Vì Sao Đêm Ấy

Chương 40




“Thuật pháp có thể ảnh hưởng tới hồ Túc Tinh, tới giờ vẫn chỉ có một – Linh Ky.”

Sau khi nghe Hình Mạch nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau, lòng lờ mờ đoán ra một chút.

Hình Mạch nói tiếp: “Linh ky kết nối bỉ thế với hiện thế thông qua niệm. Triệu hồi Chiến Linh sẽ mở ra con đường kết nối hai giới. Nhờ vào đó có thể có khả năng tiến vào hồ Túc Tinh.” Tuy ông nói vậy nhưng trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm. Tất cả tinh anh trong Linh Túc cung phần lớn đều đã có được Chiến linh, không thể nào triệu hồi thêm. Còn công pháp luyện ra nhiều Linh ky xưa nay chỉ có mình ông tu hành. Giờ chỉ còn có…” Đang nghĩ, ông liếc nhìn qua Việt Vô Kỳ rồi lại tới Nhiễm Duyệt.

Việt Vô Kỳ đương nhiên hiểu ý, cất lời luôn: “Đã như vậy, để ta thử một lần.”

Nhiễm Duyệt cũng hiểu phần nào, nàng bước lên tự nguyện: “Đàn chủ còn đang bị thương, cứ để đệ tử…”

“Không cần lo.” Việt Vô Kỳ lạnh nhạt ngắt lời nàng, sau đó bước tới trước mặt nàng, “Nếu không phải vì người thì làm gì tới nông nỗi này? Ngươi còn có mặt mũi nào ở lại Linh Túc cung?”

Nhiễm Duyệt ngây ra khi nghe lời cô ta nói, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn, không có lời nào phản bác.

“Cút xuống núi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.” Việt Vô Kỳ dứt lời phất tay áo quay người đi, mặc kệ Nhiễm Duyệt.

Nhiễm Duyệt hoảng hốt, không dám hành động cũng không muốn hành động.

Hình Mạch lại dường như hiểu ra điều gì, ông lắc đầu thở dài, bảo: “Nhiễm Duyệt, con xuống núi đi thôi.”

Nhiễm Duyệt vừa nghe thấy lời này, cúi người quỳ xuống, nức nở: “Đệ tử tự biết vô năng, nhưng…”

Nàng còn chưa nói hết đã thấy bàn tay Hình Mạch đang vỗ đầu mình.

“Con còn chưa chính thức bái sư, không được coi là đệ tử chân chính của Linh Túc cung ta.” Tay Hình Mạch lại bỏ thêm vài phần sức, giọng cũng càng trầm ấm, “Đã chẳng phải môn hạ của Linh Túc cung, thì không có đạo lý nào phải sống chết vì Linh Túc cung. Không chỉ có con, cả những đệ tử không thể triệu hồi ra chiến linh đều phải xuống núi hết.”

Nhiễm Duyệt buồn bã ngẩng đầu, mắt ngấn lệ nhìn chăm chú về phía ông, rồi lại nhìn sang Việt Vô Kỳ.

Việt Vô Kỳ vẫn luôn một mực đưa lưng về phía nàng, bóng lưng đơn bạc giờ trông sao mà kiên cường đến vậy, tựa như cây cột trụ.

Có lẽ, nàng vĩnh viễn chẳng thể trở thành một người như vậy…

~

Hình Mạch thấy nàng vậy, mới lựa lời khuyên lơn: “Trên đường xuống núi ắt có ma vật ngăn trở, còn phiền con hộ tống các đệ tử khác xuống núi.” Ông nói tới đây, đỡ Nhiễm Duyệt đứng dậy, giục, “Mau đi đi.”

Thời gian im lặng trôi quá dường như quá lâu. Không biết sau bao lâu, Nhiễm Duyệt mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng nàng lại không thể thốt nên lời. Đến lúc này, “tận tâm gắng sức” gì nữa đây? Giằng xé luyến tiếc gì nữa đây?

Nàng nhắm mắt, nén nước mắt, ôm quyền hành lễ: “Đệ tử …. nhận lệnh.”

Dứt lời, nàng cúi đầu xuống rồi yên lặng bước ra ngoài đại điện, kể cả lúc bước qua Ninh Sơ cũng không chậm trễ chút nào.

Ninh Sơ thấy vậy bèn đẩy nhẹ nàng, cười dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”

Nhiễm Duyệt loạng choạng bước về phía trước. Nàng trụ vững người, quay đầu lại cố gắng nhoẻn cười, gật đầu với hắn.



Rời khỏi đàn Trấn Minh, bóng đêm xen giữa gió tuyết, đè nặng xung quanh.

Đi một đoạn, trên con đường núi, Hoành Nghị dẫn các đệ tử nhỏ tuổi đứng đó chờ xuất phát. Trông thấy Nhiễm Duyệt tới, hắn nở một nụ cười khổ, tiến lên nghênh đón.

“Không phải muội muốn xuống núi cùng chúng ta đó chứ?” Hoành Nghị hít một hơi rồi hỏi vậy.

Nhiễm Duyệt nhìn hắn, chẳng đáp lời nào.

Có lẽ Hoành Nghị đoán được phần nào nên cũng im lặng, giục mọi người khởi hành.

Nhiễm Duyệt ủ dột đi cuối cùng. Đường xuống núi nàng đã đi qua trăm nghìn lần nhưng lần này, tâm trạng lại khác hẳn. Tuy rằng nàng từng có dự định rời khỏi Linh Túc cung, nào ngờ ngày này đến, lòng lại hoang mang khó tả.

Nên đi đâu? Nên làm gì?

Mục tiêu đã từng nay đều trở thành hư ảo, bất giác, nàng nhìn tuyết rơi lả tả trước mắt, hút lấy tầm nhìn của nàng chỉ có khí đen ngút ngàn và ánh kiếm chớp lóe…

Trở lại thì có thể làm được gì đây?

Nàng cúi đầu mệt mỏi, tiếp tục đi xuống núi.



Trước đó, Lệnh chủ Cức Thiên vì lấy ma cốt nên đã giết chết rất nhiều yêu ma, đoạn đường này đi có phần yên ả chưa gặp trở ngại gì. Nhưng mọi người đều không dám lơi lỏng, vẫn cẩn thận tiến lên, cho tới khi đi đến sườn núi, chợt có một tiếng vang phát ra, một bên núi đá đột ngột nứt ra, đất đá sụp xuống, ầm ầm lao về phía mọi người.

Trong khoảnh khắc gian nguy đó, Nhiễm Duyệt giơ hai tay lên, tạo thành lá chắn phòng thủ, đỡ được đất đá. Tuy nhiên chưa kịp để nàng nhận định tình hình, một bên vách núi đá còn lại cũng sụp xuống. Đất đá như thác trút xuống, chất chồng lên trên tấm lá chắn vô hình.

Hoành Nghị che chở các đệ tử nhỏ tuổi nhưng nào có chỗ để tránh né. Trong tình hình này, một số đệ tử nhỏ tuổi sợ hãi tới bật khóc. Nhiễm Duyệt nghe thấy, cố gắng giữ thẳng cánh tay dù lòng chẳng thể nào bình tâm. Nàng cũng từng trải qua cảnh tượng y như vậy, con rối đất đổ tầng tầng lớp lớp đất đá xuống tấm chắn, mặc dù nàng có thể phòng ngự nhưng lại chẳng thể thoát vây. Giờ cũng y hệt, đợi tới khi nàng kiệt sức, giải trừ tấm chắn, tất cả mọi người đều sẽ bị đất đá vùi lấp…

Không đúng, hôm nay không giống, không có ma chướng cản trở, có thể tự do hành động nên chỉ cần có thể đánh văng đất đá là sẽ có hy vọng. Lúc này nàng nên dùng “Điệp” (chất chồng) hay “kình” (nâng lên) đây?

Nhiễm Duyệt cố gắng để bản thân tỉnh táo, vào lúc nàng đang dồn sức suy nghĩ, chợt có mấy chục con yêu ma xuất hiện bên vách núi. Bọn chúng thấy nàng, lập tức gào lên, dẫn đất đá đè càng nặng lên lá chắn, tựa như muốn lập tức xé rách lớp chắn phòng thủ.

Không được, không thể chịu nổi nữa….

“Nhiễm Duyệt, giải trừ tấm chắn, lùi tới sau ta đi” Hoành Nghị vỗ vai nàng, khuyên.



Giải trừ tấm chắn, lùi tới sau ta đi.

Nhiễm Duyệt nghẹn ngào, nhòa lệ.

Câu nói đó, Thần tôn của nàng từng nói với nàng…

Mỗi lần đều được người bảo vệ ở trước, mỗi lần đều chờ người khác hi sinh. Rõ ràng nàng luyện Bí quyết Thiết trướng là để bảo vệ người khác cơ mà…

Không được, nàng không muốn tiếp tục mất đi một thứ gì nữa, cũng không thể để mất đi bất kì thứ gì!

Trên tấm chắn đã xuất hiện các vết nứt. Bên tai là tiếng Hoành Nghị gọi, ngữ khí còn mang vài phần trách cứ.

Nhiễm Duyệt yên lặng hít thật sâu, chăm chú nhìn lũ yêu ma bên ngoài tấm chắn.

Bây giờ không chỉ phải giải quyết đám yêu ma này mà còn phải hất văng đất đá trên tấm chắn mới có thể bảo vệ mọi người. Với năng lực của nàng, giết chết chúng chắc chắn là không được, chí ít cũng phải hạn chế được hành động của chúng…

Hạn chế hành động?

Nhiễm Duyệt đột nhiên nhớ ra cái gì, hàng mày giãn ra, nàng bình tĩnh tập trung, thét lệnh: “Ám ảnh thiên la!”

Ám ảnh thiên la của nàng còn chưa có khả năng trói chặt vì lẽ đó… vào khoảnh khắc đám yêu ma tránh lui, nàng hét lệnh thứ hai: “Thiết trướng quyết! Lân!” (xếp thành hình vảy cá)

Vốn là tấm chắn tựa như đỉnh vòm chợt biến thành những chiếc khiên tròn xếp dày đặc như vảy cá trải rộng ra.

Nhưng tác dụng của “Lân” là ở chỗ xoay chuyển góc độ đánh tới của những đòn đánh như mũi tên, đối mặt với lúc ép từ đất đá thì có thể làm sao đây?

Hoành Nghị biết rõ chiêu thức của Nhiễm Duyệt, càng rõ ràng ưu nhược của từng thức, nên càng thêm lo lắng.

Nhưng mọi thứ như đều nằm trong tính toán của Nhiễm Duyệt, hai tay nàng chập lại, hét to: “Chức!” (đan vào nhau)

Trong chớp mắt, mọi thứ gắn kết như thoi đưa, dây xích của Ám ảnh thiên la kết nối hết các khiên tròn, rồi lưới lại giăng ra, khiên tròn được đan vào trải rộng tầng tầng lớp lớp, khiến tất cả yêu ma và đất đá đều lùi lại.

Mọi người được chứng kiến cảnh này đều thấy thán phục, nhưng vẫn chưa hết, Nhiễm Duyệt chậm rãi ra lệnh cuối: “Giáp.” (bọc lại)

Sau tiếng lệnh, dây nối khiên chớp mắt xoay ngược lại, quấn chặt lấy thân thể đám yêu ma, tựa như lời chú lệnh, dệt thành “áo giáp”.

Ám Ảnh Thiên La và Bí Quyết Thiết Trướng lấy ưu nhược bù trừ cho nhau, hóa thành tấm áp giáp cực kì chắc chắn, khóa hết hành động của đám yêu ma.

“Tiên sinh, ta chỉ có thể làm được tới đây, còn cần phải tìm cách tiêu diệt hết đám yêu ma này mới được…” Nhiễm Duyệt thở hổn hển, nói với Hoành Nghị.

Lúc này Hoành Nghị mới như choàng tỉnh, hắn giơ tay xoa đầu Nhiễm Duyệt, cười bảo: “Không hổ là tiểu sư muội của ta, rất bản lĩnh!”

Nhiễm Duyệt mỉm cười ngượng ngùng, nhìn đám yêu ma vừa bị nàng vây nhốt. Lúc này nàng nghĩ tới cái gì, nụ cười chợt khựng lại.

Hoành Nghị thấy vậy, lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”

Nhiễm Duyệt hơi nhíu mày, dường như đang rất đấu tranh nhưng ngay sau đó nàng chợt thả lòng, hàng mày giãn ra, khi cất lời đã là tràn ngập vui sướng: “Ta muốn quay về núi.”

Hoành Nghị nghe vậy, đương nhiên rất bối rối, do dự cản nàng: “Muội ấy à, đừng có ép mình quá…”

Nhiễm Duyệt lắc đầu, đáp: “Tiên sinh có điều không biết, khi ta hạ sơn, Hình đàn chủ có nói, Linh ky là con đường kết nối hai giới, chỉ có thể dùng cách đó để vào được hồ Túc Tinh.”

Hoành Nghị hiểu ngay ý của nàng, hắn cực kì chấn động: “Chẳng lẽ… muội muốn tự vào hồ Túc Tinh?”



“Đúng vậy.” Nhiễm Duyệt đáp lại rất nhẹ nhàng.

“Hình đàn chủ có chắc chắn không?” Hoành Nghị hỏi dồn.

Nhiễm Duyệt lắc đầu: “Chỉ là suy đoán.”

“Không được! Hồ Túc Tinh là nơi sức mạnh bỉ thế hội tụ, người hiện thế tuyệt đối không được đặt chân vào. Tùy tiên vào trong thì sẽ chẳng thể toàn thây!” Giọng của Hoành Nghị vạn phần khẩn thiết, hắn chỉ mong chờ nàng sẽ thay đổi suy nghĩ đang có.

Nhưng Nhiễm Duyệt vẫn bình tĩnh phản bác: “Việt đàn chủ từng dạy ta cách kết hợp Linh ky và Ảm Ảnh Thiên la, nếu đan lại thành “giáp” thì có thể chống đỡ được phần nào.”

Hoành Nghị ngẩn ra, nhìn về phía tấm áo giáp đang che phủ đám yêu ma.

Nhiễm Duyệt nhìn theo hắn, rồi cúi đầu trông xuống đôi tay mình.

“Chỉ ta mới có thể làm được.”

Lúc nói ra câu này, Nhiễm Duyệt chợt thấy một dòng nước nóng trào dâng trong lòng mình. Cũng chính trong nháy mắt ấy, mọi nghi ngờ và sợ hãi đều hóa thành hư không, rốt cuộc nàng cũng có thể hiểu rõ chính mình và cũng hiểu được Thần tôn của mình.

Ở chung đã mấy tháng nhưng chẳng thể kết hợp tâm niệm với nhau, vậy mà giờ khắc này, hồn phách trùng điệp, tâm thần cộng hưởng…

Nàng nhoẻn cười, mọi tiếc nuối giờ đều biến thành thoải mái.

“Tiên sinh, ta phải đi.” Giọng nàng to hơn, nghe rất khoáng đạt. Nàng ngẩng đầu, mang theo đôi chút kiêu ngạo, nói với Hoành nghị, “Đó mới là vị trí của ta!”

Hoành Nghị có chút lạc nhịp tim, lúc muốn đáp lại, Nhiễm Duyệt đã xoay người đi trước. Nhìn bóng lưng chạy đi của nàng, hắn mỉm cười hiền hòa, hồi ức đan xen, hắn chợt nhớ tới cô bé vẫn thích trốn trong sơn động khóc lóc, rồi mỉm cười: “Đúng vậy, đó mới là vị trí của muội.”

~

Tác giả:

Coong coong coong, chào mọi người.

Mọi người không ngờ tới phải không, mình mà lại có thể đồng thời tung chương mới ở cả 2 đầu truyện! Mọi người mau khen mềnh đê! (Na chích: đủ rồi nhen!)

Khụ, chương này nghe hơi dài dòng chút nhưng có thể kết nối tình tiết cũ, hy vọng mọi người thông cảm cho mình nhé!

Đọc xong chương này, chắc chắn bởi vì tiến độ cập nhật chuyện quá chậm nên mọi người đều quên tình tiết của truyện rồi! (Lion: em đây cũng quên luôn cả cách mình đã edit trước giờ)

Không sao cả, mình sẽ cùng mọi người hồi tưởng lại 1 số trọng điểm nhé:

1/ Linh ky và Ám ảnh thiên la – Chương 27

Việt Vô Kỳ nói khẽ với Nhiễm Duyệt: “Gọi Linh ky!”

Nhiễm Duyệt nào dám do dự, khấu quyết trỏ vào mi tâm, gọi: “Thần Tiêu!”

Tiếng kêu vừa phát, Việt Vô Kỳ cũng hét: “Trói!”

Chân khí mạnh mẽ truyền ra từ bàn tay Việt Vô Kỳ. Ấn ký chim yến rực sáng thoát khỏi mi tâm Nhiễm Duyệt hóa thành mấy luồng sáng đâm thẳng về phía Thần Tiêu. Nhìn kỹ, luồng sáng cuối cùng trong đó là xiềng xích to bằng miệng chén, xoáy chặt trói chắc Thần Tiêu.Đúng vậy, đây chính là chiêu thức kết hợp Linh ky và Ám ảnh thiên la.2/ Chỉ ta mới có thể làm được – chương 35:

Nàng không dám nghĩ nữa, hỏi chàng một câu: “Cứ phải là huynh đi sao?”

Thần Tiêu gật đầu: “Chỉ ta mới có thể làm được.”Đúng vậy, lúc này nữ chính rốt cuộc đã hiểu rõ thế nào là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao3/ đó mới là vị trí của muội – chương 19

Trước đại điện các đệ tử đã tới rất đông. Ngọc Điệt chân nhân và năm vị Đàn chủ đứng trên điện, Ninh Sơ đứng bên. Nhiễm Duyệt vốn định đứng bên dưới nghe lệnh cùng các đệ tử khác thì thấy Ninh Sơ vẫy tay với mình, ý bảo qua đó. Nàng chưa bao giờ trải qua tình huống này, cảm thấy khá lúng túng. Hoành Nghị đứng cạnh, thấy vậy cười giục: “Còn không đi mau, đó mới là vị trí của muội.”

Thực ra tên chương cũng đã thể hiện tất cả…

Hì hì

Thực ra những điều này vốn nên giữ lại cho các bạn đọc từ từ phát hiện thì mới có lạc thú…

Nhưng mà vì thời gian mình cập nhật chương mới quá chậm nên mình cứ chủ động gợi nhắc cho mọi người vẫn tốt hơn ~~huhu

Dù thế nào, cập nhật được chương mới là mình đã thắng.

Tiếp sau đây sẽ cố hết sức hoàn truyện, tranh thủ xong trong năm 2022