Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 94: Hoa trên đầu nàng là ta cài đấy  




 

Mai Tuế Hàn gật đầu, được Nam Phong đỡ dậy, nói với mọi người: “Trước khi làm phép, ta cần tắm rửa đốt hương.”

Pháp tu có vài quy tắc pháp môn kỳ lạ, mọi người cũng không để ý. Sau khi để Mai Tuế Hàn đi tắm, Tạ Cô Đường bước tới bên cạnh Tần Uyển Uyển, thấp giọng nói: “Muội mang Long đan trên người, trực tiếp đổi qua đó, nếu gặp nguy hiểm, e là không thỏa.”

Tần Uyển Uyển liếc nhìn Liễu Trung đang nói chuyện với Thúy Lục, chỉ đáp: “Huynh nghi ngờ Liễu Trung hay là nghi ngờ Mai Tuế Hàn?”

Tạ Cô Đường khựng lại, giọng Tần Uyển Uyển điềm tĩnh: “Nếu như là Mai Tuế Hàn, hắn cần Long đan, vậy lúc so tài Quân tử kiếm trong Mật cảnh đã có thể lấy luôn Long đan của ta. Nếu như là Liễu Trung, trên người ta mang ấn ký thần thức của Giản Hành Chi, huynh cầm pháp trận dịch chuyển này, một khi xảy ra chuyện, ta gọi huynh, huynh bay thẳng đến chỗ ta.”

“Chuyện này không nhúng tay không được sao?”

Tạ Cô Đường cau mày, Tần Uyển Uyển nhắc nhở: “Đây là Liễu thị Hoa Thành.”

Liễu thị Hoa Thành, mục tiêu lần này của bọn họ. Bất luận là chuyện điều tra cha mẹ nàng biến mất ở Hoa Thành, hay là kiểm tra Liễu Phi Nhứ có mang ma chủng hay không, hoặc là lấy Ngọc Linh Lung, mỗi một sự kiện đều không tránh khỏi gia tộc kiểm soát Hoa Thành này.

Tạ Cô Đường hiểu ý nàng, nhưng vẫn không yên tâm: “Tiền bối đã đi tìm rồi.”

“Y đi tìm, nhưng lúc này Liễu Trung mở miệng nhờ chúng ta. Nếu như trễ một bước, dẫn đến Liễu Phi Sương xảy ra chuyện, chắc chắn Liễu Trung sẽ ghi món nợ này lên đầu chúng ta.” Tần Uyển Uyển nhắc nhở: “Nhân tính là thế, muốn lấy được Ngọc Linh Lung, ắt phải mạo hiểm.”

Đã nói đến bước này, Tạ Cô Đường chỉ đành gật đầu.

Lúc nhóm người chờ trong phòng, Giản Hành Chi chạy thẳng ra đường lớn, giơ tay thi triển pháp chú, dấu chân khắp nơi lập tức hiện rõ trước mắt. Mỗi dấu chân đều mang theo màu sắc ánh sáng khác nhau. Giản Hành Chi quan sát chốc lát, đuổi theo một dấu chân vàng sáng yếu ớt.

Thuật ẩn thân của Liễu Phi Sương không thành thạo, cũng không xóa sạch hoàn toàn dấu vết của mình. Nàng lừa đám người Liễu Trung còn được, nhưng Giản Hành Chi năm đó từng truy lùng vô số ma tu, so với đám ma tu chạy trốn tứ xứ thì vị Đại tiểu thư này cho dù có pháp bảo ẩn thân cũng chẳng đáng là gì.

Y cấp tốc chạy ra ngoại thành, ngự kiếm cưỡi gió mà đi, tìm một mạch đến khu rừng.

“Chủ nhân, cần gì phải thế…” 666 thở dài: “Đó là nam chính, tránh được hôm nay, không tránh được ngày mai. Cứ coi như lần này ngài tìm được Liễu Phi Sương, không cho hắn cơ hội biểu hiện, nhưng tiểu thế giới này vẫn sẽ sắp xếp cho hắn cơ hội khác.”

“Câm miệng.”

Giản Hành Chi chê nó ầm ĩ phiền phức, 666 nhìn điểm tích lũy bị trừ, nổi nóng: “Lần này cướp sự nổi trội của nam chính, trừ 200!”

“Trừ, trừ hết luôn đi.”

Giản Hành Chi cười nhạo: “Ta sẽ không cho tên nam chính kia cơ hội biểu hiện, các người từ bỏ đi.”

“Giản Hành Chi!” 666 nổi sùng: “Ngài còn muốn phi thăng không? Cho dù ngài không phi thăng, nữ chính cũng phải phi thăng mà! Ngài đừng phá nhiệm vụ!”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi không đáp lại.

Gió thổi bay tóc mai hai bên của y, vẻ mặt y điềm tĩnh: “Không có Mai Tuế Hàn, có Giản Hành Chi ta, nàng không phi thăng được sao?”

666 ngây người, mặt đất xuất hiện tiếng ầm ầm, mắt Giản Hành Chi rét lạnh: “Tìm được rồi.”

Nói xong, y ngự kiếm bay xuống, nhìn thấy Liễu Phi Sương mặc y phục Tần Uyển Uyển chạy băng băng giữa núi rừng.

Không biết tại sao trong rừng mọc đầy hồng dây, những hồng dây này vô cùng to lớn, dây leo hai người ôm không xuể. Bọn chúng điên cuồng tấn công Liễu Phi Sương đang chạy thục mạng. Thân thủ Liễu Phi Sương nhanh, nhưng tốc độ hồng dây lại vừa nhanh vừa dữ dội. Nàng bị truy đuổi hơn nửa canh giờ, đã sớm cạn kiệt sức lực. Nhìn thấy gai một đám hồng dây khổng lồ rơi như mưa, nàng lảo đảo ngã xuống đất. Cũng chính lúc này, một thanh trường kiếm giáng từ trên trời xuống, hóa ra trăm thanh kiếm, xoay tròn thành một kiếm trận trước mặt nàng, diệt sạch tất cả gai hồng dây nhắm về phía nàng.

Liễu Phi Sương sững sờ nhìn ánh sáng, thấy một bộ áo lam nhanh nhẹn đáp xuống. Thanh niên cầm kiếm, xoay mặt sang, lạnh giọng hỏi: “Liễu Phi Sương?”

“Là ngươi?”

Liễu Phi Sương vừa nhìn đã nhận ra thanh niên trước mặt chính là người gặp ở khách sạn lúc chiều, nàng không hề lưỡng lự quay đầu định chạy. Giản Hành Chi mặc kệ nàng, giơ tay chém một nhát đứt hồng dây xung quanh, linh thừng(*) trên tay ném ra, buộc ngay cổ Liễu Phi Sương, y giật mạnh một cái, lạnh giọng cảnh cáo: “Đừng có chạy lung tung.”

(*) Thừng: dây thừng

Nói xong, y nhảy lên, tránh né đòn tấn công của hồng dây. Liễu Phi Sương bị y kéo cổ ném bay, hai tay túm sợi dây trên cổ để ngăn mình bị siết chết. Nàng la lớn: “Ngươi đừng buộc cổ ta!”

Giản Hành Chi nghe vậy, kéo nàng nhảy lên nhảy xuống trong rừng rồi tung lên không trung. Liễu Phi Sương quét một vòng giữa không trung, sợi dây lập tức trói kín mít toàn thân nàng giống như cái bánh chưng, bị Giản Hành Chi ném qua ném lại, chuẩn xác tránh né gai hồng dây.

Nàng nhìn dây leo càng ngày càng mạnh mẽ, lần nào cũng suýt soát lướt qua người mình, cảm giác trời đất quay cuồng, không nhịn được sợ hãi kêu lên: “Đừng ném nữaaa! Sắp chết, sắp chết rồi!”

“Ồn ào.”

Giản Hành Chi thi triển Chú cấm nói, khóa chặt miệng Liễu Phi Sương, ném nàng ra phía ngoài rừng rậm.

Nhưng hồng dây xung quanh lại càng ngày càng nhiều, căn bản chém không hết. Giản Hành Chi ngự kiếm bay lên cao, y bay cao bao nhiêu, hồng dây mọc cao bấy nhiêu, cuối cùng quấn lấy Liễu Phi Sương, siết chặt kéo xuống.

Liễu Phi Sương sử dụng linh lực gắng gượng ngăn cản sự siết chặt của dây leo. Giản Hành Chi bị ép kéo về lại rừng rậm.

Lúc Giản Hành Chi kéo Liễu Phi Sương bị vây trong rừng, Mai Tuế Hàn đã chuẩn bị sẵn pháp khí, giơ tay lên chỉ hướng pháp trận: “Mời cô nương đứng vào giữa pháp trận.”

Tần Uyển Uyển nhìn pháp trận, xác nhận không có vấn đề gì mới đứng vào giữa.

Nàng nhìn Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nắm trận dịch chuyển, gật đầu với nàng.

Tần Uyển Uyển đứng giữa pháp trận, nhìn Mai Tuế Hàn làm phép, liên lạc Giản Hành Chi: “Giản Hành Chi.”

Giản Hành Chi chém một nhát đứt tường hoa, lôinLiễu Phi Sương đã bị ném xỉu chạy như điên. Nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, y trầm giọng đáp: “Ừ.”

“Ta muốn đổi vị trí với Liễu Phi Sương, trên người ta có một ấn ký thần thức của người. Sau khi xác nhận vị trí, người lập tức tới đó.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi kinh hãi, vội vã lên tiếng: “Ối chờ đã! Nàng đừng qua!”

Có điều lời này đã không còn kịp, Tần Uyển Uyển cảm giác pháp trận dưới chân sáng rực.

Giản Hành Chi nhận ra linh lực dao động, quay đầu nhìn Liễu Phi Sương đang bị y ném qua ném lại sáng lên. Giản Hành Chi sợ hết hồn, vội vàng thu sợi dây, kéo thẳng người về phía mình!

Tần Uyển Uyển và Liễu Phi Sương vừa đổi vị trí, nàng lập tức cảm giác toàn thân bị trói kín mít, trời đất quay cuồng, đập mạnh vào lòng một người.

Tần Uyển Uyển đơ người, nhìn gai hồng dây nhắm thẳng tới sau lưng Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ôm nàng nhảy sang một bên, tránh né gai hồng dây tứ phía, mở miệng hỏi: “Sao nàng tới đây?”

“Ta sợ người không tìm được nên muốn tiến hành một lượt.”

“Ta không ở đó, nàng nhúng tay vào làm gì?” Giản Hành Chi tức giận: “Tạ Cô Đường, Thúy Lục không cản nàng sao? Nàng đổi qua đây, lỡ ta không ở bên cạnh thì sao?”

“Người tháo dây trói tiên ra cho ta!”

Tần Uyển Uyển nói chuyện lại nhớ tình huống hiện tại của mình, nghe y nói tới nói lui xem thường mình, càng tức giận hơn: “Ta không phải tàn phế, một đám dây hoa, ta cũng đánh được!”

“Ta không mở đấy.”

Giản Hành Chi nghe nàng nói chuyện ngang ngược, cúi đầu nhìn nàng. Thấy nàng bị trói kín mít, không nhịn được bật cười, ôm nàng giẫm lên dây hoa, nhảy một cái: “Có bản lĩnh thì nàng nhảy sâu lông thần công ta xem.”

“Giản Hành Chi!”

Tần Uyển Uyển bắt đầu vùng vẫy, Giản Hành Chi liếc mắt nhìn xung quanh.

Y phát hiện Tần Uyển Uyển vừa đến, sự tấn công của dây hoa yếu đi rõ rệt. Chẳng bao lâu sau, đám dây leo này bỗng dưng thu nhỏ lại nhiều, chầm chậm khôi phục dáng vẻ hòa nhã lúc thường.

Y ôm nàng tránh đòn tấn công của dây hoa một lúc. Chẳng bao lâu sau, cả cánh rừng lập tức yên tĩnh. Giản Hành Chi nhảy xuống dây hoa cuối cùng, quay đầu nhìn, chỉ thấy toàn bộ cánh rừng leo đầy hồng dây.

Tần Uyển Uyển thừa cơ lật người giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất.

Giản Hành Chi quay đầu nhìn nàng, nhướng mày: “Ồ, được đấy.”

Tần Uyển Uyển nhìn đám hoa hồng kia, yêu cầu lần nữa: “Tháo dây ra cho ta!”

“Ta không tháo.”

Giản Hành Chi dựa vào cây, hất cằm: “Nàng nhảy tiếp đi, trông vui đấy.”

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, trong mắt y toàn là khiêu khích. Tần Uyển Uyển biết y đang tức giận cái gì.



Y đã nói bản thân đi tìm người, nàng còn tự ý chủ trương, cho thấy nàng không tin tưởng năng lực của y. Đối với Giản Hành Chi, nghi ngờ điều gì cũng được, nhưng không thể nghi ngờ y không được.

Nàng vốn muốn xin lỗi để dàn xếp ổn thỏa, nhưng nhìn ánh mắt Giản Hành Chi, câu xin lỗi sống chết không mở miệng được.

Nghẹn hồi lâu, nàng xoay đầu, bắt đầu nhảy về phía hoa hồng.

Không tháo thì không tháo, cần y chắc!

Giản Hành Chi ngây người, không ngờ Tần Uyển Uyển lại cứng đầu như thế. Lúc nãy, y ôm nàng chạy trốn, nàng đã suýt té, bây giờ thà nhảy cũng không chịu nói ngọt với y.

Chẳng phải do y lo lắng an nguy của nàng, sợ nàng xảy ra chuyện sao?

Quanh đi quẩn lại đều là lỗi của y?

Y càng nghĩ càng tức, xoay đầu cười nhạo một tiếng, quyết định không nhìn nàng.

Tần Uyển Uyển nhảy tới hoa hồng gần nhất trước mặt, lòng tràn ngập ấm ức. Nàng ngồi xuống, quan sát kỹ hoa hồng, không thèm để ý Giản Hành Chi.

***

Hai người không nói chuyện. Chẳng bao lâu sau, Giản Hành Chi nhìn thấy khuyên tai Tần Uyển Uyển phát sáng. Y giơ tay búng lên điểm sáng, nghe giọng Tạ Cô Đường vang lên: “Uyển Uyển, muội không sao chứ? Cần ta mở trận dịch chuyển đến đó không?”

“Ồ, có đường lui à.” Giản Hành Chi châm chọc: “Ta còn tưởng nàng lớn gan, nói đổi với người ta là đổi chứ? Ai đổi cho nàng, kẻ biết loại pháp thuật này, Mai Tuế Hàn đúng không?”

Tần Uyển Uyển mặc kệ y, kiềm chế cảm xúc nói với Tạ Cô Đường: “Tạ đại ca, ta không sao. Giản Hành Chi ở đây, nơi này an toàn rồi, mọi người chăm sóc Liễu tiểu thư đi.”

Nghe thấy “Giản Hành Chi ở chỗ này, nơi này an toàn rồi”, không biết tại sao tâm trạng Giản Hành Chi bỗng nhiên tốt hơn một chút. Y bước tới cạnh Tần Uyển Uyển, ngồi xuống quan sát hoa hồng với nàng, dịu giọng nói: “Nàng hứa với ta sau này không được làm bừa như thế, ta sẽ cởi dây trói tiên cho nàng.”

“Ta làm bừa thế nào?” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn y: “Trong lòng người, ta là phế vật chẳng làm được gì cả, đúng không?”

Giản Hành Chi ngây người, đột nhiên nhận ra lời của mình hơi nặng, bèn giải thích: “Không phải, ta…”

“Ta bây giờ tu vi Nguyên Anh, kế thừa công pháp Tịch Sơn, ở tiểu thế giới này cũng coi như kẻ mạnh rồi. Huống chi trên người ta có ấn ký thần thức của người, người có thể lập tức đến cứu ta. Ta còn đưa trận dịch chuyển cho Tạ Cô Đường, xảy ra chuyện, huynh ấy có thể lập tức tới đây. Ta chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, Liễu Phi Sương rõ ràng là một nhiệm vụ, sao ta có thể làm bừa?”

Giản Hành Chi bị nàng hỏi đến im re. Y suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhỏ giọng nói: “Ta chỉ hi vọng nàng không phải mạo hiểm.”

“Mọi sự có được tất có mất, ta không mạo hiểm thì làm sao làm việc?”

“Có ta mà.” Giản Hành Chi buột miệng: “Nàng tin ta là được.”

Tần Uyển Uyển ngẩn người. Một lát sau, nàng hơi loạn nhịp, xoay đầu đi: “Ta không thể dựa vào người cả đời. Sau này lên Tiên giới, chẳng phải chúng ta mỗi người mỗi ngã sao?”

“Chuyện Tiên giới, lên Tiên giới tính.” Giản Hành Chi cũng nhận ra lời kia hơi quá, cố gắng nói tiếp: “Bây giờ ở đây, nhiệm vụ của ta là giúp nàng phi thăng. Nếu ta không giúp nàng thì ai giúp nàng?”

“Trước đây người không nói như thế với ta.”

Tần Uyển Uyển lấy làm lạ, nàng nhìn y: “Người nói con người phải mạnh mẽ, chỉ có thể dựa vào chính mình.”

“Mạnh, thì vẫn phải mạnh…” Giản Hành Chi ước gì trở về đạp chết bản thân đã nói khi đó, nhưng y vẫn cố nói cho tròn: “Nhưng người khác có lẽ không dựa nổi, nhưng ta là người có thể dựa.”

Tần Uyển Uyển không lên tiếng, nàng lẳng lặng nhìn y chăm chú. Một lát sau, nàng xoay mặt đi, cúi đầu nhìn hoa hồng, thấp giọng đáp: “Biết rồi.”

Có được lời này, Giản Hành Chi thở phào. Y nhìn Tần Uyển Uyển bị trói kín mít, dè dặt hỏi: “Ta tháo dây cho nàng nhé?”

“Ừ.”

Tần Uyển Uyển thấp giọng đáp, Giản Hành Chi tháo sợi dây ra.

Đợi tháo xong, y không khỏi suy nghĩ. Rõ ràng y tức giận trước, đang đợi Tần Uyển Uyển xin lỗi, nhưng sao sự tình lại tiến triển thành như vậy?

Y không khỏi suy tư. Tần Uyển Uyển giơ tay lên chạm vào hoa hồng. Thăm dò nguồn gốc linh khí xong, nàng đứng thẳng dậy: “Đi thôi.”

Giản Hành Chi theo sau Tần Uyển Uyển, y nhíu mày, cứ cảm thấy sai sai ở đâu.

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y, khẽ ho một tiếng, giải thích lý do mình trao đổi: “Năm đó, phụ mẫu ta mang theo Lận Ngôn Chi đến Hoa Thành, có khả năng nhất là tìm Liễu gia xin giúp đỡ. Chuyện minh hôn ở Hoa Thành bắt nguồn từ hơn một trăm năm trước, từ thời gian phỏng đoán, có khả năng liên quan đến Lận Ngôn Chi. Mà trước khi tân nương bị bắt để lại đầy hồng dây, Liễu Phi Sương lại bị thực vật họ hoa hồng căm ghét từ nhỏ, ta đoán lời nguyền trên người Liễu Phi Sương có liên quan đến Lận Ngôn Chi. Vì vậy, ta phải cứu cô ấy.”

Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn nàng. Đang định mở miệng nói câu “Ta còn tưởng nàng tin Mai Tuế Hàn” , nhưng trí thông minh đột ngột online đã chặn lại.

Y nhìn Tần Uyển Uyển, chớp mắt, không nói.

“Ta tin người có thể tìm được cô ấy. Nhưng Liễu Trung đề xuất yêu cầu trao đổi, nếu ta từ chối thẳng, một khi xảy ra chuyện, Liễu Trung đều sẽ ghi hận chúng ta. Mà nếu như không xảy ra chuyện, Liễu Trung sẽ vì ta xả thân cứu người mà cảm động.”

“Ờ.” Giản Hành Chi hiểu ý Tần Uyển Uyển, ngẫm nghĩ: “Chẳng phải nàng luôn hạn chế mạo hiểm hết mức có thể sao?”

“Trước đây là nghĩ cách giữ mạng…” Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Hiện tại vì tìm phụ mẫu, ta không thể không cố gắng.”

Nghe nói thế, Giản Hành Chi trầm mặc.

Hai người đi trên đường, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta biết người không thích Mai Tuế Hàn. Linh châu Mật cảnh là của hắn, bên trong có nhiều tà linh như vậy, hắn cũng biết chúng ta xảy ra chuyện gì trong đó, thế nhưng lại đợi tới cuối cùng mới mở ra, rõ ràng rất có vấn đề. Có điều hiện tại hắn là manh mối duy nhất, nếu hắn là người tốt, đương nhiên chúng ta sẽ đối đãi thật tốt. Nếu hắn là người xấu, vậy càng không thể thả hổ về rừng.”

“Hắn…”

Giản Hành Chi do dự, suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc lên tiếng: “Đối với nàng mà nói, hắn không phải người xấu.”

Nam chính có thể là người xấu với cả thế giới, nhưng đối với nữ chính mà nói thì không phải người xấu.

Điểm này, Giản Hành Chi biết rõ.

Tần Uyển Uyển ngây người, nàng quay đầu nhìn y: “Ta tưởng người rất ghét hắn?”

Giản Hành Chi không nhận ra ánh mắt nàng, khoanh tay cúi đầu, buồn bực nói: “Tìm phụ mẫu nàng quan trọng hơn.”

“Giản Hành Chi.” Tần Uyển Uyển nghe vậy, mỉm cười: “Người thật tốt.”

Giản Hành Chi nghe vậy hơi không dằn nổi khóe môi, lại không muốn để Tần Uyển Uyển thấy, bèn xoay đầu đi, hào phóng nói: “Cũng không tệ.”

“Vậy chúng ta mau trở về…” Tần Uyển Uyển chủ động kéo tay áo y: “Đưa Liễu Phi Sương về Hoa Thành.”

“Không, ta muốn đi từ từ.”

Giản Hành Chi quay đầu nhìn tinh tú trên trời: “Sao trời đẹp biết bao, ta cứ thong thả mà ngắm.”

“Đi đi.”

Tần Uyển Uyển chủ động kéo tay y, ra sức lôi y ngự kiếm trở về.

Giản Hành Chi để mặc nàng kéo, vẫn không ngự kiếm: “Không, ta muốn đi bộ về.”

Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi làm mình làm mẩy, dừng bức, vươn tay ngắt bông hoa hồng bên cạnh, cắm vào vạt áo Giản Hành Chi: “Ta tặng người một đóa hoa, đi thôi.”

Giản Hành Chi cúi đầu nhìn hoa hồng nở rộ trên ngực mình, chán nản nói: “Một đóa hoa mà muốn đuổi ta.”

Nói xong, y rút hoa khỏi vạt áo, giơ tay cắm lên búi tóc Tần Uyển Uyển, mỉm cười nhìn nàng.

Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn y, Giản Hành Chi mím môi: “Đi thôi.”

Nói xong, y duỗi tay kéo nàng, ngự kiếm bay thẳng về phía nội thành.

Tần Uyển Uyển bay lên không trung rồi mới sực nhớ, thò đầu tới oán trách: “Hoa người tặng là do ta hái đó.”

“Nàng để ý cái này? Muốn thì ta chặt cả cánh rừng cho nàng.”

Tần Uyển Uyển biết y nói được làm được, mau chóng ngậm miệng.

Hai người ngự kiếm quay về, vừa vào phòng đã thấy Liễu Trung bước lên đón, xúc động nói: “Đa ta hai vị Đạo quân.”

“Y còn dám về!”



Liễu Trung vừa lên tiếng, Liễu Phi Sương đã hùng hổ xông lên: “Dám cầm sợi dây trói bổn Đại tiểu thư, xem ta…”

“Đại tiểu thư!”

Liễu Trung tức giận quát. Động tác Liễu Phi Sương ngưng lại, nhìn chằm chằm Liễu Trung, từ từ đỏ hốc mắt.

Liễu Trung khom lưng hành lễ: “Đại tiểu thư, mời người trở về phòng, đừng tùy hứng nữa.”

“Các người đều muốn ta chết.”

Liễu Phi Sương nghiến răng: “Vì kết thân với Thiên Kiếm Tông…”

“Đại tiểu thư!”

Liễu Trung cao giọng hơn, Liễu Phi Sương im bặt. Liễu Trung quay đầu nhìn người bên cạnh: “Đưa Đại tiểu thư về đi, còn để mất nữa, hỏi tội các người!”

“Vâng.”

Người hầu bên cạnh bước lên đưa Liễu Phi Sương đi.

Tần Uyển Uyển quan sát tình huống, tò mò nhìn Liễu Trung. Liễu Trung tỏ vẻ ngượng ngập, xấu hổ nói: “Xin lỗi, ta vốn muốn để Đại tiểu thư ở lại đích thân cảm tạ hai vị, không ngờ Đại tiểu thư…”

Nói đến đây, Liễu Trung thở dài: “Cô ấy kiêu căng từ nhỏ, chiều hư rồi, hi vọng hai vị bỏ qua.”

“Cũng chẳng phải đại sự.”

Tần Uyển Uyển mỉm cười, nhìn hướng Liễu Phi Sương rời đi: “Có điều không biết vì sao lần này Đại tiểu thư cứ nhất quyết chạy trốn, còn nói các người hại chết cô ấy?”

Nghe nói thế, vẻ mặt Liễu Trung cứng đờ. Lát sau, ông ta trầm mặc.

Tạ Cô Đường suy nghĩ, đứng dậy nói: “Quản sự Liễu Trung, tại hạ là Tạ Cô Đường, Đại đệ tử Vấn Tâm Kiếm của Thiên Kiếm Tông. Nếu lần này thông gia với Thiên Kiếm Tông có chuyện khó xử, đừng ngại nói thẳng.”

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Trung lập tức biến đổi, vội nói: “Không ngờ là Tạ đạo quân của Thiên Kiếm Tông, vậy không biết chư vị là?”

“Tán tu, Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển.”

“Quỷ Thành, Thúy Lục.”

“Ta?” Mai Tuế Hàn nhìn mọi người nhìn y, mỉm cười: “Ta quên rồi, nhưng chắc là một thầy bói.”

Tất mọi người mặc kệ hắn, xoay đầu lại. Liễu Trung gượng cười: “Thảo nào ta thấy pháp lực chư vị cao thâm, hóa ra là đại nhân Thúy Lục, Tạ đạo quân và bằng hữu cùng nhau xuất hành. Mọi người yên tâm, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, các vị không cần nghĩ nhiều. Không biết vì sao các vị tới Hoa Thành?”

“À.” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường, bịa chuyện: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhưng Tạ đạo quân nói Tông môn và Hoa Thành thông gia, tiện thể đến xem.”

“Đúng vậy.” Tạ Cô Đường nghe Tần Uyển Uyển nói dối, nhanh chóng phối hợp: “Đúng lúc đến đây, nghĩ hẳn Lạc sư đệ sắp đến, nên muốn gặp mặt đệ ấy.”

“Thì ra là vậy.” Liễu Trung gật đầu, không nói nhiều: “Vậy lão hủ thay Hoa Thành hoan nghênh chư vị. Đợi chư vị đến Hoa Thành có thể trực tiếp tới Liễu thị ở trọ. Lão hủ sẽ bẩm báo chuyện hôm nay với gia chủ, gia chủ sẽ đích thân tới cửa cảm tạ.”

Nói xong, Liễu Trung nhìn sắc trời: “Trời đã khuya, lão hủ không quấy rầy chư vị nghỉ ngơi, cáo từ trước.”

Dứt lời, Liễu Trung lập tức rời đi.

Thúy Lục lạnh lùng quét mắt về phía Liễu Trung, châm chọc nói: “Lúc có chuyện cầu người thì vội vội vàng vàng, xong việc thì ngay cả lời mời đồng hành cũng chẳng có. Đúng là lão cáo già.”

“Thật không nhận ra…” Tần Uyển Uyển mỉm cười nhìn hướng Liễu Trung rời đi: “Ông ta sợ Tạ đại ca đây mà.”

Thúy Lục ngạc nhiên, nàng ta nhìn Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường mỉm cười: “Làm gì sợ ta, hẳn là sợ Thiên Kiếm Tông. Chuyện này, đúng là ta phải hỏi lại Lạc sư đệ rồi.”

“Cậu biết chuyện này?”

Giản Hành Chi nhìn sang, Tạ Cô Đường gật đầu: “Lạc sư đệ là con của Chưởng môn, tu Đa Tình Kiếm, hẳn cũng xem như thanh mai trúc mã với vị Liễu Phi Sương này. Chuyện thông gia, cả trên dưới Thiên Kiếm Tông đều biết lâu rồi.”

“Thanh mai trúc mã…” Giản Hành Chi cau mày: “Vậy cô ấy chạy cái gì?”

“Giữ mạng đấy.”

Giọng Mai Tuế Hàn vang lên, mọi người cùng quay đầu nhìn Mai Tuế Hàn chỉ hướng gian phòng Liễu Phi Sương: “Chẳng phải vừa nãy cô ấy nói rồi sao ‘các người đều muốn ta chết’.”

“Giữ mạng mà cô ấy nói…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Là chỉ lời đồn lúc thành thân ở Hoa Thành, tân lang và tân nương đều xẽ chết sao?”

“Muốn biết cái gì, hỏi thẳng cô ta là xong.” Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển phiền não, trực tiếp nói: “Chúng ta cứu cô ta, cứ nói chúng ta lại cứu cô ta lần nữa, hẳn cô ta sẽ nói?”

“Hỏi thẳng…”  Tạ Cô Đường ngước mắt nhìn Giản Hành Chi: “E rằng Liễu Trung không đồng ý.”

“Bảo sư đệ cậu phái người tặng đồ cho cô ta, Liễu gia cũng cản sao?”

Giản Hành Chi nói vậy, Tạ Cô Đường đã hiểu.

“Vậy cứ thế đi.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Chúng ta vào Hoa Thành trước, tìm Lạc sư đệ.”

Mọi người quyết định xong, chuẩn bị về nghỉ. Đang ra cửa, Mai Tuế Hàn đột nhiên lên tiếng.

“Đợi đã.” Nghe vậy, mọi người cùng quay đầu, thấy Mai Tuế Hàn lẳng lặng nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô nương còn chưa cho ta biết tên họ.”

“Tần Uyển Uyển.”

Giản Hành Chi trực tiếp mở miệng, bước lên ngăn cản Tần Uyển Uyển, giúp nàng báo tên họ, sau đó dặn nàng: “Mau đi ngủ đi.”

“Ừ.”

Tần Uyển Uyển không dám đắc tội Giản Hành Chi vào lúc này, thò đầu từ sau lưng y, lịch sự mỉm cười với Mai Tuế Hàn: “Mai công tử, chúng ta đi ngủ trước.”

Nói xong, Tần Uyển Uyển dẫn mọi người rời đi.

Giản Hành Chi ra cửa cuối cùng. Trước khi sắp đi, y nhìn Mai Tuế Hàn còn nằm trên giường.

“Đầu còn đau không?”

Y đột nhiên quan tâm hỏi han, Mai Tuế Hàn sững người, giữ vững nụ cười: “Vẫn ổn.”

“Thấy hoa hồng trên đầu Uyển Uyển lúc nãy không?” Giản Hành Chi chỉ về hướng Tần Uyển Uyển đi.

“Sắc hoa diễm lệ, người càng hơn hoa.” Mai Tuế Hàn mỉm cười khen ngợi.

“Ta cũng thấy thế.” Giản Hành Chi gật đầu, nói xong, y mỉm cười: “Ta cài cho nàng đấy.”

Dứt lời, y liền ra cửa, đóng cửa lại, theo Tần Uyển Uyển đi tìm Liễu Phi Sương.

666 từ từ hoàn hồn khỏi sự chấn kinh. Hồi lâu sau, rốt cuộc nó nói được một câu: “Không thầy tự nên… Chủ nhân… quá dữ.”

Giản Hành Chi không lên tiếng, lạnh nhạt nhìn lướt qua cửa phòng Mai Tuế Hàn.

Y nhớ tới độ thiện cảm trên đầu Mai Tuế Hàn.

“- -”

***

P/s (Zens Zens): Vâng, con gái người ta thì anh trói như cái bánh chưng rồi ném qua ném lại, còn vợ anh thì anh kéo vào lòng ôm ấp, tự nhiên đọc khúc này mà thấy nó ngọt một cách dễ thương <3

 

------oOo------