“Hả? Sư phụ người đột phá trúc cơ tầng ba rồi?” Sáng hôm sau, Tang Lạc như thể không có chuyện gì xảy ra giữ lấy sư phụ của mình kêu to.
Sau khi ngủ một giấc, Tang Lạc hoàn toàn vứt bỏ “những lời sến súa nói với sư phụ” đó đến tận chân trời. Lúc này trong lòng chỉ còn lại sự kính phục đối với sư phụ, tuy không biết tốc độ tu luyện của người khác như thế nào nhưng sư phụ siêng năng như vậy, bất kể tốc độ tu luyện của chàng có nhanh hay không, người làm đồ đệ cũng phải nể mặt, phải từ trong lòng cảm thấy rằng sư phụ của mình là người lợi hại nhất mới được!
Là một đệ tử ngoan ngoãn hiếu thảo, nàng hoàn toàn không biết những lời nói đó của mình đã gây ra một chấn động lớn trong trái tim của sư phụ vốn đã thiếu thốn tình thương từ thuở nhỏ.
“À… Phải rồi, sư phụ, hôm qua con định hỏi người.”
“Chuyện gì?” Phó Thanh Viễn vẫn giữ vẻ như thường lệ, chỉ là trong lòng chàng đã có chút thay đổi mà người khác không cách nào biết được.
“Sư phụ, buổi tối người không ngủ sao?”
“Tu sĩ không cần dựa vào giấc ngủ để khôi phục thể lực.”
Cũng có nghĩa là buổi tối sư phụ thật sự không ngủ, thấy sư phụ siêng năng như vậy, trong lòng Tang Lạc cảm thấy có chút hổ thẹn.
Phó Thanh Viễn luôn quan sát từng chi tiết nhỏ nhất, lúc này đương nhiên phát hiện tâm tư của đồ đệ, chàng đổi giọng nói tiếp ngay: “Chỉ là, tu luyện của con khác với ta, hơn nữa con vẫn còn nhỏ, buổi tối cũng nên ngủ.” Tuy nhiên lúc chàng lớn bằng đồ đệ bây giờ đã bắt đầu tu luyện mỗi đêm, nhưng bây giờ đương nhiên Phó Thanh Viễn sẽ không nói ra.
Bởi vì thói quen tỏ vẻ thờ ơ của Phó Thanh Viễn, lời nói của chàng luôn khiến người ta dễ dàng tin tưởng, người sẽ cung phụng sư phụ, mỗi ngày dâng lên ba nén hương cho chàng như Tang Lạc thì không cần bàn. Nghe được những lời này của sư phụ nàng liền an tâm, lập tức nở nụ cười nói: “Sư phụ, con mười hai tuổi, cũng sắp mười ba tuổi rồi. Con sẽ sớm trưởng thành, sau đó có thể chia sẻ gánh nặng giúp sư phụ.”
“Sắp mười ba rồi sao, sinh thần là ngày nào?” Phó Thanh Viễn đột nhiên phát hiện mình chưa từng hỏi sinh thần của đồ đệ, tuy chàng không quan tâm, nhưng cũng có nhiều tu sĩ quan tâm điều này.
“Là mười lăm tháng sáu.” Nói ra cũng thật trùng hợp, sinh nhật của Tang Lạc trước và sau khi xuyên không đều là mười lăm tháng sáu, ngày sinh nhật trước khi xuyên không đều được xem là ngày lễ long trọng, chỉ là sau khi xuyên không, bà mẹ kế đó đương nhiên sẽ không tổ chức sinh nhật gì cho nàng. Sau đó, những năm đầu ở bên cạnh sư phụ, bị người phụ nữ biến thái đó nhốt lại cũng không nhớ rõ ngày tháng. Sinh nhật năm ngoái sư phụ đang bế quan, chỉ có một mình nàng cũng không có ý nghĩa gì, năm nay… Tang Lạc cảm thấy rất hạnh phúc nếu có thể cùng sư phụ ăn bát mì~
Tang Lạc cũng không phải nghĩ quá nhiều về sinh nhật, từ khi đến thế giới này nàng thật sự không có tâm tư nghĩ về sinh nhật, nhưng có cái cớ ở bên cạnh sư phụ nhiều hơn chút cũng tốt~ Hơn nữa Tang Lạc nghĩ rằng sinh nhật chỉ có ý nghĩa khi ai đó quan tâm đến, chỉ một mình nàng nhớ, tự mình trải qua ngày sinh nhật cũng không có ý nghĩa gì cả.
“Phải rồi, sư phụ, sinh thần của sư phụ là ngày nào?” Tang Lạc đột nhiên nhận ra đồ đệ như mình không đạt tiêu chuẩn lắm, cả sinh thần của sư phụ cũng không biết.
“Ta là cô nhi, không biết sinh thần của mình.” Từ khi nhớ chuyện chàng đã là một người ăn xin lang thang khắp nơi, làm gì nhớ sinh thần gì, mà chàng cũng không bao giờ quan tâm đến điều đó.
Tiểu đồ đệ một lần nữa rơi những giọt nước mắt đau xót vì sư phụ của mình, trước khi xuyên không tốt xấu gì cũng trải qua mười mấy năm sinh nhật, nhưng mà sư phụ hơn trăm năm cũng chưa trải qua một lần sinh nhật nào. “Hay là, sư phụ, sau này hai sư đồ chúng ta cùng nhau trải qua sinh thần được không?”
Nếu được như vậy, có lý do để sư phụ và nàng cùng nhau ăn mì rồi! Nhưng mà, nếu như sư phụ đồng ý cũng có nghĩa là còn khoảng hai tháng nữa để chuẩn bị quà sinh nhật cho sư phụ, nàng phải tặng gì cho sư phụ đây? Lần đầu tiên sư phụ lần được quà sinh nhật là ngày rất có ý nghĩa kỷ niệm, nhất định phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Phó Thanh Viễn không quan tâm lắm ừm một tiếng. Con người Phó Thanh Viễn này theo một nghĩa nào đó thật sự rất nhàm chán. Trước kia, những thứ chàng quan tâm e cũng chỉ có tu luyện, bây giờ quan tâm cũng chỉ là thêm một hạng mục nữa – đồ đệ. Chỉ là tương đối thôi, nói chàng cũng là người rất dễ nuôi là đúng rồi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tang Lạc cảm thấy tặng sư phụ chạm khắc gỗ do mình làm là thích hợp nhất, tự mình làm cho dù làm không tốt cũng là tâm ý của nàng~ Nhắc tới chạm khắc gỗ, Tang Lạc mới nhớ những đồ dùng bằng gỗ đào và trâm cài tóc mà nàng làm đều chưa kịp đưa cho sư phụ xem. Nhân lúc sư phụ chưa về phòng tu luyện, Tang Lạc vội vàng lấy từ trong không gian ra những thứ đã khắc trước đó để hết lên bàn.
“Sư phụ mau đến xem, những ngày người đến U Nam Lĩnh, con đã tìm được phương pháp tu luyện mới ở nhà! Con có thể điều khiển thành thạo hình dạng lớn nhỏ của sương khí trong cơ thể. Trong không gian đó của con có rất nhiều cây đào, nên khi luyện tập sẵn tiện dùng sương khí khắc những thứ này…” Tang Lạc vừa nói vừa lấy ra chiếc trâm cài tóc trong đống đồ chạm khắc gỗ đào.
“Sư phụ, chiếc trâm cài tóc này là cái tốt nhất mà con đã làm, là dành tặng sư phụ.” Tang Lạc cầm chiếc trâm cài tóc với vẻ mặt đầy mong đợi, Phó Thanh Viễn cũng thuận theo tâm ý nàng, mở miệng khen một câu:
“Không tệ.”
“Nếu sư phụ cũng thích thì cứ dùng đi, con thấy sư phụ lúc nào cũng xõa tóc, còn không thì tùy tiện lấy một sợi dây buộc lại, hay là sư phụ buộc một búi tóc phía sau đầu đi?” Tang Lạc lại lấy ra tất cả hơn hai mươi chiếc trâm cài tóc mà nàng đã làm, bày hết trước mặt Phó Thanh Viễn.
Phó Thanh Viễn lướt qua những chiếc trâm cài trước mặt, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Cài trâm quá phiền phức, những chiếc trâm này con tự dùng thì tốt hơn.”
Tang Lạc nhìn thấy sư phụ hôm nay vẫn từ đâu tìm ra một sợi dây buộc sát đuôi tóc lên như cũ. Nếu Tang Lạc không nhìn nhầm, sợi dây đó có lẽ chính là một sợi vải được xé ra từ bộ y phục nào đó, làm cho nàng cảm thấy màu đen rất quen thuộc. Ngoài ra, chắc sư phục không giỏi chăm sóc tóc hoặc đơn giản là lười chăm sóc, vẫn còn sót lại vài cọng tóc chưa được buộc vào rải rác một bên.
Nhưng Tang Lạc quan sát hồi lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Trước đó rất lâu nàng đã quyết định, những gì trên người sư phụ làm cho nàng không thể chịu đựng được thì sẽ có một ngày nàng sẽ thay đổi hết, thay đổi một cách vô tri vô giác! Sư phụ của nàng dễ nuôi như vậy, tính cách cũng không kén chọn, trên thực tế, chàng đã bị giá trị kỹ năng sống thấp đến nỗi vượt qua phạm vi chỉ định của bản thân chi phối rồi.
“Không sao, không phiền chút nào, để con buộc giúp cho sư phụ~” Tang Lạc lại lấy ra cây lược gỗ đào giơ lên như muốn khoe với sư phụ.
Lần này, Phó Thanh Viễn cũng không biết tâm trạng của mình thế nào, không từ chối mà chỉ im lặng. Vậy là Tang Lạc đã thành công trong việc chiếm quyền sử dụng và thay đổi mái tóc của sư phụ, nàng nở nụ cười đắc ý.
Mái tóc bị sư phụ đối đãi hờ hững như thế vẫn tốt như vậy, người tu chân đúng thật là đi ngược ý trời. Tang Lạc tranh thủ thời cơ chải tóc cho sư phụ, mái tóc đen dài suông mượt đến eo dễ dàng chải xuống, cầm trên tay có cảm giác rất mát rất mượt mà.
Có lẽ là bởi vì tu sĩ đều có thể lợi dụng tu luyện để loại bỏ độc tố tích tụ trong cơ thể, và tu luyện ở mức độ nào đó có thể giữ nhan sắc nên những tu sĩ bình thường đều có da dẻ rất đẹp.
Cho nên nói hầu hết các tu sĩ đều có thể gọi là mỹ nhân! Sư phụ của nàng có thể được xem là bình thường nhất trong số các tu sĩ, nhưng dung mạo của sư phụ quả thật là vừa mắt nhất, hơn hẳn những mỹ nam mỹ nữ ngoài kia. Đồ đệ không có lý do gì mà không thiên vị sư phụ của mình, trong lòng cũng trực tiếp từ chối những mỹ nhân đó.
Trong lúc nghĩ thầm, động tác tay của Tang Lạc cũng không cẩu thả qua loa chút nào, thuần thục búi xong cho sư phụ. Sau khi xem xét một lúc, nàng chọn cây trâm lấy ra đầu tiên, cài cho sư phụ cây trâm chạm khắc đám mây trôi. Bởi vì nghĩ tới tính cách của sư phụ, Tang Lạc buộc cho chàng kiểu thông thường và đơn giản nhất. Lần trước sư phụ dẫn nàng đến chợ tu chân, nàng nhìn thấy có rất nhiều nam tu sĩ cũng buộc kiểu tóc như thế này.
Chà, sư phụ thay đổi kiểu tóc trông rất có cốt cách dáng dấp của bậc tiên, so với bộ dạng u sầu phiền muộn trước kia thì có vẻ tiết chế hơn, nhất là khi đi với vẻ mặt lãnh đạm và ánh mắt bình thản của sư phụ.
“Tại sao lại nhìn sư phụ như vậy.” Phó Thanh Viễn phát hiện đồ đệ càng cười càng rạng rỡ. Chỉ là chải tóc cho chàng thôi lại khiến cho đồ đệ vui đến như vậy sao? Nếu là như vậy, để đồ đệ được vui thì người làm sư phụ dành chút thời gian để cho nàng chải tóc cũng không sao.
“Đồ nhi chỉ cảm thấy sư phụ sau khi được chăm sóc tốt nhìn rất đẹp mắt~” Tang Lạc thành thật nói, đối với nàng thật sự không ai sánh bằng sư phụ của nàng.
“… Ta cần bế quan mấy ngày để củng cố đột phá trúc cơ tầng ba của ngày hôm qua.” Phó Thanh Viễn đột nhiên đứng dậy, nói xong lời này thì điềm tĩnh bước về phòng.
Sư phụ người… chẳng lẽ bị nàng khen ngợi đến nỗi xấu hổ? Không phải chứ, trông sư phụ không có vẻ là người khen một câu thì xấu hổ… chứ?
Thời gian rãnh rỗi vẫn là số ít, phần lớn thời gian Tang Lạc và Phó Thanh Viễn đều tự mình tu luyện. Việc tu luyện của Phó Thanh Viễn không bị gián đoạn trong suốt cả năm, còn việc tu luyện của tang Lạc là do đặc thù của bộ công pháp mà nàng luyện, sau ba tháng phải có một tháng không thể tu luyện, hầu như rơi vào tháng hai, tháng sáu, tháng mười. Ngoài ba tháng này, chín tháng còn lại nàng đều rất siêng năng vì muốn bù lại ba tháng không thể tu luyện đó.
Nhưng từ sau ngày thảo luận về sinh thần với sư phụ, Tang Lạc dành rất nhiều thời gian tu luyện để chuẩn bị quà sinh nhật cho sư phụ. Nàng vắt óc suy nghĩ rất lâu, rồi mới quyết định tặng cho sư phụ bức tượng gỗ khắc hình chàng. Tang Lạc cũng từng định làm một tượng sư phụ cho sư phụ chiêm ngưỡng, nhưng vẫn chưa bắt tay vào làm, bởi vì nàng không biết nhiều về cấu tạo cơ thể con người. Dù sao bức tượng và những chiếc trâm cài, chậu, ly là không giống nhau, nó khó hơn nhiều.
Nhưng bây giờ đã thay thuốc hai lần cho sư phụ, Tang Lạc cảm thấy bây giờ bắt tay làm có lẽ sẽ chắc chắn hơn. Khi thay thuốc, nàng nhìn tấm lưng trần của sư phụ cũng không phải nhìn không.
Tang Lạc suy nghĩ rất hay, nhưng trong thực tế, tiến triển của nàng rất không lạc quan. Cây đào lớn thứ hai bị nàng chặt cũng dùng gần hết, nhưng vẫn chưa khắc được bộ dạng của sư phụ trong lòng của nàng, bức tượng khắc “sư phụ” đó, nói đúng hơn là một đống hỗn độn không rõ mặt mũi.
Việc chạm khắc gỗ không có tiến triển đã làm cho Tang Lạc sứt đầu mẻ trán rồi, nhưng ngay lúc này, cơ thể này của nàng lại đến kỳ kinh nguyệt đầu tiên! Và còn là trong thời cơ không thích hợp nhất, bị sư phụ của nàng chỉ ra!
Hôm đó Tang Lạc lại khắc hỏng khuôn mặt của một tượng sư phụ, tâm trạng u ám khó hiểu, ủ rũ chán nản bước ra khỏi phòng. Kể cả việc hiếm khi nhìn thấy sư phụ không có tu luyện mà ngồi trên ban công, nàng cũng chỉ không vui mà nhẹ nhàng gọi một tiếng sư phụ.
Phó Thanh Viễn nhìn đồ đệ một cách khó hiểu, phát hiện nàng không giống như mọi ngày nhìn thấy chàng liền chạy đến, gọi chàng sư phụ bằng một giọng điệu vui vẻ thì không khỏi có chút kinh ngạc. Vừa định nói, ánh mắt Phó Thanh Viễn dừng lại, nhìn chằm chằm vào phía sau đệ tử, giọng điệu có chút nghiêm nghị nói: “Bị thương sao không nói với sư phụ.”
“Bị thương chỗ nào ạ?” Tang Lạc ngạc nhiên nhìn theo đôi mắt đen của sư phụ rồi nhìn vào phía sau của mình, chỗ nào đó trên chiếc váy của nàng có chút màu đỏ. Qua lớp váy xếp tầng màu vàng tơ có thể nhìn ra được là thấm từ bên trong ra ngoài… dù sao đã từng trải nghiệm trước khi xuyên không nên Tang Lạc nhận ra ngay đây là chuyện của nữ nhi, đến kỳ kinh nguyệt.
Cơ thể này của nàng đúng là đã đến tuổi có kinh nguyệt, nhưng mà tại sao nữ tu sĩ cũng có kỳ kinh nguyệt! Trong tiểu thuyết tu chân không có đề cập những chuyện này!
“Bị thương khi nào?” Khi Tang Lạc đang nhìn chằm chằm vào chiếc váy dính máu một cách thất thần, Phó Thanh Viễn đã đứng dậy đi tới trước mặt nàng, lạnh lùng nói với vẻ lo lắng không dễ nhận ra, dường như muốn tự mình kiểm tra “vết thương” của nàng.
Tang Lạc giật mình che váy lại và nhảy ra xa, nhìn bàn tay đang đưa ra và ánh mắt khó hiểu của sư phụ, gần như muốn quỳ xuống lạy chàng. Sư phụ không phải người biết rất nhiều thứ sao, tại sao chuyện kinh nguyệt của nữ nhi cũng không biết! Nhắc mới nhớ, nàng phải giải thích điều này như thế nào với sư phụ, thật ngại quá đi…