Thúy Lục vừa nói xong, sân khấu đã vang lên tiếng nói của Giản Hành Chi: “Chư vị, hôm nay ta muốn cho mọi người nhìn thấy phương diện đẹp nhất của một người đàn ông. Đó chính là…” Giản Hành Chi đột nhiên cởi áo khoác dài thườn thượt, chỉ để lại áo đơn trắng, kiêu hãnh ngẩng cao đầu, bóp chặt nắm đấm, phồng cơ bắp, bày ra kiểu mở màn tỉ võ: “Sức mạnh!”
Bầu không khí cả lâu lập tức bùng nổ, tiếng vỗ tay như sấm. Tần Uyển Uyển trố mắt nhìn Giản Hành Chi, lại thấy người bên cạnh khiêng băng ghế và một vị tu sĩ Trúc Cơ ôm tảng đá to đi lên. Giản Hành Chi chỉ băng ghế: “Hôm nay tiết mục đầu tiên của ta chính là ngực đập vỡ tảng đá!”
Dứt lời, y nằm xuống băng ghế, để người ta đặt đá lên, đôi mắt tuấn tú điềm tĩnh nhìn tu sĩ nâng chùy to, thúc giục: “Tới đi!”
Thôi xong.
Tần Uyển Uyển ý thức được chuyện gì diễn ra, lập tức bò đến lỗ bí mật, lén nhìn Thúy Lục kế bên. Thúy Lục đang bưng trà, đơ mặt nhìn Giản Hành Chi giống như bị chấn kinh.
Một chùy đập xuống, đá trên ngực Giản Hành Chi nát thành tro. Trong tiếng hoan hô của chúng nhân, y giơ tay lên ra hiệu mọi người bình tĩnh: “Tiết mục thứ hai, nhắm mắt phóng phi tiêu!”
Nói xong, một người bị trói trên bàn xoay được đẩy ra. Giản Hành Chi bịt mắt mình bằng vải đen, móc mười cây phi tiêu trong tay áo ra, nhắm mắt bắt đầu phóng.
Dưới sân khấu hoan hô ầm ầm, có điều tiếng hoan hô này phấn khích dị thường, cảm giác giống như quần chúng kích động khi xem xiếc đầu phố, chẳng ăn nhập gì với bầu không khí tuyển chọn hoa khôi vừa nãy.
Thí sinh dự thi tuyển chọn hoa khôi nhảy múa đàn hát vừa rồi sững sờ nhìn Giản Hành Chi. Ngay sau khi y lộn mèo liên tục hai mươi cái, bọn họ ngây ngốc giơ tay lên vỗ.
Trâu, thật quá trâu.
Mà lúc này, Tần Uyển Uyển nhìn thấy Thúy Lục nhíu mày giống như không hài lòng.
Nàng xoay mặt đi, giơ tay bịt lỗ bí mật, bố trí kết giới, đau khổ nhỏ giọng hỏi tùy tùng hầu hạ bên cạnh: “Bình thường tuyển chọn hoa khôi biểu diễn cái gì, các người không nói với y sao?”
“Nói rồi.” Gương mặt cậu nhóc sai vặt bùi ngùi: “Ngài ấy nói đàn ông đánh đàn, nhảy múa, vẽ tranh, thổi sáo không có sức hấp dẫn. Ngài ấy muốn sử dụng bản lĩnh phi thường chiến thắng một cách vẻ vang.”
Vừa nghe vậy, Tần Uyển Uyển giơ tay đỡ trán.
Công tử phong nhã người ta không có sức hấp dẫn, y đập vỡ tảng đá trên ngực, nhắm mắt phóng phi tiêu, lộn mèo liên tục là có sức hấp dẫn sao?!
Không được, nàng phải làm gì đó, nàng phải khiến cốt truyện tiếp tục, để Thúy Lục này nhìn trúng Giản Hành Chi, trả giá cao để mua. Sau đó, nàng lại cướp người với Thúy Lục, bị đánh bại rồi hoảng hốt chạy trốn, trước khi đi hô to một tiếng: “Các người đợi đó, ta chắc chắn sẽ trở lại!”
Nhìn vẻ mặt của Thúy Lục, đàn ông nàng ta thích chắc chắn không phải dáng vẻ như Giản Hành Chi. Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn cậu nhóc sai vặt bên cạnh: “Cậu biết quản gia Thúy Lục thích tuýp đàn ông nào không?”
Cậu nhóc sai vặt ngây ra, sau đó đỏ mặt đáp: “Nô nghe nói…”
“Nói.”
“Nô nghe phụ thân Thanh Trúc nói quản gia Thúy Lục chọn người thường thích chọn xuống giường thuần khiết, trên giường…” Cậu nhóc sai vặt im lặng, sau đó thấp giọng nói: “Vì muốn lấy lòng quản gia Thúy Lục, phụ thân đã tốn số tiền lớn mua một con Mị cốt trùng, nghe nói định cho chủ nhân dùng, nhưng không biết có dùng chưa…”
“Mị cốt trùng?” Tần Uyển Uyển cau mày: “Đó là gì?”
“Thì… là thứ huấn luyện người khác.” Cậu nhóc sai vặt cúi thấp đầu: “Người sử dụng Mị cốt trùng, thân mang dị hương. Sau khi cấy cổ trùng, nếu ai đút máu cho người đó, sau này người đó sẽ vô cùng mẫn cảm với người đút máu. Mỗi tháng, chỉ khi uống máu người đút máu thì người đó mới có thể bình thường được, cả đời không thể rời khỏi người kia.”
Thứ này nghe có vẻ kích thích.
Nhưng đại khái nó đã phản ánh sở thích chọn người của Thúy Lục.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ xong, nhìn Giản Hành Chi vẫn còn biểu diễn một bàn tay chặt mười viên gạch trên sân khấu, vội bảo cậu nhóc sai vặt tìm người: “Các cậu có vài tập tranh chuyên vẽ mỹ nhân, y phục hở hang, động tác lẳng lơ chút, giống như Xuân cung đồ không?”
“Có.”
Ở thanh lâu, những cái khác không có, nhưng vật trợ hứng lại có rất nhiều.
“Lấy tới đây, mau!”
Tần Uyển Uyển thúc giục cậu nhóc sai vặt, cậu lập tức đi lấy. Sau khi cầm tập tranh trên tay, Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, nghĩ đến gương mặt Giản Hành Chi trên Thiên giới trong đầu, giơ tay phủ lên gương mặt người trong tranh, bắt đầu niệm pháp quyết.
Một lát sau, mặt người trong tập tranh liền hóa thành mặt Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển nhìn tập tranh, chỉ thấy ảnh bìa là một người đàn ông dựa hờ vào sập nhỏ, tơ lụa màu đỏ trên cổ tay y quét qua, che đúng vị trí then chốt. Trừ cái đó ra, toàn thân y chẳng có gì, đôi mắt mơ màng nhìn phía trước, trông cực kỳ trêu người.
Mà giờ phút này, gương mặt kia là của Giản Hành Chi.
Lại còn là Giản Hành Chi trên thượng giới, có thể lờ mờ nhận ra là người trên sân khấu hiện tại, nhưng so với người trên sân khấu thì lạnh lùng xinh đẹp hơn.
Dù gì cũng là tập tranh, hoàn toàn không có khí chất của người thật, có điều đã đủ ứng phó những người này.
Tần Uyển Uyển hài lòng nhìn tập tranh. Cậu nhóc sai vặt nhìn bức họa thì sững sốt. Tần Uyển Uyển lại chọn vài quyển Xuân cung đồ chẳng ra sao, biến thành người hôm nay dự thi, rồi giao tập tranh cho cậu nhóc: “Mau bảo Hoan Hỉ đưa tập tranh này đến tay Thúy Lục, nói là quà tặng của Phong Nhã Lâu cho bọn họ, bảo họ sử dụng để chọn hoa khôi, bỏ phiếu.”
Cậu nhóc nghe vậy lập tức hiểu ý Tần Uyển Uyển, gật đầu đáp: “Tiểu thư yên tâm, nô đi làm ngay.”
Dứt lời, cậu nhóc lui ra. Giờ phút này, rốt cuộc Giản Hành Chi cũng biểu diễn xong, toàn bộ cuộc thi đã bị y triệt để hóa thành buổi biểu diễn tạp kỹ. Mọi người vỗ tay thật lớn, hoan hô nồng nhiệt, Giản Hành Chi hài lòng gật đầu, cầm kiếm gỗ bước chân trần từ trên bục xuống, hào hứng chạy về phía phòng Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển dán vào lỗ bí mật lén quan sát Thúy Lục, chỉ thấy Thúy Lục chán nản tán gẫu với người bên cạnh: “Tuyển chọn hoa khôi hôm nay thật chẳng ra sao. Mấy mặt hàng này làm sao dâng lên Thành chủ được?”
“Chẳng phải Giản Hành Chi đó trông rất được sao?” Người rót trà cho Thúy Lục nghĩ: “Mặc dù hơi lỗ mãng, nhưng tướng mạo…”
“Đẹp thì thế nào?” Thúy Lục thở dài: “Chẳng hiểu phong tình, vừa mở miệng đã khiến ta nhớ tới tên tiểu tử thúi nhà ta lúc tám tuổi, nhìn đã muốn đánh, làm sao hầu hạ người ta?”
Không sai.
Tần Uyển Uyển thầm tán thành với Thúy Lục trong lòng.
Thúy Lục đang nói, Hoan Hỉ đã gõ cửa, đưa tập tranh đến.
Thúy Lục thờ ơ nhận lấy tập tranh, đang định nói gì đó, bỗng dưng mắt trợn tròn.
Nàng ta sững sờ nhìn Giản Hành Chi trên tập tranh, máu mũi phun ra từ lỗ mũi.
“Đại nhân Thúy Lục!”
Thấy Thúy Lục chảy máu, hạ nhân lập tức cuống cuồng, người thì lấy khăn tay, người thì lấy nước, căn phòng lộn xộn cả lên. Thấy vẻ mặt Thúy Lục nhìn chằm chằm tập tranh, Tần Uyển Uyển thở phào.
Nghĩ mọi việc đã xong, Thúy Lục hẳn sẽ triệu Giản Hành Chi vào phủ, rốt cuộc nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm. Vừa quay đầu, bất thình lình nhìn thấy một người thanh niên ngồi xổm sau lưng, dọa nàng nhảy dựng. Tần Uyển Uyển định hét lên theo bản năng, nhưng bị người kia giơ tay bịt miệng, chặn âm thanh lại.
Tần Uyển Uyển từ từ bình tĩnh. Giản Hành Chi thấy nàng nhận ra mình, rốt cuộc buông tay, hất cằm về phía lỗ bí mật: “Tình hình thế nào?”
“Rất tốt.”
Tần Uyển Uyển thấy y mặc áo đơn, khoác áo khoác màu lam, mặt rịn mồ hôi, nàng nhíu mày chê bai: “Sao người giống như vớt từ dưới nước lên vậy?”
Dứt lời, nàng ném khăn của mình cho y: “Tự lau đi.”
Giản Hành Chi không khách sáo, cầm khăn tay của nàng lau mồ hôi trên mặt, cùng nàng đứng lên, lấy làm kiêu hãnh: “Ta biểu diễn thế nào?”
“Hay lắm.”
Tần Uyển Uyển chống người đứng dậy, dù sao vụ việc đã giải quyết xong, nàng lười đả kích lòng tự tin của Giản Hành Chi. Giản Hành Chi tưởng thật, cầm khăn tay nàng lau mồ hôi trên cổ: “Bọn họ đều nói cái gì mà đánh đàn vẽ tranh, ta đã nói mà, có cái gì khiến lòng người rung động hơn sức mạnh chứ!”
“Ờ.”
Tần Uyển Uyển ngồi xuống một bên châm trà, Giản Hành Chi lau mồ hôi xong, trả lại khăn cho nàng: “Trả con.”
“Không cần đâu.” Tần Uyển Uyển xoay đầu. Ngay khoảnh khắc hành động của nàng khiến gió lay động, nàng ngửi được một mùi hương kỳ lạ từ khăn tay.
Mùi hương này thuộc loại thơm dịu như hoa lan, nhưng lại có khả năng trêu người khó tả.
Tần Uyển Uyển sững sờ, đứng dậy, bước tới gần Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi lui về sau theo bản năng, ngăn Tần Uyển Uyển ngửi tới ngửi lui: “Con ngửi gì đấy?”
“Sao người thơm thế?”
Tần Uyển Uyển lấy làm lạ: “Trước kia, người có thơm vậy đâu?”
Nghe thế, Giản Hành Chi ngây người. Dường như nhớ tới cái gì, mặt y thoắt trắng thoắt xanh: “Con để ý cái này làm gì? Mau chuẩn bị đi, Thúy Lục sắp nhìn trúng ta rồi. Chỉ cần cô ta vừa ra giá, con lập tức ra ngoài hô dẫn ta đi!”
“Ờ.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, Giản Hành Chi cất khăn tay vào tay áo: “Ta đi đợi bọn họ tuyên bố thứ hạng, đi đây.”
Dứt lời, Giản Hành Chi bước ra ngoài. Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, trợn mắt hỏi: “Có khi nào y trúng Mị cốt trùng không?”
Đó không phải là thứ Giản Hành Chi nên có.
Nhưng với tướng mạo này của Giản Hành Chi, vừa nhìn đã biết muốn mang đi tặng Thúy Lục. Thanh Trúc chết quá nhanh, bây giờ trên người Giản Hành Chi lại mang mùi thơm lạ…
Đầu óc Tần Uyển Uyển suy nghĩ lung tung, nhất thời cảm thấy hơi áy náy.
“Hôm qua, ta không nên vứt bỏ y…”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Mặc dù y ích kỷ bá đạo, nhưng con người y… thật ra không tệ, còn muốn mua y phục cho ta. Ta làm vậy có phải quá đáng lắm không?”
“Nhưng y đánh cô mà, nếu không tại y, cô cũng đâu phải ở đây.” 38 nhắc nhở Tần Uyển Uyển: “Chủ nhân, cô thật dễ mềm lòng.”
Tần Uyển Uyển bị 38 nói, động tác khựng lại. Lát sau, nàng thở dài: “Thôi, không nghĩ nữa.”
Giản Hành Chi vào gian chờ chưa bao lâu, cuộc thi đã bước vào giai đoạn tỉ số sau cùng. Phong Nhã Lâu phát cho mỗi người một hộp gỗ, mỗi thí sinh đều có bảng gỗ của chính mình, chỉ cần đặt bảng gỗ vào hộp, coi như bỏ phiếu cho thí sinh. Đồng thời lúc bỏ phiếu, họ sẽ ra giá, người được bỏ phiếu nhiều nhất sau cùng sẽ là hoa khôi. Mà người ra giá cao nhất cho thí sinh, tối nay có thể dẫn thí sinh kia đi.
Tần Uyển Uyển không hề lưỡng lự lựa chọn Giản Hành Chi, sau đó bỏ ra số tiền không lời không lỗ – một linh thạch.
Kế tiếp, nàng nằm sấp bên lỗ bí mật, quan sát Thúy Lục.
Tập tranh ảnh hưởng rất lớn tới Thúy Lục, nhưng đả kích Giản Hành Chi mang đến cho Thúy Lục cũng rất lớn, vì thế Thúy Lục nhất thời lưỡng lự giữa bảng gỗ của Giản Hành Chi và một người đàn ông khác.
Thuý Lục đã đưa ra cái giá 1000 linh thạch cao cấp, bây giờ chỉ xem là chọn ai. Nàng ta đưa qua đưa lại, lúc thì đặt bảng gỗ Giản Hành Chi vào hộp, lúc thì đặt bảng gỗ người đàn ông khác vào hộp.
Mỗi lần Thúy Lục do dự đều khiến Tần Uyển Uyển căng thẳng. Nàng nhìn Thúy Lục đưa qua đưa lại, mắt thấy thời gian sắp trôi qua, ánh sáng trong hộp càng ngày càng yếu.
Hộp gỗ bỏ phiếu có giới hạn thời gian, nếu trong một khắc đồng hồ không bỏ phiếu thì sẽ mất đi hiệu lực.
Thúy Lục thấy thời gian sắp hết, nàng ta cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định: “Thôi đi, tập tranh không bằng người thật, vẫn là chọn Phượng Đàn đi.”
Dứt lời, Thúy Lục bèn đặt bảng gỗ khác vào hộp.
Tần Uyển Uyển thấy vậy, không kịp nghĩ nhiều liền phóng một pháp quyết. Hộp gỗ bỗng mọc dây leo níu lấy bảng gỗ Giản Hành Chi rồi đóng lại.
Cũng ngay lúc đó, một con bạch xà trong tay Thúy Lục phá tường nhào tới, đuổi theo Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển hết hồn lui về sau, giơ kiếm ngăn cản bạch xà lao vào. Bạch xà đột ngột biến lớn, hất văng Tần Uyển Uyển ra ngoài!
Giản Hành Chi nghe thấy tiếng nổ trên cao, vừa ngẩng đầu đã thấy Tần Uyển Uyển rơi xuống. Trong nháy mắt, Giản Hành Chi xuất hiện bên người Tần Uyển Uyển, vươn tay đỡ rồi ném nàng lên cao, đồng thời giữ chặt hàm trên của bạch xà, bàn tay tụ kiếm, vạch một nhát!
Tần Uyển Uyển bị Giản Hành Chi ném lên cao, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng hô to: “Tần cô nương!”
Tiếng kêu vừa dứt, một người đỡ lấy eo nàng, ôm nàng vào lòng.
Tần Uyển Uyển sững sờ ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn lãng khôi ngô của thanh niên. Y mặc bào tím ngọc quan, vẻ mặt điềm tĩnh. Tần Uyển Uyển khẽ gọi: “Tạ đạo quân…”
Xung quanh là tiếng pháo hoa vang lên “bùm bùm”, cánh hoa rơi từ trên cao xuống. Đám đông hoan hô, Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn khuôn mặt anh tuấn của thanh niên, cảm giác dường như xung quanh nổi lên BGM(*) ái muội khiến tim nàng tăng tốc, hơi nóng trên mặt dâng cao.
(*) Background Music: nhạc nền
Hai người vừa đáp xuống đất, Tạ Cô Đường rút bàn tay đỡ eo nàng, cười nói: “Tần cô nương, đã lâu không gặp.”
“Ừm… Tạ…” Tần Uyển Uyển cúi đầu, đỏ mặt. Lời còn chưa nói hết, một tiếng nổ “ầm” vang lên sau lưng Tạ Cô Đường, mặt đất rúng động. Tạ Cô Đường theo bản năng đỡ lấy Tần Uyển Uyển lảo đảo, cau mày xoay đầu. Cũng ngay lúc xoay đầu, chưa kịp nhìn thấy thứ gì, mặt y đã bị người ta đá một cước, kèm theo tiếng quát giận dữ của Giản Hành Chi: “Dám phi lễ đồ đệ của ông, đi chết đi!”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Giản Hành Chi: “Dám đụng bà xã của ta, đi chết đi!!!”
Tần Uyển Uyển: “Ông xã, quỳ xuống!”
Giản Hành Chi quỳ bịch xuống: “Xin lỗi Tạ đạo quân, bình thường ta không đánh người đâu, trừ khi ta nhịn không được.”
Tạ Cô Đường: “… Thời gian ngài nhịn không được cũng nhiều quá rồi đấy.”
------oOo------