Edit: Lune
Thông báo tăng điểm thiện cảm của Hệ thống Tình yêu quá đột ngột, khiến thiếu niên vốn đang giãy giụa lập tức ngẩn người tại chỗ.
Con sói khổng lồ ba mét che cậu kín mít, ánh trăng chiếu không tới, Nha Thấu cảm nhận được lực trên tai mình, rất nhẹ, có thể cảm giác được con sói cố ý kiềm chế lực.
Răng nanh có thể cắn xuyên cơ thể người đang tiếp xúc trực tiếp với tai cậu, cảm giác hiện hữu quá mạnh, tai cậu cứ muốn hất ra sau thì lại bị nó ngậm về rồi gặm tiếp.
Cậu làm thế nào nó cũng không chịu nhả ra, cứ ngậm trong miệng rồi dùng răng mài, từ thính tai đến vành tai, còn cố tình nhay nhay chỗ mẫn cảm ở vành tai mãi làm lông ướt nhẹp.
Sau khi ở gần hơn, Nha Thấu mới phát hiện trên thân sói dính đầy máu.
Hơi thở nóng rực phả vào đỉnh đầu thiếu niên, con sói khổng lồ sợ thiếu niên chạy trốn nên cố ý duỗi hai móng vuốt ra chắn ngang trước mặt thiếu niên, nó còn hạ thấp cơ thể xuống, đè hờ lên thiếu niên đang ngồi dưới đất, không cho cậu đứng dậy.
Nha Thấu trợn mắt, vừa sốc vừa thấy hoang đường.
Con sói khổng lồ trước mặt cậu là Thi Lâu?
Đêm trăng tròn chẳng phải là lúc Thi Lâu đánh nhau với Thủ lĩnh Người sói à? Đã đánh xong rồi à? Vết thương trên người hắn là do lúc đánh nhau để lại hay gì?
Lãnh địa của người sói cách nội thành thuộc lãnh địa của thợ săn rất xa, muốn đi từ bên đó đến đây phải tốn rất nhiều thời gian, hắn làm thế nào mà chạy đến đây trong thời gian ngắn như vậy?
Thi Lâu hiện tại đã biến về nguyên hình và bước vào trạng thái cuồng bạo, người sói trong trạng thái cuồng bạo sẽ mất hết lý trí, ví dụ như con sói cao hai mét liên tục cào cửa rồi cuối cùng phá cửa xông vào muốn cắn cậu kia.
Vậy Thi Lâu thì sao? Hắn cũng giống như vậy à?
Vô số câu hỏi lởn vởn trong đầu, cảm xúc kinh ngạc và bất an đan xen trong nội tâm thiếu niên.
Nha Thấu không thể ngờ rằng cuối cùng mình lại gặp Thi Lâu trong tình trạng chật vật thế này.
Ban nãy bị Thi Lâu húc ngã xuống đất, dù đã có đuôi giảm xóc nhưng vẫn đau cực kỳ, cộng thêm bầu không khí căng thẳng vừa rồi khiến khuôn mặt thiếu niên tái nhợt không còn chút máu nào. Hàng mi bất an run rẩy, hai tay chống xuống mặt đất sau lưng không dám cử động lung tung.
Con sói khổng lồ bấy giờ đã nhả tai cậu ra, nó nằm sấp xuống, có vẻ như muốn dùng chân trước để kéo thiếu niên vào trong ngực mình, nhưng khi thấy vết thương do bị ngã vừa nãy của thiếu niên, nó lại đứng dậy, cúi đầu há miệng về phía đùi của Nha Thấu.
【Quào?? Thi Lâu, tốt xấu gì anh cũng là người chơi bảng vàng, mất kiểm soát thì thôi đi, sao còn muốn gặm đùi bé nhà tui? Đừng nói là anh coi bé nhà tui thành đồ ăn đấy nhé!】
【Vừa nãy liếm tai là nếm thử trước, còn giờ là bắt đầu ăn bữa chính hả??? Đừng a a a! Má nó, cậu mà ăn thịt cộng sự của mình thì cậu cũng hẹo luôn đấy, đừng có làm chuyện ngu xuẩn!!】
Vết thương vẫn đang chảy máu, chân thiếu niên vốn trắng, có bị xước một tí cũng có thể thấy rõ, chưa kể đây còn bị trầy cả mảng da, trông nổi bần bật.
Cậu muốn rút chân về nhưng vừa cử động đã bị Thi Lâu đè lại.
Vuốt sói để giữ chặt đùi cậu, Nha Thấu khẽ rên hai tiếng, giọng hơi nức nở gọi hắn: "Thi Lâu."
Thi Lâu dừng lại, nhưng chỉ trong giây lát thôi lại tiếp tục động tác ban nãy.
Cảm giác ẩm ướt chạm vào da, con sói khổng lồ liếm láp chỗ vết thương đang rỉ máu trên chân thiếu niên. Tuy rất cẩn thận nhưng vì lưỡi nó thô ráp nên làn da trắng nõn của cậu vẫn bị cọ xát đến mức đỏ cả lên.
Vết thương sau khi bị nó liếm qua, vết thương ban đầu bắt đầu lành lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, chỉ có điều chỗ da bị lưỡi thô ráp của nó cọ xát có hơi đỏ, nhìn qua còn nghiêm trọng hơn cả vết thương lúc mới ngã.
Vết thương ban đầu sau khi bị nó liếm qua ấy vậy mà bắt đầu lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ là chỗ da bị liếm đỏ kia trông còn nghiêm trọng hơn cả lúc mới ngã.
Thi Lâu tức thì dừng lại.
【Đù?? Không ngờ đấy, Thi Lâu đang trong trạng thái cuồng bạo mà phải không? Tôi còn tưởng cậu ta muốn cắn vợ tôi nữa, thì ra là trị vết thương cho vợ à?】
【Kỹ năng thiên phú của Thi Lâu à? Tôi chưa thấy bao giờ, kỹ năng thiên phú của hắn là gì vậy? Chữa lành vết thương à?】
【Chính xác mà nói thì không phải chữa lành vết thương đâu, nhưng cũng gần như vậy, giống tái tạo tế bào hay sao ấy? Với lại lúc trước tôi chưa thấy hắn dùng cho người khác bao giờ, hắn dùng cho mình còn hiếm nữa là, nhưng lúc đó hắn không dùng như vậy. Nói tóm lại là tên thối Thi Lâu này tranh thủ sờ mó bé xinh đẹp!】
【Vô lại làm bạn với vô lại, Dung Xích thì đánh không chết, Thi Lâu lại khó đối phó, bảo sao Thẩm Thính Bạch lại đề phòng hắn như thế.】
【Phó bản trước có Dung Xích tặng thuốc, phó bản này lại được Thi Lâu hóa sói trị vết thương cho, quan trọng hơn là hai người này khá thân nhau thì phải? Muốn thấy dáng vẻ của bọn hắn sau khi ra ngoài ghê.】
Trong chốc lát Nha Thấu không đoán được Thi Lâu có ý gì. Sói khổng lồ ngẩng đầu lên, khi đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, cậu cảm thấy mình có thể thấy rõ hai chữ chột dạ trong mắt hắn.
Hắn không hề tỏ ý muốn tấn công mình, mức độ nguy hiểm không cao, giờ còn chữa lành vết thương cho mình, vậy rốt cuộc Thi Lâu đang ở trạng thái gì?
Chân Nha Thấu không còn đau nữa, cậu chống tay xuống đất như muốn bò dậy, giây tiếp theo trước mắt cậu tối sầm, bộ lông mềm mại ập vào mặt.
— Thi Lâu nằm xuống, nhét cậu vào ngực mình.
Trên lưng hắn dính đầy máu nhưng chỗ ngực với bụng không có, giữa đám lông sói màu bạc xinh đẹp có một con sói con đang cố gắng giãy giụa. Tai của sói con có màu xám trắng, lẫn vào giữa trông khá hài hòa.
Dù sao cũng không phải người sói thật nên Nha Thấu không hiểu hành động này có ý nghĩa đặc biệt gì trong tộc của hắn.
Cậu vất vả giãy giụa mãi mới ló được cái đầu ra thì cảm thấy đầu sói gác lên đầu mình, không đè hẳn xuống mà chỉ dùng cằm cọ tai cậu.
Thi Lâu không đè hẳn lên người Nha Thấu nên cậu bị vùi bên trong cũng không thấy ngộp thở, có điều cứ bị hắn cọ qua cọ lại thế này thấy hơi buồn buồn.
【Đây là hiện trường hít mèo cỡ bự hả?】
【Yêu cầu nói cho chuẩn nha, đây là hiện trường hít sói con. Càng nói càng tị huhu, Thi Lâu, sao số cậu đỏ thế hả! Tui cũng muốn hít!】
【Chẳng lẽ có mình tôi để ý đến vấn đề tại sao Thi Lâu lại biến thành kiểu này à? Trông hắn không giống mấy người sói đang phát cuồng khác, lúc nghe nói hắn tiến vào trạng thái cuồng bạo tôi còn thấy ngạc nhiên ấy.】
Nha Thấu cũng rất để ý đến vấn đề này, nhưng giờ tóc với tai cậu đều bị Thi Lâu liếm rối tung cả lên, cậu buộc phải cụp tai xuống để né hắn, chứ để hắn cọ thêm lúc nữa thì chắc không còn gì lưu luyến nữa rồi.
"Sói con đáng yêu quá."
Nha Thấu dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn tỏ ra khó tin.
Cậu ở gần với Thi Lâu nên vô cùng chắc chắn đây là lời Thi Lâu nói, giống với giọng nói trong máy truyền tin như đúc.
Biến thành sói rồi vẫn nói chuyện được à?
Nha Thấu bối rối, nhìn 001 đang ngập ngừng với ánh mắt cầu cứu.
001:【Cơ sở dữ liệu cho thấy bọn họ nói chuyện được, nhưng người sói ở trạng thái cuồng bạo không có lý trí, phần lớn thời gian chỉ biết gầm rú nên nhiều người hiểu lầm rằng người sói biến về nguyên hình vào đêm trăng tròn sẽ không nói được.】
Lúc 001 đang giải thích. Thi Lâu lại dán sát vào gáy cậu, ngửi mãi ở đó: "Đáng yêu hơn anh tưởng tượng nhiều."
【Hệ thống Tình yêu thông báo: Điểm thiện cảm của người chơi Thi Lâu tăng 5, tổng điểm thiện cảm: 75.】
Hơi thở phả vào nơi mẫn cảm như gáy khiến cả người Nha Thấu cứng đờ, cậu bắt đầu vùng vẫy.
Tí sức này với hắn chẳng khác gì mèo cào, Thi Lâu khó hiểu nhìn sói con một cái rồi lại tiếp tục hành động của mình.
Hắn há mồm, định ngậm thiếu niên dựng cậu đứng lên.
Da sói con rất non nớt nên không nằm rạp trên mặt đất được, nếu không đầu gối sẽ bị đỏ.
Nhưng sói con nhỏ quá, đêm trăng tròn mà vẫn không biến thành sói được, nếu ngậm trong hình thái con người thì cậu sẽ bị thương mất.
Sói khổng lồ xoắn xuýt không thôi.
Hình như hắn rất thích gáy cậu, Nha Thấu khó khăn trở người, đưa tay muốn sờ đầu hắn, giọng căng thẳng: "Thi Lâu, anh còn nhớ tôi không?"
"Nhớ." Ngay khi cậu cất lời là Thi Lâu đã nhận ra rồi: "Nha Nha."
Hắn trả lời bình thường, nhìn không thấy có vẻ gì là đang vào trạng thái cuồng bạo cả, chẳng lẽ thông tin sai rồi?
Thiếu niên xinh đẹp chìm trong lớp lông mềm mại, trên tai cậu toàn là mùi của Thi Lâu, điều này khiến hắn vô cùng hài lòng.
Cảm nhận được cảm xúc vui vẻ của hắn, Nha Thấu cũng thả lỏng hơn nhiều: "Vậy nhiệm vụ của anh xong chưa?"
Cả chiều không liên lạc được, giờ xuất hiện lại đầy máu trên người khiến Nha Thấu hơi lo lắng.
Nghe vậy Thi Lâu dừng lại, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu: "Nhiệm vụ gì?"
Nha Thấu: ?
"Thì nhiệm vụ người chơi ấy." Nha Thấu nghe hắn hỏi mà ngẩn người, cậu lắp bắp trả lời, trong lòng bỗng có linh cảm chẳng lành.
Sói khổng lồ nhìn cậu chăm chú: "Nhiệm vụ người chơi là gì?"
Môi Nha Thấu mấp máy, cậu có rất nhiều lời muốn nói nhưng chẳng biết mở miệng từ chỗ nào.
Im lặng hồi lâu, cậu lại thử hỏi: "Thế phó bản với điều kiện vượt ải? Anh biết mấy cái này không?"
"Là cái gì?" Thi Lâu nhìn thiếu niên dưới thân mình, cảm thấy mấy từ này nghe hơi quen tai nhưng có thứ gì đó ngăn hắn nhớ ra, khiến đầu hắn đau nhức. Hắn nói với Nha Thấu vẫn đang cố nhắc nhở mình: "Sói con ồn ào quá."
"..." Nhắc cho nhớ mà còn quát người ta, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa!
Cậu nghe mà tức, quay mặt sang chỗ khác, từ chối giao lưu với Thi Lâu.
Nhưng cậu cũng nhận ra rõ một điều, tuy Thi Lâu còn nhớ cậu nhưng giờ hắn đã quên mình là người chơi, và cả nhiệm vụ của hắn nữa.
Giờ Nha Thấu đang bị đè trên mặt đất, cậu cảm thấy tác dụng của việc tắm rửa vào ban tối đã hoàn toàn đi tong vì lần ấn này, nhưng Thi Lâu lại mảy may không nhận thức được điều gì, hắn cúi đầu, chạm mũi vào mũi cậu, sau đó thè lưỡi liếm mặt cậu.
Đã có kinh nghiệm trước đó nên lần này Thi Lâu cẩn thận hơn nhiều, tuy vậy nhưng lưỡi sói của Thi Lâu rất thô ráp nên Nha Thấu vẫn thấy không thoải mái.
Cảm giác ẩm ướt liên tục chà xát chỗ chóp mũi, Thi Lâu biến thành sói khổng lồ khác hẳn với Thi Lâu từng nói chuyện với cậu qua máy truyền tin.
Cảm giác này không tốt chút nào, bầu không khí xung quanh bắt đầu trở nên dinh dính, Nha Thấu cố gắng nói gì đó để đánh lạc hướng Thi Lâu: "Anh bị thương à?"
Thi Lâu: "Hả? Không."
"Vậy máu trên người anh?"
Cái đuôi sau lưng Thi Lâu vẫy nhẹ: "Là do giết thủ lĩnh người sói để lại, không phải máu của anh."
Thế chắc nhiệm vụ của hắn hoàn thành rồi, Nha Thấu suy nghĩ.
Thi Lâu dừng vẫy đuôi: "Nha Nha đang lo lắng cho anh à?"
"... Chúng ta là cộng sự."
Giữa cộng sự với nhau, dù là ai thất bại hay tử vong thì người còn lại cũng sẽ không rời khỏi phó bản được hoặc tử vong theo. Là cộng sự với nhau nên cậu đương nhiên phải quan tâm rồi.
"Cộng sự?" Thi Lâu tự động hiểu thành một ý nghĩa khác, ánh mắt rực lửa: "Vậy là Nha Nha đồng ý rồi à?"
Đồng ý cái gì?
Nha Thấu không hiểu Thi Lâu đang nói gì? Thi Lâu ở trạng thái này làm cậu hơi sợ.
Cậu không đáp, Thi Lâu coi thành cậu ngầm thừa nhận. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy con sói khổng lồ hưng phấn hẳn lên, nó móc sói con trong ngực mình ra, không ngừng dụi dụi.
Áo Nha Thấu vốn rộng thùng thình, sau khi bị hắn ủi một lúc thì vạt áo vốn che khuất được mông giờ dồn một đống ở eo.
Thi Lâu ngậm áo cậu, muốn kéo lên tiếp thì bị Nha Thấu hoảng hốt ngăn lại.
Sói Thi Lâu không hiểu: "Nha Nha đồng ý rồi mà?"
Cậu đồng ý cái gì hả!
"Tôi đâu có." Nha Thấu sắp hỏng mất, cậu lờ đi hơi nóng trên mặt, không cho Thi Lâu lại gần người cậu thêm nữa.
Nha Thấu tóm chặt vạt áo, vừa chống cự con sói vừa rưng rưng cầu cứu 001: "Rốt cuộc tình trạng hiện giờ của hắn là sao vậy?"
Quá mâu thuẫn, vừa nhớ được mình lại vừa quên mất nhiệm vụ và phó bản, giờ còn nói cậu đồng ý cái gì đó rồi còn muốn lột quần áo của cậu nữa.
Con sói dê xồm này! Mặt cậu đỏ bừng, thầm mắng trong đầu.
【Vào nhưng không vào hẳn.】001 nhìn chằm chằm cái đuôi sói khổng lồ đang đong đưa, từ sau khi bắt được sói con, hắn trông hưng phấn cực kỳ, vài điểm hiện giờ đều khớp với những gì đã tra cứu được trước đây:【Có vẻ như hắn bị một trạng thái khác ảnh hưởng, sau đấy lại đánh nhau với thủ lĩnh người sói, lúc suy yếu không thể áp chế nó được nữa nên bị động tiến vào trạng thái cuồng bạo.】
Giọng 001 khá nghiêm túc:【Cuối cùng hắn vẫn cuồng hóa, có một số việc cậu không thể thương lượng với hắn đâu, tôi đề nghị ký chủ dùng đạo cụ dịch chuyển ngay bây giờ.】
Trạng thái gì mà cậu phải dùng đạo cụ dịch chuyển? Nha Thấu do dự hỏi thử: "Thế trạng thái kia là gì?"
【... Cậu muốn biết thật à?】
"Ừm."
001:【Trạng thái động dục.】
Nha Thấu: !!!
【Lúc trước hắn nói cậu đồng ý rồi, ý là chỉ cái chuyện phải làm khi vào trạng thái này ấy. Lúc tỉnh Thi Lâu còn nghe cậu chứ giờ hắn đang... tốt nhất là chạy nhanh lên.】
Gì, gì hả?
Cậu không kịp sốc, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng ửng hồng, đôi mắt màu lam trợn to lên, đến sức lực chống cự cũng giảm đi nhiều.
Chính lúc lơ là này, ngay giây sau Nha Thấu cảm thấy bụng mình lạnh toát, cậu cuống quít cầm áo kéo xuống.
Vòng eo trắng ngần lộ ra ngoài chút xíu cũng đủ khiến sói Thi Lâu ngẩn ra tại chỗ, cả móng vuốt cũng cứng đờ, hắn rụt móng vuốt về, bối rối nhìn ánh mắt xấu hổ đầy giận dữ của thiếu niên.
【Hệ thống Tình yêu thông báo: Điểm thiện cảm của người chơi Thi Lâu tăng 5, tổng điểm thiện cảm: 80.】
Sử dụng đạo cụ dịch chuyển ở ngay trước mắt hắn là chuyện không thể, Nha Thấu biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình tiếp tục ở lại đây, mọi đường dường như đều bị bịt kín.
Nha Thấu hít sâu một hơi, nhẹ giọng cất lời trước khi Thi Lâu định làm gì: "Cho tôi đứng dậy trước được không?" Cậu nói thêm: "Dưới đất bẩn quá, lại còn cứng nữa, lưng tì xuống đau lắm."
Lời cậu nói không phải nói dối, vừa bẩn vừa cứng là thật, nhưng mục đích khi nói mấy lời này là giả.
Con sói thả cậu ra, cậu xoa hai má ửng đỏ của mình rồi nói nhỏ: "Cảm ơn anh."
Giả vờ vô tội vô hại, lúc hắn vừa buông lỏng cảnh giác, tay phải cậu lặng lẽ cầm lấy đạo cụ dịch chuyển mà lúc nãy chưa dùng.
Nha Thấu: "Đợi anh tỉnh rồi chúng ta gặp lại."
Một giây sau, vợ yêu mà mình nhớ mong mãi biến mất trước mặt sói ta.
Muốn đứng dậy là giả, muốn chạy trốn mới là thật.
...
Đạo cụ dịch chuyển ngẫu nhiên, nếu không phải tên kia làm cậu sợ thì Nha Thấu đã chẳng chạy nhanh như vậy.
Hai NPC dẫn đường bị cậu đánh ngất xỉu, chỗ cậu giấu người lại ở ngay bên cạnh Thi Lâu, chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?
Hệ thống Tình Yêu:【Không đâu, hắn chỉ muốn tìm cậu thôi.】
"..." Lời này nghe chẳng thấy tốt lành gì cả.
Vị trí hiện tại của Nha Thấu trông giống như đang ở trong khu nhà ở, đạo cụ dịch chuyển không đưa cậu đi xa lắm, chỉ đưa cậu từ khu B trở lại khu C.
Khoảng cách giữa hai khu này không xa, có lẽ chỉ một lúc nữa là Thi Lâu sẽ lần theo mùi tìm đến đây.
Nha Thấu cẩn thận trốn trong gầm cầu thang, nghĩ xem mình có thể trốn ở đâu? Cuối cùng phát hiện ra hình như mình không có chỗ nào đến trốn cả.
Cả tòa nhà chìm trong bóng tối, ngay cả đèn cảm ứng trong hành lang cũng bị tắt, bóng tối ẩn chứa những điều chưa biết và những điều chưa biết là nguồn gốc của nỗi sợ hãi.
Giữa lúc căng thẳng, dường như cậu nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú vang lên từ trên đỉnh đầu mình.
Có thứ gì đó đang từ trên tầng đi xuống, không cần đoán cũng biết thứ đó chắc chắn là người sói cuồng bạo.
Cậu luôn nghĩ về chuyện của Thi Lâu, gần như quên mất rằng trong nội thành còn có một nhân tố bất ổn nữa đó là người sói cuồng bạo.
Đạo cụ có rất nhiều, nhưng nếu phân loại cụ thể theo từng loại thì không nhiều lắm. Trong số đó có đạo cụ dịch chuyển là được sử dụng nhiều nhất, giờ chỉ còn một ít. Trước khi người sói xuống tầng phát hiện ra mình, Nha Thấu cắn răng dùng thêm cái nữa.
Chẳng biết có phải do ảnh hưởng của từ trường trong nội thành hay không mà cậu chỉ có thể dịch chuyển trong nội thành. Lần này cậu lại quay về khu B, đã vậy còn vừa khéo ở ngay bên đường đối diện với chỗ cậu vừa rời đi.
Nha Thấu: "..."
Cũng may Thi Lâu không còn ở đó nữa, Nha Thấu lặng lẽ đi qua, sau khi thấy hai thợ săn mình giấu đi không sao thì khẽ thở phào.
May quá, cậu không làm liên lụy đến người khác.
Bây giờ cậu cũng rất đau đầu, vốn dĩ muốn đến khu S, nhưng giờ hai người này ngất xỉu rồi nên cậu không biết đến đó kiểu gì, mà cũng không thể ngồi đây chờ được.
Nha Thấu tiến tới, cẩn thận vỗ vai bọn họ, nhưng vỗ mãi cũng không thấy tỉnh.
"Tôi đập có mạnh đâu nhỉ?" Nha Thấu buồn bực.
【Nhưng cậu đập nhuần nhuyễn lắm.】
Nha Thấu mím môi, tự hỏi phải làm sao bây giờ.
Đang suy nghĩ thì cậu cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chặp. Nha Thấu vừa quay đầu thì thấy con sói khổng lồ vốn không ở đây chẳng biết đã đứng bên ngoài cửa từ khi nào, đang nhìn cậu qua cửa sổ.
Mặc dù Thi Lâu đang là một con sói nhưng Nha Thấu cực kỳ chắc chắn rằng hắn đang nổi giận.
Nha Thấu nuốt nước bọt, lùi về sau.
"Ra đây."
Giọng điệu không còn như lúc nãy nói chuyện với cậu nữa mà giống như đang cố gắng kiềm chế gì đó, nghe không được tốt cho lắm.
"Anh nói lại lần nữa, ra đây."
Nhận ra thiếu niên định chạy, Thi Lâu nói tiếp: "Em không muốn hai người họ xảy ra chuyện gì phải không?"
Hắn không muốn làm hại người vô tội, chỉ muốn thiếu niên không chạy trốn nữa thôi.
Thiếu niên giống hệt con lươn trơn trượt, vừa nắm trong tay được lúc là chạy biến.
Nha Thấu chỉ có thể cắn răng đi ra ngoài.
Giờ nói lý với Thi Lâu thì hắn không nghe, nhìn hắn có vẻ cực kỳ tức giận, đã vậy còn đang trong trạng thái khá là lúng túng, tình hình hiện tại chẳng lạc quan chút nào.
Vừa bước ra, cậu đã bị Thi Lâu dùng móng vuốt kéo đến, ôm vào lòng.
"Vừa nãy em chạy cái gì?" Thi Lâu trong hình thái sói hung dữ cực kỳ, Nha Thấu bị hắn quát mà ngơ luôn.
Trừng hắn xong, cậu tủi thân vùi vào ngực hắn không nói lời nào.
Thi Lâu vốn đang giận, nhưng bị thiếu niên chủ động nhào vào ngực thế này, cả người sói đều cứng ngắc.
Khi thiếu niên ngẩng mặt lên lần nữa, đôi mắt cậu ướt sũng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nhăn lại khiến từng đường nét trên khuôn mặt cậu càng thêm diễm lệ, thu hút.
Cậu tóm lấy một nhúm lông ngực của sói Thi Lâu, chớp mắt nhìn hắn rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, giọng thủ thỉ: "Thi Lâu, tôi sợ lắm."
Nỗi sợ hãi len lỏi, nước mắt ứ trong mắt ngày càng nhiều nhưng không rơi xuống, mãi sau mới không kìm nén được nữa mà lăn dài trên má.
"Anh làm tôi sợ."
Trong ký ức hiện tại của Thi Lâu, hắn chưa từng gặp qua thiếu niên này, rõ là cậu bỏ trốn trước, thế mà giọng mình mới hơi nặng nề đã bắt đầu rơi nước mắt.
Nước mắt nhỏ xuống móng vuốt của hắn, khiến lòng Thi Lâu thắt lại, hắn cảm thấy từng câu từng lời của thiếu niên như đang giẫm lên trái tim hắn vậy.
Giọng Thi Lâu bất giác nhẹ theo: "Anh làm gì mà em sợ?"
"Tự dưng anh nói thế kia." Cậu cắn môi dưới khiến nó đỏ rực.
Thi Lâu: "Anh tưởng em hiểu, hơn nữa em đồng ý rồi."
Nha Thấu nhắm nghiền hai mắt, thút thít nói: "Vậy cũng phải chờ đến khi thành niên chứ."
Thi Lâu đứng lên: "Em mấy tuổi rồi?"
"... 18."
Số tuổi này ngoài phe loài người ra, đặt vào hai phe còn lại thì phe nào cũng chưa thành niên.
Hiện giờ Thi Lâu không có ký ức liên quan đến phó bản nên không nhớ được thân phận thật sự của hai người, hắn chỉ cho rằng trước mặt mình là một con sói con có mùi của ma cà rồng trên người thôi.
Trong nhận thức của hắn thì hắn sẽ không ra tay với người sói ở độ tuổi này.
Thi Lâu nhìn cậu một lúc: "Nhưng anh cũng chưa thành niên."
"..."
Cậu quên mất! Tuổi thành niên của người sói là năm mươi tuổi nên Thi Lâu cũng chưa đủ tuổi thành niên.
Nha Thấu nhắm mắt: "Thế nên hai chúng ta chưa làm chuyện ấy được."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Bị ảnh hưởng bởi hai trạng thái nên Thi Lâu cực kỳ gắt gỏng, nhưng hắn lại không dám làm gì thiếu niên, hắn sợ mình mà làm gì thì thiếu niên lại nói hắn làm cậu "sợ".
Giọng Nha Thấu run run: "Anh nhịn đi nhé?"
Thi Lâu nghe mà tức cười, nhẹ nhàng ngậm thiếu niên tha vào một căn phòng bỏ trống.
Thật ra vừa rồi hắn không đi tìm thiếu niên mà là đi tìm chăn nệm để làm ổ trước. Lúc vừa đứng dậy chuẩn bị đi tìm thì ngửi thấy mùi của Nha Thấu bên cạnh.
Thi Lâu cẩn thận đặt cậu vào cái ổ mình đã chuẩn bị sẵn, lật người cậu lại.
Nha Thấu muốn quay lại thì bị móng vuốt của hắn ấn xuống, cậu hốt hoảng nói: "Anh định làm gì?"
"Làm sạch người giúp em." Thi Lâu nói: "Em nói dưới đất bẩn còn gì?"
Làm sạch kiểu gì? Đừng bảo là hắn định liếm đấy nhé?
Nha Thấu vội vàng từ chối: "Tôi muốn tắm rửa."
"Nguồn nước cách đây hai trăm mét, đi không?" Thi Lâu hỏi.
Nha Thấu: "Thế tôi sẽ tắm sau, anh không cần giúp đâu."
Bị từ chối nhưng Thi Lâu cũng không giận: "Sau này sói con lớn rồi, vào đêm trăng tròn có biến thành sói được không?"
"Được chứ." Được con khỉ ấy, cậu có phải người sói thật đâu.
Với lại cậu là ma cà rồng đến răng nanh còn chưa dài, bao giờ Thi Lâu mới tỉnh lại vậy!
Thi Lâu nhìn chằm chằm vào sau mông cậu: "Sao em không thả đuôi ra?"
Hắn muốn nói từ nãy rồi, áo thiếu niên rất dài, đuôi thì bị nhét trong quần, lúc Thi Lâu ở dạng con người cũng có đuôi nên hắn biết nhét đuôi trong quần khó chịu lắm.
"Không muốn thả ra." Nha Thấu rầm rì.
"Ừm." Thi Lâu cúi đầu xuống, lại bắt đầu cắn tai cậu.
Bị cắn tai thôi cũng được, giờ hắn đang ở hai trạng thái chồng lên nhau, nếu cậu chống cự lại thì có khi sẽ rơi vào cục diện cực kỳ bất ổn. Nha Thấu vừa định thở phào thì cảm nhận được một ánh mắt nóng rực từ ngoài cửa sổ.
Cậu nghiêng đầu muốn xem là ai, vừa mới thấy cảnh tượng bên ngoài thì cả người tức khắc cứng đờ.
Một người có đôi cánh màu đen đang lơ lửng giữa không trung, tóc đen mắt đỏ, đang cúi đầu nhìn chằm chằm cậu.
— Lucifer.
Nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào cái tai đang bị cắn của cậu.
Thi Lâu lẩm bẩm: "Nha Nha, cho anh sờ đuôi của em đi."
Khuôn mặt nhỏ của Nha Thấu trắng bệch.
...
Tác giả nhắn lại:
Viết seg trên Tấn Giang á, mơ cũng đừng mơ. Khi Nha Nha không đồng ý thì ai cũng không được.
...
Lan tỏa cái nứng, à nhầm cái nắng cho mọi người :3