Vì Sao Bé Nhỏ

Chương 30: Chương 30




 

Edit: Pinkie

Hàn Tinh Tinh đi theo Tạ Thần từ đoàn phim ra ngoài ăn một bữa cơm, sau khi nhận được quà cũng không trở về đoàn phim. Tạ Thần đưa cô đến tụ tập với bạn bè của anh, địa chỉ là một câu lạc bộ tư nhân.

Trước lúc này, Hàn Tinh Tinh còn chưa từng tiếp tục với bạn bè của Tạ Thần. Lần này, đột nhiên bị Tạ Thần mang tới, còn chưa gặp người thì trong lòng cô đã bắt đầu căng thẳng, lo lắng sợ mình biểu hiện không tốt sẽ làm Tạ Thần mất mặt. Chờ tới lúc đi theo Tạ Thần đến cửa phòng, hít một hơi thật sâu, cô đã chuẩn bị sẵn sàng! Sau đó cửa phòng bị Tạ Thần đẩy ra, lúc cô bị Tạ Thần kéo vào cửa thì mới phát hiện bên trong không hỗn loạn xa lạ như trong tưởng tượng của cô, thậm chí bên trong còn có người quen!

“Chị An An!” Hai mắt cô sáng lên, trực tiếp đi tới trước mặt Lê An.

Từ lúc quay MV, cô đã quen biết Lê An. Sau đó, cô đã đi Minh Nguyệt Hiên rất nhiều lần để mua điểm tâm ngọt, cũng gặp Lê An vài lần. Qua mấy lần, quan hệ của hai người đã thân thiết hơn rất nhiều.

Lê An cười tủm tỉm chào hỏi cô, “Cuối cùng em cũng đến. Mới vừa nãy chị với Nhiễm Mục còn đang nói khi nào thì em với tổng giám đốc Tạ đến đó!”

Không sai, Lê An và Nhiễm Mục cũng có ở đây. Ngoại trừ hai người bọn họ thì bên trong còn có hai người đàn ông nữa. Một người có đôi mắt phượng, ăn mặc trông rất phong trần, người còn lại thì trông có vẻ từng trải, áo sơ mi quần tây, tướng mạo anh tuấn, khí chất trầm ổn, xem ra chính là loại nhân sĩ tinh anh.

Hàn Tinh Tinh không biết hai người đàn ông xa lạ này, nhưng mà không sao, có người quen ở đây thì trong lòng cô cũng yên tâm hơn. Dù sao thì Hàn Tinh Tinh không còn khẩn trương như lúc đầu nữa.

“Ai nha, tổng giám đốc Tạ cuối cùng cũng đến rồi.” Người đàn ông mắt phượng chế nhạo một tiếng, ánh mắt liếc trên người Hàn Tinh Tinh mấy cái, sau đó nhíu mày nhìn Tạ Thần, “Không giới thiệu một chút sao?”

Người đàn ông anh tuấn bên cạnh cũng nhìn sang.

Bốn người bọn họ là bạn bè đã nhiều năm, tương tự như kiểu tụ tập riêng tư này, những người có quan hệ không tốt sẽ không mang tới đây. Lê An là bạn gái của Nhiễm Mục, mấy người này đều biết, nhưng mà Hàn Tinh Tinh thì chỉ có Lê An và Nhiễm Mục biết mà thôi, hai người còn lại đều là lần đầu tiên gặp mặt.

Hàn Tinh Tinh đã bị Lê An kéo vào ngồi trong phòng. Tạ Thần nghe vậy thì ngồi bên cạnh Hàn Tinh Tinh, giới thiệu mọi người với Hàn Tinh Tinh, “Nhiễm Mục và Lê An thì em biết rồi, anh cũng không giới thiệu lại làm gì. Hai người này là Tiêu Diệp và Diệp Mạc, đều là bạn của anh.”

Tiêu Diệp là người đàn ông có đôi mắt phượng, Diệp Mạc là người đàn ông có khí chất trầm ổn kia.

Tạ Thần chỉ đơn giản hai ba câu như vậy đã giới thiệu xong, sau đó chỉ vào Hàn Tinh Tinh rồi giới thiệu với hai người bạn của mình, “Hàn Tinh Tinh, là bạn của tớ, cũng là nghệ sĩ của công ty tớ. Thời gian trước em ấy có hợp tác với Nhiễm Mục qua một ca khúc, nữ chính trong MV đó, bộ phim truyền hình đầu tiên cũng vừa chiếu hôm nay, gần đây rất nổi tiếng. Mạng lưới thông tin của hai người các cậu ở nông thôn sao? Vậy mà không biết cô ấy ư?”

Tiêu Diệp với Diệp Mạc, “……”

Giới thiệu hai người bọn anh cũng chỉ giới thiệu tên với thân phận bạn bè, còn khi giới thiệu Hàn Tinh Tinh thì nói một chuỗi dài, ý cậu ta là gì chứ? Còn nói mạng lưới thông tin của hai người bọn anh ở nông thôn? Hai người bọn anh làm gì rảnh rỗi mà đi quan tâm tin tức của giới giải trí?

Tuy nhiên, thái độ tích cực và thân mật của Tạ Thần đã khiến hai người bọn anh phải lác mắt. Lần đầu tiên dẫn người tới buổi họp mặt riêng tư thế này, khi giới thiệu lại dùng những từ ngữ trau chuốt ca ngợi một phen. Thế này mà chỉ là bạn bè bình thường thì hai người bọn anh hái đầu xuống để làm bóng đá.

Tiêu Diệp cầm bộ bài trên bàn lên, động tác thuần thục sóc bài mấy cái, cười như không cười nhìn Tạ Thần, “Thì ra là như thế, thì ra là tớ và Diệp Mạc không có nhãn lực đó.”

Nói xong thì lúc này anh ấy mới nhìn Hàn Tinh Tinh, chủ động chào hỏi. Diệp Mạc chào hỏi theo.

Đối mặt người lạ, Hàn Tinh Tinh vẫn luôn có chút co quắp, nhưng mà có Tạ Thần ngồi ngay bên cạnh, hơn nữa, Lê An cũng đang làm động tác nắm tay cổ vũ cô thì cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau khi hai người kia chào hỏi xong thì cô cũng nghiêm túc chào hai người.

Bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo, xem ra là người có tính tình tốt. Tiêu Diệp và Diệp Mạc đều có xuất thân hào môn, quen với những người mưu mô, đối với người những đơn giản thế này thì nhìn thoáng qua vẫn có cảm tình tốt, đương nhiên mấu chốt vẫn là cô là người mà Tạ Thần mang đến. Nếu không thì không phải có ấn tượng tốt mà chỉ cảm thấy người này là kẻ ngốc.

Nhiễm Mục chờ hai bên chào hỏi xong thì lúc này mới cười ha ha mở miệng, ánh mắt rơi trên bộ bài trong tay Tiêu Diệp, nhướng mày nhìn mấy anh em của mình, “Lâu lắm rồi không chơi bài, làm mấy ván nhé?”

Tạ Thần không nói hai lời, cởi áo khoác đặt trên ghế sô pha, “Được thôi.”



Diệp Mạc không nói gì nhưng đã trực tiếp dời ghế, dịch ghế thành hai bên, ý tứ rất rõ ràng.

Bốn người trong nháy mắt tạo thành một vòng tròn, sau khi Tiêu Diệp sóc bài thì bắt đầu đánh bài trong tiếng nói cười vui vẻ.

Hàn Tinh Tinh, “???”

Nhìn thấy vẻ mê mang của cô thì Lê An ở bên cạnh cười cười, kéo cô qua ca hát, “Chúng ta cứ mặc kệ bọn họ đi, đến đây hát nào, em có thích hát không?”

Cô ấy vừa nói chuyện vừa chọn mấy bài hát, tất cả đều là bài của Nhiễm Mục.

Hàn Tinh Tinh thấy Lê An hào phóng như vậy thì cô cũng không e dè nữa, chỉ là ——

“Em ít khi hát lắm ạ……”

Đây cũng không phải là cô khách khí, mà thực sự là cô rất ít khi hát. Ngược lại, qua một thời gian học tập thì kỹ thuật diễn của cô đã có bước tiến dài, nếu không thì cũng sẽ không dựa vào chính mình mà nhận được vai diễn.

Lúc này Lê An an ủi, “Không sao, biết hát bài gì thì chọn bài đó, tùy tiện hát thôi, chơi thôi mà, đừng có bận tâm nhiều như vậy.”

Hàn Tinh Tinh gật đầu, chọn vài bài cô biết, trong đó có bài của Nhiễm Mục, hơn nữa còn là bài hát trong album mới của anh ấy, bài mà cô đóng MV cũng có trong đó. Lúc trước quay MV cho bài hát này, xuất phát từ tâm thế chuyên nghiệp, cô đã học thuộc bài hát này.

Sau khi chọn bài hát xong, hai người cầm micro và bắt đầu hát.

Lê An nhìn ra Hàn Tinh Tinh còn có chút không thả lỏng, cho nên cũng không kiểu tôi một bài rồi bạn một bài thay phiên nhau mà hai người sẽ hát chung. Như thế cô ấy có thể hát cùng với Hàn Tinh Tinh, giúp cho Hàn Tinh Tinh thả lỏng hơn một chút.

Cứ như thế, có sự dẫn dắt của Lê An, Hàn Tinh Tinh đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Đương nhiên, ngay từ đầu giọng hát có hơi nhỏ, có những chỗ biết hát, có chỗ không biết hát. Nhưng mà sau vài bài, cô dần thả lòng, giọng hát của cô cũng lớn hơn không ít, hát đến mức vứt hết bốn người đang đánh bài ra sau đầu.

Mặc dù Tạ Thần đang đánh bài, nhưng lực chú ý vẫn đặt trên người Hàn Tinh Tinh. Thấy với sự dẫn dắt của Lê An, cô càng ngày càng thoải mái, không khỏi nhìn Nhiễm Mục nói tiếng cảm ơn.

Động tác hạ bài của Nhiễm Mục cũng không dừng lại, nhướng mày, cố ý nói, “Nói cảm ơn gì với tớ thế?”

Tiểu Diệp ở bên cạnh lập tức hứng thú, nhìn Nhiễm Mục một chút, lại nhìn Tạ Thần một chút, “Tình huống thế nào?”

Nhiễm Mục cười hì hì nói, “Lúc trước, người nào đó nói cậu ta chỉ xem Hàn Tinh Tinh là em gái, kết quả một thời gian sau lại chủ động gọi điện tới, hỏi tớ cách theo đuổi con gái. Cậu nói xem, nói thử xem, đây là ý gì?”

Trước đó, Tiêu Diệp đã đoán được đôi chút, bây giờ nghe Nhiễm Mục khẳng định như thế thì không khỏi ồ một tiếng, âm cuối kéo thật dài.

Ánh mắt của anh ấy lướt qua trên người Hàn Tinh Tinh đang ca hát với Lê An, cuối cuối dừng lại trên người Tạ Thần, trêu ghẹo, “Không nghĩ ra nha, tổng giám đốc Tạ của chúng ta cũng có ngày động tâm. Thật sự mở mang đầu óc mà!”

So với việc anh ấy chế nhạo và trêu ghẹo thì Diệp Mạc lại lời ít mà ý nhiều nhiều, chỉ nói đơn giản hai từ, “Chúc mừng!”

Tạ Thần để tùy bọn họ trêu ghẹo, anh đúng là đã bị tự vả, quan tâm làm gì, chỉ cần theo đuổi được người là được, xấu hổ làm gì cơ chứ?

So với Nhiễm Mục và Tiêu Diệp, Diệp Mạc có thể thú vị hơn nhiều.

Tạ Thần nhẹ gật đầu với Diệp Mạc, “Cậu cũng cố lên!”

Nói xong, anh còn thả lá bài duy nhất trong tay xuống, giương mắt nhìn Tiêu Diệp và Nhiễm Mục, chậm rãi nói, “Tớ thắng, các cậu dán đi.”



Hai người Tiêu Diệp và Nhiễm Mục không khỏi nhìn nhau.

Nhưng thua là thua.

Hai người lấy tờ giấy trên bàn rồi dán lên mặt. Không sai, bốn người đàn ông thành đạt chơi bài không cần tiền, chỉ chơi dán tờ giấy lên mặt!

Thế là, chờ đến khi Hàn Tinh Tinh hát thật nhiều bài xong, chuẩn bị nghỉ ngơi với Lê An một lúc, thì vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trên mặt bốn người đều có không ít tờ giấy. Mà Nhiễm Mục và Tiêu Diệp là hai người bị dán nhiều nhất.

Hàn Tinh Tinh, “Phốc!”

Không kịp chuẩn bị khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô không thể chịu được mà phải bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha, chơi vui quá nhỉ!” So với cô, Lê An không hề khách khí, cầm một quả táo trên bàn, vừa ăn vừa chủ động bu lại xem náo nhiệt.

Hàn Tinh Tinh thấy thế cũng đi theo bu lại. Cô đứng đằng sau Tạ Thần nhìn.

Tạ Thần nhìn quả táo trên tay Lê An, không khỏi quay đầu nhìn Hàn Tinh Tinh dặn dò, “Hát nhiều như vậy không khô cổ họng à? Em cũng lấy chút trái cây ăn đi, hay uống nước cũng được.”

Hàn Tinh Tinh trả lời, trong giọng nói còn mang theo ý cười, “Được ạ.”

Thật sự có một chút buồn cười khi Tạ Thần nói chuyện với cô với tờ giấy dán trên mặt.

Cô nhanh chóng lấy mấy quả nho, lấy xong thì ngồi xuống đằng sau Tạ Thần, vừa ăn vừa xem. Khi ăn, cô không nhịn được đưa tay ra, cũng đưa cho Tạ Thần vài trái. Không nghĩ tới còn có chuyện tốt thế này, Tạ Thần giật mình, sau khi kịp phản ứng thì tự nhiên lấy nho mà Hàn Tinh Tinh đưa cho, vừa vui vẻ ăn nho vừa thỉnh thoảng tỏ vẻ đắc ý nhìn hai cẩu độc thân kia.

Tiêu Diệp và Diệp Mạc, “……”

Mẹ nó, thực sự vừa bỉ ổi vừa ngây thơ!

Hàn Tinh Tinh nhìn thấy Tạ Thần nhận lấy nho mà mình đưa tới thì sau đó lại lấy cho mình một quả, rồi lại cho Tạ Thần một quả, cũng không ý thức được hành vi của mình đã vượt quá giới hạn tình anh em, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm bài trong tay Tạ Thần. Tạ Thần thắng thì mặt mày cô hớn hở, thua thì cô bất giác cau mày. Biểu cảm quá mức sinh động. Đến mức, Tiêu Diệp ngồi ở đối diện Tạ Thần cũng không nhịn được mà nhìn cô mấy lần. Anh ấy không khỏi cảm thán trong lòng, không nghĩ tới Tạ Thần sẽ thích kiểu người như vậy!

Bốn người không chỉ đơn thuần chơi bài mà vừa chơi vừa nói chuyện phiếm. Đến lúc chơi xong thì trên mặt bốn người đều bị dán đến mức không còn chỗ nào trống.

Tạ Thần nhìn đồng hồ, thời gian cũng không sớm, nghĩ đến ngày mai Hàn Tinh Tinh còn phải quay phim, thì chủ động kết thúc ván bài, “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai Tinh Tinh phải quay phim, tớ đưa cô ấy về trước đây!”

Những người khác cũng không có ý kiến, “Được rồi, vậy thì tới đây thôi.”

Sau khi Tạ Thần đứng dậy thì Hàn Tinh Tinh cũng đứng dậy theo, chào tạm biệt mọi người xong thì chuẩn bị theo Tạ Thần rời đi. Nhưng mà lại bị Nhiễm Mục gọi lại. Nhiễm Mục nói đơn giản mấy câu anh muốn nói, sau đó phất tay với bọn họ, “Được rồi, bây giờ có thể đi rồi.”

Sau đó Hàn Tinh Tinh lại bị Tạ Thần nắm tay rời đi, cô vẫn còn đang có chút kinh ngạc, không kịp phản ứng. Mãi cho tới khi lên xe, cô mới định thần lại.

“Nhiễm Thiên Vương mời em làm khách mời trong buổi concert của anh ấy, liệu em có làm hỏng mọi thứ không nha?” Giọng điệu căng thẳng pha chút lo lắng.

 

------oOo------