Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 17: Bất lương ca ca




Trước bàn cược, ai nấy cũng căng thẳng thay cho Tử Chiêu, có người còn tốt bụng nhắc nhở: “Tiểu hài tử này ngươi không sợ mất trắng sao? Ta khuyên ngươi rút lui sớm đi, dù sao cũng không ai trách một đứa trẻ như ngươi đâu”.

“Làm sao có chuyện đã đặt được rồi còn rút về chứ, cảm tạ đại ca lo lắng. Huống hồ, tiểu đệ có muốn rút về cũng không được”. Tử Chiêu cười như có như không, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn tên quản sự khiến ai nghe được cũng ngầm hiểu ý nàng. 

Nàng muốn xem hôm nay là nàng mất trắng hay hắn mất trắng.

Từ đầu tới cuối, Tiểu Nhan vẫn nhìn chằm chằm vào hà quan khiến hắn run rẩy, có muốn giở trò gì cũng đành nhịn xuống, chậm chạp mở bát. 

Quản sự sòng bạc vừa liếc qua, mắt không khỏi trợn trắng, hai chân có chút run rẩy như đứng không vững. Nhìn hắn lúc này khác xa với bộ dạng dọa người khi nãy. Đại, cư nhiên là đại.

Sòng bạc lớn nhất Kinh thành kỳ thực là sản nghiệp của Yến Bạch – Bạch quận vương, kẻ này chính là Hoàng đệ của Yến Lân. 

Một ngày có thất thoát vài trăm lượng bạc thì tên quản sự cũng có thể nhanh chóng kiếm lại được nhưng cả thảy tới gần hai mươi ngàn lượng thì không khác gì lột da ông ta là mấy. Quận vương nhất định sẽ trị tội xuống. Không thể không nghĩ cách lấy lại số bạc này về. 

Suy nghĩ của gã quản sự chuyển biến rất nhanh, hắn tươi cười với Tử Chiêu: “Không nhìn ra ngươi chính là một tiểu gia nha, trong người thật nhiều tiền. Bất quá chỗ nhà cái không đủ ngân phiếu, chi bằng ta mời hai vị lên lầu uống trà một lát, sẽ cho người mang ngân phiếu ra ngay lập tức”.

Tử Chiêu đến liếc cũng chẳng thèm liếc ông ta lấy một cái, bộ dáng hết sức cao ngạo nói: “Khỏi, bổn gia không uống trà, dễ mất ngủ. Phiền quản sự sai người đi lấy ngân phiếu lại đây, nhiều một chút. Trong lúc chờ ta có thể cược thêm vài ván nữa”.

Chỉ là một nam hài nhưng lại không hề nể mặt mà nói ra những lời như vậy, gã quản sự vô cùng tức giận, nghĩ cũng không ra rốt cuộc nàng là con cái vị đại gia nào, lại dám tới sòng bạc của hắn làm loạn. 

Nhìn gương mặt xinh đẹp kia vẫn vênh vênh tự đắc nhưng cũng không dám làm chuyện gì giữa chốn đông người. Hắn dừng sức lực toàn thân kìm nén, gằn từng tiếng: “Ngươi đây là muốn thế nào?”.

“Tất nhiên là muốn đánh bạc rồi. Chỗ của ngươi rất thích hợp để mua vui nha. Nào mọi người vui vẻ một chút”.

Quản sự thấy tình hình không ổn, tận lực kiềm chế một chưởng đánh chết Tử Chiêu, hít thở mấy hơi rồi tiến lại nói nhỏ vào tai Tử Chiêu: “Biết điều nể mặt một chút. Hẳn ngươi cũng biết ông chủ đằng sau sòng bạc này chứ?”

Đột nhiên Tử Chiêu phá lên cười: “Ha ha ha,… Nha, thúc thúc à, ngươi nghĩ gì vậy? Ta chung quy cũng chỉ là một nam hài, có thể biết được chuyện gì chứ? Ta là cái gì cũng không biết nha”.

Tên quản sự cứng họng, mặt đó tía tai, giận dữ không nói lên lời. Hắn nháy mắt ra hiệu với vài tên thuộc hạ phía sau thì lại nghe Tử Chiêu nói: “Thực ra chẳng cần nghĩ cũng biết. Người mở ra một nơi đen tối thế này chắc chắn cũng không phải loại người lương thiện gì. Có phải không thúc thúc?”. 

Nam tử trên lầu nghe được câu này vẫn yên lặng nhìn một màn phía dưới, ánh mắt khẽ cong, hiện rõ một tia hứng thú.

Thấy có chút cơ hội, ông ta lập tức tiếp lời: “Tiểu tử thông minh. Đã biết vậy phải chăng là nên biết điều một chút a”.

“Nói rất đúng, chúng ta quy củ một chút. Ta thấy hôm nay các ngươi hơi thiếu bạc. Như vậy đi, chỗ bạc các ngươi thiếu ta liền viết giấy, bán gì thì bán, nhà cửa ruộng vườn, mẹ già, vợ trẻ hay con cháu gì ta cũng có thể nhận. Viết nhanh một chút, ta còn trở về đi ngủ. Trẻ nhỏ thức khuya là không tốt a”.

Quản sự thầm rủa trong bụng vài câu nhưng vẫn ngậm đắng nuốt cay, dùng giọng điệu như dỗ trẻ con nói: “Hôm nay Trầm mỗ ta nhận thua tiểu tử ngươi. Quả thật hiện giờ không đủ ngân phiếu chi trả. Ngươi cũng đã lấy không ít bạc, coi như lần này chơi cho vui được không?”

Tử Chiêu không buông tha: “Cái gì? Ngươi nói sòng bạc lại không có bạc? Đây là làm ăn cái kiểu gì? Ngươi tính lừa đảo sao?”

Tên quản sự tên là Trầm Viễn suy nghĩ một hồi, trong đầu nảy ra một ý. Tròng mắt khẽ đảo, lớn tiếng tuyên bố: “ Hôm nay sòng bạc đóng cửa. Tiễn khách!”.

Đám thuộc hạ hiểu ý, hò hét đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Tuy miễn cưỡng nhưng ai cũng ngầm hiểu hôm nay tên tiểu tử kia hẳn là khó mà lành lặn rời khỏi đây. Dù vậy, những kẻ đến sòng bạc là loại người nào, dễ dàng đi quản chuyện người khác sao, cho nên cũng chẳng mấy chốc mà cả sòng bạc đã trống trơn, chỉ còn lại Tử Chiêu cùng Tiểu Nhan.

Trầm Viễn nghiến răng ken két, miệng cười trông hết sức nham hiểm, nhìn hai người giữa sảnh như cá đã nằm trên thớt: “Tiểu tử ngươi muốn ngủ phải không? Chi bằng ở lại đây ngủ đi. Ta sẽ cho người chăm sóc ngươi thật chu đáo”.

Đám thuộc hạ thi nhau cười hung ác, vài kẻ cầm gậy tiến lại gần phía hai người Tử Chiêu, Tiểu Nhan cười khẩy đứng chắn trước mặt nàng. Gậy vừa vung lên còn chưa kịp hạ xuống, đột nhiên có một lực đạo đánh tới. Mọi người chưa kịp định thần lại thì chỉ thấy vài tên thuộc hạ đều ngã ra đất, kẻ thì phun ra một bụng máu, người thì trực tiếp bất tỉnh.

Một thân ảnh cao lớn khoan thai từ trên lầu bước xuống: “Trầm Viễn, ngươi đây là đang làm cái gì?”.

Vừa thấy người này, Trầm Viễn mặt xám như tro, đầu cũng không dám ngẩng lên: “Gia, chỉ là chút chuyện nhỏ, làm kinh động đến gia. Mong ngài thứ tội, tiểu nhân sẽ nhanh chóng xử lý”.

Tử Chiêu nhanh chóng đánh giá nam nhân vừa xuất hiện. Toàn thân bạch y sáng chói, mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, nét mặt cười như có như không, dáng người thon dài, toát lên một vẻ mị hoặc, hết sức … yêu nghiệt. 

Nàng tặc lưỡi thầm mắng: “Nam nhân cổ đại sao có lắm người bộ dáng đáng ăn đòn như vậy? Mấy người này mà tới hiện đại không làm người mẫu thì cũng phải là minh tinh nổi tiếng a”.

Không do dự, nàng nhanh chóng bước tới nắm lấy một góc áo người này, ngửa đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, bộ dáng nịnh nọt nói: “Vị ca ca này trông rất đẹp mắt nha. Huynh từ đâu tới vậy?”.

Nam nhân bạch y phì cười, cúi xuống nhìn vào mắt Tử Chiêu hỏi: “Nếu ta nói ta chính là người không lương thiện thì ngươi còn thấy ta đẹp mắt sao?”.

“Bộ dáng đẹp thì có liên quan gì đến lòng dạ? Chẳng phải xưa nay đa phần mỹ nhân đều là một bụng rắn rết không phải sao? Bọn họ vẫn đẹp đó thôi”.

Tử Chiêu thản nhiên nói khiến ai cũng toát mồ hôi lạnh. Yến Bạch nghe xong phá lên cười, còn chưa lên tiếng đã thấy Tiểu Nhan bước vội đến, kéo tay Tử Chiêu lại: “Khả Khả đừng nói chuyện với người lạ. Đã muộn lắm rồi, trở về đi thôi”.

Đám thuộc hạ vẫn chắn trước mặt bọn họ, không có ý buông tha. 

Yến Bạch phất tay để bọn họ lui ra, Trầm Viễn thấy vậy không tin vào mắt mình, đứng im không nhúc nhích. Mãi cho đến khi hắn bị Yến Bạch trừng mắt mới giật mình, rụt cổ cút sang một bên.

“Nhóc con, nhà ngươi ở đâu? Ta chuẩn bị hồi phủ, nhân tiện đưa ngươi trở về”. Yến Bạch nhìn Tử Chiêu, nhẹ giọng hỏi. 

“Đa tạ ý tốt của công tử, chỉ e không tiện đường. Tại hạ cùng tiểu đệ xin đi trước”. Tiểu Nhan lạnh giọng từ chối.

Nhưng Yến Bạch làm như không nghe thấy, một mực nhìn Tử Chiêu chờ đợi. Nàng vốn không phải người sợ bóng sợ gió, hướng ánh mắt trấn an nhìn Tiểu Nhan rồi vui vẻ đáp: “Vậy thì hay quá, làm phiền ca ca đưa tiểu đệ tới Trường Sinh doanh một chuyến”.

Hắn gật đầu, thong dong bước ra ngoài. 

Bên ngoài một cỗ xe ngựa đã đợi sẵn, phu xe khom người vén rèm lên làm động tác mời về phía Tử Chiêu. Nàng thản nhiên như kiệu nhà mình, trực tiếp trèo vào trong, sau đó cả Tiểu Nhan lẫn Yến Bạch cũng theo sau.

Tiếng vó ngựa lọc cọc trong đêm, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động. Phía trong xe ngựa cũng hoàn toàn là một mảng im lặng. 

Yến Bạch mở lời: “Nhóc con, ngươi là ở trong Trường Sinh doanh sao?”

“Phải a, tiểu đệ có người quen trong doanh, sẽ lưu lại đó một thời gian. Ca ca bất lương thật là chủ nhân của sòng bạc vừa rồi sao?”.

“Ca ca bất lương?”

“Không đúng sao? Chính miệng huynh vừa nói huynh không phải người lương thiện a. Vậy chẳng phải bất lương thì là gì?”.

“Ha ha ha, nhóc con nhà ngươi thật mồm mép. Bất quá ta thích”.

“Vậy từ nay ta gọi huynh là bất lương ca ca có được không?”

“Nói bậy, ta là Yến Bach, gọi một tiếng Bạch ca ca đi”.

“Yến Bạch. Họ Yến, chẳng phải là hoàng thân quốc thích sao?” – Tử Chiêu hơi sửng sốt.

“Phải, hoặc ngươi có thể gọi ta là Tam hoàng tử cũng được”. Yến Bạch thản nhiên đáp.

“Tam hoàng tử?”, trong đầu Tử Chiêu chợt lóe: “Vậy chẳng phải là Hoàng đệ của Yến Lân sao? Hoàng tộc lại toàn nhân vật tuyệt sắc thế này?”.

“Sao vậy?”

“A. Không có gì, chỉ là nếu kêu một tiếng Bạch ca ca hình như có chút quá phận a”.

“Không sao? Chỉ cần ta nói là được”.

“Vậy sao, đã vậy tiểu đệ gọi là Bạch Bạch ca ca đi”.

“Ngươi kêu cái gì khó nghe vậy? Gọi Bạch ca ca là được rồi”.

“Không được, kêu vậy vẫn dài quá. Gọi là Bạch Bạch đi. Được, quyết định vậy đi”. Tử Chiêu vừa nói vừa gật gù, bộ dáng rất cho là phải, không thèm nhìn tới sắc mặt Yến Bạch. 

Người vừa được gọi là Bạch Bạch có chút đen mặt: “Hỗn xược. Ngươi gọi như vậy còn ra thể thống gì”.

Tử Chiêu ngơ ngác đáp lại: “Chẳng phải rất đáng yêu sao? Bạch Bạch, tiểu đệ là tên Khả Khả, huynh gọi tiểu Khả là được rồi”.

Yến Bạch mặt nổi đầy hắc tuyến, không nói nên lời, cảm giác có gì đó không đúng.

Xe ngựa nhanh chóng tới trước Trường Sinh doanh. Binh sĩ gác cổng thấy có người tới liền chặn lại kiểm tra. Vừa thấy mặt Tử Chiêu, một binh sĩ lên tiếng trêu trọc: “Tiểu Khả, ngươi đi đâu cả tối. Thái tử cho người tìm ngươi đấy, nhanh về chịu chết đi”.

Tử Chiêu cười đáp lại sau đó quay đầu vẫy tay với Bạch Bạch rồi bước nhanh vào trong.

Nàng vừa quay đi, nụ cười sáng lạn trên gương mặt Yến Bạch tắt ngấm, ánh mắt thâm thúy mang theo một tia lạnh lẽo, trầm giọng mở miệng: “Hồi phủ”.

Tử Chiêu bước chân sáo, vui vẻ trở về doanh trướng của mình. Hôm nay thật sự rất vui, nàng kiếm được rất nhiều bạc, còn gặp được một nam nhân trông rất giống hồ ly nữa. Cái chính, số bạc đó lại là của cái tên hồ ly Bạch Bạch kia. 

Còn chưa vào tới trong trướng, Tiểu Nhan đưa tay kéo nàng lại, ghé sát vào tai Tử Chiêu nói nhỏ: “Chiêu nhi, chuyện hôm nay gặp Yến Bạch muội không nên để Yến Lân biết, tránh thêm phiền phức”.

Tử Chiêu ngẫm nghĩ một lúc, kỳ thực chuyện hoàng tộc phức tạp, thời điểm này lại đang vô cùng nhạy cảm. Quan hệ giữa các hoàng thân quốc thích nàng còn chưa rõ, tốt nhất là nên tránh đề cập tới. 

Bất quá, nói chuyện với Bạch Bạch rất vui, hắn rất phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết như những người khác. Trong đầu cũng tự biện hộ một chút là không phải do dung mạo hắn ưa nhìn nên nàng mới có thiện cảm a.

Tử Chiêu nhìn Tiểu Nhan, ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó hai người bước vào bên trong.

Vừa vào tới nơi, Tử Chiêu hơi ngạc nhiên, Yến Lân đã ngồi sẵn đó từ lúc nào. Hắn nhìn nàng từ đầu tới chân, không hề che dấu sự bực bội. 

Chưa cần hắn hỏi câu nào, Tử Chiêu bất giác cảm thấy hơi chột dạ, tự động mở miệng: “Lân ca ca, đã khuya như vậy, sao giờ này huynh còn ở đây? Khi nãy muội có vào thành thăm thú một chút, ham chơi nên mới quên mất giờ giấc. Huynh là có chuyện gì nên mới đợi muội sao?”

“Y phục này ở đâu ra vậy?” – Yến Lân lạnh giọng.

“A? Là đồ của muội mang theo. Có chuyện gì sao?” - Tử Chiêu ngơ ngác hỏi.

Yến Lân chỉ im lặng không đáp. Lát sau hắn đứng dậy rời đi. Lúc đi qua Tử Chiêu chỉ buông ra đúng một câu: “Đi nghỉ đi”.

Thấy phản ứng của hắn, Tử Chiêu không biết phải nói gì, đầu óc mông lung: “Kì quái, hắn đây là làm sao vậy? Không đâu lại biến thành tảng băng, ta chỉ về trễ có một chút. Còn lạnh hơn bình thường mấy phần”.

Nàng bắt đầu thấy rối rắm, không thèm nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng tắm rửa, thay y phục rồi chui lên giường, ngủ một mạch tới sáng.

Trong thư phòng phủ Quận vương, nam nhân toàn thân y phục trắng, hết sức thanh thuần, nửa nằm nửa ngồi, tựa vào nhuyễn tráp. Bên dưới một kẻ mặc y phục dạ hành đang quỳ gối đợi lệnh.

“Điều tra một chút tiểu tử tên Khả Khả kia có thân phận thế nào. Còn nữa, báo tin cho Trầm Viễn, bảo hắn còn không cẩn thận thì sớm cút đi. Bổn vương không nuôi kẻ bất tài” – Yến Bạch nhắm mắt dưỡng thần, ra lệnh.

“Thuộc hạ lĩnh mệnh”, nam nhân áo đen đáp một tiếng, xoay người phi thân ra ngoài, không gây ra một tiếng động nào.

Yến Bạch chống một tay trên nhuyễn tráp, mắt khẽ chớp, nhớ lại lúc Tử Chiêu ở trong sòng bạc, miệng không khỏi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mĩ.

Đột nhiên hắn thở hắt ra, giọng điệu có chút ai oán: “Ai ~ hình như hôm nay ta mất hơi nhiều bạc”.

Sáng hôm sau, Tử Chiêu tỉnh dậy, tâm trạng phấn chấn. Chuẩn bị xong xuôi, nàng kéo Tiểu Nhan nhanh chóng tới bãi tập ngựa. 

Đứng trên sườn dốc nhìn xuống, từ xa nàng đã thấy giữa bãi tập có một đôi bích mã lông đen tuyền đang hăng hái chạy vờn quanh một nam nhân y phục tử sắc. Hai con ngựa đều là ngựa non, một con cao lớn hơn một chút, con còn lại chính là ngựa của Tử Chiêu. 

Mắt thấy hai con ngựa đều hưng phấn, song song phi nước đại trong bãi tập, nhanh tới mức chỉ để lại hai vệt màu đen lướt nhanh. Trong đầu Tử Chiêu chợt lóe, miệng lẩm bẩm: “Ô Vân”. Sau đó nàng cười khúc khích đi về phía Yến Lân.

Biết nàng tới, hắn cũng không nói tiếng nào, chỉ dõi mắt nhìn theo đôi ngựa đang chạy đằng xa.

“Lân ca ca, buổi sáng tốt lành. Hôm nay huynh rảnh rỗi tới cưỡi ngựa sao?” – Tử Chiêu tâm trạng không tệ, vui vẻ chào hỏi.

“Ngựa của ta cũng chưa trưởng thành, hiện giờ chưa thể cưỡi. Phải đợi thêm mấy năm nữa”, hắn điềm nhiên đáp.

“Vậy mới sáng ra huynh đem ngựa tới làm gì? Không phải là cho nó đi tản bộ chứ?”

Yến Lân lắc đầu: “Chúng là lớn lên bên nhau, giờ lại tách ra e là không quen”.

Tử Chiêu trầm trồ rồi lại tít mắt cười: “Nha, thì ra huynh là lo chúng nó nhớ nhau. Lân ca ca, từ khi nào mà huynh lại để tâm mấy chuyện đó vậy?”.

“Đừng nói linh tinh nữa. Đệ học cưỡi ngựa đến đâu rồi?”

“Hôm qua đệ mới làm quen một chút, hôm nay tiếp tục luyện. Nhắc mới nhớ, đệ nghĩ ra tên gọi cho ngựa nhỏ rồi, cần phải hỏi ý kiến nó một chút a”.

“Hỏi? Hỏi con ngựa đó?” – Yến Lân có chút nghi hoặc.

“Phải a”, Tử Chiêu thích thú, đưa tay lên miệng huýt sáo. Con ngựa con nghe thấy tiếng huýt của nàng, lập tức quay đầu chạy lại, ngoan ngoan đứng trước mặt Tử Chiêu.

Nàng cười, đặt một tay lên mõm ngựa vuốt ve, miệng cười nói: “Ngựa nhỏ, ta mới nghĩ ra một cái tên rất hay. Ta gọi ngươi là Ô Vân, có được không?”.

Không biết có phải do trùng hợp không, nhưng con ngựa này rất có phản ứng với lời nói của Tử Chiêu. Nó liên tục dậm mạnh hai chân trước xuống, chạy quanh nàng một vòng, đuôi phất qua phất lại, bộ dạng giống như tiểu hài tử vậy.

Mã phu thấy vậy không khỏi ngứa miệng hô: “Tên tiểu tử nhà ngươi mới qua một ngày mà đã dạy nó làm cái trò gì vậy? Giống ngựa có chút khó thuần dưỡng, như mấy con ngựa hoang. Ngươi làm vậy thì còn đâu vẻ uy phong của nó”.

Tử Chiêu quay lại, không chịu kém cũng gào ầm lên: “Ta nào có dạy nó cái gì, là nó tự làm ra bộ dạng như vậy chứ”.

Khắp bãi tập vang lên tiếng nói tiếng cười không ngớt.

Từ đằng xa, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn rõ cảnh tượng này. Yến Bạch nghiêng đầu hiếu kỳ: “Cư nhiên là một cặp bảo mã. Xem ra thân phận cũng không tầm thường”.

Hắn nhếch mép cười, ánh mắt rơi trên người Tử Chiêu: “Càng ngày càng trở nên thú vị nha”. Sau đó thong thả thúc ngựa đi về phía trước.