Phó Thanh Viễn vịn tay đứng bên ban công, đôi mắt lãnh đạm không biết nhìn về hướng nào. Tiếng răng rắc rất nhỏ vang bên tai làm chàng quay đầu lại, nhìn thấy nhánh cây La Tỏa vươn tới ban công, một trái chín trên cây rơi xuống, lăn lộc cộc đến bên chân chàng.
Nhìn chằm chằm vào trái đó một lúc, Phó Thanh Viễn nhặt trái La Tỏa lớn bằng ngón tay cái. Chàng dùng một chút lực, lớp vỏ cứng màu đen bên ngoài dễ dàng bị nghiền nát, để lộ phần thịt đen bên trong.
Khi Tang Lạc bước ra, vừa đúng lúc nhìn thấy sư phụ của nàng nghiền nát lớp vỏ trái La Tỏa, đưa phần thịt vào miệng.
Tang Lạc nhất thời sửng sốt, nàng luôn cho rằng sư phụ nàng không ăn gì cả! Trong những ngày nàng ở cùng với sư phụ, đừng nói là nhìn thấy chàng ăn, ngay cả nước nàng cũng chưa thấy chàng uống qua một lần!
Nàng nhớ có lần, sư phụ chủ động đến nói chuyện với nàng, hình như có nói qua “trái của cây La Tỏa có thể ăn, nhưng rất đắng và chát”. Cho nên sư phụ đã ăn qua trái La Tỏa mới nói như vậy, tại sao sư phụ lại muốn ăn trái La Tỏa? Háu ăn? Không không không, nhìn là biết sư phụ không phù hợp với từ háu ăn rồi, vậy tại sao người lại ăn?
Tang Lạc bất giác suy nghĩ quá nhiều. Chẳng hạn như, sư phụ là vì không có gì để ăn nên mới ăn loại quả này, giống như trước khi xuyên không đến đây, lúc còn nhỏ ở nhà, cha mẹ luôn để lại đồ ăn ngon cho nàng, và còn nói dối như bản thân mình đã ăn rồi. Nghĩ lại xem, từ khi sư phụ mua linh mễ về đều là nấu cho nàng ăn, bản thân chàng chưa bao giờ ăn qua một miếng!
Nàng luôn cho rằng sư phụ nàng là lợi hại nhất, nhưng sao nàng lại quên mất sư phụ là một người tán tu chứ. Là một tán tu, chắc chắn là không có tiền tiết kiệm, một người trải qua bao nhiêu năm khổ sở, chắc chắn cái gì cũng phải tiết kiệm. Hơn nữa, bây giờ còn có thêm đồ đệ là nàng, không giúp được cái gì thì không nói, còn mang thêm nhiều phiền phức cho chàng nữa.
Nhớ lại khi nàng vừa mới đến đây, sư phụ mua cho nàng tất cả các loại quần áo và dây buộc tóc, bây giờ nàng vẫn còn nhiều bộ quần áo lắm, nhưng sư phụ hình như luôn mặc bộ đồ màu đen giản dị. Bây giờ chàng còn mua linh mễ cho nàng để bồi bổ cơ thể. Từ góc độ tay nghề không thạo của sư phụ có thể biết được, trước đây chàng không ăn linh mễ. Cho nên, những thứ tốt đẹp sư phụ đều cho nàng hết, bản thân chàng cũng không nỡ… Hu hu~ tại sao sư phụ lại đối xử với nàng tốt như vậy, đúng là một người sư phụ quá tốt!
Nghĩ đến bản thân mình bị giam năm năm trong căn phòng nhỏ tối đen, trở thành một bộ dạng không muốn nói chuyện, còn phải làm phiền sư phụ người với tất cả quan tâm, Tang Lạc đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Con đường tu tiên phải mất hàng trăm năm, năm năm cũng chỉ là thời gian rất ngắn, nói cho cùng, để lại nỗi ám ảnh lớn như vậy, đều là tại trạng thái tâm lý của nàng chưa được vững, là nàng vẫn chưa chấp nhận thân phận tu tiên này. Tu tiên nhất định phải chịu đựng được nỗi cô đơn, có bản lĩnh kiên trì, nhưng nàng lại nhu nhược như thế.
Sau này nàng nhất định phải trở nên lợi hại hơn! Sau đó phải báo đáp hiếu thảo với sư phụ!
Phó Thanh Viễn hoàn toàn không biết tiểu đồ đệ của mình, chỉ vì một hành động đơn giản theo ý thích của chàng mà suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa trong lòng nàng còn xác định sư phụ là “trái tim người mẹ tội nghiệp”. Chàng chỉ biết, sau khi chàng đưa trái La Tỏa vào miệng thì đồ đệ dùng ánh mắt như sắp khóc nhìn chàng.
Phó Thanh Viễn có thói quen cứ cách một thời gian sẽ xem xét lại bản thân, suy nghĩ vấn đề, để bản thân có thể giữ được tâm hồn bình tĩnh tiếp tục trên con đường tu tiên.
Có được một không gian có lẽ là của tu sĩ thượng cổ để lại, thu nhận được một bé gái người phàm yếu ớt nhưng kiên cường làm thủ đồ, vì tu luyện Tức Khuyết mà hủy đi tu vi trúc cơ và còn… tiểu đồ đệ lấy ra bao nhiêu đan dược, thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, mỗi một chuyện đều đang thử nghiệm đạo tâm của chàng.
Bỏ sự kiêu ngạo và nóng vội, bỏ tật tham lam và oán hận. Phó Thanh Viễn nhìn thấy rất nhiều chuyện, nhưng chàng luôn kiên định đi trên con đường của mình chứ không bị cái gọi là lối tắt trên con đường tu tiên làm lạc hướng. Tất cả đều dựa vào sự kiên trì của chàng. Mỗi lần gặp những sự vật sự việc làm dao động bản thân, chàng cũng đều xem đó là một khảo nghiệm, rồi tạm dừng tu luyện để suy xét kỹ càng, cảm ngộ bản thân.
Tu luyện không chỉ tu thân, mà còn tu tâm. Ngồi lặng lẽ suy nghĩ lại những gì mình đã trải qua mới cảm nhận được mọi thứ. Mỗi một lần, Phó Thanh Viễn đều có thể kiên định đạo tâm của mình, đây cũng là một loại tu luyện để có thể đi trên con đường này lâu dài hơn.
Nhờ linh khí tràn ngập trong không gian, Phó Thanh Viễn nhanh chóng nắm bắt được toàn bộ Tức Khuyết, bước tiếp theo là không ngừng nâng cao bản thân. Bây giờ, chàng có thể xung kích trúc cơ một lần nữa. Trước đó, Phó Thanh Viễn cảm thấy bản thân phải suy nghĩ về những chuyện đã trải qua trong giai đoạn này, vì vậy mà chàng đứng ở ban công nhắm mắt suy tư.
Trước đây, mỗi lần như thế, Phó Thanh Viễn hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm ngộ, lần này cũng không ngoại lệ. Chàng cảm giác đạo tâm của mình lần nữa kiên định hơn. Bởi vì nhớ lại một chuyện rất lâu trước đây, Phó Thanh Viễn có chút cảm thán, rồi nhìn thấy quả chín của cây La Tỏa, không kìm được nên thử lần nữa mùi vị trong ký ức. Phó Thanh Viễn thích làm theo trái tim của mình, nên chàng cũng thuận lòng mình ăn một trái La Tỏa.
Nhưng mà… chàng ăn trái La Tỏa, tại sao đồ đệ lại cảm thấy uất ức đến muốn khóc. Chẳng lẽ thấy chàng ăn vụng đồ ngon, không cho nàng ăn?
Phó Thanh Viễn nhìn Tang Lạc như sắp khóc một lúc lâu với vẻ mặt lạnh lùng, không cảm xúc và ánh mắt có chút ngờ vực.
Từ từ nuốt vị đắng chát trong miệng, Phó Thanh Viễn tưởng đã tìm được nguyên nhân nên lắc đầu nói với Tang Lạc: “Con không cần ăn cái này, nó không có tác dụng đối với việc tu luyện.” Rồi suy nghĩ một hồi. Phó Thanh Viễn lại nói thêm một câu: “Lần sau đến chợ tu tiên mua kẹo cho con.”
Hầu hết trẻ em đều như vậy, nhìn thấy người lớn ăn cái gì cũng thấy ngon miệng, tự mình cũng muốn nếm thử. Mặc dù đồ đệ trông hơi chín chắn và nghe lời nhưng vẫn là một đứa trẻ, Phó Thanh Viễn cảm thấy đồ đệ chỉ là háu ăn.
“Sư phụ, cái đó có đắng không?” Tang Lạc nói cũng thấy có chút nghẹn ngào. Rõ ràng là không ngon, có phải là vì tiết kiệm tiền nên sư phụ chọn ăn cái này, những thứ ngon đều để dành cho nàng ăn không? Sao sư phụ lại đối xử với nàng tốt như vậy chứ. Còn nói sẽ mua kẹo cho nàng, hoàn toàn không nghĩ đến bản thân mình sao? Sư phụ thật sự là một người rất tốt rất tốt.
Đồ đệ vẫn muốn ăn cái này? Phó Thanh Viễn lần nữa gật đầu nói: “Rất đắng.”
Tang Lạc lấy tay áo lau những giọt nước mắt sắp rơi xuống, đoạn nàng bước đến trước mặt Phó Thanh Viễn nói: “Sư phụ, con cũng muốn ăn.” Nếu sư phụ có thể chịu đựng gian khổ, vậy thì hãy để đồ đệ chịu khổ cùng với sư phụ! Ánh mắt Tang Lạc kiên quyết bày tỏ ý nguyện của mình.
Chỉ là, Phó Thanh Viễn không hiểu được suy nghĩ thật sự của đồ đệ. Đối với chàng, đồ đệ chỉ đang hiếm khi nũng nịu như một đứa trẻ.
Nhưng nếu như đồ đệ muốn ăn như vậy thì để nàng nếm thử cũng không sao, trái của cây La Tỏa chỉ là hơi đắng một chút, không có hại đối với cơ thể. Phó Thanh Viễn lại nghiền nát vỏ của trái khác rồi để phần thịt vào tay của Tang Lạc.
Tang Lạc nuốt nước bọt nhìn sư phụ của mình, đoạn đưa trái La Tỏa vào miệng. Vừa cắn xuống, Tang Lạc không kìm được nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại. Mùi vị đó, nói sao nhỉ, cảm giác vừa đắng vừa chát vừa chua, đủ các loại mùi vị khó ăn trộn lẫn vào nhau, đây có lẽ là thứ khó ăn nhất trong số những thứ nàng từng ăn.
Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm của đồ đệ, trong mắt Phó Thanh Viễn thoáng hiện lên một nụ cười. Đứa trẻ háu ăn này.
Đưa tay đặt lên đầu đồ đệ an ủi, Phó Thanh Viễn mở miệng nói: “Nhổ ra.”
Tang Lạc nghe thấy sư phụ nàng nói như vậy thì liền lắc đầu nguầy nguậy, nhai ngấu nghiến rồi nuốt vào. Vị đắng kỳ lạ đó không tan được trong miệng, Tang Lạc hít một hơi ngẩng đầu nhìn Phó Thanh Viễn: “Sư phụ, sau này đừng ăn những trái đó nữa.” Sau này nàng nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền, sư phụ muốn ăn cái gì nàng cũng sẽ mua cho sư phụ.
Phó Thanh Viễn gật đầu không nói gì, chàng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào thôi. Cái này cũng không có ích gì đối với việc tu luyện, chàng cũng không cần ăn những loại quả này, đương nhiên cũng sẽ không ăn. Chẳng lẽ tiểu đồ đệ tưởng rằng chàng thích vị đắng này.
Cảm nhận được sức nặng bàn tay của sư phụ để trên đầu mình, Tang Lạc có chút không quen, lại còn có chút hạnh phúc không thể giải thích được. Tang Lạc quyết tâm sẽ phấn đấu vì sư phụ, nàng hiếu kỳ hỏi: “Sư phụ, trước kia người đã ăn qua trái đắng này chưa?”
Bị đồ đệ hỏi, Phó Thanh Viễn nhớ lại những chuyện mình vừa nhớ lại lúc này. “Ăn qua, lúc đó ta vẫn đang luyện khí tầng ba.”
Khi nghe thấy nhịp điệu câu chuyện được kể, Tang Lạc tự giác khiêng hai chiếc ghế dài bên cạnh, một chiếc để bên cạnh sư phụ, một chiếc còn lại nàng tự ngồi xuống.
Phó Thanh Viễn nhận lấy lòng tốt của vị đồ đệ lanh lợi, ngồi xuống tiếp tục nói: “Có một lần, nhận được một nhiệm vụ trên bảng thí luyện là đi hái một loại linh thảo, nhưng trên đường đi hái thì bị hai con linh thú cấp cao màu vàng truy đuổi, không còn cách nào khác ta đành phải trốn vào một khe núi. Lúc đó ngũ cốc đan trong người của vi sư đã tiêu hao gần hết, hai con linh thú canh giữ lối ra nên ta không thể ra ngoài, trong cốc lại không có gì để ăn cầm chừng.”
“Ta tìm kiếm ba ngày trong khe núi, tìm được một cây La Tỏa. Lúc đó, trái của cây La Tỏa vẫn chưa chín, mùi vị so với bây giờ còn đắng chát hơn nhiều. Cuối cùng ta dựa vào những loại quả đó mới có thể cầm cự được… ”
Trước khi luyện khí tầng ba, chàng chỉ dựa vào một hơi thở, bản thân cũng không hiểu tại sao phải tu tiên. Không bị những tán tu khác sát hại là vì nhìn thấy chàng không có thứ gì tốt đáng để động thủ, cũng có nguyên nhân là chàng có chút may mắn. Đúng vào lần đó, chàng nằm trong khe núi, nhìn bầu trời trên đầu suy nghĩ rất nhiều, lúc đó chàng cảm thấy mình sắp chết nên rất uất ức. Cùng đường lại có lối thoát tìm được cơ hội sống sót, từ đó kiên định đạo tâm.
Khi rời khỏi khe núi đó, chàng ngắt một nhánh cây La Tỏa cầm trên tay rời khỏi, khi trở về thì cắm trước hang động nơi chàng sống. Đợi nhánh cây đó mọc thành cây lớn, chàng lại rời đi lần nữa. Mỗi một lần, chàng rời khỏi đến một nơi ở mới thì lại ngắt một nhánh cây La Tỏa cắm trước nơi ở mới. Chính là cây La Tỏa này nhắc nhở chàng, nguyện vọng đơn giản của chàng khi chàng còn vô cùng yếu đuối:
Hãy sống tốt theo tâm ý của mình, nếu có một ngày đạt thành đại đạo, chàng muốn đi xem những nơi xa hơn, chỉ đơn giản như vậy.
“Sau này A Lạc, nhất định sẽ rất hiếu thảo với sư phụ.” Tang Lạc với đôi mắt đỏ hoe đã soạn thảo ra trong đầu những câu chuyện về “Sự sống sót của người sư phụ nghèo khổ” trong thời gian nhanh nhất.
“Sau này A Lạc sẽ kiếm rất nhiều linh thạch, sau đó, sư phụ muốn ăn cái gì A Lạc sẽ mua cho sư phụ, đủ các loại linh quả ngon đều cho sư phụ ném chơi cho vui.”
Phó Thanh Viễn cười khanh khách, cái đầu nhỏ của đồ đệ rốt cuộc đang nghĩ gì đây, đừng nói thật sự chàng không thích ăn những thứ linh quả gì đó, cho dù ném những linh quả chơi cho vui cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng mà, nghe đồ đệ nói như vậy, người làm sư phụ cũng cảm thấy có chút mong đợi. “Ta sẽ đợi.”