Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi (Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc)

Chương 88: Rơi xuống biển




Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, cậu ôm chặt lấy lan can, lúc nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống thì ngẩn người trong chốc lát, ngay sau đó một trận lắc lư lớn hơn ập đến, có thứ gì đó lao xồng xộc từ trong đại sảnh ra.

Đó là chiếc xe đẩy bánh sinh nhật, vốn chỉ lăn loạn trong đại sảnh, nhưng sau trận rung lắc vừa rồi lại lao thẳng ra ngoài.

Mà dưới chân còn có bánh xe, cộng thêm dốc nghiêng nên tốc độ lao tới cực kỳ nhanh.

Hơn nữa, vì cẩn thận nên Nha Thấu không chọn đứng ở gần mép boong tàu mà đứng ở vị trí sát cửa đại sảnh, chờ đến khi bé con chậm tiêu nhận ra thì đã muộn.

Cậu vội vã tránh ra nhưng vẫn chậm một bước.

Mép xe đẩy đâm vào cái chân chưa kịp rút về của cậu, cơn đau truyền đến từ bắp chân, thiếu niên đau đớn kêu lên, tay nắm lan can cũng run theo, thể lực giảm hẳn, giờ cậu chẳng còn mấy sức nữa.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ngay cả 001 cũng không kịp phản ứng, nó lo lắng xoay tới xoay lui trên không trung.

Con tàu so với đại dương đen tối tựa như một chú cừu non chẳng hiểu biết gì, từng bước đi vào miệng một con sói đói.

【??? Khoan đã khoan đã, vừa mở livestream tôi đã lao vào đây rồi, vừa định gọi vợ mà sao ống kính chỗ vợ lại lắc lư thế này? Đang trên biển à? Phắc, đừng bảo là gặp tai nạn trên biển nhé?】

【Móa! Chân vợ tôi chảy máu rồi! Chết tiệt, có phần tóm tắt cốt truyện không thế, không có tí thông tin nào về phó bản mới mở này thì giúp vợ thế nào được!】

【Người cá dưới đáy biển, lúc vào tôi có nhìn qua mặt biển, mấy ông xem thứ trên biển kia là cái gì?】

【Đệch? Có người cá thật hả? Đực hay cái vậy? Nó đang ngồi trên cái gì thế?】

Trên cái đuôi thật dài của Người cá nổi trên mặt biển có đính tám cái vỏ sò nhỏ màu vàng kim, trong mái tóc bị nước biển làm ướt nhẹp còn giấu ngọc trai, đã vậy còn kẻ mắt, là một con cá cực kỳ tinh xảo.

Đôi mắt màu xám bình tĩnh quan sát hết thảy trước mặt, chóp đuôi thỉnh thoảng lại đập vào mặt nước, như thể con tàu đắm trong mắt hắn còn chẳng quan trọng bằng chuyện lúc nữa ăn gì.

Lúc này sóng dữ dâng lên càng hung tợn hơn, nhưng khi chúng đến trước mặt Người cá kia lại lắng xuống một cách kỳ diệu.

Cả khán giả và Nha Thấu cùng ý thức được một điều, tên Người cá này tuyệt đối không đơn giản.

Hắn giống như chúa tể của đại dương, mọi thứ nơi đây đều sợ hắn, chỉ cần ở gần hắn thì mọi vật đều trở nên ngoan ngoãn.

【Ta thừa nhận con cá nhà ngươi rất đẹp, cho nên ngươi có thể giơ cao đánh khẽ... không phải, giơ cái đuôi cao quý của mình mau cứu bé con nhà ta được không.】

【Thức thời thì mau đi cứu đi! Không sau này ngươi đừng mong có quả ngon mà ăn nhé!】

Tên người cá kia nhảy thẳng xuống nước, vảy sa ở chóp đuôi chìm vào trong biển.

Âm thanh quen thuộc khi rơi vào nước, còn có dải bạc đẹp đẽ kia khiến Nha Thấu nhận ra được, thứ mình nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy chính là Người cá đuôi bạc trước mặt này.

"Sóng thần! Là sóng thần!"

Những người chưa rơi khỏi con tàu hoảng sợ nhìn về hướng chéo phía trên, giọng gào thét thê lương như muốn khạc ra máu.

Con tàu vốn đã gần như lật nghiêng, từ góc nhìn của họ thì căn bản không thể thấy được sóng thần ở phía bên kia.

Nhưng sóng thần lần này quá bất thường, địa hình nơi đây rất khó hình thành sóng thần, cũng không thể chỉ vài phút ngắn ngủi đã hình thành sóng thần quy mô lớn như vậy, nhưng nó vẫn cứ ập đến.

Con sóng cao gần gấp đôi con tàu khổng lồ này hệt như miệng vực thẳm, chỉ chực nuốt chửng món điểm tâm vào trong bụng.

Ngay khoảnh khắc sóng thần xuất hiện, vẻ mặt của những người vốn đã hơi sụp đổ bỗng trở nên điên cuồng: "Chúng ta sẽ chết, tất cả chúng ta đều sẽ chết! Đây chính là báo ứng!"

Tiếng của gã hòa vào tiếng gào thét chói tay cùng âm thanh khủng khiếp từ sóng thần nên không ai chú ý tới cả.

Sóng thần xuất hiện đột ngột nhấn chìm con tàu khổng lồ xuống đáy biển, áp suất nước biển khiến thân tàu lập tức vỡ tan tành.

Chiếc vòng trên cổ tay thiếu niên tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc, ngay thời điểm thiếu niên rơi xuống nước nó đã tự động tạo ra một lớp lá chắn bảo vệ cậu, chống đỡ những mảnh vỡ của thân tàu liên tục bắn về phía cậu.

Chỉ là theo thời gian trôi qua, ánh sáng màu xanh biếc dần yếu đi, chiếc vòng tay bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

Nha Thấu thình lình rơi vào làn nước biển lạnh giá, bị sặc nước đầy miệng, hơi lạnh thấu xương khiến vết thương trên bắp chân càng đau hơn, lúc này dường như tứ chi đã không còn thuộc về cậu nữa. Cậu thậm chí còn không có cơ hội mở miệng cầu cứu 001, cũng không thể dùng được kỹ năng thiên phú.

Không phải cậu không muốn dùng mà là có thứ gì đó đang ngăn cản không cho cậu dùng.

Cậu càng cảm thấy mình giống như đang tham cốt truyện bối cảnh, có lẽ chính vì vụ tai nạn trên biển này nên cốt truyện phía sau mới trở nên hợp lý hơn.

Thiếu niên rơi xuống nước, dường như có thứ gì đó đang kéo mình chìm xuống, mà trong thoáng chốc, hình như cậu trông thấy một con cá voi sát thủ đang ngoẹo đầu nhìn mình, còn bên cạnh nó là...

Người cá đuôi bạc vốn đã biến mất lúc trước.

Người cá lúc này đang ở phía trên cậu, cách cậu một khoảng, đôi mắt màu xám kia nhìn cậu như đang cân nhắc điều gì đó.

Bị nước biển đè ép, ý thức ngày càng mơ hồ, Nha Thấu tựa như lại trông thấy vầng trăng đã ẩn mình kia.

"Anh trai..."

Ánh sáng của chiếc vòng tay cuối cùng cũng biến mất, ngay khi sắp mất ý thức hoàn toàn, Nha Thấu thấy Người cá vốn dừng lại cách đó không xa bỗng sững sờ, ngay sau đó cái đuôi cá màu bạc đẹp đẽ kia quẫy trong nước tạo thành một đường cong lưu loát đẹp mắt, quay người bơi về phía mình.

...

Trăng tròn sau tầng mây hiện ra lần nữa.

Mặt biển lúc này phẳng lặng như tờ, tựa như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Criller mang thiếu niên nổi lên mặt nước, đôi tay mềm mại ôm chặt lấy cổ hắn, có thể đoán được lúc này thiếu niên không tỉnh táo lắm.

Vẫn còn tỉnh nhưng lại bám chặt lấy hắn như bạch tuộc, giống như coi hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà cậu có thể bám được khi rơi xuống nước. Nếu là lúc thiếu niên tỉnh táo hoàn toàn thì không có khả năng xảy ra, dù sao lúc đầu nhìn thấy hắn, cậu còn bị dọa cho giật mình cơ mà.

Trẻ con không biết sợ.

Criller không quen để người khác dính sát vào người mình như vậy, hắn tách con bạch tuộc nhỏ trên người mình ra, đỡ người cậu để cậu không rơi xuống biển lần nữa.

Sắc mặt nhóc bạch tuộc rất tệ, sau khi nổi lên mặt nước vẫn ho dữ dội, bị kéo ra rồi vẫn cứ tiếp tục dán vào người hắn.

Criller nhíu mày, cảm thấy mình cứu phải một cục rắc rối.

Nha Thấu cảm thấy rất khó chịu, thứ cậu ôm mát lạnh, nhưng nước biển còn lạnh hơn, so sánh thì cái trước vẫn tạm chấp nhận được.

Có ngón tay chạm vào môi cậu, mở miệng cậu ra rồi nhét một vật tròn vo vào trong.

Viên ngọc thình lình tiến vào khiến Nha Thấu càng khó chịu hơn, cậu đang muốn nhổ nó ra thì một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai.

"Không muốn chết thì ngậm vào, không được nhổ ra."

Nhóc bạch tuộc hức một tiếng, bị hắn quát làm sắp khóc đến nơi rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trông đáng thương cực kỳ.

Criller nhớ tới vẻ mặt thiếu niên lúc rời đi, còn cả hành động thè lưỡi với hắn nữa, hắn nheo mắt lại: "Còn dám thè lưỡi với ta lần nữa, ta sẽ cắt bỏ nó."

Nói xong, hắn ôm thiếu niên đang run lẩy bẩy bơi xuống đáy biển sâu thẳm.

...

Nha Thấu cảm thấy cánh tay mình bị người khác bóp chặt, bản thân giống như được bỏ vào một nơi nào đó, có thứ gì đó chọc vào người đau ơi là đau, khiến cậu khó chịu vô cùng.

Cậu gắng sức mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất nhỏ, mặc dù không rộng nhưng rất sạch sẽ. Xung quanh còn có mấy Người cá đang bày mấy con cua nhỏ ở bốn phía.

Mà chỗ cậu đang nằm lại rất mềm mại, xem ra bây giờ cậu đang ở trong một cái vỏ sò cực kỳ lớn, nhưng Nha Thấu cứ cảm thấy bên dưới có thứ gì đó đang chọc vào người mình.

Đám Người cá kia thấy thiếu niên loài người được mang về cuối cùng cũng tỉnh lập tức tò mò vây quanh.

"Cậu tỉnh rồi à?"

"Có chỗ nào không thoải mái không?"

Giờ Nha Thấu vẫn đang mặc bộ quần áo lúc rơi xuống biển, quần áo cực kỳ rườm rà, cử động trong nước cũng khó, làm cậu không thoải mái.

Mấy Người cá nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, ánh mắt nóng rực như thể muốn đục thủng một cái lỗ trên người cậu vậy.

Bé xinh đẹp co người lại vào trong vỏ sò, nhưng lại bị vật lạ cộm vào đùi, thế là lại lặng lẽ nhích mông ra ngoài.

Ánh mắt của đám Người cá kia nhìn cậu càng thêm nóng bỏng.

Thiếu niên loài người không đáp lời, đám Người cá kia cũng không giận, trái lại còn ôn hòa hỏi tiếp: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Thiếu niên ngơ ngác nhìn họ một lúc, cậu mím môi, nhỏ giọng nói: "Vỏ sò khó chịu."

Viên ngọc Criller đưa cho được cậu ngậm dưới lưỡi, vì không để nó rơi ra ngoài nên giọng khi nói chuyện hơi dinh dính, nghe như đang làm nũng.

Dung mạo của tộc Người cá đều cực kỳ xuất sắc, Criller lại là người nổi bật nhất. Từng Người cá trong phòng đều vô cùng xinh đẹp, nếu ở khu Chinh phục Tình Yêu thì có thể vượt qua vòng sơ tuyển được rồi, chất giọng cũng hay, nói chuyện nghe rất dịu dàng ấm áp.

Bọn họ sống dưới biển sâu, có ba thứ mà họ tôn sùng: Dung mạo kinh người, giọng nói êm tai và sức chiến đấu cực cao. Thiếu niên loài người trước mặt tuy không có thứ cuối cùng nhưng cậu lại có hai thứ trước!

Đặc biệt là đôi mắt màu lam kia, đó là màu sắc thuộc về đại dương.

Nha Thấu với chỉ số nhan sắc max quả thực như đang điên cuồng giẫm lên xp của nhóm Người cá này.

Người cá đuôi xanh lục cuối cùng lẩm bẩm nói: "Cậu ấy còn đẹp hơn cả Vương."

Nha Thấu mờ mịt nhìn sang: "Vương?"

Người cá đuôi xanh lơ cầm đầu cắt ngang chủ đề của bọn họ, giọng ôn hòa: "Đây là sơ suất của chúng tôi, chờ chúng tôi chuẩn bị thêm rong biển vào cho cậu."

Thứ mềm mại trải trên vỏ sò chính là rong biển mà y nói, người cá đuôi xanh lơ tự nhiên quy kết nguyên nhân khiến thiếu niên khó chịu là do loài người chưa quen với cấu tạo bên trong vỏ sò, cho nên trải nhiều rong biết chút là được.

Nhưng chờ y trải thêm rong biển, Nha Thấu lăn vào vẫn cảm thấy khó chịu, thế là lại lặng lẽ lăn ra, ỉu xìu ngồi một bên không nói gì.

"Sao lại thế?" Người cá đuôi xanh lơ vẫn không hiểu.

Y đã lót gần năm lớp rong biển rồi đó, sao thiếu niên loài người này vẫn cảm thấy khó chịu nhỉ?

Người cá đuôi xanh lơ khẽ cắn môi: "Đắp thêm mười lớp nữa."

Thế là trong vò sỏ có thêm mười lăm lớp rong biển, độ cao đã bằng hai tấm nệm, Nha Thấu bò vào, cảm giác cộm người kia vẫn còn.

Biểu cảm trên mặt cậu suýt không giữ nổi nữa rồi, phản ứng đầu tiên là tại buff nhan sắc trên người mình, dù làn da mềm mại non nớt nhưng cũng không non nớt đến độ như vậy chứ?

Đã trải thêm mười lăm lớp rong biển rồi đó!

Người cá đuôi xanh lơ quan sát biểu cảm của thiếu niên: "Vẫn khó chịu."

Y không dùng câu hỏi mà là câu khẳng định.

Nha Thấu đành phải gật đầu, hít mũi: "Đau quá."

"Vậy cậu xuống trước đã, để tôi kiểm tra vỏ sò xem."

Đã trải thêm tận mười lăm lớp rong biển rồi, người cá đuôi xanh lơ cảm thấy có lẽ vấn đề nằm ở vỏ sò.

Y bơi vào trong, trước tiên bỏ rong biển ra ngoài, sau đó lần lượt kiểm tra bên trong một vòng, mãi sau im lặng lấy ra một viên ngọc trai cực kỳ nhỏ.

Không, thậm chí còn chưa được tính là ngọc trai mà chỉ là một hạt cát, nhỏ đến mức có thể bỏ qua luôn. Nếu nó xuất hiện trong vỏ sò của họ thì họ hoàn toàn không nhận ra được.

Nha Thấu lại lăn vào lần nữa, lần này cuối cùng cũng không còn thấy khó chịu nữa.

Sắc mặt của đám Người cá trong phòng phức tạp cực kỳ, thầm thở dài trong lòng: Làn da của thiếu niên loài người này còn non nớt hơn cả họ.

Cảm giác như cậu mới thích hợp làm Người cá hơn, trong mùa sinh sản sắp tới, cậu chắc chắn sẽ là con cá được săn đón nhất trong tộc Người cá.