Vi Sư Không Thích Rắn

Chương 2




A Tự đang hồi hộp nằm nhìn đỉnh màn. Miên Viễn cũng hồi hộp nằm nhìn đỉnh màn. Đây là đêm đầu tiên sau khi A Tự tỉnh dậy bọn họ chính thức ngủ chung chứ không phải đốt nến tâm sự đến sáng như đêm trước.

"À...ừm...khuya rồi nhỉ?" A Tự lắp bắp hỏi.

"Ừ, khuya rồi." Miên Viễn đáp. "Cùng nhắm mắt...ngủ đi."

Miên Viễn nhắm trước. A Tự nhìn qua thấy y đã ngủ nên cũng an tâm nhắm theo. Đến phiên hắn nhắm thì Miên Viễn lại lén lút mở mắt ra nhìn một cái, trong lòng cất giấu tâm sự.

A Tự ngủ thẳng một giấc đến sáng, lúc tỉnh dậy không thấy Miên Viễn đâu. Hắn mở cửa đi ra, Miên Viễn đang ngồi xắn cao tay áo bổ củi gần gian bếp. Lực tay dồi dào, gân tay cuồn cuộn, đúng là mạnh mẽ không gì so bằng. Mỗi phát bổ xuống của y đều nhanh gọn dứt khoát.

A Tự lăng xăng chạy đến gần y chào: "Buổi sáng tốt lành."

Miên Viễn ngừng bổ, ngẩng lên hỏi: "A Tự sáng nay muốn ăn gì?"

"Món gì ngươi nấu ta cũng thích, nhưng hôm nay ngươi phải ăn cùng ta."

Miên Viễn đáp ứng: "Được, ngươi rửa mặt chải tóc đi, ta chuẩn bị bữa sáng xong sẽ gọi ngươi."

A Tự hoảng hốt: "Vì sao ngươi biết ta chưa rửa mặt?"

Miên Viễn không đáp mà chỉ cười ngọt. A Tự xấu hổ lấy hai tay che mặt, chạy ù lại vào trong nhà. Khẳng định là hắn đầu bù tóc rối đến mức thảm thương mới dễ dàng bị Miên Viễn nhận ra như thế.

A Tự chăm chút cho bản thân xong lại ra ngoài lần nữa. Miên Viễn đang ôm từng bó củi lớn nhẹ nhàng đi vào chất trong gian bếp. Hắn cũng bắt chước làm theo, nhưng chỉ mới ôm một chút đã chật vật đánh rơi lung tung. Miên Viễn nhặt lên phụ hắn và nói: "Việc nặng nhọc cứ giao hết cho ta. Ngươi không cần cực khổ."



"Ta muốn giúp ngươi. Yên tâm, bây giờ chưa quen nhưng ta làm dần sẽ quen mà."

Miên Viễn vươn tay xoa nhẹ má hắn: "Chăm sóc ngươi là niềm vui của ta."

A Tự đỏ mặt. Cái vuốt của Miên Viễn mới dịu dàng làm sao? Có điều hắn không thích ăn không ngồi rồi chờ kẻ khác tới hầu hạ như vậy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định giành việc với Miên Viễn. Miên Viễn ôm đống to, hắn ôm đống nhỏ, tùy sức mà làm, cũng nhanh giúp kho củi mau đầy.

"Được rồi." Miên Viễn ôm xong đống cuối cùng thì phủi tay nhìn A Tự còn đứng yên tại chỗ chưa chịu đi. "Tiếp theo là nấu ăn, ngươi vẫn muốn phụ sao?"

A Tự gật đầu chắc nịch: "Ngươi nấu, ta sắc rau thịt."

Miên Viễn nhíu mày: "Ngươi biết?"

"Hôm qua ta nhìn ngươi làm cũng học được đôi chút. Không quá khó."

Miên Viễn gật đầu. Y chưa từng nghi ngờ sự thông minh của hắn. Vả lại y thừa biết chỉ cần là chuyện hắn muốn làm thì nhất định cố chấp làm đến cùng, không ai ngăn cản nổi.

A Tự xông xáo chạy lại bàn cầm dao lên bắt đầu sắc rau củ. Miên Viễn đi nhóm lửa và tự cười thầm một mình. Cuộc sống như thế này thật tốt, không khác gì những gia đình bình thường ở nhân gian. Nếu như có thể một đời bên nhau không tách rời, cho dù cơm canh đạm bạc qua ngày, âu cũng là niềm hạnh phúc mỹ mãn khó cầu.

"A Tự, ngươi cảm thấy nơi này của chúng ta có cần thêm gì không? Hoặc là ngươi muốn gì? Ta sẽ mua về cho ngươi." Miên Viễn đột ngột hỏi.

A Tự ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ta không muốn gì cả, chỉ là nếu trước nhà có thêm hoa cỏ sẽ tuyệt biết bao. Bất quá, ta thấy đất đai khô cằn đến thế, không thể trồng nổi đâu."

"Nếu dùng pháp lực thì hoa cỏ chỉ là giả tạo. Để ta nghĩ cách xem."

Sau bữa cơm, Miên Viễn cầm một bao tải rỗng nói với A Tự: "Ta đưa ngươi đi nhìn ngắm ngọn núi này một chút, nhân tiện lấy ít đất tốt về trồng cây."

A Tự hí hửng đồng ý. Miên Viễn đi trước dẫn đường, hắn lẽo đẽo theo sát phía sau, lúc đầu thật sự là ngắm cảnh, nhưng ngắm cả quãng đường dài cũng không phát hiện gì đặc sắc ngoài cây rừng khô héo thì quay sang ngắm Miên Viễn. Miên Viễn cao hơn hắn nửa cái đầu, bước đi khoan thai, giống như đang tận hưởng một ngày trời trong nắng ấm.

Bọn họ đi thêm một đoạn xa, rừng lá bắt đầu chuyển dần sang màu xanh của sự sống. A Tự ngạc nhiên, thì ra trên đỉnh núi là đất chết nhưng ngay giữa núi lại khác biệt hoàn toàn. Miên Viễn đưa hắn đến vườn nhân sâm rộng lớn bạt ngàn như cánh rừng, nói: "Đất chỗ này tốt, lấy một ít về biết đâu có thể trồng hoa."

Miên Viễn mở bao tải, lấy xẻng nhỏ cất bên trong ra và bắt đầu xúc đất cho vào bao. A Tự đứng suy ngẫm giữa vườn nhân sâm cao chưa tới đầu gối hắn, lá xòe rộng như hình bàn tay. Nhiều nhân sâm thế này, có lẽ đã trồng từ rất lâu, và có lẽ bán đến lúc bọn họ già cả cũng chưa bán hết nổi. Bỗng nhiên, trong đầu hắn nảy ra một câu hỏi ngu ngốc: "A Viễn, chúng ta được bao nhiêu tuổi rồi?"

Miên Viễn dừng tay nghĩ: "Ta hơn một ngàn tuổi, còn ngươi đã năm ngàn tuổi rồi. Ta là do ngươi nuôi nấng từ nhỏ đến lớn."

A Tự ngỡ ngàng nhìn Miên Viễn rồi bật cười: "Thế tính ra ta nuôi cũng không tệ." Nuôi y lớn dường này, lại còn đẹp dường này chắc chắn phải lao tâm khổ tứ hơn việc chăm sóc cả rừng nhân sâm rồi. Có vẻ như trước khi mất trí nhớ, hắn là người vô cùng kiên nhẫn nhỉ?

A Tự tinh nghịch ngồi xuống nhổ thử một cây nhân sâm lên, liền nghe Miên Viễn hỏi đùa: "Điểm nào không tệ?"

"Mọi điểm đều không tệ." A Tự phủi đất khắp củ nhân sâm rồi nói thêm. "Nhân sâm cũng không tệ."

Miên Viễn không chấp với hắn, tiếp tục xúc đất cặm cụi: "Trong mắt ngươi, không tệ của ta so với không tệ của nhân sâm chẳng khác gì nhau."

"Đương nhiên khác. Chỉ có A Viễn cho ta ấm áp, nhân sâm thì không thể."

A Tự cầm củ nhân sâm mới nhổ lấy làm đắc ý, chạy một đường dài giữa vườn nhân sâm và giơ nó lên cao trước ánh mặt trời chói lọi. Miên Viễn ngẩn ra nhìn hắn, bất giác cong khóe môi, vừa vui vẻ vừa có chút bất lực khó hiểu.

"A Viễn." A Tự chợt reo lên và chỉ tay ra phía xa xa. "Dưới kia hoa nở đẹp quá, ta đến đó xem trước, ngươi lấy đất xong thì mau sang."

"Dưới kia?" Miên Viễn giật khóe mắt. "Khoan đã..."

Miên Viễn chưa kịp nói hết lời thì A Tự đã mất hút trong vườn nhân sâm. Y vội vàng bỏ xẻng vào bao cột bừa lại vác lên vai rồi chạy theo hướng A Tự vừa rời đi.

A Tự đi thẳng một mạch đến chỗ rừng hoa trắng muốt, hình dạng như quả cầu tròn nhưng có nhiều lỗ hổng úp trên nhụy hoa đỏ thẫm tỏa ra hương thơm dịu mát. Mỗi khi có gió thổi qua, những quả cầu đung đưa nhè nhẹ, trông vui mắt lạ thường. Thế nhưng, trong tiếng cành lá xào xạc hắn còn nghe được âm thanh rên rỉ đầy đau đớn của một đám người hỗn tạp chen lấn vào nhau.

A Tự vạch từng khóm hoa ra xem, nhíu mày phát hiện dưới đất toàn là các bộ phận thi thể đứt lìa nham nhở. Đầu mình tay chân nằm trộn lẫn, không phải chỉ thuộc về một người, mà là của vô số người. Rễ hoa trong suốt như băng đang cắm chặt trên những bộ phận này hút lấy dòng dưỡng chất đỏ lừ đặc sệt.

Miên Viễn kịp thời đuổi tới, kéo A Tự tránh xa khóm hoa, giải thích: "Nơi đây nhiều vật ô uế, tránh làm bẩn người ngươi."

A Tự ngây ra: "Là hoa Huyết Thù Dung, chuyên sống bằng xương thịt kẻ chết."

Miên Viễn sững sờ một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Y đã quên tất cả, nhưng những kiến thức từng biết từng thấy thì lại không quên. Đây chưa hẳn là chuyện tốt."

A Tự nói tiếp: "Xem ra nơi đây đã từng có rất nhiều người chết, oán khí sâu nặng tới mức khiến người ta nghẹt thở."

Miên Viễn giải thích: "Núi này vạn năm trước là một bãi tha ma của yêu giới. Trong từng tấc đất, trong từng giọt nước đều đã từng thấm qua máu tươi và xương thịt của hàng trăm hàng ngàn yêu quái, xui nên mấy thứ ô uế thế đầy rẫy thành lệ thường. Chúng không đủ hình hài trọn vẹn, kêu gào ngày đêm, sống lay lắt cùng đất đá cây cỏ, không đáng sợ nhưng phiền phức. Nơi chúng ta ở vì vừa cao vừa khô cằn cho nên mới không nhìn thấy."

A Tự cảm thương: "Lẽ nào người đứng đầu yêu giới không quản tới sao? Cho dù là yêu quái cũng có phụ mẫu thân sinh, cũng có sinh mệnh quý báu, chết không toàn thây thế này thật thê thảm và đau đớn."

Miên Viễn khinh bỉ nói: "Bọn họ khi sống chẳng hề làm được chuyện tốt lành gì, thế nên chết rồi oán khí mới sâu nặng như vậy. Ngươi muốn siêu độ cũng chưa chắc bọn họ chịu nhận. A Tự, thiên hạ chúng sinh trăm ngàn loại đau khổ khác nhau, dù có là yêu tôn đứng đầu yêu giới cũng khó vượt nổi đau khổ của chính mình. Chúng ta đừng quản nhiều, được không?"

Miên Viễn nắm lấy tay A Tự kéo trở về. A Tự lén ngoảnh lại nhìn một cái, nghĩ thầm những lời Miên Viễn nói quả thực không hề sai. Chuyện này hắn muốn quản cũng không quản nổi.

"Yêu tôn là người thế nào nhỉ?" Hắn chợt nổi máu hiếu kỳ.

"Ngươi cảm thấy ta là người thế nào?"

A Tự nghĩ rằng Miên Viễn hỏi châm chọc nhưng vẫn thật tình đáp: "Ấm áp, chu đáo, dễ gần."

Miên Viễn cười thâm thúy nói tiếp: "Vậy chắc yêu tôn cũng không khác lắm với ta, nhưng mà hắn rất xấu tính."

"Xấu tính thế nào?" A Tự trố mắt.

"Tính chiếm hữu rất cao."

A Tự đánh giá: "Thế thì cũng không tính là xấu mà nhỉ?"

"Ngươi nghĩ vậy thật sao?"

A Tự vô tư nói: "Đương nhiên."

Miên Viễn hồ hởi trong lòng: "Ngươi nên nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay."

"Ta có phải trẻ con đâu mà không nhớ được lời mình nói?" A Tự bướng bỉnh bắt bẻ lại.

Miên Viễn gật gật: "Vậy thì tốt."