Vì Sao Bé Nhỏ

Chương 4: Chương 4




 

Phòng chụp ảnh.

 

Nhân viên công tác về cơ bản đã có mặt, các nhiếp ảnh gia và kỹ sư ánh sáng cũng đã sẵn sàng, đạo diễn, biên kịch, trợ lý đạo diễn và những người khác đều có mặt, trong khi các diễn viên vẫn đang chuẩn bị.

 

Chụp ảnh poster của một bộ phim thì chỉ cần chụp những nhân vật quan trọng. Cho nên hôm nay, không có nhiều nghệ sĩ tới. Hàn Tinh Tinh là nữ chính tự nhiên cũng thành nhân vật chính, thiếu ai cũng không thể thiếu cô được nha. Cô vừa tới thì đã được nhà tạo mẫu trang phục dẫn đến phòng trang điểm, đến bây giờ còn chưa xong!

 

Trong phòng trang điểm.

 

Chuyên viên trang điểm chỉnh sửa lại gương mặt của Hàn Tinh Tinh lần cuối, xong nắm lấy cằm cô nhìn xung quanh một chút rồi gật đầu hài lòng nói, “Hoàn mỹ!”

Da ở trạng thái tốt, gương mặt không có nhiều khuyết điểm cho nên trang điểm một chút thì đã trở nên vô cùng xinh đẹp. Nếu như mà tình trạng da đang không tốt, khuyết điểm sẽ hiện ra rõ ràng hơn, rõ ràng sẽ khó thực hiện hơn nhưng mà có tính khiêu chiến cao hơn, trang điểm càng đẹp thì cảm giác thành tựu sau đó sẽ càng cao, càng thể hiện trình độ của chuyên viên trang điểm. Thật khó nói trong hai cái kia thì chuyên viên trang điểm thích cái nào hơn, mỗi cái đều có ưu và khuyết điểm cả.

 

Sau khi chuyên viên trang điểm trang điểm xong, nhà tạo mẫu cuối cùng cũng chỉnh lại tóc đuôi ngựa để hai bên cho Hàn Tinh Tinh, xong rồi nhìn vào trong gương, vỗ vỗ bả vai cô rồi mỉm cười hỏi, “Được rồi, em nhìn thử có chỗ nào chưa hài lòng không?”

 

Hàn Tinh Tinh nhìn chính mình trong gương, cảm thấy có chút mới lạ. Bình thường cô rất ít trang điểm, cho nên thời điểm chuyên viên trang điểm làm cho cô thì cô luôn nhắm hai mắt, bây giờ mở ra nhìn thì cảm giác mình giống như được photoshop qua, tinh tế hơn rất nhiều.

Dường như không có gì thay đổi nhưng lại giống như đã thay đổi thật nhiều, nhìn qua đúng là đã xinh đẹp hơn. Ngay cả đôi môi cũng được trang điểm căng mọng, làm cho người ta đặc biệt muốn cắn một ngụm.

 

“Không có gì không hài lòng ạ.” Hàn Tinh Tinh nói là nói như vậy, tay phải lại kéo bím tóc đuôi ngựa của mình, giọng nói mang theo chút chần chờ, “Em tạo kiểu tóc đuôi ngựa hai bên thì có kì quái quá không?”

 

Khi còn bé, cô thường xuyên để tóc đuôi ngựa hai bên. Con nít để tóc đuôi ngựa buộc hai bên thì trông đáng yêu, nhưng bây giờ cô đã hơn hai mươi tuổi, cũng đã bắt đầu ra đời làm việc, để tóc như vậy có bị gọi là cưa sừng làm nghé không nhỉ? Hơn nữa, tóc cô cũng được chuyên gia tạo mẫu uốn xoăn, trông khá khác lạ so với trước đây.

 

“Chỗ nào kì quái?” Chuyên gia tạo mẫu không đồng ý, nhìn Hàn Tinh Tinh trong gương, vô cùng hài lòng, “Nhìn rất đẹp, trông vừa thanh thuần lại xinh đẹp, đặc biệt phù hợp với hình tượng trong kịch bản!”

Nói đến kịch bản, Hàn Tinh Tinh lập tức không phản đối. Cô đã đọc kịch bản rất nhiều lần, dạo này mỗi ngày đều đọc, cũng biết được trong kịch bản viết nữ chính để tóc đuôi ngựa ngắn buộc hai bên. Cô đã là một diễn viên, cơ bản phải có đạo đức nghề nghiệp.

 

Ngồi cách Hàn Tinh Tinh không xa, Trịnh Giai Di cũng đang trang điểm, cô ấy nghe chuyên gia tạo mẫu nói, vô thức nhìn Hàn Tinh Tinh bên này một chút, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại.

 

Dễ thương quá!

 

Trong phim, cô là bạn thân kiêm đồng nghiệp của nữ chính, phần diễn miễn cưỡng cũng được xem là nữ hai, kém xa nữ chính. Nhưng trong giới giải trí, địa vị của cô cao hơn Hàn Tinh Tinh. Hàn Tinh Tinh đơn thuần là một người mới không có nền tảng gì, còn cô mặc dù không tính là đại minh tinh gì, nhưng mà fan hâm mộ trên Weibo cũng tới ngàn vạn, miễn cưỡng có thể được xem là diễn viên tuyến ba. Có rất nhiều người ở công ty giải trí Ngôi Sao mạnh hơn cô, nhưng chắc chắn không bao gồm Hàn Tinh Tinh. Kết quả bây giờ, cô, một diễn viên tuyến ba lại làm nữ phụ của một người mới. Trong lòng không thoải mái là chắc chắn.

Vốn còn muốn không cho người mới sắc mặt tốt, nhưng sau khi gặp mặt, cô lại phát hiện người mới này thật đáng yêu. Cô vốn là người thích mấy thứ đáng yêu, cho nên thoáng một cái đã đổ gục trước Hàn Tinh Tinh. Chỉ cần nhìn thấy Hàn Tinh Tinh, bao nhiêu không thoải mái trong lòng cô cũng biến mất.

 

Lúc cô trang điểm gần xong thì bên ngoài phòng trang điểm xuất hiện âm thanh ồn ào, làm cho những người trong phòng đều nhìn sang ——

 

“Tới tới tới, trợ lý Trịnh đưa đồ ăn cho chúng ta. Tất cả mọi người tới lấy nào.” Mấy nhân viên công tác đem mấy cái túi tới, ngoài miệng còn đang nói, “Đây chính là tổng giám đốc Tạ bảo trợ lý Trịnh đưa đồ ăn tới chào hỏi chúng ta, tất cả mọi người đừng khách khí nha!”

 

Lời này vừa nói ra, không ít người vui mừng. Tổng giám đốc Tạ là đại Boss đứng đầu, mặc kệ nguyên nhân gì, có thể để cho ngài ấy chú ý là chuyện tốt, huống chi là để trợ lý đến đưa đồ ăn tới, kiểu chăm sóc này không phải ai cũng có thể hưởng thụ được.

 

Mọi người trong phòng trang điểm đều vui vẻ đi tới lấy đồ ăn, đồ uống.

Chủ yếu là điểm tâm và trà sữa.

 

Hàn Tinh Tinh vì muốn buổi sáng chụp hình đẹp nên cố ý không ăn sáng, cho nên nghe nói có ăn thì vốn chuẩn bị từ chối nhưng mà nhìn thấy logo trên túi thì vụng trộm thu hồi lại tâm tư muốn từ chối của mình.

 



Điểm tâm mà Tổng giám đốc Tạ cho người đưa tới là của Minh Nguyệt Hiên.

 

Đồ ăn từ Minh Nguyệt Hiên có một đặc điểm, đó chính là đắt, rất đắt!

 

Mặc dù đắt nhưng ăn ngon, siêu ngon!

 

Lúc học đại học, Hàn Tinh Tinh đã có may mắn nếm qua một lần, hương vị kia, quả thực rất tuyệt, đến mức đến bây giờ cô vẫn còn ấn tượng. Chỉ là đồ ăn ở Minh Nguyệt Hiên thực sự quá đắt, cô không có tiền để hưởng thụ.

 

Ngoại trừ đắt ra thì đồ ăn nơi đó cũng chỉ có người có thẻ hội viên mới có thể mua.

Dù sao, con mắt Hàn Tinh Tinh sau khi nhìn thấy logo Minh Nguyệt Hiên thì đã không dời mắt, thấy tất cả mọi người đều cầm thì cô cũng lập tức không nhịn được, tiến lên lấy cho mình một ly trà sữa, rồi chọn mấy miếng điểm tâm để ăn.

 

Những người đã bắt đầu ăn thì không ngừng xuýt xoa.

 

Hàn Tinh Tinh nuốt nước bọt, cũng bỏ miếng điểm tâm vừa lấy vào miệng, hương thơm đặc biệt ngọt ngào tỏa ra ngay sau đó, cô vui vẻ nheo mắt lại, ngon quá, vẫn là mùi vị đó!

 

Ăn mấy ngụm điểm tâm, uống một ngụm trà sữa, quả thực mỹ vị trần gian.

 

Cho đến đi bên ngoài bắt đầu có người thúc giục tốc độ trang điểm nhanh lên một chút, nói là thợ chụp ảnh bên kia đã chờ lâu thì Hàn Tinh Tinh mới vội vàng ăn hết miếng điểm tâm cuối cùng. Ăn xong cô mới hớp một hớp trà sữa, đưa phần trà sữa chưa uống hết cho Trương Viện, định sẽ uống sau khi xong việc.

 

Trà sữa Minh Nguyệt Hiên không thể lãng phí được!

Hàn Tinh Tinh chạy chậm ra khỏi phòng trang điểm, Trịnh Giai Di trang điểm xong thấy thế cũng vội vàng đi theo.

 

Hai người một trước một sau đi tới phòng chụp ảnh, kết quả bên phòng trang điểm đang vô cùng náo nhiệt. Đạo diễn, biên kịch, nam chính đang nói chuyện với tổng giám đốc Tạ.

 

Tạ Thần bảo trợ lý đưa điểm tâm tới nhưng mà còn không quá yên tâm, không thể chịu được nên đích thân tới. Hàn Tinh Tinh vừa xuất hiện, anh ngay lập tức chú ý tới cô, ánh mắt lóe sáng khó nhận ra.

 

Tóc đuôi ngựa buộc hai bên này làm cho anh không khỏi nhớ tới cô gái nhỏ mít ướt luôn thích buộc tóc đuôi ngựa hai bên. Bánh bao nhỏ bị người ta kéo tóc còn ấm ức tìm mình khóc lóc kể lễ, anh chỉ có thể ở bên cạnh dỗ dành bánh bao nhỏ......

 

“Tổng giám đốc Tạ?” Phát hiện Tạ Thần có chút thất thần, đạo diễn không khỏi gọi to anh một tiếng.

Suy nghĩ bay xa của Tạ Thần bị đạo diễn gọi về, anh miễn cưỡng dời mắt khỏi người Hàn Tinh Tinh, nhàn nhạt gật đầu với đạo diễn, “Tôi thấy diễn viên đã tới cả rồi, các người làm việc đi nhé!”

 

Nghe Tạ Thần nói như thế, đạo diễn mới chú ý tới Hàn Tinh Tinh.

 

Thấy tạo hình của cô, hai mắt đạo diễn cũng tỏa sáng, tóc buộc đuôi ngựa hai bên, mặc quần jean, chân mang giày thể thao, quả thật không có gì để chê Hàn Tinh Tinh cả. Chỉ cần cô đứng chỗ này cũng làm cho người khác cảm nhận được không khí thanh xuân tràn đầy. Giống như nữ chính Vu Tiêu Tiêu từ trong kịch bản bước ra trước mặt mọi người vậy.

 

Trên thực tế cũng không khác biệt nhiều, Hàn Tinh Tinh mới tốt nghiệp không bao lâu, vô cùng phù hợp với hình tượng nữ chính trong kịch bản. Tướng mạo và khí chất cũng không chênh lệch quá lớn với nữ chính trong kịch bản. Thật đúng là, Hàn Tinh Tinh như được đo ni đóng giày cho vai nữ chính này vậy.

 

“Được!” Đạo diễn nhịn không được mà khen một tiếng, “Tạo hình này rất phù hợp.”

Biên kịch ở bên cạnh cũng gật đầu theo, trong lòng cực kì hài lòng, đây chính là nữ chính trong tưởng tượng của cô ấy. Cô ấy không khỏi nhìn tổng giám đốc Tạ một chút, quả nhiên vẫn là tổng giám đốc Tạ có mắt nhìn, chọn nữ chính quá phù hợp, khó trách tổng giám đốc Tạ sẽ chọn một người mới như vậy, cái này gọi là vô cùng có mắt nhìn!

 

Đạo diễn nghĩ tổng giám đốc Tạ còn đang ở đây, làm gì cũng phải để lại ấn tượng tốt trong lòng tổng giám đốc Tạ, cho nên lập tức chào hỏi: “Mọi người đã đến đông đủ, vậy ai vào chỗ nấy đi, bắt đầu chụp hình nào!”

 



Thành thật mà nói, dự án của bọn họ không được xếp hạng cao trong công ty. Nam chính Hàn Lập cũng được xem là nam diễn viên tuyến hai, nữ chính là người mới hoàn toàn, nữ phụ miễn cưỡng được tính là diễn viên tuyến ba, còn lại đều là diễn viên có chút ít nổi tiếng.

Một dự án như thế này đối với một công ty giàu có, đầu tư một dự án không ít hơn một trăm triệu như công ty giải trí Ngôi Sao thì thật rất bình thường. Nhưng chỉ một dự án nhỏ như thế là được đại boss tổng giám đốc Tạ chú ý. Vừa rồi, lúc anh vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong đoàn phim đều có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Khó có dịp được tổng giám đốc Tạ chú ý, tự nhiên mọi người đều muốn biểu hiện tốt một chút.

 

Hàn Tinh Tinh là nữ chính, vừa vào phòng chụp ảnh đã bị đạo diễn kéo lại hướng dẫn. Vừa rồi, nam chính Hàn Lập đã chụp trước mấy tấm một mình, bây giờ chụp thử cho Hàn Tinh Tinh vài tấm, sau đó nam nữ chính cùng chụp chung.

 

Trước đây, Hàn Tinh Tinh cũng chỉ chụp hình bằng điện thoại với các bạn chung lớp, bây giờ đứng trong phòng chụp ảnh chuyên nghiệp như vậy, xung quanh đều là đèn flash, ánh mắt của mọi người đều chú ý tới cô. Cô xác thực là tiêu điểm. Ngay cả khi bởi vì đèn flash làm cho cô không nhìn rõ sắc mặt phản ứng của mọi người, thì cô vẫn rất lo lắng.

Cô âm thầm nắm tay thành quyền để khống chế cảm xúc, dựa theo hướng dẫn của thợ chụp ảnh để tạo dáng, nhưng vì đang lo lắng nên tay chân có chút cứng ngắc, thử mấy lần cũng không được. Càng không được, Hàn Tinh Tinh càng khẩn trương, cảm giác mình kéo chân sau, xấu hổ đến mức không chịu nổi.

 

Đạo diễn, biên kịch và thợ chụp hình ở bên cạnh, thấy thế thì không khỏi nhíu mày, cuối cùng đạo diễn nói, “Hàn Tinh Tinh xuống, Trịnh Giai Di lên đi, cô xem Trịnh Giai Di chụp hình trước như thế nào nhé!”

 

Ông ấy biết Hàn Tinh Tinh là người mới, lỗi mắc phải đều là lỗi phổ biến của người mới, không cần quá lo lắng.

 

Khi Hàn Tinh Tinh bước ra khỏi phòng chụp ảnh, sắc mặt có chút uể oải. Lúc Trịnh Giai Di và cô đi ngang qua nhau, nhìn lỗ tai như cụp xuống của cô thì đặc biệt muốn đưa tay lên sờ sờ cô một chút, may mắn là đã nhịn được.

 

Trương Viện thấy thế lập tức muốn lại gần an ủi Hàn Tinh Tinh, nhưng lại bị người khác vượt lên trước.

Tạ Thần giống như lơ đãng đi đến bên cạnh Hàn Tinh Tinh, nhìn bộ dáng cúi đầu thấp của cô, thì nhẹ giọng hỏi một câu, “Vừa rồi tôi cho người đưa đồ ăn tới, đã ăn hay chưa?”

 

Chỉ với một câu, trực tiếp để cho Hàn Tinh Tinh từ thất lạc chuyển thành xấu hổ.

 

Hàn Tinh Tinh đảo mắt, “...... Rồi ạ!”

 

Nghĩ đến trước đó, ở cửa thang máy đụng phải tổng giám đốc Tạ, bị tổng giám đốc Tạ hỏi có ăn điểm tâm hay chưa thì cô đã thề son sắt cái gì mà ‘không đói bụng, ăn đồ ăn thì chụp hình không đẹp’ thì Hàn Tinh Tinh hận không thể đào hố chui vào, thật xấu hổ quá đi mà!

 

Ánh mắt cô dao động, chỉ lo lúng túng, nên không có chú ý tới trong mắt Tạ Thần tỏ vẻ hài lòng.

 

“Biểu hiện vừa rồi của em, so với người mới thì coi như không tệ, bất kể là ai, khi không có kinh nghiệm thì đều sẽ như vậy, đối diện với ống kính sẽ có chút cứng ngắc, quay chụp nhiều lần sẽ quen thôi, không cần quá để trong lòng.”

Hàn Tinh Tinh kinh ngạc nhìn Tạ Thần.

 

Tổng giám đốc Tạ đang an ủi cô sao?

 

Ô ô ô, tổng giám đốc Tạ quả nhiên là ngươi siêu cấp tốt nha!

 

“Chị Tinh Tinh!” Trương Viện vẫn đi đến, đưa trà sữa cho Hàn Tinh Tinh, “Có muốn uống một ngụm trà sữa để thả lỏng một chút không ạ?”

 

Vừa rồi cô ấy có chú ý tới, hình như chị Tinh Tinh rất thích uống trà sữa này, nói không chừng uống trà sữa vào thì sẽ không còn khẩn trương nữa nhỉ? Không có cách nào tốt để cổ vũ cho Hàn Tinh Tinh, Trương Viện chỉ có thể dùng cách ngu ngốc này.

 

Nhìn ly trà sữa được đưa tới trước mặt, Hàn Tinh tinh thật sự uống cũng không phải, mà không uống cũng không phải.

 

Cho đến khi Tạ Thần hỏi một câu sao lại không uống, thì nghĩ đến mình đã chẳng còn mặt mũi gì trước mặt tổng giám đốc Tạ rồi, hơn nữa tổng giám đốc Tạ lại là người tốt, có lẽ sẽ không nhớ tới chút chuyện nhỏ xíu đó, vậy nên lúc này không còn xoắn xuýt nữa, nhanh chóng nhận lấy ly trà sữa, hớp một hớp lớn. Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, cảm xúc của cô dường như thực sự được thả lỏng.

 

------oOo------