Vì Sao Đêm Ấy

Chương 37




Gợn sóng tan hết, mặt hồ tĩnh lặng như trước. Đột nhiên một bàn tay đẫm máu vươn lên khỏi mặt nước, bám chặt vào bờ hồ, từ từ chui lên…

Chiến linh?!

Khi hai chữ này hiện lên trong đầu, Nhiễm Duyệt không cách nào bằng lòng thừa nhận.

Bên tai là tiếng cười ngang ngược của Lệnh chủ: “Ngoan ngoãn ở đó chờ xem, đây chính là hồ Túc Tinh – thánh địa mà Linh Túc cung các ngươi tôn sùng, ha ha ha ha ha ha…”

Nhiễm Duyệt muốn làm cái gì đó, tuy nhiên nàng không nhúc nhích được dù chỉ một chút, ngay cả một tiếng cũng chẳng thể nào phát ra. Nàng biết, thứ đang áp chế mình không chỉ có ma chướng trùng điệp mà là cả sự sợ hãi và hoang mang đâu thể diễn tả thành lời.

Nagy lúc đó, luồng sáng rực rỡ tựa một cái lồng chụp xuống thiêu đốt “chiến linh” đang muốn bước ra khỏi hồ Túc Tinh khiến nó bị bỏng, kêu lên thảm thiết, lui về trong nước.

Nhiễm Duyệt chấn động, hốt hoảng ngước mắt bèn bắt gặp Thượng Dương chân quân cầm bảo kính lơ lửng trên không trung đang dùng ánh sáng từ đó trấn áp mầm họa trong hồ Túc Tinh.

Thấy Thượng Dương chân quân tới, Lệnh chủ cười rạng rỡ: “Lão già Thượng Dương, lão tới đúng lúc đấy!”

Gương mặt Thượng Dương chân quân vô cùng nghiêm trang, ngài chỉ im lặng.

Lệnh chủ không nói nhiều, gọi bảo kiếm Sí Liệt ra, chuẩn bị tấn công.

Bấy giờ Thượng Dương chân quân làm sao đủ sức phân thân, đối phó với đòn tấn công của Lệnh chủ? Dưới ma chướng, tiên pháp suy yếu, may ra còn Chiến linh…

Nghĩ tới đó, Nhiễm Duyệt như choàng tỉnh khỏi cõi mộng, khan giọng gọi: “Thần Tiêu!”

Theo ngay sau tiếng gọi, Linh ky tỏa sáng, khuấy động sức mạnh xung quanh. Sấm sét ập tới, nhắm thẳng vào Lệnh chủ.

Lệnh chủ thấy thế, lộ vẻ mặt khó chịu. Ả không trốn tránh mà gọi bảo kiếm Kim Cương ra trước người, tựa như một lá chắn phòng hộ. Bất ngờ, sấm sét tan đi ngay khi còn cách ả một khoảng, chỉ còn lại vệt sáng xanh đâm vào da gây ngứa.

Thần Tiêu phi thân tiếp đất, chưa kịp hết kinh ngạc vì sức mạnh tiêu tán thì hai chân đã mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống. Chàng cố đứng vững, nhưng tứ chi bải hoải, như thể mất khống chế.

Lệnh chủ cũng thấy khó hiểu, ả nhìn đăm đăm mặt hồ Túc Tinh, dần dần thấu được đôi phần.

“Ra là vậy…” Ả cười khinh miệt, cất lời, “Hồ Túc Tinh là nơi giao giới giữa hiện thế và thế giới bên kia, cũng chính là cội nguồn sức mạnh của Chiến Linh – bổn tọa nói đúng chứ?” Ả ngước nhìn Thượng Dương chân quân đương trên không trung, “Thượng Dương, ông dùng kính quang phong tỏa hồ Túc Tinh, đồng thời cũng phong tỏa sức mạnh của tất cả Chiến linh. Aiz, zem ra trận đại chiến tiên ma này, rốt cuộc cũng chỉ là trận chiến của ông và ta.”

Thương Dương chân quân nhíu mày, cúi đầu nhìn kính quang đang phong tỏa toàn bộ hồ Túc Tinh. Dòng nước dưới hồ xuất hiện nhiều điểm ngưng tụ, vô số “Chiến linh ma hóa” quẩn quanh bên dưới, chờ thời cơ xuất thế.

Không ai biết trong hồ này có đến bao nhiêu Chiến linh, không ai rành năng lực của từng ấy Chiến linh là gì, càng không một ai rõ thứ mang ác ý sâu nặng và oán hận chất chồng đang hướng ra ngoài kia tới từ đâu. Gỡ bỏ phong tỏa, hậu quả khôn lường. Nhưng nếu không gỡ, thì còn đủ sức trụ được tới bao giờ?

Thượng Dương chân quân chật vật nghĩ đối sách, trong khi đó Lệnh chủ đã vung kiếm tấn công.

Thân Tiêu muốn chi viện nhưng sức mạnh bị phong tỏa, hành động của chàng chẳng thể nào nhanh lẹ như trước. Trong lúc nguy cấp, bỗng có hàng ngàn hàng vạn lưỡi kiếm lao tới, ép lui Lệnh chủ.

Lệnh chủ nhíu mày, lùi về, bắt gặp Tuyệt Trảm hiện thân giữa bạt ngàn kiếm, đang vung tay chém về phía ả. Lệnh chủ đưa kiếm chắn ngang. Kiếm kia va chạm với Sí Liệt, khiến hàng ngàn tia lửa rơi xuống mặt nước,

“Ngươi…” Lệnh chủ nhìn Tuyệt Trảm, vô cùng khó hiểu.

Tuyệt Trảm cười khẩy, ánh lửa hừng hực hắt vào đôi con ngươi của hắn khiến hắn trông càng thêm kiêu ngạo và hung hãn.

“Chậc.” Lệnh chủ không nói thêm lời nào, huy kiếm phản công.

Nhất thời, sắc lửa đỏ với ánh kiếm giao hòa, bất phân thắng bại.

Lúc này, Việt Vô Kỳ dẫn theo các đệ tử vội vàng đuổi tới, cô nhìn tình hình, lập tức đi tới bên Nhiễm Duyệt và An Hành, hỏi: “Xảy ra chuyện gì, nói ngắn gọn.”

Thấy Việt Vô Kỳ, Nhiễm Duyệt an tâm hơn nhiều. Nàng không dám trễ nải, tóm lược tiền căn hậu quả. Việt Vô Kỳ nghe xong lập tức đưa ra chỉ thị: “Thu hồi tất cả Chiến linh, bảo tồn thể lực. Dựng trận chống đỡ ma chướng, trợ chiến chân quân!”

Chúng đệ tử đồng thanh hô “vâng”, niệm quyết bày trận, cùng hành động mà không một lời dư thừa.

Nhiễm Duyệt lấy linh phữu thu Thần Tiêu về, chuẩn bị bày trận cùng các đệ tử khác thì bị Việt Vô Kỳ ngăn cản: “Ngươi đã tu luyện “Thường Doanh”, giờ kết hợp với đạo đàn tăng cường linh ky thì có thể giúp Chiến linh khôi phục. Theo ta về đàn Trấn Minh, ta vận công giúp ngươi.”

Đàn Trấn Minh?

Nhiễm Duyệt không khỏi nhớ đến gã Kiếm thị còn đang biến ảo thành hình dạng Yến Hoàn, lòng vẫn có đôi chỗ nấn ná. Nhưng giờ sao có thể chần chừ do dự, nàng bỏ mọi tạp niệm, hành lễ thưa: “Vâng.”

Việt Vô Kỳ im lặng, quay người bước về phía đàn Trấn Minh. Ma chướng xung quanh vô cùng dày đặc, ở trong đó khiến bản thân như bị khối đá khổng lồ đè ép, với đạo hạnh của cô mà còn thấy mất sức nữa là các đệ tử khác. May mà Tuyệt Trảm không phải Chiến linh triệu hồi từ hồ Túc Tinh nên vẫn có thể kiềm chế Lệnh chủ. Nhưng chiến đấu khốc liệt, tiêu hao cực kỳ kinh khủng, nếu không có công pháp Thường Doanh bảo vệ, e là cô đã hết sức chống đỡ từ lâu. Quá nhiều vất vả, cố gắng nhẫn nại, tới khi trở về đàn Trấn Minh là có thể tranh thủ thời gian hồi sức.

Khi hai người đang vội vã trở về chợt thấy Ninh Sơ phi thân tới, trông thấy tình hình trước mắt, không khỏi kinh ngạc, sửng sốt. Hắn bước nhanh tới, thi lễ với Việt Vô Kỳ, hỏi: “Đàn chủ, đây…”

Việt Vô Kỳ không còn sức kể chi tiết, chỉ bảo: “Đi mời đàn chủ Sơ Vi tới đàn Trấn Minh.”

Ninh Sơ không dám hỏi nhiều, cung kính đáp: “Dạ.”

Dứt lời, Ninh Sơ vẫn bất động. Việt Vô kỳ cau mày, đang định cất lời, chợt Ninh Sơ vung chưởng, đánh thẳng vào lồng ngực cô. Việt Vô Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng, phải chịu toàn bộ đòn đánh.

Thấy Việt Vô Kỳ ngã xuống, Nhiễm Duyệt cuống quýt đi lên đỡ, nàng cầm kiếm vung một đòn về phía “Ninh Sơ” kia.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, gương mặt gã “Ninh Sơ” ấy vỡ ra thành hai mảnh rơi xuống đất. Phía sau đó là kiếm thị Cức Thiên phủ – Dạ Điệt.

Dạ Điệt lùi về sau vài bước, mỉm cười châm chọc: “Muốn lên cùng lúc hay từng người một?”

Nhiễm Duyệt cắn rặng im lặng, giương kiếm trước người, rồi cúi đầu nhìn Việt Vô Kỳ.



Chưởng vừa rồi của Dạ Điệt đã trực tiếp truyền ma khí vào trong cơ thể Việt Vô Kỳ làm kinh mạch toàn thân Việt Vô Kỳ biến đen ngay sau đó, rung động dưới làn da tái nhợt khiến ai trông thấy cũng không khỏi sợ hãi.

Nhiễm Duyệt vô cùng lo lắng, chợt nghe Dạ Điệt nói: “Thù mới hận cũ thanh toán hết trong hôm nay đi!”

Lời vừa dứt, mặt đất chấn động, bảo kiếm Băng Nghêu trồi lên khỏi đất, dán vào lòng bàn tay Dạ Điệt.

Sức mạnh của Băng Nghêu trong điều kiện bình thường đã rất khó đối phó, nay dưới ma chướng, lại càng không thể dùng bí quyết Thiết trướng như ý. Linh phữu trong lòng rung lên nhè nhẹ như đang xin được chiến đấu. Nhiễm Duyệt lấy linh phữu ra, tuy nhiên tới khi gọi nàng thoạt do dự.

Hiện giờ Chiến linh không thể sử dụng sức mạnh, có gọi Thần Tiêu tới thì cũng làm được gì? Chẳng lẽ lại tiếp tục chờ mong chàng trở thành lá chắn, đỡ mọi tai ách cho nàng hay sao?

Đương lúc chần chừ, Việt Vô Kỳ giơ tay đẩy nàng ra.

“Đàn chủ?” Nhiễm Duyệt không hiểu cử động này nên không dám tự ý hành động.

Việt Vô Kỳ đứng thẳng người, cười lạnh mỉa mai: “Chỉ là một tên Kiếm thị…”

Chưa nói hết lời, mặt đất dưới chân đột nhiên nứt vỡ. Nhiễm Duyệt cho là tác động từ Băng Nghêu, nên chuẩn bị phòng ngự. Nhưng vượt ngoài dự kiến của nàng, lần này thứ trồi lên khỏi mặt đất đâu phải là hình nhân đất mà là vô số xiềng xích đen đặc. Trông thấy xiềng xích xuất hiện khắp xung quanh, dĩ nhiên chẳng thể nào tránh được. Dạ Điệt vung kiếm, hóa đất đá thành bức tường chắn cho gã ở bên trong.

Thấy vậy, Việt Vô Kỳ nhướng mày, nắm chặt tay. Xiềng xích lập tức thắt chặt, trói lấy cả Dạ Điệt và tường đất. Cô thở một hơi dài, năm ngón tay càng bóp chặt, tiếng nứt vỡ rộ lên liên tiếp, lớp đất đá trùng trùng thế mà lại bị xiềng xích nghiền nát. Vết nứt xuất hiện lộ ra gương mặt hoảng sợ của Dạ Điệt.

“Còn đứng đó làm gì,” Việt Vô Kỳ tập trung thi triển thuật pháp, ra lệnh cho Nhiễm Duyệt, “Ra tay!”

Nhiễm Duyệt thấy vậy, phi thân, vung kiếm đâm thẳng vào kẽ nứt.

Lưỡi kiếm sáng loáng, chỉ còn cách đôi con ngươi gã chừng nửa tấc. Dạ Điệt không hề nhắm mắt, nỗi sợ lúc sắp chết khiến gã quên đi tất thảy, kể cả thở.

Nhưng mọi thứ đều bị chặn lại ở khoảng nửa tấc đó. Chẳng biết tự lúc nào bảo kiếm Băng Nghêu đã thoát khỏi tay gã, đột ngột xuất hiện trước người gã, chắn đỡ trường kiếm của Nhiễm Duyệt rồi hóa ra lớp đất đá dày cuốn lấy cả thanh kiếm kia.

Khi đất đá chạm tới đầu ngón tay, Nhiễm Duyệt đành quăng kiếm, lùi xuống một trượng. Không để nàng kịp đứng vững, mưa lửa ngợp trời đã đổ sập tới.

Lòng Nhiễm Duyệt nóng như lửa đốt, giơ tay, kiệt lực tạo lá chắn. Nhưng nay, bảo vệ được bản thân đã là cố gắng hết sức, càng đừng nói tới việc bảo vệ Việt Vô Kỳ và các đệ tử Linh Túc cung xung quanh.

Đúng lúc ấy, ngàn vạn kiếm khí dũng mãnh lao tới, đảo loạn cơn mưa lửa. Kiếm khí hóa thành mũi nhọn vô hình, cắt nhỏ từng giọt mưa cho tới khi chúng hóa thành bụi bặm.

Giữa nơi tàn lửa, Tuyệt Trảm bay tới như thanh trường kiếm đâm thẳng xuống mặt đất, yên lặng chắn trước người Việt Vô Kỳ.

Việt Vô Kỳ thấy hắn, cáu giận trách mắng: “Ngươi tới làm gì? Ma đầu kia…”

Lời phía sau bị Tuyệt Trảm lạnh lùng cắt đứt: “Cô mù à.”

Việt Vô Kỳ nghẹn họng, ngước ra nhìn thì thấy Lệnh chủ Cức Thiên đi tới bên Dạ Điệt, phá bỏ xiềng xích của Ám Ảnh Thiên La.

Dạ Điệt run sợ, không quản vết thương trên người, quỳ rạp xuống đất, khép nép thưa: “Thuộc hạ làm việc không tới nơi, xin chủ thượng tha thứ…”

“Đủ rồi.” Lệnh chủ đâu thừa lòng kiên nhẫn nghe những lời vô nghĩa, phẩy tay: “Lui ra đi.”

Dạ Điệt nào dám trái lệnh, run giọng chấp hành, hốt hoảng thối lui.

Cho tới khi đốm lửa cuối cùng lụi tàn, xung quanh đột ngột trở nên thinh lặng.

Lệnh chủ đứng giữa bốn thanh bảo kiếm, vẻ mặt vẫn ngạo nghễ và đầy khinh nhờn như cũ.

“Thật bất ngờ, con chó được nới lỏng xích lại hung dữ hơn khi bị xích.” Ả nhìn Tuyệt Trảm, cười mỉa mai.

Tuyệt Tràm “xùy” một tiếng rồi mới đáp trả: “Kiểu so sánh này ta nghe nhàm tai lắm rồi, không nghĩ được từ nào khác à?”

Lệnh chủ tiến lại gần, gật đầu: “Có chứ!”

Dứt lời, ánh mắt ả lướt qua Tuyệt Trảm, dừng lại nơi Việt Vô kỳ sau lưng hắn: “Yêu ma chỉ có hoàn toàn tùy theo bản năng mới có thể phát huy sức mạnh tới cực điểm. Việt Vô Kỳ, sao ngươi không buông tay ra mà xem, xem Chiến linh này của ngươi rốt cuộc là con quái vật như thế nào?”

Việt Vô Kỳ cáu giận trừng mắt với ả, im lặng không đáp.

“Không dám ư?” Lệnh chủ nâng tay, vỗ về thanh bảo kiếm bên cạnh mình, “Đúng, ngươi đương nhiên không dám. Nửa đời ngươi trảm yêu trừ ma, tự xưng là chính nghĩa nhưng sự thật thì sao? Có thể triệu hồi ra tên yêu ma này, bản tâm ngươi thế nào chẳng phải đã quá rõ. Thừa nhận đi Việt Vô Kỳ, cảm giác chém vào da thịt, máu tươi đổ xuống rất thích thú phải không? Tiếng kêu đau rên rỉ nghe mới êm tai làm sao, nhỉ? Ừm, giết chóc khát máu, ngang ngược tàn bạo, đó mới chính là ngươi! Kẻ dơ bẩn ti tiện bậc này, nào có xứng tu tiên?!”

Nghe xong, Việt Vô Kỳ chỉ cảm thấy lồng ngực uất nghẹn, hít thở không thông. Chỉ chờ có thế, ma khí vốn hoành hành điên loạn trong khí huyết lập tức xông lên não, thiêu đỏ hai gò má và đốt hồng đôi mắt. Cô không nhịn được lảo đảo vài bước, cúi người phun ra một ngụm máu đen.

Tuyệt Trảm thấy vậy, vung tay gọi trăm ngàn lưỡi kiếm tới lao thẳng vào Lệnh chủ.

Lệnh chủ vui sướng, nhẹ nhàng đẩy lui toàn bộ kiếm, cười nhạo: “Bổn tọa tốt bụng nhắc ngươi một chuyện: Chiến linh sử dụng sức mạnh, chủ nhân sẽ chịu hao tổn.”

Tuyệt Trảm đương nhiên biết rõ, nhưng trước tình hình hiện giờ, làm gì còn quyền quyết định tiến lùi. Cánh tay hắn khép lại theo bản năng chợt phát hiện người trong lòng đã mất hết sức lức. Cô nàng này chẳng mấy khi cho phép bản thân cúi đầu, giờ lại gối lên vai hắn, ủ rũ tựa đóa hoa kinh qua sương giá.

Nhất thời, có luồng gió lạnh không biết thổi từ đâu tới, lướt đến nơi phủ tạng trống rỗng, dấy lên cơn đau âm ỉ. Toàn thân hắn chấn động, rồi không kìm được mà quỳ rạp xuống đất. Kiếm khí xung quanh hỗn loạn, mất hết uy lực.

Lệnh chủ càng thêm khoái trá: “Là Chiến linh thì sẽ bị khống chế bởi người khác, có thế nào cũng bị giới hạn, dựa vào đâu mà dám đấu với bổn tọa?”

Dứt lời, ả nâng tay vung kiếm, dẫn mưa lửa đến, dường như muốn đốt mọi thứ thành tro bụi.

“Chớ có càn rỡ!”

Sau tiếng quát vang dội, là luồng khí áp mạnh mẽ vụt qua. Lệnh chủ lộ vẻ chán ngán, không thèm quay đầu, vung kiếm chuẩn bị triển khai thế công ngay. Ngờ đâu, thứ khí áp mạnh mẽ ấy cứ bám riết lấy bảo kiếm Sí Liệt, càng lúc càng lấn tới gần. Lệnh chủ sinh lòng kinh ngạc, liếc nhìn kỹ bèn thấy thứ khí áp đó vốn phát sinh từ một chiếc đinh dài, trên thân đinh chạm khắc rất nhiều lời chú, lấp lánh ánh sáng, không cần quan sát quá nhiều cũng biết vật này bất phàm.



Lệnh chủ nhíu mày, xoay tay, thu bảo kiếm lại, gỡ bỏ chiếc đinh kia.

Chiếc đinh rơi xuống đất, nhẹ nhàng bật lên rồi tiếp tục lượn vòng quanh. Tuy nhiên nó không hề tấn công Lệnh chủ mà bay lượn khắp xung quanh. Nơi nào mũi đinh nhọn đi qua, nơi ấy ma chướng hoàn toàn rút hết.

Nhiễm Duyệt cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa như con người chới với trong nước được vớt lên khỏi đó, nàng không kìm được mà nôn nóng muốn hít thở thật nhiều.

“Mau trở về đàn Trấn Minh!”

Nghe tiếng lệnh này, Nhiễm Duyệt quay lại thấy người tới đúng là đàn chủ đàn Sơ Vi – Hình Mạch. Hình Mạch nghiêm nghị tiến đến, mở rộng hai tay, những chiếc đinh dài xuất hiện ở giữa, di chuyển xung quanh người ông, cùng với chiếc ban đầu, vừa đúng chín chiếc.

“Đinh Phục Ma…” Lệnh chủ cười lạnh, “Xem ra ngay cả bảo bối cất giấu suốt dưới đáy hòm Linh Túc cung ngươi cũng phải lôi ra rồi. Vậy bổn tọa đây không dám thất lễ!”

Cuộc chiến tiếp tục. Ma chướng và khí áp mãnh liệt va chạm nhau điên cuồng tạo nên những cơn gió giật mạnh.

Nhiễm Duyệt phải lùi về sau vài bước. Ngay khi nàng bị gió mạnh trực cuốn đi, có người đỡ lấy nàng từ sau. Quay đầu lại, thì ra người tới là Ninh Sơ – Ninh Sơ đích thực.

Ninh Sơ đỡ nàng, không nói gì nhiều, chỉ bảo: ‘Đi!”



Đàn Trấn Minh cách đây khá gần, đi một loáng là tới.

Khi Nhiễm Duyệt bước vào đại điện, đã có rất nhiều đệ tử ở bên trong, hầu hết đều bị thương, mỏi mệt và kiệt sức. Trước đó nơi đây bị Dạ Điệt xâm nhập, hơn nửa phần đại điện bị phá hủy, khung cảnh nơi này trở nên đổ nát thê lương.

Nhiễm Duyệt ngơ ngác chứng kiến mọi thứ, chỉ cảm thấy hai chân nặng trịch, nặng tới mức chẳng thể nào lê bước đi tiếp.

“Đừng chắn đường.”

Tiếng quát đột ngột của Tuyệt Trảm vô tình kéo nàng về với thực tại. Nàng sực tỉnh, cuống quýt né tránh.

Tuyệt Trảm không màng tới ai khác, ôm Việt Vô Kỳ đi tới trung tâm đạo đàn. Buông nàng xuống xong, hắn cất cao giọng yêu cầu: “Địch tủy đan!”

Xung quanh trở nên xôn xao, rất nhanh sau đó, có một đệ tử tìm được đan dược, kính cẩn dâng lên.

Tuyệt Trảm im lặng nhận đan dược đặt vào miệng Việt Vô Kỳ. Sau đó hắn nâng tay niệm quyết, khởi động đạo đàn. Chỉ thấy dòng nước dưới đạo đàn nhẹ nhàng chuyển động, mang theo ánh sáng lấp lánh. Chẳng bao lâu sau, Việt Vô Kỳ thở gấp một hơi, yếu ớt mở mắt.

Vào khoảnh khắc trông thấy Tuyệt Trảm, Việt Vô Kỳ thoáng ngơ ngẩn, rời mắt đi ngay sau đó. Cô đẩy hắn ra, cố gắng đứng dậy. Tuyệt Trảm không hề ngăn cản, mặc cô giãy dụa. Sau bao phen cố gắng, rốt cuộc cô cũng dựng được nửa người dậy. Suy nghĩ vẫn còn hỗn loạn, lòng muôn trùng bải hoải, tuy nhiên khi trông thấy Nhiễm Duyệt đứng giữa bao người, cô như được vực dậy tinh thần, cất giọng gọi: “Nhiễm Duyệt, ngươi lại đây.”

Nhiễm Duyệt thấy Việt Vô Kỳ tỉnh dậy thì vô cùng vui mừng, nghe cô ta gọi, không dám chậm trễ, cất bước thật nhanh tới bên đạo đàn, nghẹn ngào hỏi: “Đàn chủ có gì căn dặn?”

Việt Vô kỳ nắm lấy tay nàng, gấp gáp hỏi thăm: “May mà ngươi không sao. Thần Tiêu thế nào?”

“Đàn chủ yên tâm, tất cả đều ổn.” Nhiễm Duyệt đáp.

Việt Vô Kỳ mừng rỡ gật đầu, lực nắm cổ tay Nhiễm Duyệt chuyển nặng thêm vài phần: “Cuộc chiến hôm nay liên quan tới tồn vong của Linh Túc cung. Giờ kẻ duy nhất có thể xoay chuyển cuộc chiến chỉ có Thần Tiêu. Ta sẽ truyền toàn bộ công lực cho ngươi, giúp ngươi tăng cường Linh ky…” Dứt lời, cô nhìn xuống chúng đệ tử dưới đàn, “Tất cả đệ tử Linh Túc cung nghe lệnh, tử thủ đàn Trấn Minh, nhất định phải bảo vệ Nhiễm Duyệt!”

Nghe thấy lời này, ai ai cũng bi thống, buồn bã đáp: “Vâng!”

Nhiễm Duyệt chưa bao giờ nghĩ mọi việc sẽ tiến triển như thế, vai nàng như bị đè nặng ngàn cân, nặng tới mức ép nàng không thể thở nổi.

“Thời gian quá gấp rút, mau vận công theo ta.”

Nghe lời này của Việt Vô Kỳ, Nhiễm Duyệt bối rối né tránh ánh mắt cô ấy, nghẹn ngào không đáp.

Việt Vô Kỳ thấy vậy, nổi giận, trách mắng: “Khốn kiếp! Đối đầu với kẻ địch mạnh, sao vẫn thiếu quả quyết vậy? Chẳng lẽ tới hôm nay rồi ngươi vẫn không hiểu được hết?! Bao công lao khó nhọc, hy sinh chỉ vì thỏa mãn lòng ích kỷ của mình sao?!…” Cảm xúc mãnh liệt bộc phát, Việt Vô Kỳ còn chưa dứt lời, cổ họng đã nghẹn lại, quay đầu nôn ra một ngụm máu đen.

Nhiễm Duyệt hoảng hốt, không biết nên xử lý sao.

Lúc này, Tuyệt Trảm bỗng bật cười thành tiếng.

“Việt Vô Kỳ,” Giọng hắn nghe vô cùng ôn hòa, khác hẳn mọi khi, “Cắt đứt Linh ky.”

Việt Vô Kỳ ho khan vài tiếng, nhổ sạch hết máu trong miệng đi nhưng vẫn cứ chần chừ chẳng đáp.

“Ta bảo cô cắt đứt Linh ky.” Tuyệt Trảm tiếp tục nhấn mạnh.

Bấy giờ Việt Vô Kỳ mới ngước mắt nhìn hắn, “Chuyện hứa với ta còn chưa làm được, ngươi vội gì?”

Tuyệt Trảm nhìn cô nhưng trong mắt không mảy may cảm xúc, “Với tình trạng bây giờ của cô, ta càng dùng nhiều linh lực, cô cách quỷ môn quan càng gần.”

“Nếu ta chết đi, linh ky sẽ tự đứt đoạn, có gì khác nhau? Huống hồ còn có công pháp Thường Doanh, dù ta chết sống thế nào, không gây hại gì tới ngươi, ngươi chỉ cần tập trung đối phó với ma đầu kia là được.” Việt Vô Kỳ hờ hững đáp.

“Có hại đấy” Tuyệt Trảm lạnh nhạt phản bác, “Khi ta ở hiện thế, cô trói buộc ta không cho ta tự do. Đến khi về lại thế giới bên kia, cô còn định cùng đi với ta… Nghĩ tới đã thấy chán ghét. Rớt xuống hoàng tuyền cùng với kẻ phiền toái như cô thà chia cách ngay tại đây.” Hắn đứng thẳng, bễ nghễ nhìn xuống Việt Vô Kỳ, lặp lại lần ba, “Cắt đứt Linh ky.”

Trầm lặng, chỉ trong một thoáng. Việt Vô Kỳ cúi đầu cười, nâng tay lau đi vệt máu trên môi.

“Nói cũng phải. Đúng là đáng ghét thật.”

Dứt lời, cô loạng choạng đứng lên, cố gắng dựng thẳng lưng, duy trì vẻ ngoài cao ngạo lạnh lùng của ngày thường. Cô bĩnh tĩnh nhìn người trước mắt, tay điểm lên mi tâm của hắn.

“Đoạn.”