Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 60




Edit: Lune

Lúc cậu lại gần cửa sổ lần nữa thì phát hiện có người đứng chắn trước mặt thánh tử.

Nhìn bóng lưng thì có vẻ là một cô gái, do góc độ nên vừa khéo cản tầm mắt giữa bọn họ.

"Sao cậu lại ló ra?" Tôn Cảnh thấy thiếu niên vẫn cố nhìn thì lo lắng không thôi, anh ta kéo cậu về, tiện thể kéo cả rèm cửa sổ xe vào: "Cẩn thận bị phát hiện."

Anh ta kiên nhẫn dặn dò sói con lần đầu tiên vào nội thành này: "Thánh tử lớn lên bên cạnh thánh tử đời trước nên tư tưởng khả năng hơi..."

Tôn Cảnh tìm từ hình dung: "Hơi cổ hủ, cho nên dù hiện giờ đã kết thành đồng minh với người sói nhưng hắn vẫn không thích người sói đâu, ma cà rồng lại càng ghét hơn."

"Nếu xuất hiện trước mặt thánh tử, có lẽ hắn sẽ không nổi giận gì với sói con như cậu đâu, nhưng đám người theo sau hắn chưa biết chừng sẽ gây khó dễ cho cậu đấy, cho nên tốt nhất đừng để bọn bắt gặp."

Đôi mắt màu vàng kim kia không ngừng hiện lên trong đầu Nha Thấu, cậu do dự nhắc lại từ mấu chốt: "Thánh tử?"

Tôn Cảnh gật đầu: "Hắn là thánh tử đời thứ mười, cai quản điện thờ, từ lúc hắn ngồi vào vị trí đó đến giờ đã gần mười năm rồi, hơn nữa còn là người ngồi ở vị trí đó lâu nhất trong số các thánh tử."

Thiếu niên vừa nghe vừa gật đầu, tiếp lời: "Vậy hắn trông thế nào?"

Tiếp đó cậu hơi chu môi ra, trên mặt lộ vẻ tò mò, nhìn qua ngây thơ cực kỳ: "Hình như vừa nãy tôi thấy hắn đeo mặt nạ, còn có một đôi mắt màu vàng kim đẹp ơi là đẹp nữa."

Thiếu niên có vẻ rất thích vị thánh tử kia, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn ửng đỏ vì kích động, Tôn Cảnh bỗng thấy chua cả lòng: "Thế à? Mắt Lure tinh ghê."

Nha Thấu chột dạ cúi đầu xuống.

Dù sao trong phó bản này cậu cũng là một ma cà rồng, mặc dù không so được với Lucifer và mười sáu vị thân vương nhưng mọi giác quan vẫn nhạy hơn người bình thường nhiều.

Cậu ậm ờ trả lời: "Cũng tàm tạm."

Chẳng qua bộ dạng giả vờ vừa rồi của cậu vẫn có tác dụng lắm, Tôn Cảnh kể một mạch những điều mình biết ra.

"Thánh tử của điện thờ tương đương với vị trí thủ lĩnh, chẳng qua ở đây không gọi thủ lĩnh như bên người sói và ma cà rồng chứ địa vị thực tế không khác bao nhiêu cả. Địa vị của hắn quá cao nên những người như tôi không gặp nổi." Tôn Cảnh thở dài: "Hơn nữa bình thường hắn hiếm khi xuất hiện lắm nên tôi cũng không biết dáng dấp hắn thế nào, chỉ biết tên hắn là Ly Vân thôi."

Bình thường thánh tử chỉ tham gia vào những trận tác chiến quy mô lớn, chẳng hạn như cuộc tấn công vào trang viên ma cà rồng lần trước. Nhưng với cuộc chiến tầm cỡ ấy thì Tôn Cảnh chưa thể tham gia được, anh ta chỉ có thể tham gia đủ loại nhiệm vụ mỗi ngày, mãi mới giành được cơ hội gia nhập vào đội của Thẩm Thính Bạch.

Mặc dù Tôn Cảnh không biết nhiều tin tức lắm nhưng ít ra cũng biết được cái tên.

Xem ra thánh tử có vai trò rất quan trọng trong phe thợ săn, liệu "nó" trong điều kiện vượt ải kia có ở trong điện thờ không nhỉ?

Nha Thấu đang suy nghĩ thì bỗng cảm thấy con mèo dưới chân liên tục dụi vào mình, cái đuôi màu đen quấn quanh bắp chân cậu, bộ lông mềm mại không ngừng xoay quanh như đang dụ cậu vuốt ve nó vậy.

Tôn Cảnh nhìn mà thấy lạ ghê, dù là lúc nó gầm gừ dọa mình hay vết cắn trên tay đội trưởng Thẩm thì đủ dấu hiệu đều cho thấy nó là một con mèo cực kỳ dữ.

Mà bây giờ "con mèo cực kỳ dữ" kia lại không ngừng cọ vào chân thiếu niên, tuy thiếu niên không để ý đến nó nhưng nó vẫn bám dính lấy cậu, nhiệt tình vô cùng.

Tôn Cảnh hỏi: "Lure, cậu gặp con mèo này ở đâu thế?"

Nha Thấu trả lời trung thực: "Ở trong quán ăn, nó ngồi xổm ở cửa nhà vệ sinh chờ tôi."

Thế thì cũng mới gặp, sao con mèo này tỏ ra thân thiết thế nhỉ? Tôn Cảnh đầy thắc mắc, trong lòng không khỏi suy đoán hay là con mèo này thích mấy người đẹp.

Mà đoán vậy cũng không đúng, đội trưởng Thẩm của bọn họ cũng đẹp quá trời mà vẫn bị nó cắn cho một cái kìa.

Tôn Cảnh nói: "Con mèo này lạ ghê, đây là lần đầu tiên tôi thấy một con mèo quấn quít với người lạ mới gặp lần đầu tiên thế đấy. À phải rồi, Lure, cậu có định nuôi nó không?"

Nha Thấu lắc đầu: "Không biết nữa."

"Hay thế này đi, cậu đưa nó cho tôi để tôi nuôi hộ cho." Tôn Cảnh tùy tiện đề nghị, mảy may không để ý đến con mèo đang vẫy đuôi với thiếu niên đột nhiên dừng lại, cặp mắt vàng rực nhìn chằm chặp vào anh ta.

Mà anh ta vẫn đang nói liến thoắng: "Khi nào cậu muốn nuôi hay có chuyện gì thì qua tìm tôi, lúc nào cũng được. Hoặc cậu không muốn nuôi thì để tôi đưa nó đến cửa hàng thú cưng ở gần đây triệt sản rồi tìm người nhận nuôi nó cho."

Chẳng biết trong câu kia có chỗ nào kí.ch thích đến con mèo mà nó đột nhiên nhào lên người Tôn Cảnh, giẫm vào vai anh ta rồi nhe răng, cũng không hề cắn thẳng miệng như đối với Thẩm Thính Bạch.

Tốc độ của nó quá nhanh, nhanh đến nỗi Tôn Cảnh không kịp phản ứng, mới chớp mắt một cái mà con mèo kia đã vọt lên vai anh ta, chĩa móng vuốt và gầm gừ với anh ta.

Tôn Cảnh nuốt khan, ngoài cảm xúc bị dọa giật mình khi nó đột ngột lao đến thì còn có cả khủng hoảng không biết từ đâu đến nữa.

Đối diện với con mèo mắt vàng này, Tôn Cảnh cảm giác thứ trên người mình không phải là mèo mà là một con dã thú hung dữ vô cùng, vì phẫn nộ nên bổ nhào vào mình, chỉ cần mình nói thêm lời nào nữa là sẽ bị nó cắn xé.


Nha Thấu cũng bị giật mình, cậu hoàn toàn không biết con mèo này sẽ đột nhiên lao tới, thấy con mèo vừa rồi còn hung dữ không kháng cự lại sự tiếp cận của mình, cậu mới yên tâm bế nó xuống.

Đồng thời để phòng ngừa chuyện vừa rồi xảy ra lần nữa, cậu ôm mèo vào trong lòng, không nói gì về chuyện đưa nó ra ngoài nữa.

Lông mèo mềm ơi là mềm, lúc được cậu ôm trong lòng, cả người con mèo bỗng cứng đờ, nếu không phải Nha Thấu nhanh tay lẹ mắt vớt lên thì nó đã bị ngã xuống rồi.

Tôn Cảnh vẫn chưa hoàn hồn.

Không ngờ mình lại bị một con mèo dọa, đúng là mất hết cả mặt mũi, anh ta thấy xấu hổ quá nên lúc sau không ngừng nói chuyện với hai thợ săn ở ghế lái và ghế phụ để xoa dịu bầu không khí.

Cũng may anh ta không làm gì phiền đến Nha Thấu.

Nha Thấu ngồi trong xe, nhìn con mèo trên đùi đang không dám nhìn mình.

Rõ ràng lúc trong nhà vệ sinh còn nhìn mình chằm chằm, sao bây giờ bế lên đùi lại như biến thành một con mèo khác vậy, câu nệ, còn hơi cứng ngắc nữa.

Cậu cẩn thận kéo rèm cửa hé ra một tí, thấy đám người kia vẫn đang thảo luận, không có dấu hiệu muốn dừng lại bèn thả rèm cửa ra, cậu gãi đầu, tự hỏi xem giờ phải làm gì.

Cậu mở bảng điều khiển của mình ra.

Hiện giờ đã vào nội thành của lãnh địa thợ săn, nhưng rất lạ là không thấy hệ thống nhiệm vụ thông báo là cậu đã hoàn thành.

Cậu đã bỏ sót thông tin gì à, hay nhiệm vụ trà trộn vào căn cứ thợ săn là muốn cậu vào điện thờ?

Nếu là trường hợp sau thì khó gấp đôi, vừa nghĩ đến vị thánh tử có đôi mắt màu vàng kim kia là Nha Thấu đã thấy mất tinh thần rồi.

Cậu tốn bao nhiêu công sức mới lừa được Thẩm Thính Bạch để vào đây, nếu thật sự phải vào bên trong điện thờ thì với bộ dạng hiện giờ của cậu, chưa được bao lâu đã bại lộ rồi.

Vậy không bằng giờ quay về luôn, dù sao cũng chết, cũng đâu thể ở lại đây chờ bị thợ săn giết bằng vũ khí bạc.

Người giúp được cậu bây giờ hình như chỉ còn Anvile cũng đang ẩn nấp trong đây, nghĩ đến điều này Nha Thấu lại càng buồn hơn, cậu không biết phải làm sao mới tìm được chị ấy.

Vì sợ Lucifer nghi ngờ nên lúc đó cậu không dám hỏi nhiều, sợ bị bắt về nên chạy cũng vội nữa, thành thử giờ cái gì cậu cũng không biết.

Đủ loại vấn đề nảy sinh trong đầu, Nha Thấu cảm giác đầu mình không đủ dùng, cậu cúi thấp đầu, trông hơi uể oải.

Giờ cậu rất muốn chạy, nhưng lý trí nói với cậu rằng không thể. Nơi đây là đất bằng, bên ngoài còn có Thẩm Thính Bạch và thánh tử có địa vị ngang với thủ lĩnh kia, cậu mà đi ra thì kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện.

Ngồi ngẫm nghĩ một lát, khuôn mặt Nha Thấu hơi nhíu lại, bóp nhẹ tai con mèo trên đùi.

Trong xe, Tôn Cảnh vẫn đang tán gẫu với hai người kia, qua chừng năm phút, máy truyền tin của Tôn Cảnh kêu lên, anh ta mở ra đọc tin nhắn sau đó nói với thợ săn ở ghế lái: "Về trước đi, đội trưởng Thẩm nói mình còn có việc, bảo tôi lo liệu chỗ ở cho Lure đã."

"Được." Thợ săn bắt đầu chạy xe về phía khu cư trú trong nội thành.

...

Ly Vân đang nói chuyện thì dừng đột ngột rồi quay sang nhìn chiếc xe màu trắng đang khuất dần đằng kia.

Rèm cửa kéo kín mít nên không thấy rõ bên trong.

"Ly Vân, đang nghĩ gì thế?" Cô gái mặc áo choàng màu trắng thấy hắn nhìn về phía bên kia thì kéo hắn lại, cười hỏi hắn.

Khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm giác chẳng có vẻ gì là thật lòng. Tóc đuôi ngựa gọn gàng, đôi mắt màu lam nhìn thẳng vào hắn tựa như đang chờ hắn trả lời.

Ly Vân tháo mặt nạ xuống, vì động tác này nên có mấy sợi tóc bạch kim bị kéo ra, trông vô cùng hợp với đôi mắt màu vàng kim, giọng hắn đáp nhẹ nhàng: "Cá con bỏ trốn."

"Cá con là sao?"

Ly Vân liếc cô: "Cô không cần biết."

"Thế à?" Cô gái cong môi: "Trên đất liền lấy đâu ra cá, chắc anh nhìn nhầm rồi."

Ly Vân: "Chắc vậy."

Cô gái thở dài: "Mắt anh tinh ghê."

Ly Vân đưa mặt nạ cho người phía sau: "Sao tinh bằng cô được." Hắn nói đầy ẩn ý: "Anvi, chẳng phải vừa rồi cô chắn trước mặt tôi nhanh lắm à?"

Lúc hắn vừa nhìn sang, còn chưa nổi một giây thì đã bị Anvi chắn mắt.


"Vậy hả?" Trong mắt cô gái lộ vẻ kinh ngạc, cô sửng sốt che miệng mình: "Tôi có biết đâu, tôi chỉ đi đứng bình thường thôi, chắc là đúng lúc đứng ở đó đấy."

"Mong là thế." Ly Vân không tiếp tục tranh cãi với Anvi về chủ đề này nữa, hắn nhận lấy bản phân tích dữ liệu cụ thể của Thẩm Thính Bạch, ánh mắt thoáng thấy vết thương trên tay Thẩm Thính Bạch: "Bị mèo cắn à?"

Thẩm Thính Bạch cất máy truyền tin, khẽ ừ đáp lời.

"Chà, vẫn chảy máu kìa." Anvi lại gần, tỏ vẻ hơi tiếc rồi mới nói: "Mèo hoang à? Nếu vậy thì anh phải mau chóng đi tiêm phòng dại đi."

Ly Vân cúi đầu nhìn bản phân tích: "Cẩn thận mèo hoang."

"Biết rồi."

Chủ đề ba người họ trò chuyện thay đổi quá nhanh, đám người đứng phía sau nghe mà không hiểu họ đang nói gì, đành phải yên lặng theo sau đến điện thờ cùng họ.

...

Nha Thấu không biết những chuyện xảy ra sau khi bọn cậu rời đi, giờ cậu đang được nhóm Tôn Cảnh đưa tới khu cư trú.

Nơi đây là khu vực nội thành, đa phần là thợ săn và người sói sinh sống, ngay lúc thiếu niên vừa đi vào bọn họ đã chú ý đến cậu rồi, thậm chí còn giả vờ đi ngang qua để xem nhóm cậu định làm gì.

Thiếu niên mặc một chiếc áo choàng màu đen, đôi đồng tử dựng thẳng màu lam khiến họ suy đoán về thân phận của cậu.

Có một người trong đó đi ra, ngăn Tôn Cảnh lại: "Người sói à?"

Tôn Cảnh gật đầu, sợ bọn họ gây chuyện, cũng sợ có người sẽ để mắt tới Nha Thấu nên anh ta nói với giọng đủ lớn đảm bảo ai ở đây cũng nghe thấy: "Ừ, đây là người đội trưởng Thẩm Thính Bạch dẫn về."

Trọng điểm trong câu anh ta nói là tên Thẩm Thính Bạch ở phía sau.

Thẩm Thính Bạch có thể trở thành đội trưởng trong vòng hai ngày sau khi vào phó bản nên năng lực khỏi phải bàn, nổi tiếng khắp nội thành. Nhất là trong nhiệm vụ do thám biên giới lãnh địa ma cà rồng lần này, có một đội thợ săn có năng lực khá mạnh không phục muốn giành lấy, kết quả là bị hắn đánh đến khi thánh tử điện thờ đến mới bỏ qua, những người không phục gần như đều bị hắn với Lục Lâm An đánh cho nằm hết.

Cho nên hiệu quả rất rõ ràng, sau khi tên Thẩm Thính Bạch xuất hiện, những tên vốn định đi tới lập tức dừng bước, sờ gáy quay về.

"Thẩm Thính Bạch dẫn về?" Anh giai mở miệng kia cũng không lùi ra sau, vóc người gã rất lực lưỡng, trông như gấp đôi Tôn Cảnh ấy: "Từ bao giờ hắn lại để ý đến cả mấy chuyện này?"

Nom dáng vẻ của gã thì hình như có quen Thẩm Thính Bạch, Nha Thấu bị Tôn Cảnh che sau lưng, vẻ mặt cậu tỏ ra thắc mắc.

001 kịp thời lên tiếng:【Người chơi.】

"Ồ."

Trước đó Thi Lâu cũng đã nói người chơi vào phó bản sẽ chỉ được phân vào phe người sói và phe thợ săn, mà phần lớn sẽ tập trung vào phe sau. Nha Thấu không ngờ mình vừa vào nội thành đã đụng phải người chơi khác.

May mà người kia không làm phiền nữa, có lẽ là vì họ cho rằng Nha Thấu sẽ không gây ra mối đe dọa nào nên đã quay người bỏ đi.

Tôn Cảnh thở phào, vội vàng đóng cửa lại, vừa vào trong đã mắng xối xả: "Cái đám kia phiền không chịu được."

"Lure, tạm thời cậu cứ ở đây đi, mặc dù phòng không rộng lắm nhưng tiện ích cơ bản vẫn có đủ." Tôn Cảnh gãi đầu, nhìn ánh mắt ngơ ngác của thiếu niên mà thấy lo lắng không thôi.

Thiếu niên là sói con suy dinh dưỡng và chưa từng được giáo dục bởi bầy sói trưởng thành, trông cũng chẳng mạnh mấy nữa, đến khi bị đám người không đàng hoàng xung quanh bắt nạt thì chẳng có lấy một chỗ dựa.

Nhưng khu vực này đã là nơi an toàn nhất trong nội thành rồi, rất nhiều thợ săn và người sói mạnh mẽ đều sống ở đây, chứ những nơi khác thì đúng là không thể ở được.

Tôn Cảnh đưa cho Nha Thấu một cái máy truyền tin mà họ thường sử dụng, dặn dò: "Đừng tùy tiện mở cửa cho người khác biết chưa? Cũng đừng ra ngoài một mình, tôi đã lưu thông tin liên hệ vào trong máy rồi, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì nhớ gọi cho bọn tôi, bọn tôi sẽ đến tìm cậu."

Nha Thấu gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua cánh tay Tôn Cảnh: "Thẩm Thính Bạch có biết chỗ này không?"

Tôn Cảnh: "Không biết, đây là phòng ở của tôi, còn đội trưởng Thẩm có phòng riêng của hắn."

"... Anh nhiều tiền lắm à?"

Tôn Cảnh khiêm tốn nói: "Tàm tạm, tôi có ít tiền thôi."

Nha Thấu nhìn số điểm của mình, thấy hơi yên tâm.

Ừm, cậu cũng có tí tiền.


"Nhóm đội trưởng Thẩm ở ngay bên cạnh, nếu có chuyện gì thì cứ liên hệ với họ." Tôn Cảnh nói.

Thôi khỏi, cậu không muốn gặp Thẩm Thính Bạch đâu, vẻ mặt Nha Thấu tỏ ra kháng cự.

Thẩm Thính Bạch ở ngay gần đây, đó không phải tin tốt gì. Cậu còn chưa rõ lời hắn nói muốn xem cậu biến thành sói trong đêm trăng tròn là thuận miệng hay thật sự có ý định như vậy nữa.

Quan trọng nhất là nếu như Thẩm Thính Bạch cứ tích cực như vậy thì một ma cà rồng như cậu chẳng thể tự đổi sang loài khác được.

Nha Thấu hít một hơi thật sâu, hàng mi rung rung vì căng thẳng: "Vậy hắn có đến không?"

Đội trưởng Thẩm chỉ bảo anh ta bố trí chỗ ở cho cậu chứ không nói gì về các bước tiếp theo, thành thử Tôn Cảnh cũng không biết trả lời câu này thế này, một lúc lâu sau anh ta mới nói: "Chắc là có."

Thiếu niên ỉu xìu nhưng không thể mở lời, lúc Tôn Cảnh ở trong phòng thì ủ rũ ngồi trên ghế sô pha, mãi đến khi thấy Tôn Cảnh định đi thì cậu mới gọi anh ta lại.

Cậu đi qua, nhét đạo cụ trị thương trên tay mình vào tay Tôn Cảnh.

Tôn Cảnh quan sát cái chai màu xanh một lúc, hơi tò mò: "Đây là cái gì vậy?"

"Thuốc trị thương." Nha Thấu nắm tay lại, nghiêm túc nói với anh ta: "Giờ dùng luôn đi, tôi nhìn anh bôi thuốc xong rồi anh hãy ra ngoài."

Lo lắng cho mình thế à? Lại còn phải nhìn mình bôi nữa.

Tôn Cảnh hắng giọng, bôi thuốc lên.

Thuốc vừa tiếp xúc thì những vết thương do ma cà rồng gây ra đã nhanh chóng hồi phục, cơ bắp cũng không còn đau nhức nữa, cảm giác thoải mái vô cùng.

Tôn Cảnh ngạc nhiên: "Lure, đây là thuốc gì vậy, sao hiệu quả nhanh thế?"

Nha Thấu: "... Đây là bài thuốc dân gian mà bà nội tôi chuyên chế cho tôi, tôi chỉ còn một chai này thôi."

Thật ra cậu nói không hề sai, số đạo cụ trị thương đổi lúc trong nhà vệ sinh giờ chỉ còn một chai này thôi.

Nhưng câu nói của cậu khiến Tôn Cảnh cảm động suýt rơi nước mắt, sói con khổ cực đưa thuốc trị thương của bà nội cậu ấy cho mình, quá đỗi lương thiện, ánh mắt Tôn Cảnh nhìn thiếu niên vô tội trước mặt càng thêm trìu mến.

Nha Thấu không biết anh ta đang suy diễn gì mà lại nhìn mình thế kia, nhưng vẫn dặn dò: "Anh đừng nói với người khác chuyện tôi đã cho anh thuốc hôm nay nhé, đặc biệt là Thẩm Thính Bạch."

Cậu cụp mắt xuống, hít mũi: "Anh ta đã ghét tôi lắm rồi."

Thiếu niên trông rất tội nghiệp, mãi mới tìm được đồng minh thì lại bị Thẩm Thính Bạch đối xử như vậy, Tôn Cảnh không thèm nghĩ đã đồng ý: "Yên tâm, tôi kín miệng lắm, dù có bị đánh chết thì tôi cũng không nói ra đâu."

Biểu cảm giả vờ khóc của Nha Thấu cứng lại, trên khuôn mặt mềm mại làm gì có giọt nước mắt nào: "... Cũng không cần vậy."

"Thế cậu nhớ lúc gặp nguy hiểm nhất định phải báo ngay với bọn tôi đấy nha!"

Ánh mắt Tôn Cảnh nhìn thiếu niên lại càng trìu mến hơn nữa, Nha Thấu không chịu nổi bèn đẩy anh ta ra ngoài.

Cậu đứng ở cửa, lúc Tôn Cảnh sắp đi rồi mới thì thầm một câu: "Cảm ơn anh nhé."

...

Sau khi anh ta đi rồi, Nha Thấu mới ngồi trở lại ghế sô pha.

【Ký chủ, cậu cố ý để lại cho hắn hả?】

Nha Thấu cuộn tròn trên ghế sô pha, lấy tay che mặt lại, chỉ hở mỗi lỗ mũi để thở, trông như kiểu muốn làm một con chuột chũi đang chôn mình dưới đất.

001 thở dài:【Đạo cụ trị thương không phải đạo cụ mô phỏng, nó có thể khiến thân phận của cậu bại lộ.】

"Cho nên ta mới bảo anh ta bôi xong thuốc mới đi mà." Nha Thấu trở mình, giọng mềm nhũn: "Hơn nữa anh ta đã giúp ta nhiều như vậy, dù sao ta cũng phải báo đáp thứ gì chứ."

Tuy đôi khi hành vi của Tôn Cảnh hơi khó hiểu, ánh mắt cũng sẽ trở nên trìu mến khó hiểu, nhưng dù sao anh ta cũng đã cứu mình ra (tuy cuối cùng không cứu được), lại còn gọi rất nhiều món ăn cho mình, giờ còn nhường cả phòng ở cho mình nữa, cậu cảm thấy một chai thuốc trị thương của mình vẫn chưa đủ.

【Cậu chắc chắn hắn không phải người xấu à?】

"Ừm." Nha Thấu giải thích: "Ta là NPC game Hẹn hò nha, ta có thể cảm nhận được nhiều thứ lắm, hơn nữa điểm thiện cảm của anh ta cũng cao nữa, không giống người xấu."

Cậu rất mẫn cảm với cảm xúc, trong mắt cậu thì Tôn Cảnh chẳng khác nào một tên ngốc lúc nào cũng hí ha hí hửng.

À thiếu rồi, anh ta còn có rất nhiều tiền nữa, Nha Thấu lặng lẽ bổ sung.

"Quan trọng nhất là ngươi không phát ra cảnh báo nguy hiểm, ngươi sẽ không hại ta mà." Nha Thấu mỉm cười, cậu ngồi cuộn người trên ghế tựa như một con mèo mềm oặt, mèo ly hoa bên cạnh ngồi còn thẳng hơn cả cậu.

001 nhịn hơi nóng trên mặt, cố tỏ ra nghiêm túc nói:【Tôi chỉ đang nhắc nhở cậu thôi, đừng tùy tiện tin tưởng người khác.】

Nha Thấu: "Ừm, vậy ngươi sẽ bảo vệ ta chứ?"

【Sẽ.】001 đáp.

Cứ đùa, nếu xảy ra chuyện gì thật thì bọn nó gánh nổi trách nhiệm chắc?


"Vậy nên cũng cảm ơn ngươi nha." Nha Thấu cười cong cả mắt, khuôn mặt rạng rỡ vô cùng.

Trước đó 001 đã biết ký chủ của nó rất thích thêm trợ từ ngữ khí vào cuối câu, đến một trí tuệ nhân tạo như 001 nghe còn không chịu nổi, nhất là lúc này, nghe vào cứ cảm thấy cậu đang nũng nịu với mình.

001 hắng giọng:【Là trách nhiệm của tôi.】

Nha Thấu không nói gì nữa mà đứng dậy quan sát căn phòng.

Nơi này cũng được xem như là khu chung cư cao cấp, những người sống xung quanh không giàu thì cũng là người có địa vị, Tôn Cảnh có thể mua phòng ở đây thì cũng chẳng phải là giàu bình thường đâu, Nha Thấu gãi cằm suy nghĩ.

Cậu không muốn gặp lại Thẩm Thính Bạch, nhưng Thẩm Thính Bạch ở gần đây, liệu cậu có thể đổi sang chỗ khác không nhỉ?

【Ở đây là nội thành, không có thẻ thân phận thì không mua hay thuê phòng ở được đâu.】

Thôi được rồi, cậu không chạy trốn được, bảo sao Tôn Cảnh lại để cậu ở phòng của anh ta.

Nha Thấu quay lại, thấy con mèo vẫn đi theo sau mình bỗng hơi rầu rĩ.

Ngay khi họ đang nói chuyện thì hệ thống nhiệm vụ vốn đã im lặng hồi lâu cuối cùng cũng phát ra thông báo.

【Tinh ——】

【Nhiệm vụ cá nhân 2: Trà trộn vào phe thợ săn đã hoàn thành.】

【Thưởng thêm: Vé rút thưởng ×1 】

Thưởng? Vé rút thưởng lại là sao nữa?

Nha Thấu sững sờ.

001:【Cậu và Thi Lâu là cộng sự, độ khó nhiệm vụ giữa cộng sự với nhau không khác lắm, độ khó bên hắn sẽ kéo độ khó bên cậu lên, cho nên nhiệm vụ lần này mới khó như thế. Mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ khó thì sẽ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên, phần thưởng ngẫu nhiên của cậu lần này là một vé rút thưởng.】

Vé rút thưởng đương nhiên được dùng để rút đồ, trong khu Chinh phục Tình yêu cũng có, nhưng Hệ thống chính bên đó thích người chơi rút mười lần liên tục hơn, phát phần thưởng cũng mười lần một, còn kiểu phát một cái như thế này sẽ bị chửi là keo kiệt.

Nha Thấu há miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, hỏi: "Vậy trong vòng quay sẽ có những gì?"

【Nhiều lắm, cũng chia cấp bậc như đạo cụ.】001 trào phúng:【Nhưng rác nhất vẫn là thẻ biến hình cấp S, thứ biến thành còn là ngẫu nhiên nữa, tấn công không, phòng thủ không, chắc chỉ biến được thành thứ gì đó xem liệu NPC có mềm lòng tha cho mình không thôi.】

Nghe 001 mỉa mai, kết hợp với vận đen của mình, Nha Thấu nuốt khan, cậu cảm thấy rất có thể mình sẽ rút trúng cái thẻ biến thân vô dụng này.

Nhưng nó là cấp S cơ mà, số cậu chắc cũng chẳng đỏ như thế đâu nhỉ?

【Ký chủ, cậu muốn rút không?】

"Có."

Nha Thấu gọi vé rút thưởng ra, sau đó nhấn quay.

Vòng quay giống như một bầu trời đầy sao, lúc cậu nhấn xuống, những ngôi sao kia bắt đầu chuyển độn, nhìn hoa cả mắt.

Còn chưa quay xong thì một ngôi sao đột nhiên bay thẳng vào người Nha Thấu, rơi xuống tay cậu.

Nhìn hình dáng và kích thước thì nó khá giống với ngôi sao mà Dung Xích đã tặng cậu ở phó bản trước. Ngôi sao vừa chạm vào lòng bàn tay cậu đã bắt đầu tan ra, hé mở hình dạng bên trong.

— Một tấm thẻ màu bạc.

Loài trên tấm thẻ không rõ ràng lắm, chỉ thấy có hai cái tai to và một cái đuôi.

Động vật có đuôi với tai thì nhiều vô kể, Nha Thấu nhìn mãi cũng không biết nó là loài nào.

【Chúc mừng người chơi Nha Thấu nhận được thẻ biến hình, xin vui lòng chú ý kiểm tra.】

"..."

Thì ra đây là thẻ biến hình, cậu quả nhiên là tên xui xẻo.

Nha Thấu còn đang sững sờ thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếp đó là một giọng nam trẻ trung, có điều giọng nói kia vừa cất lên thì con mèo bên cạnh cậu đã cong người lên, gầm gừ với cánh cửa.

Nha Thấu không lạ gì, đây là trạng thái cảnh giác của mèo sau khi cảm nhận được nguy hiểm.

Người đó vẫn đang gõ cửa: "Xin chào, đăng ký thông tin cư trú."

...

Tác giả nhắn lại:

Tôn Cảnh không phải công.