Vì Sao Bé Nhỏ

Chương 59: 59: Phiên Ngoại 4




Tám giờ sáng.



Tạ Tiểu Bảo không cần người gọi đã tự mình chủ động rời giường, sau đó động tác tự nhiên mặc quần áo cho mình. Bây giờ cậu năm tuổi, đã tự chăm sóc bản thân rất nhuần nhuyễn. Từ năm ba tuổi, cậu đã học được cách tự mình mặc quần áo ở nhà trẻ, bởi vì biết tự chăm sóc bản thân nên khi ở nhà trẻ cậu có rất nhiều phiếu bé ngoan. Bây giờ, Tạ Tiểu Bảo năm tuổi đang nghỉ hè, chờ đến khi kết thúc nghỉ hè cậu sẽ đi học mẫu giáo.



Mặc quần áo tử tế xong, cậu bé nhỏ xíu nhưng ra dáng người lớn đi ra cửa. Vừa ra khỏi cửa thì cậu nhìn thấy cha mình đang ngồi ở phòng khách, trước mặt còn bày một đống văn kiện, cậu biết là cha mình đang làm việc.



Tạ Thần nghe thấy tiếng động thì nhìn lại, vẻ mặt dịu dàng nói chuyện với con trai, “Đi phòng vệ sinh rửa mặt, rửa xong thì ra ăn sáng nhé!”

“Vâng ạ.” Tạ Tiểu Bảo nghiêm túc đáp lại, đi vào phòng vệ sinh, tự lấy ghế đẩu chuyên dụng của mình ra, dẫm chân lên đó rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt. Động tác rửa mặt đơn giản nhưng được cậu làm rất nhẹ nhàng và nghiêm túc, không làm nước văng lên người, như thế đã đủ làm cho người khác yêu thích không thôi!



Chờ cậu thu dọn bản thân xong thì ra ngoài ăn bữa sáng mà cha mình đã tự làm.



Ăn sáng xong, cậu nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ của cha mẹ, mẹ cậu còn đang ngủ say trên giường. Tạ Tiểu Bảo biết bây giờ mẹ đang mang thai em bé, mỗi ngày phải ngủ nhiều hơn một chút. Cậu là tiểu nam tử hán, cũng muốn học cách chăm sóc mẹ, cho nên cậu sẽ không tùy tiện đánh thức mẹ mình.



Ghé vào bên giường, cậu nhìn mẹ mình đang ngủ, lại đưa tay nhẹ nhàng sờ bụng to của mẹ mấy cái, nhỏ giọng nói với em gái trong bụng, “Em gái, anh đi nhà ông nội, đến buổi tối sẽ về với em, em phải ngoan, không được làm mẹ khó chịu nhá!”

Tạ Thần đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của con trai thì trên mặt tràn đầy ý cười dịu dàng.



Chờ Tạ Tiểu Bảo nói chuyện với mẹ và em gái xong thì cậu rón rén ra khỏi phòng ngủ, sau đó lấy balo mà tối qua mình đã chuẩn bị xong đeo lên lưng, rồi mới nói với cha mình, “Cha, con xong, có thể đi nhà ông nội rồi ạ.”



Tối qua ông nội còn gọi video cho cậu, nói nhớ cậu lắm!



“Được, cha đưa con đến nhà ông nội.” Tạ Thần đưa tay ôm con trai lên. Mặc dù anh giáo dục con trai phải hiểu chuyện, nhưng mà thấy tuổi của con càng ngày càng lớn, sau này muốn ôm thì con trai cũng không tình nguyện cho ôm, cho nên anh phải nắm chặt thời gian thân thiết với con trai một chút.



Từ khi Tạ Tiểu Bảo bắt đầu đi nhà trẻ, Tạ Thần đã cố gắng dùng phương thức bình đẳng để giao lưu với cậu. Mặc kệ cậu có nghe hiểu toàn bộ hay không, nhưng ít nhất thì anh có thái độ như thế.

Bởi vì phương thức giáo dục này, Tạ Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi nhưng lại hiểu chuyện, ra dáng tiểu nam tử hán lịch thiệp, đặc biệt lễ phép, cũng làm cho người ta cực kỳ yêu thích. Đặc biệt là cha Tạ, quả thực hận không thể ngày nào cũng dẫn cháu trai ra ngoài để khoe khoang.



Sau khi Tạ Thần và Hàn Tinh Tinh kết hôn, một nửa thời gian hai người ở biệt thự, một nửa thời gian ở căn hộ chung cư cao cấp này. Thứ nhất, diện tích bên này đủ lớn, đủ sinh hoạt, tiện đi lại làm việc. Thứ hai, cha mẹ vợ cũng ở chung khu này, với hai bên nội ngoại cũng không thể bên nặng bên nhẹ. Con ở với bọn anh, công việc bận rộn thì có ông nội và ông bà ngoại chăm sóc.



Theo thời gian ban đầu, thì gần đây bọn anh hẳn lại ở bên biệt thự kia, nhưng Hàn Tinh Tinh mang thai đứa con thứ hai, hơi nhiều tháng, cho nên ở bên này thì dễ dàng để mẹ vợ tới chăm sóc hơn.



Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà tối hôm qua cha Tạ gọi video tới.

Con dâu với con trai có về hay không cũng không quan trọng, đưa cháu trai tới cho ông là được, không có cháu trai, thời gian trôi qua thật vô vị! Bây giờ cha Tạ đã về hưu hoàn toàn, giao toàn quyền quản lý công ty cho con trai. Bây giờ, cơ bản ông đều ở nhà hưởng thụ, nếu như có thể có cháu trai ở bên thì càng vui hơn.



Trước khi Tạ Thần ôm con trai ra cửa thì đã gọi điện thoại cho mẹ vợ. Dù sao anh cũng không yên lòng khi để vợ mình mang thai lớn tuần ở nhà một mình, dù anh chỉ ra ngoài thời gian ngắn.



Cho nên lúc bọn họ ra cửa thì mẹ Hàn cũng đúng lúc đi tới.



“Đi đi, Tinh Tinh nơi này có mẹ rồi, con đưa Tiểu Bảo qua nhà ông nội đi!” Mẹ Hàn nắm chặt tay nhỏ của Tạ Tiểu Bảo, tươi cười nói, “Tiểu Bảo của chúng ta đi nhà ông nội phải chơi thật vui nha, phải chăm sóc tốt cho bản thân và ông nội nhé!”



“Vâng ạ, con sẽ nhớ bà ngoại, bà ngoại phải chăm sóc tốt cho mẹ nha!” Tạ Tiểu Bảo nghiêm túc đáp lời.

Dáng vẻ nhỏ nhắn này làm cho mẹ Hàn yêu thích không thôi! Cháu ngoại này của bà vừa hiểu chuyện lại đáng yêu, giống như chang mẹ cậu khi còn nhỏ, tuy nói tướng mạo giống bố nhưng tính cách lại giống mẹ, từ nhỏ đã là hạt đậu nhỏ ngọt ngào.



Bây giờ con gái không chỉ có con rể yêu thương mà ngay cả cháu ngoại nhỏ cũng biết chăm sóc mẹ. Mẹ Hàn vô cùng vui vẻ.



Cuộc sống thư giãn thoải mái, làm cho con người cũng trẻ ra. Sau khi mẹ Hàn chuyển đến thành phố B thì cơ bản chẳng có chuyện gì phiền lòng, thỉnh thoảng giúp con gái chăm sóc cháu ngoại, cùng một vài người bạn chung chí hướng thường xuyên múa ở quảng trường, tâm trạng rất tốt.

Sau khi nói hẹn gặp lại với bà ngoại xong, Tạ Tiểu Bảo được bố ôm xuất phát.



Biệt thự nhà họ Tạ cách nơi này không quá xa, không có kẹt xe thì cực kỳ nhanh đến.

Cha Tạ biết hôm nay cháu trai tới, cho nên đã đứng đợi trước. Ngoài cha Tạ, thì chờ Tạ Tiểu Bảo còn có một con chó vàng lớn. Con chó vàng này được Tạ Thần và Hàn Tinh Tinh mua lúc Tạ Tiểu Bảo được một tuổi. Thứ nhất, bản thân Hàn Tinh Tinh rất thích thú cưng, thứ hai, mua một con chó vàng hiền lành thì có thể cùng con trai lớn lên.



Bây giờ, chó vàng đã được bốn tuổi, vừa cao vừa lớn, lông trên người được tỉa gọn gàng sạch sẽ. Nếu như không phải vì Hàn Tinh Tinh mang thai ở những tháng cuối thai kỳ thì con chó vàng này cũng đi theo cả nhà bọn họ, bởi vì bây giờ Hàn Tinh Tinh mang thai nên mới tạm thời gửi nuôi ở nhà cha Tạ.



Đương nhiên, lúc đầu ông bà ngoại cũng đồng ý nuôi giúp, nhưng ông nội cảm thấy mình ở nơi này có người hỗ trợ, không cần ông bà thông gia hao tâm tổn trí. Trừ cái đó ra, ông còn có chút tư tâm nho nhỏ, thấy cháu trai thích nuôi chó, nuôi chó ở trong nhà thì cháu trai có thể tới nhà ông nhiều hơn.

Thế là, Tạ Tiểu Bảo vừa mới xuống xe thì con chó vàng ngồi xổm ở cổng đã chạy ngay tới. Con chó to chạy tới, lông nhẹ đung đưa, mang đến hiệu quả thị giác thoáng có chút đáng sợ. Dù sao một con chó lớn như thế, dù biết nó hiền lành, nhưng mà cơ thể quá lớn làm cho người ta khó có cách nào mà thay đổi suy nghĩ.



Nhưng Tạ Tiểu Bảo không hề sợ chút nào. Không những không sợ mà cậu còn thể hiện giống như người lớn, chào đón nó, ôm lấy cái đầu vàng của nó, vui vẻ gọi một tiếng “Kim Kim”. Một người một chó thân thiết trong sân.



Trước mặt là bạn nhỏ quen thuộc, Tạ Tiểu Bảo trông càng hoạt bát hơn.



Cha Tạ nghe thấy tiếng của cháu trai thì trên mặt lập tức nở nụ cười, chỉ là nhìn cháu trai cùng chó vàng chơi đùa vui vẻ, không thèm chú ý tới ông thì ông không khỏi cố ý ho khan vài tiếng, “Tiểu Bảo à, cháu chỉ chơi với Kim Kim, có phải không thích ông nội rồi không?”



Trên mặt Tạ Tiểu Bảo còn mang theo nụ cười, nghe vậy thì vội vàng đứng dậy, “Không có, không có ạ, thích ông nội.”

Cậu vừa nói vừa chạy chậm đến trước mặt ông nội, sau đó để ông nội ôm xoay mấy vòng, hôn trên mặt ông nội một cái, “Thích ông nội, hôm nay cháu đến để tìm ông nội chơi đó.”



“Ha ha ha, được, được, được.” Cha Tạ vui vẻ, trực tiếp bế cháu trai lên.



Kim Kim cũng ở bên chân gâu gâu hai tiếng để làm hòa.



Tạ Thần tới, chào hỏi với cha mình một tiếng, rồi dặn dò con trai một phen, sau đó đi về ngay lập tức chứ không ở lại lâu.



Cha Tạ có cháu trai, cũng không còn yêu thích con trai như trước. Con trai đi, ông ôm cháu trai tới phòng khách, giúp cậu lấy balo nhỏ trên lưng xuống, mở ra xem thì thấy bên trong còn có vở bài tập.



“Tiểu Bảo còn phải làm bài tập sao?”





Tạ Tiểu Bảo gật đầu, “Đúng vậy ạ, phải làm bài tập ạ. Nhưng mà cháu làm nhanh lắm, làm xong thì có thể ra ngoài chơi với ông.”

Một đứa nhỏ có tính kỷ luật như vậy, không cần người lớn nói đã tự mình làm bài tập, quả thật rất hiếm có. Nói thế thôi chứ bài tập nhà trẻ đều rất đơn giản.



Mặc dù Tạ Tiểu Bảo mới năm tuổi nhưng lại rất thông minh. Bài tập của nhà trẻ đối với cậu mà nói thì quả thực đơn giản không thể đơn giản hơn! Cho dù vậy, cậu vẫn nghiêm túc hoàn thành bài tập. Bố cậu đã nói, không thể ỷ vào việc mình thông minh mà xem thường người khác, ở nhà trẻ phải tôn trọng thầy cô, cậu luôn phải làm bài tập.



“Vậy ông nội cùng cháu làm bài tập!” Cha Tạ cũng không thấy chán, an vị ngồi bên cạnh nhìn cháu trai làm bài tập.



Tạ Tiểu Bảo làm bài tập xong, cất vở và bút vào balo, sau đó đứng trước mặt cha Tạ, nghiêm túc nói, “Ông ơi, cháu làm xong rồi, có thể chơi với ông rồi ạ!”



Cha Tạ lại không nhịn được mà lại nở nụ cười.

“Được rồi, chơi với ông nội nào! Ông nội dẫn cháu ra ngoài chơi có được không nha?”

“Được ạ.” Tạ Tiểu Bảo nói chơi với ông nội thì đương nhiên cũng tôn trọng ý định của ông, cậu cũng có một thỉnh cầu nho nhỏ, “Ông nội, có thể mang Kim Kim cùng đi không ạ?”



Cậu cũng muốn cùng chơi với Kim Kim.



“Đương nhiên không thành vấn đề! Đi, ông nội dẫn cả cháu với Kim Kim đi.”



Cha Tạ dẫn theo cháu trai và chó ra cửa. Ở trong khu này có không ít lão già về hưu như ông, chuyện thích làm nhất chính là mang cháu trai đi khoe khoang với các ông lão kia. Khi ông còn trẻ, mặc dù từng có khoảng thời gian không như ý, nhưng bây giờ, con ông tài giỏi, cháu trai hiểu chuyện, trong nhà không có chuyện ồn ào náo loạn, lại về hưu sớm hưởng thụ cuộc sống, ông không thể không hài lòng.



“Kim Kim, đi thôi!” Tạ Tiểu Bảo vui vẻ gọi đồng bọn nhỏ của mình.



Kim Kim nghe tiếng thì chạy lên phía trước dẫn đường, nó rất quen thuộc với khu này.



*

Sáu giờ chiều.



Tạ Thần lại đích thân tới đón con trai về.



Tạ Tiểu Bảo cũng không phải không đồng ý ở với ông nội, chỉ là cậu cảm thấy bây giờ mẹ đang mang thai, càng cần cậu chăm sóc hơn. Cậu nhóc rất có trách nhiệm, mỗi ngày đều phải nhìn thấy mẹ thật tốt thì mới được.

Đừng thấy cậu nhóc độc lập lại hiểu chuyện, nhưng mà có đứa nhỏ nào lại không dính mẹ đâu cơ chứ. Tạ Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ.

Buổi sáng, lúc Hàn Tinh Tinh tỉnh dậy thì con trai đã rời đi. Một ngày không gặp cô cũng nhớ, con trai vừa về thì đã bị cô gọi tới, hung hăng hôn một cái, sau đó mới cười tủm tỉm hỏi, “Hôm nay Tiểu Bảo ở nhà ông nội chơi có vui không?”



“Dạ, vui ạ!” Tạ Tiểu Bảo ngoài miệng trả lời, nhưng tay lại cẩn thận chạm vào bụng mẹ mình.



“Mẹ, khi nào thì em gái mới ra ngoài ạ?” Cứ cách mấy ngày cậu lại hỏi vấn đề này.

Hàn Tinh Tinh cũng không trả lời qua loa với cậu, tính toán thời gian, “Ừm, còn khoảng hơn một tháng nữa, trước khi con vào nhà trẻ thì nhất định em sẽ ra ngoài. Nhưng mà cũng không nhất định là em gái, có thể là em trai đó.”



Hàn Tinh Tinh cũng đã lặp đi lặp lại câu nói phía sau này rất nhiều lần. Nhưng mà Tạ Tiểu Bảo cảm thấy nhất định là em gái, cho nên không thay đổi.



Bên này, hai mẹ con thủ thỉ nói chuyện thì Tạ Thần đã bưng bữa tối từ trong phòng bếp đi ra. Khoảng thời gian này, rất nhiều công việc Tạ Thần đều làm ở nhà, ngoại trừ làm việc, thời gian còn lại là để chăm sóc Hàn Tinh Tinh. Anh sẽ làm những món ăn dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai cho cô. Lúc trước, khi mang thai Tạ Tiểu Bảo, anh đã học qua, bây giờ cứ thế mà dùng nên cũng không tốn nhiều thời gian.



Tạ Tiểu Bảo ăn cơm đã không cần người đút từ lâu rồi, cậu không chỉ không cần người đút cơm mà còn không kén ăn nữa. Ngược lại, Hàn Tinh Tinh khi mang thai thì khá kén ăn. Bây giờ cô thích ăn thịt, nhưng mà rau thì cô đều không bao giờ đưa đũa tới.

Sau đó lập tức bị con trai nhà mình giáo dục, Tạ Tiểu Bảo không đồng ý, nói, “Mẹ, không thể kén ăn, phải ăn rau nữa.”



Cậu không chỉ giáo dục ngoài miệng, còn gắp vài món rau cho Hàn Tinh Tinh.



Mặt Hàn Tinh Tinh hơi cứng lại, nếu là chồng thì cô có thể chơi xấu nũng nịu, nhưng đổi lại thành con trai —— Cô phải làm gương tốt cho con trai, dù sao trước nay cô đều giáo dục con trai là không được kén ăn. Bây giờ đến lượt cô thì cũng không thể tự vả mặt mình như vậy được, cho nên cô đau khổ ăn hết rau mà con trai gắp cho. Tất nhiên, nếu như không phải ăn trong đau khổ như vậy thì sẽ tốt hơn.



Thật ra chính cô cũng không hiểu, lần trước mang thai Tạ Tiểu Bảo, cô không kén ăn như thế, đến lần mang thai thứ hai này lại chỉ muốn ăn thịt, chẳng mấy hứng thú với rau củ.



Tạ Thần ở bên cạnh, mỉm cười nhìn, cũng không nói chen vào, chỉ thỉnh thoảng gắp vài món cho hai mẹ con.

Tạ Tiểu Bảo nhìn mẹ ăn hết tất cả đồ ăn mà mình gặp thì khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút bụ bẫm của trẻ con nở nụ cười hài lòng, nghiêng người qua, vươn tay vỗ nhẹ tay Hàn Tinh Tinh, “Ngoan!”



Tạ Thần thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.



Hàn Tinh Tinh, “...... Cảm ơn Tiểu Bảo!”



Sau bữa ăn, Tiểu Bảo cần cù lập tức login.



Cậu chủ động rót nước mang tới cho mẹ, “Mẹ, uống nước.”



Hàn Tinh Tinh lập tức sống lại một lần nữa, ah, con trai của cô sao lại có thể đáng yêu như thế, ấm lòng như thế, tuổi còn nhỏ mà đã ấm áp như vậy, đến lúc lớn không biết còn hấp dẫn bao nhiêu người. Sinh được một đứa con trai được người khác yêu thích như thế, cô rất đắc ý nha!



Hàn Tinh Tinh mở tivi, chọn kênh anime, bảo con trai bảo bối cùng ngồi chung với mình.



“Mẹ với con cùng xem phim hoạt hình có được không nào?”

Tạ Tiểu Bảo do dự một chút, nhẹ gật đầu, “Được ạ!”



Thật ra cậu thích xem thế giới động vật hơn, cậu thấy mẹ cậu luôn thích xem phim hoạt hình, vậy thì cậu cùng xem với mẹ cũng được.



Hai mẹ con thân thiết ấm áp cùng xem tivi nửa tiếng đồng hồ. Sau khi Tạ Thần dọn dẹp phòng bếp xong thì tới gia nhập cùng với hai mẹ con, cùng con trai chơi trò chơi giải đố.





Hơn chín giờ, Tạ Tiểu Bảo bắt đầu buồn ngủ. Cậu luôn là người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ngủ cũng sớm. Tạ Thần nhìn thấy bộ dáng buồn ngủ của cậu thì dẫn cậu đi rửa mặt, sau đó ôm người tới phòng ngủ, để cậu đi ngủ.



Nằm trên giường không bao lâu, Tạ Tiểu Bảo đã lập tức ngủ ngay.



Tạ Thần nhìn thấy cậu ngủ rồi mới thả nhẹ động tác ra khỏi phòng ngủ.



“Tiểu Bảo ngủ rồi ạ?” Hàn Tinh Tinh điều chỉnh âm lượng tivi nhỏ hơn.



Tạ Thần nhẹ gật đầu, “Ừ, ngủ rồi.”

Buổi sáng, Hàn Tinh Tinh dậy muộn, bây giờ còn chưa buồn ngủ, còn muốn xem tivi một lát nữa. Tạ Thần cũng ngồi cùng xem với cô. Nhưng mà Hàn Tinh Tinh thì xem tivi còn Tạ Thần thì cắt xong móng tay lại bắt đầu cắt móng chân cho cô.



Bụng cô đã lớn, không tiện cúi người, cách mấy ngày Tạ Thần sẽ cắt móng tay móng chân cho cô một lần. Không chỉ cắt móng, buổi tối trước khi đi ngủ anh còn giúp cô bôi sữa dưỡng thể, bụng là phần được săn sóc nhất, dù sao không chú ý chăm sóc thì rất dễ bị rạn. Hàn Tinh Tinh là một diễn viên, từng bộ phận trên cơ thể đều phải cẩn thận chăm sóc, đương nhiên không thể để lại vết rạn được.

Đã sinh một lần, lần hai sẽ quen dần.



Lúc trước, khi Hàn Tinh Tinh mang thai lần đầu tiên, thỉnh thoảng Tạ Thần còn luống cuống tay chân, thậm chí còn ghi hết tất cả lời dặn của bác sĩ lại. Bây giờ mang thai lần hai, anh đã thành thục hơn nhiều, giai đoạn nào nên làm gì, anh đều nắm rõ.

Nhìn người đàn ông đang cắt móng chân cho mình, nụ cười trên mặt Hàn Tinh Tinh càng thêm ngọt ngào. Hai người bọn cô kết hôn đã bảy năm, nhưng chưa từng có cái gọi là rạn nứt của bảy năm. Cô có chồng quan tâm dịu dàng, có con trai thông minh đáng yêu, còn chuẩn bị đón bảo bối thứ hai. Thật sự không còn gì để tiếc nuối.



Tạ Thần lại không cảm thấy mình làm chuyện gì ghê gớm. Mỗi lần mang thai, vợ anh vất vả thế nào anh đều nhìn thấy hết. Mà anh, nhiều nhất cũng chỉ có thể dành chút thời gian ở bên cô, quan tâm cô nhiều hơn một chút, còn lại bao khó khăn, vất vả khác thì đều phải một mình cô gánh chịu. So với mang thai vất vả, việc anh làm quả thực nhẹ nhàng hơn rất nhiều.



Sau khi cắt móng xong, Tạ Thần lại cùng Hàn Tinh Tinh xem tivi trong phòng khách một hồi, đợi đến khi cô bắt đầu buồn ngủ thì tắt tivi, dẫn cô vào phòng ngủ, giúp cô chăm sóc cơ thể xong thì ôm cô ngủ.



Ngày thường của hai người đều trôi qua như thế, bình đạm nhưng lại tràn đầy hạnh phúc!



*

Thời điểm Hàn Tinh Tinh sinh đứa thứ hai là vào cuối tháng tám.



Đứa thứ hai có thể nói là tương đối nhẹ nhàng hơn so với đứa đầu tiên. Sau khi sinh, thật sự đúng như con trai dự đoán, là một cô bé.



Có mẹ Hàn, trong tháng ở cữ, Hàn Tinh Tinh không gặp vấn đề gì lớn. Chỉ là vừa phải chăm sóc con gái đang ở cữ, vừa phải chăm sóc cháu gái ngoại mới sinh, cho nên mẹ Hàn khó khánh khỏi có chút xem nhẹ cháu trai.



Nhưng mà Hàn Tinh Tinh lại không coi nhẹ con trai, cô dẫn con trai tới để cậu thăm em gái, trước kia đối với con trai thế nào thì bây giờ cũng y như vậy, một chút cũng không có ý lạnh nhạt con trai.



Tạ Tiểu Bảo cũng không để ý những thứ này, cái cậu để ý chính là ——



“Mẹ, em gái trông hơi xấu?”



Với điểm này, thật sự Tạ Tiểu Bảo có chút xoắn xuýt, cậu rất thích em gái, nhưng mà em gái lại xấu, sau này có thể bị bạn nhỏ khác ghét bỏ không nha?

Hàn Tinh Tinh trực tiếp bị cậu chọc cười.



Cô bảo Tạ Thần lấy album ảnh trên giá sách xuống cho cô, trong album này đa số là ảnh chụp Tạ Tiểu Bảo, từ khi vừa sinh tới giai đoạn cậu năm tuổi này. Mỗi giai đoạn đều có rất nhiều ảnh chụp. Mặc dù bây giờ chụp ảnh bằng điện thoại rất tiện, nhưng Hàn Tinh Tinh vẫn cảm thấy rửa ảnh rồi cất giữ thì sẽ có ý nghĩa hơn.



Tạ Thần đưa album ảnh cho cô, thì cô lập tức bảo con trai lại sát gần mình để hai mẹ con cùng xem ảnh chụp. Cô chỉ vào ảnh chụp cậu vừa mới chào đời không bao lâu, “Con nhìn con lúc mới sinh ra, có phải cũng có hơi xấu hay không?”



Tạ Tiểu Bảo nhìn, cả người choáng váng!



Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ảnh chụp của mình lúc vừa mới chào đời, nhỏ như vậy, khuôn mặt cũng hơi nhăn nhúm, còn đỏ đỏ, ngược lại rất giống với dáng vẻ bây giờ của em gái. Cậu ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn.



“Còn nhìn này, đây là ảnh chụp lúc con sinh được mười ngày, có phải xinh đẹp hơn nhiều không?” Hàn Tinh Tinh lật một bức ảnh khác cho con trai xem.

Đằng sau một bức ảnh đều có chữ viết tay của cô, viết thời gian và hoàn cảnh chụp lúc đó, còn một điều tâm đắc nhất của cô nữa.



Tạ Tiểu Bảo nhìn mình từ từ lớn lên, nhìn thấy mình dần dần trở nên xinh đẹp hơn, vẻ mặt cũng theo đó mà thay đổi tới lui.



Trong đó có một vài ảnh chụp rất thú vị, nhìn một chút làm cậu bị chọc cười.



Cậu rất thích!



Chờ xem xong ảnh chụp, cậu lại leo tới bên giường em gái, cậu đã không còn cảm thấy em gái của mình xấu, thậm chí còn nói xin lỗi với em gái, “Em gái, anh không nên nói em xấu, em là em gái xinh đẹp nhất của anh!”



Cậu bé năm tuổi nói chuyện với em gái vừa chào đời không bao lâu làm cho những người lớn ở bên cạnh đều vui vẻ.



Có em gái, Tạ Tiểu Bảo càng thích ở nhà, bởi vì cậu cảm thấy em gái nho nhỏ trông rất thú vị, chỉ cần nắm chặt tay, chu môi cũng đều làm cho cậu thấy thú vị.

Đáng tiếc kỳ nghỉ hè của cậu nhanh chóng kết thúc, trường lại bắt đầu khai giảng.



Cậu tận mắt nhìn thấy em gái lớn lên từng ngày, cũng biết mẹ không lừa cậu, còn đang vui mừng vì mình có một em gái xinh đẹp thì trường đã khai giảng.



Tạ Tiểu Bảo: Bị trừng phạt vì quá vui vẻ!



Lần đầu tiên, bạn học Tạ Tiểu Bảo vẫn luôn nghe lời hiểu chuyện, đi học đều không cần người khác thúc giục có xúc động không muốn đi học. Đương nhiên cuối cùng vẫn bị mọi người dỗ dành. Thỉnh thoảng nhìn thấy tính tình náo loạn của cậu lại làm cho người khác cảm thấy thú vị.



Ngày khai giảng, Tạ Tiểu Bảo đeo cặp sách trên lưng, trước khi ra cửa đã tới trước mặt em gái, chân thành nói với em gái của mình, “Em phải lớn mau lên, chờ em lớn, anh sẽ dẫn em cùng đi học, ngoan nha!”



Nói xong, cậu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thơm tho của em mình, mấp máy môi rồi quay người đi ra ngoài.



Hôm nay, tan học xong, cậu sẽ về sớm một chút!