từ trên xuống dưới, đến cả đầu bếp, tiểu nhị hay người dắt ngựa cũng đều là người Kim gia”.

Kim chưởng quầy vừa nói tới đây thì Yến Lân đột nhiên lên tiếng: “Bất quá lâu chủ lại không phải người họ Kim”.

“Vị công tử này cũng thật hiểu biết. Quả thật lâu chủ Dữ Tụ lâu không phải họ Kim. Có điều nếu công tử muốn hỏi về lâu chủ thì xin thứ cho Kim mỗ không tiện nói”.

Tử Chiêu thấy bầu không khí đột nhiên thay đổi, hết nhìn Yến Lân lại nhìn Kim chưởng quầy đang mải đấu mắt. Lười nhác nhấp một ngụm trà, bỏ qua hai người bọn họ mà thản nhiên trò chuyện với Vân nương: “Vân nương, trù nghệ của ngươi rất đặc sắc. Đều là do ngươi tự mình nghĩ ra”.

“Không phải, đây là lâu chủ chỉ cho tiểu nhân làm. Cũng từ đó mà Dữ Tụ lâu mới làm ăn tốt như bây giờ”.

Trong lòng Tử Chiêu chợt lóe lên nghi hoặc: “Quanh đi quẩn lại vẫn là tên lâu chủ thần bí kia. Có khi nào cũng là người xuyên không tới không? Những món ăn này đích thị là làm theo cách thức ở hiện đại. Nơi này ngoài ta cùng …”. Suy nghĩ vừa chợt lóe, Tử Chiêu liền bất động thanh sắc sau đó lại tự động bật cười khiến cho Vân nương lấy làm khó hiểu nhìn nàng. Khi nãy vừa nhíu mày suy tư, trong chớp mắt lại cười rộ lên như vậy.

Khoảng thời gian nàng ở lại trong Vụ Ẩn cốc đều ngày ngày xuống bếp xem Dữ Ngọc nấu cơm. Tử Chiêu vẫn là lần đầu thấy một nam nhân cổ đại mà lại nấu ăn ngon như vậy nên mới muốn thử nghiệm một chút, đem những món ăn ở hiện đại chỉ cho hắn. Không ngoài dự đoán, đồ ăn hắn làm ra quả thật rất có thành tựu. Từ đó mà ở trong Vụ Ẩn cốc Tử Chiêu cũng béo lên không ít.

Chợt nhớ tới điều này, sau lại nghe tới cái tên Dữ Tụ lâu. Tử Chiêu có nghĩ bằng ngón chân cũng biết lâu chủ chính là cái tên Dữ Ngọc kia. Bất quá nàng lại không muốn vạch trần chuyện này với Yến Lân.

Thử nghĩ mà xem, hắn quanh năm chỉ sống trong Vụ Ẩn cốc, nếu không làm gì mà có cái ăn Tử Chiêu đương nhiên không tin, cũng không thể kéo hắn xuống hố được. Dữ Tụ lâu này coi như nàng chưa biết gì đi.

Cuối cùng Tử Chiêu cũng không còn gì để hỏi, liền cho hai người Kim chưởng quầy cùng Vân nương lui ra trước.

Yến Lân thấy nàng từ bỏ, nghi hoặc hỏi: “Có phải là đã nhận ra chuyện gì không?”.

Tử Chiêu thản nhiên lắc đầu: “Không có, ban đầu còn tưởng là một đại nương muội từng quen biết, lúc lưu lạc bên ngoài cũng từng xin tá túc tại nhà người đó một đêm. Đồ ăn đại nương đó nấu rất ngon nhưng nghĩ lại thì Dữ Tụ lâu vẫn hơn một bậc”.

“Chỉ có vậy?”.

“Phải, chỉ có vậy”.

Yến Lân cũng không hỏi thêm điều gì, sau đó trực tiếp mang nàng tiến cung.

Ngồi trên kiệu, giả bộ nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thực, trong đầu Tử Chiêu lại đang suy nghĩ: “Khi nãy lỡ miệng nói về chuyện tình báo với Yến Lân, với tính cách của hắn chỉ e là đã sớm để ý tới tửu lâu này. Hiện giờ vẫn chưa tra ra kẻ đứng sau cũng có nghĩa là Dữ Ngọc không muốn ai biết. Nhưng hắn lại không ngần ngại để Dữ Tụ lâu buôn bán những đồ ăn kia, không sợ ta không biết… Haizzz… Dữ Ngọc a… vì sao lại tin tưởng ta không nói cho người khác vậy? Ngươi vẫn luôn khó nắm bắt nha”.

Tử Chiêu cứ nhắm mắt như vậy lại thật sự thiếp đi, mãi cho tới khi đến trước Hoàng cung mới giật mình tỉnh dậy. Yến Lân thấy bộ dạng không ra gì của nàng mới khẽ cười, đưa tay xoa đầu nàng một cái rồi mới xuống kiệu.

Vừa tiến vào ngự thư phòng đã nghe thấy giọng nói trách móc của Hoàng thượng: “Nha đầu ngươi có chuyện gì? Cả năm nay biến đi đâu mất dạng, giờ lại còn có mặt mũi mà tới đây?”.

“Chiêu nhi không có chuyện gì, chỉ là tới thỉnh an Hoàng bá bá. Đã lâu không tới gặp người, Chiêu nhi thật không phải”.

“Chỉ là không phải thôi sao?”.

“Chiêu nhi tội đáng muôn chết”.

Vạn An công công đứng bên cạnh Hoàng thượng, nhìn thấy Tử Chiêu bày ra bộ dạng vừa khóc vừa mếu, cả người như thật sự nằm ra đất thì không khỏi phi cười. Trong cung cũng chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào nghịch ngợm như vậy.

Hoàng thượng thấy nàng định nằm lăn ra đất ăn vạ thì không khỏi đen mặt: “Tiểu quỷ, ngươi mau đứng dậy, để người ngoài nhìn thấy lại nói ta khi dễ ngươi”.

Tử Chiêu đang giả vờ khóc thì đột nhiên dừng lại, ngây ngốc hỏi: “Nơi này còn có ai là người ngoài sao? Tại sao Chiêu nhi lại không thấy? Nếu để kẻ đó để lộ ra chuyện cơ mật như vậy thì không biết chừng thiên hạ này sẽ đại loạn nha. Chính là tội chém đầu đó nha”.

Hoàng thượng lấy tay đỡ trán, gương mặt Yến Lân nổi rõ ba vạch hắc tuyến, còn Vạn An công công gương mặt vốn trắng trẻo lại chuyển sang màu đỏ, lát sau nhịn tới chuyển sang cả màu tím làm Tử Chiêu hốt hoảng, tưởng ông ta bị trúng độc. Nếu không phải Yến Lân gõ lên đầu nàng một cái thì có khi nàng đã chạy ra ngoài thay ông ta đi tìm ngự y rồi.

Ngự thư phòng cứ như vậy vang lên từng trận, từng trận cười không dứt.

“À, Chiêu nhi, vài hôm nữa là tới đại hội đua ngựa. Mọi năm nữ tử tham gia cũng không ít, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút”.

“Hoàng bá bá, Chiêu nhi vẫn còn là nữ hài nha”.

“Ngươi tới nay đã gần 10 tuổi, cũng có thể gọi là tiểu cô nương rồi”.

Vừa nói đến đây, Tử Chiêu bất giác tự mình lẩm bẩm: “Đã lâu như vậy rồi sao?”.

Thấy tâm trạng nàng rõ ràng đi xuống, Yến Lân bất chợt dịu giọng: “Có dịp, ta lập tức đem muội tới thăm Tử Hàm, cũng trở về Mục gia một chuyến”.

Tử Chiêu lập tức xốc lại tinh thần, vui vẻ cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên, muội cũng đâu có nói gì”.

-------------------------------

Mấy ngày sau đã tới đại hội đua ngựa. Từ sớm Yến Bạch đã tới trước cửa phủ chờ Tử Chiêu, vừa nhìn thấy hắn, nàng không nhịn được, vui vẻ nói: “Bạch Bạch, ngươi càng ngày càng giống ca ca ta. Mỗi lần ra ngoài huynh ấy cũng tới chờ ta cùng đi như vậy”.

“Vậy mau mau gọi ta một tiếng ca ca xem”.

“Ngươi nằm mơ”. Nói rồi nàng dắt theo Ô Vân đủng đỉnh đi trước.

Yến Bạch nhìn một người một ngựa rời đi, tức đến trợn mắt, sau lại vui vẻ đuổi theo.

Trường đua ngựa nằm phía sau Thanh Lâm cung - dịch cung dành riêng cho hoàng thân quốc thích tới nghỉ mát nằm ở một chỗ bằng phẳng trên sườn núi. Khí hậu rất trong lành nên bên trong dịch cung, tùy tiện cũng có không ít cây cỏ đâm trồi. Cảnh sắc tươi đẹp, cưỡi ngựa xem hoa một chút cũng không tệ.

Tử Chiêu cùng Yến Bạch vừa tiến vào đã có không ít phu nhân đi qua đón, lại có không ít công tử có giao tình với Yến Bạch tiến đến. Những người này đối với Tử Chiêu đều là một dạng vui vẻ cùng khách khí, chẳng phải là nhờ thân phận hiện tại của nàng sao, người muốn kết thân cũng không ít đi.

Nhưng không ngờ, mới đi được vài bước đã có người cản đường.

Chỉ thấy phía đối diện, người nào cũng là hoa y mỹ phục, trên đầu gắn không ít châu sai, dung mạo hơn người, Tử Chiêu nhìn qua lại tưởng một bầy tiên nữ đang lả lướt bay tới. Mà đi đầu không ai khác, chính là quận chúa Lạc Vân, một thân váy dài điểm hoa mai trên nền lụa trắng, tương xứng với thần thái cao ngạo của nàng ta, nhìn qua rất nổi bật, phía sau hẳn là thiên kim tiểu thư các nhà quan lại trong triều đi.

Tử Chiêu đánh giá qua mấy người trước mắt một lượt, Lạc Vân không nhìn cũng đủ biết là không có ý tốt, vài vị thiên kim phía sau lại chỉ hướng mắt yêu kiều nhìn Yến Bạch khiến Tử Chiêu rùng mình, da gà không khỏi nổi lên một trận.

Nàng liếc nhìn người bên cạnh, hắn tuy cười giảo hoạt nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia chán ghét, nhàn nhạt chào hỏi mấy người kia rồi ra hiệu với Tử Chiêu, bảo nàng cẩn thận sau đó quay lưng lẩn đi mất dạng.

Lạc Vân thấy nàng không chú ý đến mình, trong lòng không vui mở miệng: “Chiêu nhi, gần một năm không gặp, ngươi cũng lớn lên không ít, ta mới nhìn còn không nhận ra”.

Trong đầu Tử Chiêu cười trào phúng: “Chỉ mong ngươi thật sự không nhận ra luôn đi”, nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười đáp: “Lạc Vân tỷ tỷ đã lâu không gặp, tỷ càng ngày càng xinh đẹp nha. Chiêu nhi thấy cũng có chút động lòng”.

Lạc Vân được khen, cư nhiên là vui vẻ, không khỏi đắc ý cười.

Một nữ tử đi bên cạnh len lén huých nhẹ vào tay nàng ta một cái khiến Lạc Vân tỉnh lại, hắng giọng hỏi Tử Chiêu: “Hôm nay muội muội là tới cùng Tam hoàng tử sao?”.

“Phải, chúng ta vốn tiện đường”, nàng cong khóe miệng cười, cái huých tay khi nãy cũng nhìn thấy rõ. Ra là vị tiểu thư này có ý với Bạch Bạch, bất quá hắn vừa nhìn thấy đã bỏ đi, hẳn là không có cơ hội đi.

Nhưng một câu “chúng ta” vừa rồi của Tử Chiêu lại làm cho nữ tử kia khẩn trương, tay nắm chặt lấy góc áo, ánh mắt không hề giấu diếm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Tử Chiêu lạnh nhạt nhìn biểu hiện của nàng ta, trong lòng không khỏi lắc đầu: “Quả thật ngu dốt, không phải khẩu vị của Bạch Bạch nha. Gương mặt xinh đẹp như vậy thật sự đáng tiếc”.

Nữ nhân kia càng nhìn Tử Chiêu càng thấy không vừa mắt, cảm thấy xung quanh không có ai chú ý tới bên này liền nhỏ giọng hăm dọa: “Ngươi tốt nhất nên biết điều, tránh xa Tam hoàng tử ra một chút”.

Nàng ta vừa dứt lời, chẳng ngờ lại thấy Tử Chiêu phì cười, thản nhiên nói: “Ta với hắn là bằng hữu tốt, vì có gì phải tránh. Vị tiểu thư này nếu có ý với Bạch Bạch thì nên biết điều nịnh nọt ta một chút. Biết đâu ta vui vẻ còn có thể giúp tỷ”.

Nữ tử kia nghe vậy, lại thấy Tử Chiêu cười cợt nhìn nàng thì thẹn quá hóa giận, vung tay lên định giáng cho nàng một cái tát thì Lạc Vân kịp thời cản lại: “Tuyết nhi, ngươi làm gì vậy? Chỗ này đông ngươi, không nên gây chuyện”.

Giang Mẫn Tuyết nghe lời Lạc Vân thì biết mình đã thất thố, lập tức thu tay lại, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm Tử Chiêu, thấy nàng không có vẻ gì là sợ hãi thì thập phần tức giận.

Lạc Vân thấy tình hình không ổn thì nhẹ nhàng xoa dịu: “Chiêu nhi, ngươi đừng để bụng. Tuyết nhi cũng không có ý gì”.

“Không có việc gì, tỷ tỷ nghĩ nhiều, Chiêu nhi không trách”. Nói rồi nàng cũng không muốn nán lại với mấy nữ nhân vừa gặp đã thích gây chuyện này, quay lưng đi thẳng vào trong.

Suốt buổi đua ngựa, Lạc Vân vẫn nhìn lên vị trí bên trên. Nơi đó ngoài Hoàng thượng, Hoàng hậu ra thì còn có mấy vị hoàng tử, nhưng người nàng ta chăm chú nhìn vẫn là Thái tử Yến Lân. Bất quá, ánh mắt lại hiện lên tia ngoan độc bởi vì người ngồi cạnh hắn lại chính là Tử Chiêu.

Nàng cùng Yến Kỳ vui vẻ ngồi ngay cạnh Yến Lân xem đua ngựa mà không biết cảnh này trong mắt Lạc Vân chướng mắt tới cỡ nào.

Ngày trước ở trong cung không biết thân phận thật của Tử Chiêu, nàng ta cũng chỉ có chút chán ghét. Nay thấy nàng đã trở thành tiểu thư tướng phủ, nghiễm nhiên có tư cách tranh vị trí Thái tử phi, mà Yến Lân lại nhất mực thiên vị Tử Chiêu như vậy khiến Lạc Vân không khỏi coi nàng như cái gai trong mắt, chỉ muốn nhổ bỏ.

Đợi cho tới lúc mọi người tản ra trò chuyện, Tử Chiêu cũng tách ra, cùng Yến Kỳ đi dạo thì Lạc Vân mới dẫn thoe vài người, tranh thủ theo tới, nhẹ giọng nói với Tử Chiêu: “Chiêu nhi, còn nhớ chuyện lần trước ngươi ngã xuống hồ hay không?”.

Đột nhiên thấy nàng ta nhắc lại chuyện cũ, cả Tử Chiêu lẫn Yến Kỳ đều nhíu mày. Còn chưa đoán ra Lạc Vân là có ý tứ gì thì lại nghe nàng ta nói: “Chuyện khi đó hẳn là ta có chút hiểu lầm muội muội. Tiện đây, chúng ta vui vẻ một chút coi như xí xóa”.

“Vui vẻ. Tỷ tỷ muốn vui vẻ thế nào?”. Tử Chiêu cảnh giác nhìn nàng ta.

“Đua ngựa. Muội thấy sao? Đừng nói là muội từ chối, như vậy cũng chính là từ chối thành ý của ta”. Lạc Vân mỉm cười, bộ dạng nhìn thế nào cũng thấy rất thành khẩn.

Yến Kỳ đứng một bên thấy vậy thì ngây thơ lắc nhẹ cánh tay Tử Chiêu nói: “Chiêu tỷ, Lạc Vân tỷ tỷ đã có thành ý như vậy, tỷ cũng nên đồng ý đi. Coi như vui vẻ một chút”.

Tử Chiêu tin tưởng chuyện này có điểm mờ ám, nhìn Lạc Vân tươi cười, rõ ràng đã có chủ ý. Theo lý thì nàng không nên đáp ứng mới phải, biết rõ đối phương không có ý tốt còn nhận lời thì thật không có đầu óc.

Bất quá Yến Kỳ đã nói như vậy, nếu nàng cự tuyệt chẳng khác nào tự nhận mình nhỏ nhen. Thôi thì cứ nhận lời đi, nàng cũng muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc là có chiêu gì.

Tử Chiêu nhếch miệng cười vui vẻ, gật đầu cái rụp: “Được, nếu tỷ tỷ có nhã hứng vậy thì chúng ta chơi một chút”.