Sét giáng giữa trời quang.
Lời y nói hệt như ném quả bom vào mặt biển phẳng lặng, làm kinh động đến các sinh vật trong biển, ngay cả những sinh vật khổng lồ ẩn sâu dưới đáy biển cũng bị thu hút sự chú ý.
【Người tên Đường Nhạc này là cái quỷ gì? Streamer phòng nào đấy, ông muốn xem thử cậu ta định làm gì?】
【??? Vừa vào phòng livestream đã ngơ, cậu ta nói thật hay giả vậy? Có người chơi trà trộn vào phe NPC thật à?】
【Có, nhưng mà...!Hầy, không nói, tức chết bà! Phòng livestream nào đấy, tôi cũng muốn đi xem thử rốt cuộc tên kia đang toan tính cái gì.】
Toàn bộ NPC ở đây đều dừng lại, đồng loạt nhìn về phía y.
Phương Chí ngước mắt lên, dường như có điều suy nghĩ nên không phản ứng gì.
Tin tức bất ngờ xuất hiện khiến Nha Thấu kinh ngạc ngẩng đầu, tâm trạng còn chưa bình tĩnh lại đã bị kéo lên cực điểm.
...!Chẳng lẽ Đường Nhạc phát hiện ra thân phận của cậu rồi?
Nếu phát hiện, thì y phát hiện bằng cách nào? Người vừa nãy theo dõi cậu cũng là y à?
Còn có quái vật không thuộc phó bản này đuổi theo tấn công cậu ở tầng hai thư viện cũng là y thả ra phải không?
Một đống nghi vấn lấp kín đầu óc Nha Thấu khiến cậu rối lên.
Cậu gọi 001 mấy lần trong biển ý thức nhưng không thấy hồi âm.
Ngay cả 001 cũng biến mất lúc này.
Ngón tay Nha Thấu để sau lưng khẽ run, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn nhưng vẫn nhắc nhở bản thân phải giữ tỉnh táo, duy trì thiết lập nhân vật.
Thạch Nhiên tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá người chơi tên Đường Nhạc này.
Giữa những người chơi đều có mạng lưới xã giao nên hắn cũng từng nghe thấy tên Đường Nhạc.
Chẳng qua không biết nhiều, chỉ biết rằng y theo con đường Nhan sắc, khác với những người chơi còn lại.
Ở khu Trốn thoát Kinh hoàng, sau khi vượt qua một cửa ải sẽ nhận được điểm, có thể cộng vào bất cứ khía cạnh nào trên bản thân người chơi để nâng cao mặt yếu kém của bọn họ.
Phó bản hung hiểm, điểm nhận được có hạn, thông thường người chơi sẽ cộng vào điểm yếu kém nhất, không ai sẵn lòng cộng điểm mình vất vả kiếm được vào phương diện không cần thiết như Nhan sắc cả.
Hơn nữa NPC trong phó bản ghét nhất là đám chỉ có vẻ bề ngoài, giá trị vũ lực dưới đáy, đi một bước ho ba lần.
Bọn họ gọi chung loại người này là "Rác rưởi".
Cũng bởi vậy, giá trị nhan sắc được người chơi công nhận là thứ vô dụng nhất.
Không ngừng biến mình trở nên đẹp hơn để quyến rũ người chơi lão luyện còn chẳng bằng tự mình mạnh lên.
Nhưng vẫn có người không tin mà đi chọn nó.
NPC phó bản không thích không có nghĩa là toàn bộ người chơi cao cấp không thích.
Sở thích mỗi người một khác, có vài người thích những kẻ ngu ngốc xinh đẹp.
Những người theo con đường Nhan sắc thường sẽ đi dụ dỗ người chơi, bán tài hoặc bán sắc để người ta kéo mình vượt ải, không cần dùng não cũng không cần phải làm gì, chỉ cần gọi mấy tiếng anh ơi anh à là sẽ dễ dàng kiếm được rất nhiều điểm tích lũy.
Tất nhiên, kiểu này cũng khiến nhiều người bất mãn, khen chê không giống nhau.
Thạch Nhiên nhìn y.
Khuôn mặt của Đường Nhạc đúng là rất ưa nhìn, cả người mềm mại như không xương, tuy không phải người đẹp sắc nước hương trời gì nhưng nhìn kỹ vẫn thấy xinh đẹp.
Vì sao chỉ nói mỗi mặt? Là vì hắn cảm thấy rất không hài hòa, dáng vẻ khi cười lên cứng nhắc cực kỳ, nhìn sao cũng toát ra cảm giác quái dị và gượng gạo.
Từ Phong nhìn người vẫn luôn trốn sau lưng mình kia, hơn nữa còn nói một tin tức mà gã hoàn toàn không biết gì, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng: "Em chắc chắn không?"
Chỉ cần nói ra là nhận được ngay nội quy thứ 13, sau đó bọn họ sẽ có thể lậ tức qua cửa!
Những người chơi khác không khỏi hưng phấn hẳn lên, nếu không phải NPC và lão quản lý ký túc xá đang đứng ở đây, còn cả mấy người chơi khác vừa chết xong thì bọn họ đã muốn nhào tới ép Đường Nhạc mau nói ra rồi.
Động tác dán giấy niêm phong của quản lý ký túc xá cũng dừng lại, lão ta chậm chạp xoay người, đôi mắt đục ngầu nhìn chòng chọc vào Đường Nhạc, đôi môi khô khốc chỉ còn mỗi lớp da lặp lại câu hỏi giống hệt Từ Phong: "Ngươi có chắc chắn không?"
Đường Nhạc đáp cực kỳ tự tin: "Tôi chắc chắn."
Khóe miệng lão quản lý ký túc xá ngày càng nhếch cao lên, khi chạm đến chỗ nứt trên mặt thì bị toạc hẳn ra, máu tươi lập tức chảy xuống.
"Vậy ngươi nói..." Tay lão ta đung đưa sợi xích đã nhuốm máu bốn người chơi ban nãy: "Đó là ai?"
Giờ bọn họ đang đứng trên hành lang, cơn gió mát thổi qua vẫn giống như tối qua, bên ngoài nắng chang chang nhưng nhiệt độ trong đây lại càng ngày càng thấp.
Bị lão quản lý ký túc xá kia nhìn chằm chặp vào khiến Đường Nhạc sợ run cả người, hai cái chân cũng bắt đầu lẩy bẩy, y ráng chống đỡ vừa muốn mở miệng đã bị Thạch Nhiên giữ tay.
Thạch Nhiên nhắc nhở Đường Nhạc: "Đó là người chơi, là người đứng cùng phe với chúng ta."
Nếu lời Đường Nhạc nói là thật thì đối phương cũng là người chơi giống bọn hắn, không cần biết do nguyên nhân gì mà lại xuất hiện trong phe của đối phương nhưng điều này có lợi đối với bọn hắn.
Đường Nhạc cười khẩy, hất tay hắn ra: "Tàn sát ngoài sân vận động, còn cả bốn người chơi vừa bị giết xong, anh có thấy kẻ đó ra tay không? Trốn trong phe kẻ thù không quan tâm đến đồng đội thì thà không có còn hơn!"
Những người chơi khác bị kích động theo, nhao nhao gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thạch Nhiên đừng nói lung tung nữa.
Có một người chơi còn nói nhỏ: "Đúng thế, người đó ở trong phe NPC kiểu gì cũng thu thập được nhiều tin tức hơn, tại sao lại không đến giúp chúng ta?"
Thạch Nhiên cuống lên: "Cậu quên chúng ta mới vào phó bản được mấy ngày à?"
Hắn hạ giọng nói chỉ để mình Đường Nhạc nghe thấy: "Hơn nữa, sao cậu dám chắc lão quản lý ký túc xá sẽ giữ lời? Nếu sau khi nhận được tin tức, lão ta đổi ý thì chẳng phải chúng ta sẽ mất đi một người trợ giúp à?"
Dĩ nhiên là Đường Nhạc không chắc, nhưng chắc hay không chắc với y cũng không quan trọng.
Y chỉ muốn phơi bày thân phận của kẻ kia trước mặt NPC, khiến kẻ đó không thể ở lại trong phe người chơi nữa, tốt nhất là bị NPC giế.t chết luôn thì càng tốt.
Y chỉ muốn kẻ đó phải chết.
【A a a a tức điên lên mất! Rảnh quá nên nổi khùng à! Tự phơi bày thì được lợi gì? Hơn nữa phó bản mới mở được một ngày, vợ ông có thể thu thập được tin tức gì hả? Mẹ nó, tức muốn chết, đám người chơi này kém méo chịu được.】
【Nhìn là biết lão quản lý ký túc xá kia sẽ không nói nội quy cuối ra mà, tên Đường Nhạc này muốn vợ ông chết thì có.】
【Cảm ơn, chỉ cần Đường Nhạc dám ra khỏi phó bản này, mị sẽ lập tức thuê người chơi khác giế.t chết nó.】
【Từ bên Đường Đường qua, mấy người không đến mức đấy chứ? Cậu ấy làm vậy là đúng, trong tình huống thế này vì sống còn mà hi sinh một người khác thì sai chỗ nào? Nếu streamer của mấy người ngay cả điểm then chốt này còn không qua được thì liệu có đủ năng lực vượt phó bản nổi không?】
【Sang kéo thêm anti đấy à? Cút về phòng livestream của "Đường Đường" nhà mày mà nịnh, rảnh háng quá à mà sang đây nghe chửi.】
Nha Thấu không biết trong phòng livestream đang cãi nhau, cậu nhìn thoáng sang bên cạnh thấy Phương Chí đang trầm tư, làm đoán không nổi hắn đang nghĩ gì.
Thái độ của Phương Chí với cậu ngay từ đầu đã rất kỳ lạ, thậm chí hôm qua còn muốn hôn cậu, thế nhưng điểm thiện cảm thực tế chỉ có 60, còn không cao bằng Hứa Dã.
60 là một con số khá nguy hiểm, Nha Thấu không chắc sau khi hắn biết thân phận thật sự của mình rồi, điểm thiện cảm kia có thay đổi hay không.
Nhớ đến lời chính miệng Phương Chí nói trên đường ra sân vận động, cậu tự nói với bản thân rằng chắc chắn là có.
Phương Chí không thích người chơi nên cũng sẽ không thích mình.
Nghĩ đến đây, sống lưng Nha Thấu đã lạnh buốt.
Ngón tay cấu vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói giúp cậu tỉnh táo hơn chút.
Quản lý ký túc xá nặng nề hắng giọng, nói với Đường Nhạc: "Sao không nói tiếp đi?"
Nha Thấu cảm giác được ánh mắt của Đường Nhạc đang rơi vào người mình, lần này cậu không né tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt y.
Đường Nhạc nhìn chằm chằm vào thiếu niên đẹp đến độ như đang phát sáng trong đám đông kia, cong môi nói: "Cậu ta rất xinh đẹp, là một tiểu thiếu gia rất ngang ngược, hơn nữa còn có địa vị rất cao trong phe của các ông."
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Mặc dù y không chỉ đích danh nhưng lời ám chỉ quá rõ ràng, khiến người ta vừa nghe đã đoán ra là ai.
Người chơi sửng sốt, chần chờ nhìn về phía Nha Thấu đang đứng khoanh tay.
Lúc bọn họ vừa vào phó bản phải lên tự giới thiệu, người liên tục châm chọc bọn họ kia lại là người chơi giống bọn họ?
Đường Nhạc nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, sự vui sướng và cảm xúc không biết tên trong lòng như muốn nổ tung.
Y đã bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ thiếu niên kiêu căng ngày trước bị kéo xuống vũng bùn.
Thiếu niên bị bại lộ thân phận lẽ ra phải rất bối rối, nhưng lúc này cậu lại buông cánh tay xuống, bình tĩnh sửa lại áo đồng phục của mình: "Cậu đang nói tôi sao?"
Đoạn tạm dừng: "Nhưng..."
"Chứng cứ đâu?" Thiếu niên khẽ cau mày: "Không có chứng cứ, chỉ dựa vào cái miệng tung tin đồn nhảm của cậu à? Đáng mấy xu?"
Vẫn là dáng vẻ kiêu căng giống hệt như lúc nói móc bọn họ khi mới vào lớp, ngang ngược nhưng lại không khiến người khác thấy ghét.
Điều này khiến những người chơi đang nghi ngờ lại càng thêm không chắc chắn.
Hơn nữa thiếu niên nói có lý, Đường Nhạc chưa đưa ra chứng cứ gì.
Bọn họ chưa từng thấy tên "Nha Thấu" trong thông tin phó bản, hơn nữa cũng chưa từng nghe qua tin tức về cậu ở phe người chơi.
Với vẻ ngoài xinh đẹp thế kia, nếu cậu là người chơi thật thì tại sao lại không có tin tức gì?
Bọn họ vào đây là 50 người, nếu thiếu niên là người chơi thật, chẳng phải trong số bọn họ có một người không phải là người chơi à?
Nếu thế thì quá buồn cười, cũng quá khủng bố.
Phương Chí cụp mắt, từ góc độ này hắn chỉ có thể nhìn thấy gò má của Nha Thấu.
Vẻ mặt hắn vẫn như cũ như thể không nghe thấy Đường Nhạc đang nói gì.
- "Đúng, nói bừa một câu mà muốn bọn tôi tin á, cậu thấy có khả năng đấy à?"
- "Lấy chứng cứ ra đây, nhanh lên, tôi còn muốn về học."
- "Tôi có thể định nghĩa hành vi này thành cậu đang khiêu khích bọn tôi không?"
Những NPC có ý thức khác bắt đầu bực bội, ác ý toát ra nhằm thẳng vào Đường Nhạc.
Khiến Đường Nhạc suýt nữa ngạt thở, nhất là thiếu niên đang nhìn y đầy coi thường kia, tựa như coi y là một con chó hoang đang sủa bậy.
Y nghiến răng, sắp tức điên lên.
Rõ ràng thân phận đã bị bại lộ, vì sao còn tỏ ra bình tĩnh như thế! Chẳng những vậy mà còn có nhiều NPC đứng ra bảo vệ nó nữa?
Bọn y mới vào phó bản này được hơn một ngày, vậy mà Nha Thấu đã đến được mức độ này sao!?
Nhưng không sao.
Đường Nhạc nham hiểm mà nghĩ, y cũng đang chờ câu nói này của Nha Thấu.
Chỉ cần đưa đạo cụ ra, chứng cứ hiện rõ ràng bên trên thì xem nó còn giảo biện thế nào nữa!
Muốn chứng cứ thì sẽ có chứng cứ, điều này càng làm cho mọi người tin tưởng y hơn.
Đường Nhạc vô cùng tự tin, lấy đạo cụ mình mới đổi ra để mọi người nhìn thông tin hiện bên trên.
Thông tin hiện rõ trên đạo cụ:
【Tên: Nha Thấu】
【Tuổi: 18】
【Thân phận: Người chơi】
Đường Nhạc chỉ vào hàng cuối cùng: "Cậu muốn chứng cứ phải không? Đây chính là chứng cứ tôi dùng ba triệu để đổi..."
Y khựng lại vì hàng cuối trên đạo cụ có thay đổi.
Từ 【Thân phận: Người chơi】chậm rãi biến thành【Thân phận: NPC】
Ngay sau đó không đến ba giây lại từ từ biến về người chơi.
Cứ thay đổi không ngừng như vậy, một lúc người chơi, lại một lúc NPC, hoàn toàn không hiểu nổi đạo cụ này đang muốn biểu đạt cái gì.
"..."
001 vẫn luôn không xuất hiện đúng lúc này lại lên tiếng:【Ký chủ.】
Sau khi 001 trở về, trong mắt Nha Thấu ánh lên vẻ mừng rỡ, cậu vội hỏi: "001, là anh làm à?"
【Không phải.】001 nói nhanh:【Vừa rồi cậu ta cách ngài rất xa nên chỉ có thể quét được thân phận bề ngoài của ngài, giờ đứng gần nên có thể quét sâu hơn.
Vì thân phận thật sự của ngài là NPC khu Chinh phục Tình yêu nên...】.
Truyện Điền Văn
001 tạm dừng, vấp váp nói:【NPC kia là thân phận thật sự của ngài.】
【Nếu gần hơn nữa, nó sẽ hiện càng cụ thể hơn.】
Nha Thấu không rõ đây rốt cuộc là tin tốt hay tin xấu nữa.
Có điều tốt xấu gì thì tình huống hiện giờ của cậu cũng không tệ lắm, nguy cơ bại lộ thân phận cũng giảm bớt nhiều.
Ít nhất đa phần NPC và người chơi ở đây đều không tin Đường Nhạc.
Nha Thấu thả lỏng hẳn, cậu hơi mím môi, giọng điệu có phần thương hại: "Chứng cứ cậu nói là cái này à?"
"Tốn ba triệu để đổi lấy đồ hỏng?"
Lưu Lộ cũng cười khẩy: "Tôi còn tưởng cái gì, thế thôi à? Cậu còn muốn nói gì không?"
"Cậu làm ầm ĩ một trận thế này." Một NPC nữ khác lên tiếng, tay nghịch tóc mình: "Tôi có thể cho rằng cậu đang chia rẽ quan hệ phe chúng tôi không."
Ý cười trên mặt Đường Nhạc cứng đờ, không tin nổi nhìn đạo cụ trên tay mình, thân phận của Nha Thấu vẫn đang liên tục thay đổi.
Y trợn mắt, cảm thấy tình hình hiện giờ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
"Không phải, không phải thế này! Lúc trước cậu ta rõ ràng không phải vậy!"
"Sao giờ lại biến thành thế này!?"
Sắc mặt Thạch Nhiên cực kỳ khó coi, ban đầu hắn còn tưởng não Đường Nhạc có tí nếp nhăn, giờ xem ra y chẳng khác gì đám người chơi theo con đường Nhan sắc mà mình biết.
Vừa ngu ngốc lại vừa xấu xa, đã thế còn không biết rõ vị trí của mình.
Đối mặt với lửa giận của NPC có ý thức, Từ Phong cũng không dễ chịu hơn là bao, gã kiên trì đứng ra hòa giải: "Đều là hiểu lầm thôi."
Phương Chí vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, cười nhạt: "Hiểu lầm?"
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Đường Nhạc, cầm lấy đạo cụ trong tay y.
Đường Nhạc như thể nhìn thấy hy vọng, giọng y đầy bức thiết: "Anh phải tin tôi! Tôi không hề nói sai! Nha Thấu chắc chắn là người chơi!"
Vừa dứt lời, một sức mạnh vô hình bóp chặt lấy cổ y, ngay sau đó cả người y bị nhấc lên không trung.
Bàn tay vô hình kia không ngừng siết chặt, cảm giác ngạt thở cuốn theo sợ hãi bao trùm khắp người y.
Đường Nhạc lơ lửng giữa không trung không ngừng vùng vẫy, vì thiếu oxy nên cả mặt đỏ bừng, y gắng hết sức giãy giụa nhưng không sao thoát khỏi sự khống chế kia.
Phương Chí sẽ giết y!
Biết rõ điều này, tâm trạng muốn tìm Nha Thấu tính sổ tan biến sạch sẽ, trong lòng y chỉ còn lại mỗi sợ hãi.
"Cứu...!cứu tôi..."
Y cầu cứu những người chơi còn lại, gân xanh nổi rõ trên chiếc cổ trắng nõn, gương mặt dính đầy nước mắt lẫn nước bọt.
Không ai dám cử động, mấy người chơi xung quanh chỉ ước gì có thể biến mất ngay lập tức, cho nên hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩ nào đứng ra cứu một người miễn cương xem như đồng đội kia hết.
Chỉ có Cố Dung Thời đang nhìn y.
Ánh mắt Đường Nhạc mơ hồ, đã không thể nhìn ra ánh mắt Cố Dung Thời đang nhìn mình thế nào.
Cố Dung Thời giờ giống như cọng cỏ cứu mạng của y, y chỉ có thể đau đớn cầu xin: "Cố..."
Tên còn chưa gọi xong, Cố Dung Thời đã quay đầu nhìn sang nơi khác.
Bàn tay đang tóm cổ đột nhiên siết chặt, Đường Nhạc hét lên một tiếng thảm thiết.
Một tiểu mỹ nhân bị tra tấn thành ra thế này, hình ảnh khiến người ta quá kinh ngạc và cũng đầy thương xót.
Trong phòng livestream đã nháo nhào nhào.
Đây là lần đầu tiên Phương Chí sử dụng năng lực của mình trước mặt Nha Thấu, dọa cho lão quản lý ký túc xá bên cạnh run lẩy bẩy, tranh thủ lúc không ai để ý mà chạy biến.
Có nhiều NPC thấy chuyện không ổn cũng nhanh chóng chạy theo.
Giờ chỉ còn lại mấy NPC cùng lớp có ý thức và người chơi nam.
Phương Chí cầm đạo cụ kia đi đến trước mặt Nha Thấu.
Đường Nhạc bị treo trên không trung cũng di chuyển theo hắn, cuối cùng cách Nha Thấu không xa.
Thông tin trên đạo cụ vẫn không ngừng thay đổi, lúc thì người chơi, lúc lại NPC.
Phương Chí khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt Nha Thấu, sau đó đưa tay lên xoa mặt cậu rồi chẳng hiểu sao lại trượt xuống khóe môi người ta.
Bộ dạng không nói gì thế này càng khiến người ta sợ hơn.
Hồi lâu sau, hắn nheo mắt lại, giọng nói không rõ cảm xúc: "Người chơi?"
Ngón tay sờ vành tai mịn màng của Nha Thấu, khẽ nhéo một cái.
Cảm giác tê dại như điện giật từ chỗ bị hắn sờ lan khắp cơ thể, hàng mi của Nha Thấu không khỏi run run, hé môi muốn lên tiếng.
Thì cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.
"Ê." Giọng nói biếng nhác của ai đó lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: "Cái gì kêu khó nghe thế."
Hứa Dã cầm khăn lau tóc, tay còn lại mở cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy một đám người đứng trước phòng cạnh phòng mình.
Còn có một người đang bị treo giữa không trung, trong miệng liên tục phát ra tiếng thảm thiết.
- Âm thanh khó nghe mà hắn vừa nghe xong phát ra từ trong miệng y.
Mà ở giữa là nhân vật chính trong giấc mơ của hắn đêm qua.
Hắn tạm dừng: "Nha Nha?"
Thiếu niên bị người khác nắm vành tai, nghe tiếng hắn gọi mới quay sang, đôi mắt to tròn như mèo con nhìn hắn.
Nếu không nhìn người bên cạnh kia, có khi Hứa Dã đã nghĩ cảnh trong mơ thành thật.
Hứa Dã với Phương Chí không thân cũng chẳng lạ.
Bọn hắn xưa nay nước sông không phạm nước giếng, nên mặc dù cả hai đều là Boss của phó bản nhưng cũng không giao lưu mấy, tức là chỉ đến mức độ ghép được tên vào mặt của đối phương.
Mà bây giờ Phương Chí lại đang nắm tai thiếu niên, khoảng cách lại rất gần, như thể chuẩn bị hôn lên.
Điều này khiến Hứa Dã khó chịu cực kỳ, hắn trầm giọng vẫy tay với Nha Thấu: "Nha Nha qua đây."
Hắn đang cởi trần, đường cong cơ bắp sắc nét, ở eo còn đang quấn khăn tắm, trên đầu đang để khăn mặt, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước trượt xuống cổ, trông có vẻ như vừa mới tắm xong.
Không đi học mà lại ở phòng tắm rửa.
Cạnh cửa mở có một thùng rác chất đầy khăn giấy, trên lưng ghế cạnh bàn có một chiếc quầ.n lót màu trắng nhăn nhúm.
Màu sắc cùng kích cỡ đều không giống đồ Hứa Dã sẽ mặc.
【Oa, dáng người Hứa Dã hơi bị được nha, cơ bụng tám múi, lực eo có lẽ cũng rất được.】
【Ôi má ôi, cả thùng khăn giấy? Xin lỗi nếu mị hiểu sai nhưng làm gì mà lại dùng nhiều thế nhỉ?】
【Tôi không nói là sáng sớm không đi học, ở trong phòng làm gì đó rồi tắm rửa là vì đêm qua mơ thấy gì đâu nha chậc chậc.】
【Nhăn đến mức kia? Muốn nghĩ hắn không làm gì cũng khó.】
Phương Chí cảm giác vành tay dưới ngón tay mình đang nóng ran lên, mặt thiếu niên đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức nhìn chằm chằm vào Hứa Dã.
Thiếu niên chưa bao giờ nhìn hắn như vậy.
Vừa xinh đẹp vừa nũng nịu, nhìn một cái thôi đã khiến người ta mềm cả người.
Trong thoáng chốc, Phương Chí hiểu rõ hết thảy.
Hắn cười khẽ: "Nha Nha?"
Phương Chí ngậm hai chữ kia giữa môi mình, giọng điệu trầm thấp khiến nó nghe vừa mập mờ vừa nghiến răng nghiến lợi.
Ngay mà mình đang muốn hỏi gì cũng quên sạch, trong đầu chỉ còn lại mỗi xưng hô vô cùng thân mật kia.
"Thằng đó luôn gọi em như vậy à?"
Nha Thấu tìm thấy quầ.n lót của mình bị mất đêm qua, nhìn bộ dạng dúm dó của nó, cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào.
Cậu không hiểu được Phương Chí, ngay từ đầu đã không hiểu.
Hành vi của Phương Chí trước giờ vẫn luôn khó đoán, rõ ràng ban nãy còn đang bình thường, giờ lại như kiểu chỉ muốn nuốt cậu vào bụng.
Bây giờ đến chỗ Hứa Dã có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Điểm thiện cảm của hắn đã tăng 5 điểm so với hôm qua, giờ đã thành 85.
Ở chỗ hắn, nếu bị bại lộ thân phận cũng sẽ tốt hơn ở chỗ Phương Chí nhiều.
Nhưng nghĩ đến cái quần nhăn nhúm kia, cả người Nha Thấu cứng ngắc không dám đi qua.
Cậu mím môi không biết làm sao, nhưng rơi vào trong mắt Phương Chí lại thành đang chột dạ không muốn giải thích.
Phương Chí giữ chặt Nha Thấu không cho đi, Hứa Dã bước ra ngoài, sầm mặt đi về phía cậu.
Hai Boss của phó bản lúc này lại vì một NPC bị nói là người chơi mà chạm mặt, trông bộ dạng như sắp lao vào đánh nhau đến nơi.
Lần này không chỉ người chơi mà ngay cả NPC cũng bắt đầu run sợ.
Ở đây người không thoải mái nhất là Đường Nhạc.
Y bị treo giữa không trung, Phương Chí không tiếp tục làm gì y nữa nhưng thiếu oxy khiến y không thể suy nghĩ được gì, y chợt nhận mình chẳng khác gì bốn người chơi đã chết lúc nãy.
Đều như cá trên thớt.
Tại sao lại thành ra thế này?
Rõ ràng y đã tính toán đâu ra đấy, rõ ràng chiều hướng diễn biễn theo tính toán của y không phải thế này.
"Em không định giải thích với tên đó à?" Phương Chí vuốt ve má Nha Thấu: "Sao lại xảy ra tình huống này?"
Nha Thấu không nhịn được mà gọi tên hắn: "Phương Chí."
"Anh đây."
"Anh tình nguyện tin một người chơi chứ không tin tôi sao?" Cậu nói với vẻ tủi thân.
Phương Chí khựng lại không nói gì, mãi sau mới lên tiếng: "Nha Nha, vì trước đó em đã nói dối anh."
Hắn không gọi là tiểu thiếu gia nữa mà gọi Nha Nha theo Hứa Dã để phân cao thấp.
"Hôm qua lúc về lớp, trên chân em có một vết đỏ, em còn nhớ khi đó mình nói thế nào không?" Phương Chí hạ giọng, lặp lại lời Nha Thấu nói với mình chiều qua: "Em nói là Hứa Dã bắt nạt em."
"Em nhìn bộ dạng của thằng đó xem, nó sẽ nỡ bắt nạt em à?"
Trông ánh mắt Hứa Dã như thể muốn nuốt thiếu niên vào trong bụng thế kia, làm sao có thể để cậu tủi thân được.
Con trai hiểu rõ con trai nhất, sáng nay Hứa Dã làm gì trong phòng và đã làm gì với cái quầ.n lót kia, Phương Chí không cần đoán cũng biết.
Vì chiều qua hắn cũng trải qua việc đó một lần.
Dựa vào suy nghĩ về thiếu niên mới có thể giải tỏa.
Nhưng hôm nay, hắn nhìn thấy một thứ nhuốm đầy mùi vị của thiếu niên mà lẽ ra không nên xuất hiện bên trong cánh cửa rộng mở kia.
Điều này khiến Phương Chí không thể khống chế nổi cảm xúc của mình nữa.
Nha Thấu cứng đờ, quên béng lý do mình bịa bừa ra hôm qua, trong lúc nhất thời hết đường chối cãi.
Đúng là cậu đã nói dối Phương Chí, có khi trong mắt Phương Chí bây giờ, cậu là đồ lừa đảo không đáng tin.
Nha Thấu hít mũi, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan, cậu muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Phương Chí híp mắt: "Đêm qua em ở với nó? Trong phòng ngủ?"
Nha Thấu không muốn trả lời.
Tâm trạng Phương Chí càng kém hơn: "Em ngủ với nó rồi à?"
Nha Thấu đột nhiên ngẩng phắt lên, hơi nóng bốc thẳng lên đầu.
"Không có!"
Lần này lại trả lời rất nhanh.
Cũng không biết nhóc lừa đảo này có đang nói thật không nữa.
Bấy giờ Phương Chí mới buông tay thả Nha Thấu ra.
Vành tai Nha Thấu rất nhạy cảm, nhìn dấu vết mình lưu lại, Phương Chí mới thấy hài lòng.
Hứa Dã bất thiện nhìn hắn chằm chằm: "Mày muốn nói gì?"
"Nói tình huống hiện giờ cho mày biết." Phương Chí cũng không nói nhảm với hắn, chỉ vào Đường Nhạc: "Có người nghi ngơ Nha Nha là người chơi trà trộn vào phe chúng ta."
Người Đường Nhạc cứng đờ, đã không nhận ra được có người đang nhìn mình.
Giờ y hết sức đau đơn, bị treo lơ lửng giữa không trung chỉ biết vô thức rê.n rỉ.
Hứa Dã híp mắt, giơ chân đạp mạnh cho Đường Nhạc một cái, không hề thương hoa tiếc ngọc tí nào.
Đường Nhạc lập tức lắc lư giữa không trung như một con diều rách, máu chảy ra khỏi miệng.
Hứa Dã ghét bỏ cau mày: "Đã xấu còn ồn ào."
Phương Chí nói tiếp: "Đừng đánh chết luôn, không thể để nó chết đơn giản thế được."
Lời bọn họ nói rõ kinh hãi, nhưng giọng điệu lại thoải mái như thể đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp vậy.
Đối với chuyện này, hai Boss lại đồng thuận với nhau một cách kỳ lạ.
Phương Chí lại cúi người lần nữa, nói với Nha Thấu: "Anh cũng muốn tin em lắm."
"Nha Nha, nhiệm vụ cá nhân của em là bắt nạt người chơi phải không?"
"Bắt nạt người chơi rồi đoạn tuyệt với bọn họ, chứng minh cho anh xem."
"Loại chuyện này rất quen thuộc với tiểu thiếu gia em mà phải không?"
【Mọi người đừng lo lắng, đang ghen thôi, ngửi một cái đã thấy chua lòm rồi.】
【Ghen kiểu này hơi khiếp nha, làm vợ tôi sợ rồi kìa, tôi đơn phương tuyên bố sau này hắn không còn cơ hội liếm vợ nữa.】
【Ông không hiểu rồi, loại người này kiểu gì sau cùng cũng sẽ nhốt vợ vào phòng tối.】
Nha Thấu sững sờ, không ngờ Phương Chí lại đưa ra yêu cầu này.
Hắn cũng giống Hứa Dạ, đều nghĩ rằng nhiệm vụ cá nhân của mình là bắt nạt người chơi.
Trời xui đất khiến thế nào, nhiệm vụ cá nhân của cậu đúng là bắt nạt người chơi thật.
Cậu nắm vạt áo của mình.
Phương Chí dừng tay, Đường Nhạc lập tức rơi xuống, đập xuống đất vang rầm rầm.
Cổ cuối cùng cũng được thả ra, y kịch liệt ho khan, đau khổ co quắp người lại.
Cảm giác cổ họng mình sắp rách, miệng toàn máu.
Hứa Dã đá cũng không nhẹ, cảm giác như nội tạng bị đảo lộn hết cả.
Chỉ vì một Nha Thấu, vì một người mà có khả năng không phải là NPC!
Y còn chưa chết được, y vất vả lắm mới sống được đến bây giờ, y không thể chết ở đây được!
Chịu đựng cơn đau tột cùng, Đường Nhạc lấy ra đạo cụ bảo mệnh cuối cùng của mình, hung ác nhìn Nha Thấu rồi lập tức biến mất.
...
Thật ra Đường Nhạc có rất nhiều đạo cụ, nhưng đạo cụ bảo mệnh này có được là do hắn hãm hại một người chơi cao cấp trong phó bản cấp B, có tác dụng dịch chuyển tức thời.
Chẳng quá vị trí đáp xuống là ngẫu nhiên, người chơi không chủ động kiểm soát được, rơi xuống đâu thì còn phải phụ thuộc vào vận may.
Nhưng điểm tốt nhất của đạo cụ này là không cần thời gian khởi động, chỉ cần ấn dùng là lập tức dịch chuyển, là đạo cụ tốt nhất để chạy trốn.
Cũng vì điểm này nên Đường Nhạc mới có thể trốn đi được.
Cơn ho khan vẫn không dừng lại, y che miệng mình, máu nôn ra đầy tay.
Giờ y đang ở trong một căn phòng sáng sủa, không còn cảm nhận được hơi thở của Phương Chí và Hứa Dã, xem ra đã thoát được nguy hiểm.
Đang ho khan thì Đường Nhạc phát hiện có người đứng trước mặt mình.
Y cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy một cậu bé khoảng mười tuổi đang nhìn mình.
Dáng dấp ưa nhìn, tóc đen mặt đen, trông rất hiền lành.
Nhưng ý nghĩ này vừa thoáng qua không lâu...
"Vừa nãy ở trước cửa phòng ngủ ngươi đã nói gì?" Đứa bé hỏi.
Sao nó biết mình vừa ở đó?
Cảm giác sợ hãi quen thuộc kia lại cuốn tới, Đường Nhạc trợn mắt nhìn đứa bé kia ngồi xuống.
Y không muốn nói nhưng có thứ gì đó bắt y mở miệng.
Cơ thể Đường Nhạc không chịu nghe lời y: "Tôi nói Nha Thấu là người chơi."
Ứng Tinh Nguyên ngẫm nghĩ: "Hóa ra là người chơi."
"Tên đó nói rất đúng." Ứng Tinh Uyên thì thầm: "Đúng là không thể để ngươi chết dễ dàng được."
Nói xong, hắn lấy ra một con dao, đâm nhanh vào trong cổ họng Đường Nhạc.
Thâm tâm dấy lên tuyệt vọng, vẻ mặt Đường Nhạc tỏ ra sợ hãi tột đột, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào con dao đang thọc vào miệng mình.
Tiếp đó, hốc mắt cũng đau đớn.
"Cũng không cần mắt nữa."
"Để ngươi tiếp tục sống trong đau khổ."
Từ nơi ma quỷ khác nhảy đến nơi ma quỷ này, chẳng biết nên nói y xui xẻo hay là y ngu ngốc nữa.
...
Đường Nhạc biến mất, Phương Chí khẽ xì một tiếng: "Chạy à."
Nhưng cũng chạy không xa, lê cái thân bị thương nặng đi trong trường biết đâu lại thu hút vài thứ đã mất kiểm soát.
Có khi lại tình cờ rơi đúng vào chỗ Ứng Tinh Uyên.
Phương Chí ác liệt nghĩ, chỉ là thấy hơi tiếc vì Đường Nhạc không chết trong tay mình.
"Mục tiêu chạy mất rồi." Phương Chí nói khẽ: "Đổi sang kẻ khác đi."
Hắn cau mày, nhìn lướt một vòng, cuối cùng dừng ở chỗ Cố Dung Thời: "Vậy thì hắn đi."
Chỉ Cố Dung Thời hoàn toàn là do tính vị kỷ của Phương Chí.
Ngay từ lúc tự giới thiệu, người này đã tỏ ra hứng thú với Nha Thấu, sau lại càng ngày càng khiến mình khó chịu.
Sáng nay còn tặng Nha Thấu một ngôi sao.
Để tiểu thiếu gia tự chặt đứt tơ tưởng của tên đó, quả là một sự lựa chọn rất hay.
Nha Thấu nhìn Cố Dung Thời hơi khó xử.
Nếu đổi thành sáng qua bảo cậu đi bắt nạt Cố Dung Thời thì cậu nhất định sẽ làm không do dự.
Nhưng đêm qua Cố Dung Thời đã cứu cậu, sáng nay còn bao che cho cậu, chẳng những thế còn tặng cho cậu một ngôi sao.
Giờ lại bảo mình bắt nạt hắn, Nha Thấu cứ cảm thấy hơi tội lỗi.
Nhưng nếu cậu không làm thế, Phương chí rõ ràng sẽ không bỏ qua.
Lúc trước nguyên chủ bắt nạt người khác thế nào nhỉ?
Hình như toàn sai vệ sĩ đi làm thì phải.
Mãi sau, Nha Thấu mới ngập ngừng lên tiếng: "...!Nhưng giờ vệ sĩ không có ở đây."
"Anh phải dẫn anh ta đến đây chứ."
Giọng cậu ngày càng nhỏ: "Nếu không tôi không bắt nạt được."
Còn không phải giọng yêu cầu.
Phương Chí: "..."
Quả thật là hắn cũng nhớ lúc trước tiểu thiếu gia có một đám vệ sĩ vây quanh, cũng vì nguyên nhân này mà cậu mới dám ngông nghênh trong trường.
Hôm nay còn sớm quá nên đám vệ sĩ kia chưa đi làm.
Hơn nữa nhớ lại lúc bắt nạt mình, tiểu thiếu gia cũng sai một đám vệ sĩ đến "mời" hắn.
Hợp tình hợp lý, không có vấn đề gì.
Hứa Dã về phòng thay quần áo, không biết quay lại từ lúc nào.
Phương Chí lạnh lùng đi đến trước mặt Cố Dung Thời, đưa hắn đến trước mặt Nha Thấu.
Khá bất ngờ là Cố Dung Thời lại không phản kháng.
Lúc còn ở khu Chinh phục Tình Yêu, Nha Thấu chưa bao giờ bắt nạt ai cả nên hoàn toàn chẳng biết gì về mấy chuyện này.
Có duy nhất lần mới vào phó bản, vì diễn theo kịch bản nên mới cố gắng bắt nạt Phương Chí.
Khi đó cậu vô tình giẫm lên vai Phương Chí, hình như Phương Chí tức lắm thì phải.
Cậu cũng nhớ tư thế kia khá có tính nhục nhã người khác.
Nha Thấu cân nhắc chiều cao giữa mình với Cố Dung Thời, hơi mất hứng: "Quỳ xuống."
Không ngờ Cố Dung Thời lại nghe lời cậu, quỳ một chân xuống.
- Giống hệt Phương Chí lúc trước.
Vừa thấy cảnh này, ký ức ùa về, Phương Chí lập tức có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, hắn thấy thiếu niên nhấc một chân lên giẫm vào vai Cố Dung Thời, giống hệt lúc bắt nạt mình lần trước.
Hôm nay cậu đi một đôi giày da với tất trắng, cậu mặc đồng phục trông giống như tiểu vương tử sống trong lâu đài cổ.
Hai chân thon dài thẳng tắp, đường cong mượt mà, vì co chân lên khiến ống quần trượt xuống, làm nhìn thấy càng nhiều thứ bên trong.
Quan trọng là cậu còn chưa nhận ra.
Cố Dung Thời rất cao, dù quỳ một chân nhưng vẫn rất cao.
Nha Thấu giơ chân lên thấy rất mệt, cậu mím môi tỏ ra hơi bất mãn.
Nha Thấu vừa giẫm vừa lén nhìn nét mặt của Cố Dung Thời.
Đôi mắt sâu hút hồn, sống mũi cao thẳng, xuống dưới nữa là đôi môi mỏng của hắn.
Làm Nha Thấu không biết hắn có nổi giận hay không.
Vừa rồi cậu luôn lo lắng nếu bị Phương Chí phát hiện thì mình sẽ làm áo, nhưng chưa nghĩ đến chuyện nếu bị Cố Dung Thời thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Là người chơi, vừa nãy hắn có nghi ngờ mình không?
Cậu mải suy nghĩ miên man, vốn đứng một chân đã không vững rồi, vừa mất tập trung cái chân đã trượt ra sau thành ra cả chân cậu gác qua vai Cố Dung Thời.
Dẫn đến cả người cậu gần như đè lên người Cố Dung Thời.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, ngay cả Cố Dung Thời cũng không ngờ đến.
Một chân gác qua vai Cố Dung Thời, còn bụng cậu lại tựa vào má hắn, tư thế vừa kỳ quặc lại vừa mập mờ.
Xung quanh đồng loạt hít vào một hơi.
Trên người thiếu niên có một mùi rất thơm, đêm qua Cố Dung Thời ngửi thấy thoang thoảng, giờ ở gần thế này làm hắn càng thấy thơm hơn.
Cả người Nha Thấu cứng ngắc, khóc không ra nước mắt.
Trái lại người đầu têu là Phương Chí lại sa sầm mặt xuống..