Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 43: Không cần, kiếm của y không cần nhanh hơn nữa đâu




 

Mấy cái khác không biết nói, nhưng lời mở màng đánh lộn thì y biết.

Yêu cầu của Tần Uyển Uyển cũng đơn giản, chỉ cần đọc lời kịch nàng đưa bằng giọng điệu mở màn đánh lộn là được.

Y đọc lời kịch xong, mắt lạnh nhìn Thúy Lục. Thúy Lục sững sờ nhìn y. Một lát sau, máu mũi nhỏ từ lỗ mũi xuống, rốt cuộc Thúy Lục bừng tỉnh, hít mũi, giơ tay lau máu, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Được, ta sẽ đi nói với Thành chủ.”

“Hồ tắm nữ do ta đào sụp.” Giản Hành Chi tiếp tục hỏi: “Cô muốn bồi thường thế nào.”

“Cậu đào đi.” Thúy Lục cúi đầu, không dám nhìn y: “Còn hồ tắm nam nữa, cậu muốn đào luôn cũng được.”

“Ta muốn ở gần Tạ đạo quân, không thành vấn đề chứ?”

“Được.” Thúy Lục gật đầu: “Ta sắp xếp ngay gian phòng cho cậu, còn đồ đệ của cậu thì sao? Dự định ở đâu?”

“Nó và ta ở cùng nhau...” Giọng Giản Hành Chi hờ hững: “Được không?”

“Được, ta bảo người kê thêm giường. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, ta đi bẩm báo lại Thành chủ.”

Dứt lời, Thúy Lục cúi mình, dẫn người nhanh chóng rời đi.

Sau khi đám người bỏ đi, Tần Uyển Uyển đột ngột xốc chăn lên, thở hồng hộc từng hơi.

“Dọa chết ta rồi.”

Tần Uyển Uyển vỗ ngực, Giản Hành Chi cũng ngồi dậy, giơ tay kéo y phục. Kéo xong chỉnh tề, y đứng thẳng người dậy, lạnh lùng trừng nàng. Tần Uyển Uyển ngẩn người.

Vốn dĩ tướng mạo Giản Hành Chi cực kỳ tuấn tú thanh thuần, mắt phượng mày kiếm, góc cạnh rõ ràng. Vì vậy, chỉ cần y tuỳ ý nhìn ai đó cũng lộ ra nét lãnh đạm cùng cực.

Thật ra nếu không mở miệng, không đánh lộn, Giản Hành Chi là kiểu kiếm tu lạnh lùng cấm dục mà Tần Uyển Uyển thích nhất. Chính vì vậy vừa liếc nhìn thôi, không biết do bị đánh đến ám ảnh, hay do vẻ ngoài y thật sự quá đẹp, khiến tim nàng đập nhanh mấy phần.

Chẳng trách Thúy Lục nhìn thấy chân thân đã nộp vũ khí đầu hàng. Có điều người này rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm ăn, nhưng lại cứ muốn dựa vào nắm đấm.

Tần Uyển Uyển thầm lấy làm tiếc trong lòng, đang định nói gì đó khen ngợi để y duy trì dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng này, bỗng nàng nghe Giản Hành Chi mở miệng: “Cô ta có bệnh à? Nói sớm như thế chẳng phải xong rồi sao?”

Không, sư phụ, kẻ có bệnh là người đó.

Sớm lấy mặt thật giành hoa khôi, đừng có biểu diễn đập đá là chúng ta đã vào phủ lâu rồi.

Tần Uyển Uyển thầm mắng trong lòng. Dường như Giản Hành Chi nhận ra chút tâm tư của nàng, quay đầu trừng: “Mau ngồi dậy bàn bạc đi, đừng nằm ì trên giường dưỡng lão nữa.”

“Người nói xem, mặt người đẹp như vậy…” Tần Uyển Uyển nghe vậy, hít sâu một hơi, lật chăn nhảy xuống giường, nhìn gương mặt Giản Hành Chi mà tiếc rẻ: “Sao không phải người câm nhỉ?”

“Im miệng, chẳng có bộ dạng của đồ đệ gì cả!”

Giản Hành Chi quát nàng. Nói xong, y quay đầu nhìn Tạ Cô Đường, trái lại đàng hoàng hơn.

“Cậu cố ý chạy từ Thiên Kiếm Tông tới?”

Giản Hành Chi vừa hỏi, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy số “40” chói lọi trên đầu Tạ Cô Đường. Động tác y khựng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt không thấy, lòng không phiền.

“Vâng.” Tạ Cô Đường biết Giản Hành Chi muốn hỏi gì, kính cẩn đáp: “Ta được Chưởng môn đồng ý, cố tình đến đây bảo vệ Tần cô nương.”

“Nó có gì cần bảo vệ chứ?”

Giản Hành Chi châm trà cho mình: “Tự nó có thể bảo vệ mình.”

“Tiền bối chưa biết…” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Mấy ngày trước có người phát hiện hài cốt Thanh long trong Mật cảnh, Long đan bị lấy đi. Con Thanh long này được người nuôi nhốt, mục đích là để thay đổi thể chất, chuẩn bị mở Đăng Tiên Môn. Nếu ta đoán không sai, viên Long đan trong cơ thể cô nương hẳn có được từ đây.”

“Đúng vậy.” Tần Uyển Uyển không phủ nhận, gật đầu: “Là ta.”



“Người có thể nuôi Thanh Long sẽ không phải loại người tầm thường. Thời gian nuôi Thanh long rất dài, hôm nay cô nương lấy được, người nuôi Thanh long há chịu để yên?

Tần Uyển Uyển không lên tiếng. Nàng mím môi, hiểu rõ lời Tạ Cô Đường nói không phải vô lý.

Giản Hành Chi nhìn nàng, Tạ Cô Đường lại nói tiếp: “Hơn nữa Long đan có thể thay đổi thể chất, thậm chí số kiếp con người, rất nhiều người trong Tu chân giới thèm muốn Long đan. Thật ra một đêm trước Đại hội đấu kiếm, Thiên Kiếm Tông nhận được tin tức Ngọc Linh Lung sắp xuất thế, có một người mang Long đan bước vào Mật cảnh, đồng thời những Tông môn khác cử cao thủ cùng vào, cho nên Tông môn phái ta lẻn vào Đại hội đấu kiếm. Nếu tin tức chính xác, ngài lệnh ta phải giành được Ngọc Linh Lung, đồng thời bảo vệ an nguy người mang Long đan. Thiên Kiếm Tông nhận được tin, đương nhiên những Tông môn khác cũng sẽ nhận được, cho nên hôm nay Tần cô nương mang Long đan trong người là đang ở trong hiểm cảnh.”

“Vậy vì sao cậu tới giúp đỡ? Nó và cậu có quan hệ gì?”

Giản Hành Chi nhướng mày, không dễ dàng tin lời Tạ Cô Đường. Giọng Tạ Cô Đường điềm tĩnh: “Người mang Long đan trong mình sẽ có cảm ứng nhất định với Ngọc Linh Lung. Hẳn Tần cô nương là người có thể tìm thấy Ngọc Linh Lung sớm nhất. Ta bảo vệ cô nương, giúp cô tìm đươc Ngọc Linh Lung, mở Đăng Tiên Môn. Sau khi tiêu hao năng lượng Ngọc Linh Lung, ta lại hủy diệt nó triệt để, tránh những kẻ không được phi thăng có vọng niệm khác.”

Lời này, Tần Uyển Uyển nghe hiểu. Tạ Cô Đường muốn nhờ nàng tìm Ngọc Linh Lung. Đến lúc đó, nàng phi thăng, y hủy ngọc, cả làng đều vui.

Có điều Tần Uyển Uyển vẫn không hiểu: “Nếu Ngọc Linh Lung đã chia thành năm, chẳng phải ngài cứ phá hủy một mảnh trong đó là xong rồi sao?”

“Chuyện này không thể được.” Tạ Cô Đường cười: “Bản thân Ngọc Linh Lung cũng chẳng phải ngọc, nó chỉ là năng lượng khổng lồ ký gửi lên khối đá tên Ngọc Linh Lung. Ta phá hủy một mảnh, chỉ cần những mảnh kia vẫn còn, nó có thể tái tạo mảnh vỡ mới lần nữa. Muốn tiêu diệt Ngọc Linh Lung, chỉ có sau khi nó mở Đăng Tiên Môn, thời điểm nó yếu nhất, mới có thể phá hủy hoàn toàn.”

Rốt cuộc lần này Tần Uyển Uyển đã hiểu, Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Tạ Cô Đường, vẫn không hiểu: “Vậy vì sao bảo cậu tới?”

Tạ Cô Đường cứng đờ, Tần Uyển Uyển thấy Tạ Cô Đường lúng túng, vội giảng hòa: “Ai tới chẳng được? Chắc là vì tu vi Tạ đạo quân cao thâm…”

“Bởi vì ta nuốt lời với cô nương.”

Tạ Cô Đường đáp, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Uyển Uyển, nghiêm túc nói: “Đã nói bảo vệ cô, nhưng cuối cùng vẫn để cô nương bị tặc nhân đả thương, đây là lỗi của ta.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy, bất giác hơi đỏ mặt.

Nàng vội xua tay: “Không phải, chuyện này không thể đổ lên người Tạ đạo quân được.”

Giản Hành Chi nhìn hai người tương tác, xì một tiếng, cắt ngang cả hai: “Được rồi, sau này cậu cứ đi theo nó. Kế tiếp thế nào? Chúng ta làm gì đây?”

“Có thể để Tần cô nương và Long đan cảm ứng nhiều hơn.” Tạ Cô Đường trả lời đâu ra đấy: “Long đan sẽ cảm nhận được sự tồn tại của Ngọc Linh Lung. Trước tiên, chúng ta xác nhận vị trí Ngọc Linh Lung rồi lại tính bước tiếp theo.”

“Được rồi.” Giản Hành Chi khoanh tay gật đầu, nhìn sang Tạ Cô Đường: “Vậy chúng ta thì sao?”

“Hai người…” Tần Uyển Uyển nhìn phải nhìn trái: “Dựa theo kế hoạch đã định, trở thành người đàn ông Hoa Dung yêu nhất.”

Nghe thế, Tạ Cô Đường nghệch ra, Giản Hành Chi trầm mặc.

“Cái này…” Giản Hành Chi nhớ tới thất bại trước đó, hoài nghi bản thân: “Có lẽ hơi khó…”

Lấy mặt lừa gạt nhất thời thì dễ, lừa gạt lâu dài mới khó.

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, biết y lo lắng cái gì. Nàng nhìn y, vô cùng nghiêm túc: “Thật ra người muốn lấy được vị trí này rất dễ.”

Giản Hành Chi nhìn sang, Tần Uyển Uyển giơ tay vỗ nhẹ cổ tay y, chân thành nói: “Độc mình câm đi, bảo đảm đừng mở miệng.”

“Cút.”

Giản Hành Chi hất tay nàng ra: “Con đừng hòng.”

Tần Uyển Uyển lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối, bất lực thở dài.

“Mặc kệ đi.”

Giản Hành Chi khoát tay: “Tạm thời ai dưỡng thương thì dưỡng thương, ai nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Thương thế của cậu chưa lành à?”

Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tạ Cô Đường bên cạnh. Tạ Cô Đường được Giản Hành Chi hỏi thăm, bèn cười: “Đa tạ tiền bối quan tâm, vẫn cần một khoảng thời gian nữa.”

“Đúng lúc.” Giản Hành Chi gật đầu: “Vậy ta tranh sủng, cậu dưỡng thương, con…”

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển, ngập ngừng chốc lát, đôn đốc nàng: “Tập trung tu luyện!”

“Vậy ta thì sao?”



Nam Phong thò đầu ra, hào hứng hỏi: “Nhiệm vụ của ta là gì?”

“Tu luyện!”

Giản Hành Chi nói xong, bên ngoài vang lên tiếng của thị nữ. Nàng ta kính cẩn đứng ngoài cửa, hành lễ với Giản Hành Chi: “Công tử, gian phòng của ngài đã sắp xếp xong rồi.”

Giản Hành Chi gật đầu, khoát tay với Tạ Cô Đường, gọi Tần Uyển Uyển: “Bắc Thành, đi thôi.”

Tần Uyển Uyển đứng lên, hành lễ với Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, ta và sư phụ cáo từ trước.”

Tạ Cô Đường đáp lễ Tần Uyển Uyển, nàng đứng dậy đi tới bên Giản Hành Chi. Giản Hành Chi liếc xéo nàng: “Đối với người khác đều tri thức nho nhã, sao đối với ta lại ngang ngược như thế?”

“Đó là do người khác tốt với ta.” Tần Uyển Uyển đáp một cách thản nhiên: “Còn người chỉ biết đánh ta.”

Giản Hành Chi bị lời này làm nghẹn họng, gấp gáp giải thích: “Đó chẳng phải vì dạy con sao?”

“Nhưng ta cũng đau mà.” Tần Uyển Uyển trừng y: “Ai như người…”

Tần Uyển Uyển vừa nói vừa nhìn sang mặt y, bỗng nhiên cảm giác nói không ra, liền sửa giọng: “Ai như người chứ?”

“Con sao thế?”

Giản Hành Chi thấy nàng nói chuyện dịu xuống, nhíu mày: “Nói chuyện mà lắp bắp là sao?”

Tần Uyển Uyển dời mắt, không nhìn mặt y, rốt cuộc mới bình thường lại: “ta lắp bắp kệ ta, ai cần người lo?”

“Ồ, ta biết rồi.”

Giản Hành Chi gật đầu. Nhất thời không kịp đề phòng, y đột ngột sáp tới, tiếp cận Tần Uyển Uyển. Nàng bị y dọa đến lui về sau, dán lên tường. Nhìn gương mặt Giản Hành Chi gần trong gang tấc, bất giác nhớ tới chuyện y cắn tối qua, tim nàng đập nhanh hơn, miệng cũng thấy đau.

Tần Uyển Uyển không dám nhúc nhích, cơ thể cứng đờ giống như một con mèo xù lông. Giản Hành Chi nhìn chằm chằm nàng chốc lát, đột nhiên bật cười. Tiếng cười kia như tắm mình trong gió xuân, khuôn mặt lạnh lùng tuấn lãng mang theo vẻ trẻ con: “Có phải cảm thấy ta rất đẹp cho nên nói lắp đúng không?”

“Người có bệnh à?!”

Tần Uyển Uyển nghe vậy lập tức xấu hổ, đẩy mạnh y ra, vội đi về trước. Giản Hành Chi khoanh tay đứng sau lưng nàng cười: “Không có gì, chuyện thường của con người, ta cũng vậy.”

“Người vậy cái gì mà vậy?”

Tần Uyển Uyển chạy vào phòng rửa tay để bản thân bình tĩnh hơn. Giản Hành Chi thong thả bước vào phòng, đứng sau lưng nàng: “Mới đầu nhìn thấy Tịch Sơn nữ quân, do lúc đó đang đánh nhau, nếu không đánh nhau, ta cũng nói lắp.”

Động tác Tần Uyển Uyển khựng lại. Không biết vì sao cơn tức đột nhiên tiêu tan rất nhiều.

Có lẽ là con người thì đều thích được người khác khen, nàng cũng thế.

Giản Hành Chi vào phòng tìm bồ đoàn, ngồi sau lưng nàng, giơ tay lên tĩnh tọa: “May mà có thù hận chống đỡ, nếu không ta cũng chẳng dám nhìn gương mặt này của con.”

“Người…” Tần Uyển Uyển bị y làm cho tâm trạng lúc lên lúc xuống. Nàng ngập ngừng: “Người cảm thấy… Tần Uyển Uyển xinh đẹp à?”

“Đẹp chứ.” Giản Hành Chi bình tĩnh thản nhiên thừa nhận, sau đó nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Cho nên bình thường con phải soi gương nhiều hơn, tập nhìn người đẹp, lúc đánh nhau mới không phân tâm. Trước đây, ta chưa bao giờ gặp người đẹp hơn ta, nhất thời kinh ngạc. Nếu tập quen sớm hơn, ta lúc đó còn có thể xuất kiếm nhanh hơn nữa!”

Không cần đâu.

Tần Uyển Uyển vừa nghe, ớn lạnh trong lòng.

Nàng thật muốn nói với Giản Hành Chi, được rồi, kiếm của y không cần nhanh hơn nữa đâu.

 

------oOo------