Tần Uyển Uyển không muốn suy đoán sâu tâm tư của Giản Hành Chi. Dù sao thì đến lúc đó, y đều sẽ biểu hiện ra.
Nàng cất túi Càn Khôn, xoay người đi tìm Tạ Cô Đường luyện kiếm, chỉ để lại một mình Giản Hành Chi ở trong vườn hoa, trấn an bản thân phải bình tĩnh.
Quả nhiên Tần Uyển Uyển là người ghi thù, nàng sẽ không tha thứ cho y.
Mặc dù biết chuyện này, nhưng đích thân xác nhận từ miệng Tần Uyển Uyển, đối với Giản Hành Chi mà nói vẫn là một loại đả kích.
Y ngồi trên hành lang, ngắm cỏ mọc oanh bay trong đình viện, lần đầu tiên nếm trải cảm xúc rối rắm phức tạp như thế.
Bỗng nhiên y hiểu được thương xuân bi thu(*).
(*) Thương mùa xuân, buồn mùa thu. Ý chỉ nhìn cảnh vật biến đổi mà đa sầu đa cảm
Buồn một lần là cả buổi sáng. Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường luyện kiếm xong trở về, thảo luận kiếm pháp đi ngang mặt y. Tạ Cô Đường thấy y trước, giơ tay lên kính cẩn hành lễ: “Tiền bối.”
“Sư phụ.”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y, nở nụ cười trong trẻo.
Giản Hành Chi nhảy dựng lên khỏi hành lang, đứng thẳng người: “Tần… Bắc Thành!”
“Sư phụ, chúng ta định đi ăn sáng, đi chung không?”
Tần Uyển Uyển gọi y. Giản Hành Chi theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng nhìn thấy Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đứng cùng nhau, y lại không nhịn được mà gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng quay người, nói chuyện tiếp. Giản Hành Chi đi theo sau bọn họ, nhìn hai người sóng vai bên nhau, ống tay áo lơ đãng ma sát, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào ống tay áo.
“Chủ nhân?”
666 không hiểu: “Ngài đang nhìn cái gì vậy?”
“Loại khó chịu này…” Giản Hành Chi suy nghĩ: “Có phải là báo thù không?”
“Hả?”
666 hoang mang, Giản Hành Chi nghiêng đầu nhìn đình viện, thương cảm: “Chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người xưa khóc(1)! Dù khi rụng xuống thành bụi bùn, vẫn thoảng hương thơm ngát(2).”
(1)Hai câu trong bài “Giai nhân” của Đỗ Phủ
(2) Hai câu trong bài Bốc toán tử – Mai, của Lục Du, miêu tả hoa mai, do Trần Huy Liệu dịch
666 vừa nghe Giản Hành Chi đọc thơ đã nhức đầu: “Ta đã nói rồi, người đừng đọc nhiều sách như vậy mà!”
Ba người cùng đi đến nhà ăn. Thúy Lục và Nam Phong đã ngồi đợi ở bàn trước. Thấy ba người, Thúy Lục ngước mắt, nở nụ cười trong trẻo: “Tới rồi?”
“Thúy Lục tỷ tỷ(*) dậy sớm thế.”
(*) Bắt đầu từ chương này, Tác giả cho Tần Uyển Uyển xưng hô với Thúy Lục là tỷ tỷ chứ không phải đại nhân Thúy Lục nữa, nên mình cũng đổi xưng hô thành tỷ – muội.
Tần Uyển Uyển mỉm cười vào phòng, Thúy Lục quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu: “Biết cầu tiến, phụ mẫu muội biết được, hẳn là rất vui.”
Nghe thấy lời này của Thúy Lục, Giản Hành Chi nghi ngờ nhìn nàng ta, suy nghĩ, hình như Thúy Lục từng chịu ơn của Thượng Tuế và Thái Hằng.
Y nhìn bốn phía, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Cha mẹ của Tần Uyển Uyển là ân nhân của Thúy Lục. Tạ Cô Đường thì rõ ràng có thiện cảm với Tần Uyển Uyển, coi như bằng hữu của Tần Uyển Uyển. Nam Phong lại là linh thú đồng sinh cộng tử với Tần Uyển Uyển.
Y bị người của Tần Uyển Uyển bao vây rồi!
Chẳng biết từ bao giờ, Tần Uyển Uyển đã dệt tấm lưới lớn ở bên cạnh y, vô pháp thoát thân.
Đây là bụng dạ sâu cỡ nào! Thủ đoạn cỡ nào!
Giản Hành Chi càng nghĩ càng sợ, y chưa bao giờ gặp phải người tâm cơ như vậy. Y bất giác nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhận ra ánh mắt y, quay đầu sang nhìn: “Sư phụ?”
“À, không có gì.”
Giản Hành Chi hoàn hồn, cúi đầu ăn cơm: “Ăn đi.”
Tần Uyển Uyển nhìn sự sợ hãi không thể che giấu trong mắt của Giản Hành Chi khi nhìn nàng lúc nãy, ngẫm nghĩ, bắt đầu thăm dò suy đoán lúc sáng: “Sư phụ, ta sắp vào chung kết rồi, người dạy ta vài chiêu hung ác đi.”
“Chiêu hung ác?”
Giản Hành Chi không kịp phản ứng, Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vâng, đám kiếm tu này cứ thích đánh đấm lung tung, còn giẫm lên đầu người ta. Lần trước, ta đánh người kia thành như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ.”
Tần Uyển Uyển vừa nói, vừa lộ vẻ mặt thâm trầm: “Ta phải dạy dỗ bọn chúng một chút, người cảm thấy thế nào?”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi khẩn trương. Y cảm giác hiện tại của những kẻ giẫm lên mặt Tần Uyển Uyển là tương lai của mình.
Y buông chén, vội vàng khuyên nhủ: “Bắc Thành, thật ra kiếm tu chúng ta rất đáng thương, từ nhỏ đánh lộn đã như vậy…”
“Hửm?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn sang Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, huynh đánh lộn thích giẫm lên mặt sao?”
Tạ Cô Đường ngây người, sau đó lắc đầu: “Chưa từng chú ý.”
“Cho nên ấy…” Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Ta cảm thấy hành vi này rất quá đáng.”
“Đúng là rất quá đáng.” Giản Hành Chi kiên trì: “Nhưng bọn họ chưa từng được giáo dục, con cứ từ từ dạy dỗ, để họ biết sai được rồi, đừng tàn nhẫn quá…”.
“À.” Tần Uyển Uyển gật đầu, nàng nhìn Giản Hành Chi: “Vậy sư phụ, người thấy chuyện này thế nào? Người cảm thấy bọn họ sai rồi sao?”
“Sai!” Giản Hành Chi lập tức mở miệng: “Hoàn toàn sai, ta thay bọn họ chân thành xin lỗi! Con đại nhân đại lượng, nhất định phải tha thứ cho bọn họ!”
Tần Uyển Uyển gật đầu, nhìn ánh mắt chân thành mang theo hoảng hốt, hoảng hốt mang theo thấp thỏm của Giản Hành Chi, nàng khẽ ho một tiếng: “Thôi, dù sao sư phụ cũng không phải người như thế. Chúng ta ăn cơm đi.”
Giản Hành Chi bị lời này làm nghẹn họng, cụp đầu nhìn chén cớm, chẳng muốn ăn nữa.
Đợi cơm nước xong, Tần Uyển Uyển lại đi luyện kiếm.
Yên Vô Song sẽ không nói thêm cái gì, điểm đột phá duy nhất còn lại đó là công tử Vô Ưu. Năm đó, nếu cha mẹ nàng có tiếp xúc thân thiết với Lận Ngôn Chi, còn truyền thụ công pháp cho y, vậy trước khi Lận Ngôn Chi chết đến Hoang Thành, hẳn cha mẹ nàng sẽ không ngồi yên chẳng màng.
Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, vì sao lão tổ Ninh thị bị nguyền rủa, trận pháp trên người Yên Vô Song có tác dụng gì, vì đâu mà Lận Ngôn Chi chết, vị công tử Vô Ưu kia rốt cuộc là ai, mọi thứ…
Có lẽ phải đợi đến nàng gặp công tử Vô Ưu mới giải đáp được.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, nhớ đến cha mẹ nàng có khả năng gặp chuyện ở đây, kiếm phong cũng sắc bén hơn.
Giản Hành Chi lén núp trong tối quan sát Tần Uyển Uyển. Y muốn nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Uyển Uyển từ các góc độ khác nhau.
Bình thường, Tần Uyển Uyển ham ăn biếng làm, nhưng gần đây vô cùng chăm chỉ. Quả nhiên lúc luyện kiếm sau lưng y, khí thế cũng khác!
Nàng luyện đến nỗi kiếm cũng mang theo sát ý.
Chuyện này khiến Giản Hành Chi hết hồn hết vía. Y quan sát vô cùng nghiêm túc, Thúy Lục đi từ xa tới, thấy Giản Hành Chi ngồi xổm trong bủi cỏ, bèn cất tiếng: “Giản đạo quân, cậu làm gì đấy?”
Tần Uyển Uyển nghe tiếng gọi, mũi kiếm đâm thẳng về phía bụi cỏ mà Thúy Lục nhìn, kiếm phong thổi dạt bụi cỏ, Giản Hành Chi lách người, giơ tay kẹp mũi kiếm. Tần Uyển Uyển nghiêng đầu nhìn y, vẻ mặt tươi cười: “Sư phụ, người lén xem ta luyện kiếm làm gì?”
“Ta…” Giản Hành Chi suy nghĩ lý do: “Ta xem thử con có lười biếng hay không.”
“Ồ.” Tần Uyển Uyển không vạch trần y, chỉ hỏi: “Xem rồi hài lòng không?”
“Không tệ.” Giản Hành Chi giả vờ điềm tĩnh, đứng thẳng dậy: “Có tiến bộ rất lớn, ta cảm thấy…” Giản Hành Chi nói một cách chua xót: “Con không giống đồ đệ của ta nữa rồi.”
“Vậy thì giống ai?”
Tần Uyển Uyển biết rõ còn hỏi, Giản Hành Chi không dám nói “kẻ thù”, chỉ đành đáp: “Rất có phong phạm đại năng, ta cảm thấy con đã rất thành công rồi.”
“Đa tạ sư phụ khen ngợi.”
Tần Uyển Uyển nghe Giản Hành Chi nói chệch hướng: “Vậy sư phụ có muốn luyện thử không?”
“Hôm khác đi.” Giản Hành Chi cảm thấy hôm nay luyện kiếm quá lúng túng, y nhìn ngực Tần Uyển Uyển, sực nhớ: “À, ta muốn hỏi một chút, con có thể trả ta lá bùa liền tâm trước đây đưa cho con không?”
“Vì sao phải trả?”
Tần Uyển Uyển tò mò, Giản Hành Chi khẽ ho: “Hiện giờ con mạnh như vậy, không cần phù chú kia bảo vệ nữa, trả cho ta đi.”
“Không.” Tần Uyển Uyển dứt khoát từ chối, nàng chớp mắt: “Đây là món quà đầu tiên sư phụ nghiêm túc tặng ta, có ý nghĩa kỷ niệm, ta phải cất kỹ. Hơn nữa——”
Tần Uyển Uyển kéo giọng: “Sư phụ lợi hại như vậy, lỡ như lúc nào đó làm chuyện không hay với ta, ví dụ như đánh ta, giẫm lên đầu ta, hại ta, chẳng phải lúc đó lá bùa này phát huy công dụng rồi sao?”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi cứng người. Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ căng thẳng của y, hơi buồn cười, bèn vỗ vai y: “Ta đi tắm. Sư phụ, người cũng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển mỉm cười rời đi.
Đợi Tần Uyển Uyển đi rồi, Giản Hành Chi hơi hoảng loạn: “Nàng không chịu trả ta, làm sao đây?”
“Nghĩ cách thôi.” 666 kéo giọng: “Lần đầu tiên tặng quà cho người ta mà đã tặng cả mạng, ngài được lắm nha. Nếu là ta, ta cũng cất kỹ.”
“Sao lại cất kỹ?” Giản Hành Chi không hiểu nổi.
666 hoài niệm lần đầu tiên bạn trai 38 tặng quà cho mình: “Lúc trước, lần đầu tiên bạn tra tặng kẹo que cho ta, ta cũng cất kỹ. Có lẽ là quà tặng càng ít, càng tỏ ra trân quý?”
Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi ngộ rồi.
Tần Uyển Uyển giữ lại lá bùa này, nghĩ theo hướng xấu là muốn giữ chân y; nhưng nghĩ theo hướng tốt là vì quá coi trọng món quà y tặng.
Giản Hành Chi ho khẽ một tiếng, ngẫm nghĩ: “Vậy ta tặng nhiều một tí, đổi lại với nàng.”
666 nghe nói thế, bỗng dưng cạn lời. Nhìn Giản Hành Chi phấn khởi ra ngoài mua đồ, nó cảm giác vốn dĩ trạng thái tinh thần của chủ nhân mình đã không ổn định mấy, sau khi gặp được tình yêu, càng họa vô đơn chí.
Lúc thì y cảm thấy Tần Uyển Uyển là một nữ ma đầu, lúc thì lại cảm thấy Tần Uyển Uyển ngây thơ đáng yêu.
Lý trí và tình yêu cùng lôi kéo, khiến y váng đầu.
Tiền trên người y không nhiều lắm, y bèn chạy lên phố mua một đống đồ linh tinh như trâm cài, túi hương, phấn son, hạt dẻ rang, bánh kẹo… Bất cứ thứ gì có thể nghĩ đến đều mua hết.
***
Đợi đến buổi tối, Tần Uyển Uyển đang đọc sách ngâm chân, bỗng nhìn thấy Giản Hành Chi vác bọc hành lý khổng lồ nhảy từ cửa sổ vào: “Bắc Thành!”
Tần Uyển Uyển bị dọa hết hồn, sau đó mới bình tĩnh lại: “Sư phụ?”
“Bắc Thành, ta mua quà cho con này.” Giản Hành Chi nói xong, đặt bọc hành lý khổng lồ lên bàn, mở ra dưới ánh mắt chấn kinh của Tần Uyển Uyển, bắt đầu bày thành quả của mình.
Y mua trâm cài, phấn son mà tiên nữ bình thường yêu thích, mua kẹo và bánh ngọt, thậm chí mua cả thuốc bôi trị thương và thuốc bôi trĩ.
“Bắc Thành.” Ánh mắt Giản Hành Chi sáng rực nhìn nàng: “Quà nhiều không?”
Tần Uyển Uyển nghe y hỏi, mặc dù không hiểu y nghĩ cái gì, nhưng vẫn gật đầu: “Nhiều, nhiều lắm.”
“Cho nên một món quà không còn trân quý nữa đúng không?”
Giản Hành Chi cố gắng thuyết phục nàng, Tần Uyển Uyển bắt đầu hơi hiểu y muốn nói gì: “Sư phụ, có phải… người muốn lấy lại cái gì không?”
“Thì lá… lá bùa liền tâm đó.” Giản Hành Chi gắng gượng: “Ta lấy những thứ này đổi được không? Đợi sau này về Tiên giới, ta có tiền sẽ mua rất nhiều cho con.”
Tần Uyển Uyển sáng tỏ, nhịn cười, mặt lộ vẻ đau lòng: “Sư phụ, có phải người ghét ta không?”
“Không có!”
Giản Hành Chi lập tức phủ nhận. Tần Uyển Uyển nhìn y, dường như hơi đau lòng: “Hoặc là người không tin ta, cho nên không yên tâm giao lá bùa vào tay ta, dù rõ ràng ngài có khả năng bộc phát thú tính làm tổn thương ta…”
“Không phải, không phải.” Giản Hành Chi vội vàng xua tay: “Con không được hiểu lầm, ta không có không tin con.”
“Vậy người đòi về làm gì?”
Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y, vẻ mặt nghiêm túc: “Trước đây người yên tâm giao mạng vào tay ta, bây giờ không yên tâm sao?”
Giản Hành Chi không nói nên lời. Y hơi ủ rũ, đứng yên tại chỗ chốc lát, xoa đầu quay về: “Thôi, ta về ngủ.”
Vậy đống quà này?”
Tần Uyển Uyển nhìn đồ trên bàn, Giản Hành Chi xua tay: “Tặng con.”
Nói xong, Giản Hành Chi lại nhảy ra ngoài cửa sổ, trở về phòng mình.
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, không hiểu thói quen nhảy cửa sổ này của Giản Hành Chi từ đâu mà ra. Nàng lấy túi Càn Khôn cất bùa liền tâm ra, ngắm nghía, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lâu như vậy, rốt cuộc cũng có cảm giác báo được đại thù tới muộn.
Mấy ngày sau, mỗi ngày Giản Hành Chi đều nghĩ cách lừa lấy lá bùa liền tâm.
Mỗi ngày nghĩ ra một lời nói dối.
Hôm nay thì nói bùa liền tâm hỏng rồi, cần sửa chữa; ngày mai nói y viết lá bùa mới cho nàng, càng mới càng tốt.
Tần Uyển Uyển vẫn bình chân như vại, mỉm cười nhìn y nói láo, sau đó nhẹ nhàng đáp một câu: “Không sao, sư phụ, ta không để tâm.”
Giản Hành Chi khổ mà không nói được, y chỉ đành hằng đêm mất ngủ, thao thức trằn trọc.
Suy nghĩ mấy ngày, sắp tới lúc Tần Uyển Uyển đấu bán kết, rốt cuộc Giản Hành Chi quyết định y buộc phải trộm lần nữa!
Đối diện bán kết, Tần Uyển Uyển vô cùng nghiêm túc, nàng đi ngủ sớm, dự định ngủ một giấc thật ngon.
Vì ngủ ngon, nàng bỏ an thần vào huân hương. Biết được tin này, Giản Hành Chi cảm thấy cơ hội của mình tới rồi.
Lấy thần thức của Tịch Sơn nữ quân, y nghĩ không có khả năng sử dụng pháp thuật đánh ngất nàng, dùng thuốc lại sợ gây hại cho Tần Uyển Uyển, hơn nữa thân thể được rèn giũa qua tâm pháp Thượng Cực Tông cần thuốc mạnh mới phát huy tác dụng. Hiện giờ, Tần Uyển Uyển tự nguyện dùng hương trợ ngủ thì không còn gì bằng.
Y nhẩm tính thời gian đã khuya, âm thầm bước tới ngoài cửa phòng Tần Uyển Uyển, lắng nghe tiếng hô hấp bên trong. Sau khi xác nhận Tần Uyển Uyển ngủ rồi, y nhẹ nhân nhẹ tay bước vào phòng.
Tần Uyển Uyển ngủ say sưa. Y bước tới giường, quét thần thức, nhưng không ngờ lại chẳng cảm giác được vị trí cụ thể của bùa liền tâm!
Giản Hành Chi nhận ra đây là chướng ngại mà Tần Uyển Uyển cố ý thiết lập cho y, khiến y không thể dễ dàng tìm được bùa liền tâm. Y nhắm mắt lại, cắn ngón tay, nhỏ máy lên cổ tay Tần Uyển Uyển.
Toàn thân Tần Uyển Uyển sáng rực, Giản Hành Chi liền hiểu bùa liền tâm vẫn còn trên người nàng, chỉ là bị nàng dùng phương pháp đặc biệt giấu đi.
Dẫu sao bùa liền tâm cũng được tạo ra từ máu đầu tim của y, cảm ứng đối với y mạnh mẽ hơn đồ vật thông thường. Y lại nhỏ máu trên ấn đường, tứ chi của Tần Uyển Uyển. Độ sáng bất đồng chứng tỏ khoảng cách vị trí cụ thể bùa liền tâm khác nhau.
Vị trí sáng nhất là chỗ nhỏ máu trên ấn đường, có thể thấy thứ này ở trên đầu.
Nhận ra điểm này, Giản Hành Chi ngưng tụ ánh sáng ở đầu ngón tay, sử dụng ánh sáng xem xét lỗ tai và lỗ mũi một lượt, chẳng phát hiện gì.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, túi Càn Khôn cùa Tần Uyển Uyển là của Tần Vãn, có thể thuận theo ý niệm mà biến thành bất cứ thứ gì. Tần Uyển Uyển ngủ say, trên đầu trừ tóc ra thì chẳng còn thứ gì, lẽ nào túi Càn Khôn hóa thành tóc?
Giản Hành Chi mang theo hoài nghi, nhẹ nhàng lần tìm tóc nàng, nhưng không cảm giác được sự tồn tại của bùa liền tâm. Y lại tìm từng tấc da đầu Tần Uyển Uyển, xem xem có giấu trong tóc không.
Trong khi y làm những chuyện này, Tần Uyển Uyển mơ màng tỉnh lại.
Đầu tiên, nàng cảm giác có người đang mò mẫm da đầu mình, tim nàng giật thót. Tuy nhiên mùi hương quen thuộc của người nọ nhanh chóng khiến nàng nhận ra đây là ai, nàng từ từ thả lỏng, suy nghĩ xem Giản Hành Chi đang định làm gì.
Động tác Giản Hành Chi lần tìm da đầu rất nhẹ, Tần Uyển Uyển lại mơ màng suýt ngủ, lờ mờ nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi ở mép giường thở dài, dường như vẫn không nghĩ ra túi Càn Khôn giấu ở đâu.
Tần Uyển Uyển không cần nghĩ cũng biết với chỉ số IQ của Giản Hành Chi, căn bản nghĩ không ra, cho nên cũng chẳng quan tâm.
Giản Hành Chi ngồi ở mép giường suy nghĩ một lát. Trên đầu, không phải tóc, cũng không giấu trong tóc, lỗ tai cũng xem rồi, còn chỗ nào có thể giấu đồ?
Nghĩ tới nghĩ lui, linh quang Giản Hành Chi chợt lóe, có rồi!
Trực giác 666 cảm thấy không ổn: “Chủ nhân, ngài định làm gì?”
“Trong miệng đó!”
Giản Hành Chi hiểu ra: “Có lẽ nàng giấu trong hàm răng, cũng có thể giấu dưới đầu lưỡi, còn có rất nhiều chỗ!”
666: “…”
Cũng không phải không có lý.
Nhưng bên trong miệng thì làm sao tra?
Giản Hành Chi suy nghĩ một hồi, y vẫn quyết định dồn hết can đảm, cùng lắm thì Tần Uyển Uyển thức dậy giết y. Dù gì cũng phải chết, y nhất định phải lấy bùa liền tâm về!
Giản Hành Chi quyết định xong, xoay người nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển mơ mơ màng màng, mặc kệ Giản Hành Chi, xoay người, đưa lưng về phía y.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, cởi giầy, nhẹ tay nhẹ chân xoay người lên giường. Y nằm nghiêng bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhẹ nhàng nắm cằm nàng.
Y muốn làm gì?
Tần Uyển Uyển lập tức cảnh giác. Còn chưa đợi nghĩ rõ, nàng bỗng cảm giác Giản Hành Chi kéo nhẹ cằm nàng ra, đầu ngón tay ngưng tụ ánh sáng, thò vào chiếu sáng.
Tần Uyển Uyển chưa hết bàng hoàng, chợt nghe Giản Hành Chi nói: “Không thấy rõ…”
Đúng vậy, thấy rõ mới lạ.
“Y…”
Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, hơi mù mờ, hỏi 38 trong đầu: “Rốt cuộc, y đang làm gì?”
“Rất rõ ràng…” 38 thở dài, giọng nói mang theo chút tiếc thay: “Y đang tìm bùa liền tâm, cảm thấy bùa liền tâm ở trong miệng cô.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi tìm một lát, không tìm thấy. Y buông cằm Tần Uyển Uyển ra, ngẫm nghĩ, rồi lại xuống giường.
Tần Uyển Uyển thở phào, nghĩ rằng y từ bỏ rời đi. Tuy nhiên, nàng không nghe thấy tiếng y đi mà nghe thấy tiếng nước róc rách.
Tần Uyển Uyển lại đề cao cảnh giác, Giản Hành Chi không đi?
Đúng vậy, chẳng những y không đi, y còn quay lại!
Y nằm về bên cạnh Tần Uyển Uyển, áp rất gần nàng. Tim Tần Uyển Uyển không khỏi đập nhanh hơn, bắt đầu suy nghĩ.
Y muốn làm gì?
Y nghĩ rằng bùa liền tâm ở trong miệng nàng, ban nãy cũng xem rồi, lẽ nào y còn muốn chui vào trong tìm?
Nhưng làm sao vào?
Trong phút chốc, vô số tình huống “Té ngã hôn”, “Quay đầu hôn”,… trong tiểu thuyết ngôn tình lướt qua đầu nàng.
Nàng nhất thời hoảng loạn, không khỏi suy nghĩ thật ra so với ngón tay, bộ phận như đầu lưỡi dễ dàng cảm nhận sự tồn tại của bùa liền tâm hơn. Lấy đầu óc của Giản Hành Chi, nói không chừng y… y thật sự dùng lưỡi tìm?
Nghĩ tới loại khả năng này, Tần Uyển Uyển cứng người. Nàng không biết có nên mở mắt hay không, lỡ như mở mắt đúng lúc đang hôn, chẳng phải xấu hổ lắm sao?
Nàng nghĩ ngợi đủ thứ lung tung trong đầu, cảm giác Giản Hành Chi áp tới.
Hơi ấm của y càng gần, Tần Uyển Uyển càng hồi hộp. Ngay khoảnh khắc nàng nghĩ rằng y sẽ hôn!
Giản Hành Chi nhẹ nhàng tách môi nàng ra, kéo cằm nàng xuống, dùng một móc câu nhỏ móc lên hàm răng nàng, cố gắng kéo miệng nàng.
Cảm giác móc câu nhỏ lạnh băng khiến Tần Uyển Uyển lập tức mở mắt!
Hai người nằm trên giường, mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.
Móc câu vẫn còn móc trên hàm răng nàng, Giản Hành Chi chấn kinh nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển phẫn nộ nhìn Giản Hành Chi.
Một lát sau, Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Con nghe ta giải thích…”
------oOo------