Mùng tám tháng giêng, sinh nhật Túc Hoài Cảnh.
Dung Đường dọn về ngõ Vĩnh An, sáng sớm đã hăng hái bừng bừng gõ cửa phòng Túc Hoài Cảnh, thần thần bí bí lôi kéo người ra cửa, cũng không nói muốn làm cái gì.
Cũng may Túc Hoài Cảnh luôn luôn cưng chiều y, rất là phối hợp làm ra dáng vẻ chờ mong. Thời tiết rất tốt, xe ngựa ra khỏi thành, cuối đông đầu xuân, rừng mai ở ngoại thành nở rộ, chim én sắp bay về.
Xe ngựa đi được nửa buổi sáng, Dung Đường hiếm khi không cảm thấy buồn ngủ, cũng không quá mệt mỏi, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ, hưng phấn giống như đây là sinh nhật của chính y vậy. Túc Hoài Cảnh mềm lòng, không khỏi cảm thấy thật là long trọng quá mức.
Sau tám tuổi hắn không còn ăn mừng sinh nhật, mười tám tuổi năm nay lại giống như bạn nhỏ ngây thơ chờ mong sinh nhật.
Nhưng Đường Đường vui vẻ, Túc Hoài Cảnh cũng cảm thấy vui sướng khi được y dẫn đi.
Không nói rõ là bởi vì cái gì, thời tiết, canh giờ, nhật nguyệt, người ngồi bên cạnh......
Tóm lại tất cả đều rất tốt, ngay cả hắn cũng sẽ bắt đầu chờ đợi ngày sinh nhật của mình, sẽ chờ mong quà sinh nhật Đường Đường chuẩn bị.
Xe ngựa dừng trước một khu vườn ở ngoại ô, hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh, trước cửa có hai cây táo, mùa thu hoạch vụ thu những trái cây giòn ngọt rất dễ rơi xuống đất.
Hai con sư tử đá mới tinh canh giữ ở cửa, ngậm châu hình cầu, phú quý lại bình yên.
Vườn dựa lưng vào núi rừng, xe ngựa một đường đi tới đánh thức vô số chim thú đậu trong rừng, phát ra tiếng kêu trong trẻo, bay về phía ánh mặt trời đầu xuân.
Túc Hoài Cảnh có chút kinh ngạc, xuống xe nhìn bốn phía, sau đó nhìn Dung Đường bằng ánh mắt nghi hoặc: "Đây là?”
Dung Đường nhếch môi cười, hưng phấn quá mức, mặt đỏ bừng, chưa kịp nói chuyện đã bị gió lạnh ập vào cổ họng, y ho khan không ngừng.
Vì thế Túc Hoài Cảnh lập tức ném nghi hoặc trong lòng ra sau đầu, hơi cau mày nhận lấy lò sưởi Song Phúc xách theo nhét vào trong lòng Dung Đường, nhẹ nhàng vỗ lưng thuận khí cho y: "Từ từ nói, không vội.”
“...... Không có gấp. "Dung Đường ho xong cơn gió lạnh kia, nhưng vẫn có hơi không phục, lầm bầm nói:" Đều tại trận gió này.”
Túc Hoài Cảnh không nói gì bật cười, vì tính trẻ con đột nhiên xuất hiện trong y: "Ừ, cơn gió kỳ quái.”
Dụ dỗ quá mức rõ ràng, lúc Dung Đường nói không cảm thấy ngượng ngùng gì, nhưng nhân vật phản diện vừa nói như vậy, lỗ tai y liền đỏ lên, tầm mắt né tránh, lảng tránh đề tài này.
Dung Đường nắm lấy cổ tay Túc Hoài Cảnh: "Đi, vào xem một chút!”
Trong vườn người ở thưa thớt, lại không lộ vẻ hoang vu đổ nát chút nào.
Nhìn từ bên ngoài thì không có gì đặc biệt, nhưng chờ rảo bước tiến lên bậc thang trước đình, vòng qua bức tường kín, sau khi qua trung đình đi vào trong từng bước một, Túc Hoài Cảnh mới giật mình nhận ra Dung Đường tặng hắn cái gì.
Hắn mở to hai mắt, nhất thời có chút ngạc nhiên, đứng tại chỗ nhìn hồ nước nhân tạo vẫn phủ đầy băng giữa vườn hồi lâu không nói chuyện.
Tất cả các tòa nhà trên đại lộ Tuyên Võ đều là của hoàng thân quốc thích, toà này tráng lệ hơn toà kia, mỹ lệ kinh người.
Đình viện từng ở khi còn bé, hành lang gấp khúc, cây du từng trèo lên......
Nhiều sự tồn tại lẽ ra đã biến mất và lụi tàn cùng với chiếc kẹo trong lòng bàn tay của vị tướng quân thiếu niên, mà nay đã được phục chế lại ở một trang viên cách xa kinh thành này.
Sư tử đá là tồn tại vừa xuống xe ngựa sẽ nhìn thấy, Túc Hoài Cảnh cũng tốt, tiên thái tử cũng được, ở trong hoàng cung Đại Ngu là hoàng tự lễ độ cao quý, cử chỉ tuân lễ. Nhưng trở lại phủ Hiển Quốc Công cũng chỉ là trẻ con từ xa về nhà ngoại, có thể nũng nịu xin một miếng bánh kẹo hoa quế thơm ngọt, cũng có thể năn nỉ biểu ca nâng mình lên cao đào tổ chim trên cây.
Thật ra hắn...rất thích tòa nhà kia.
Rất ít khi sau khi đưa ra quyết định hắn lại hối hận nghĩ lại, nhưng ánh lửa ngập trời ngày tuyết đầu mùa lại thỉnh thoảng nhập vào trong mộng của hắn, cùng với ngọn lửa đã bùng cháy trong cung điện mười năm trước.
Hắn đứng ở ngoài ánh lửa, nhìn bản thân tuổi nhỏ giãy dụa chạy trốn, nhìn vú nuôi liều mạng nhét hắn nhét vào thùng trong cung đưa lên xe đẩy, lại nhìn mây đen cuồn cuộn trong cung và ngọn lửa thiêu đốt từ hoàng cung tới phủ Hiển Quốc Công.
Túc Hoài Cảnh đứng ở đó, trơ mắt nhìn những thứ hắn biết khi còn trẻ đều bị đốt cháy thành tro, bay về phía chân trời, hóa thành một vòng mây đen cho đến không bao giờ gặp lại.
Hắn thậm chí sẽ nghĩ, ngoại trừ thiêu hủy, còn có phương pháp nào khác không?
Hình như không có, hắn không cách nào hoàn toàn can thiệp vào quyết định của Nhân Thọ Đế, phủ Hiển Quốc Công vốn là cái đinh trong mắt lão, cho dù hôm nay không ban cho Thịnh Thừa Lệ, ngày sau cũng sẽ tìm một lý do đưa ra ngoài.
Nhưng sao bọn họ có thể xứng với nhà của ngoại tổ, sao có thể xứng với cuộc sống trong đình viện nơi mẫu hậu lớn lên từ nhỏ?
Cho nên vẫn chỉ có thể thiêu hủy, dù là cả đời này đều không nhìn thấy lần thứ hai, cũng tốt hơn ngày sau xuống dưới lòng đất, ngoại tổ hỏi hắn sao lại không bảo vệ tốt nhà của bọn họ.
Nhưng chỉ chớp mắt, Dung Đường lại nhào đóng tro kia, gom vào lòng bàn tay, sau đó đi vòng quanh, cẩn thận khôi phục chúng như những viên châu báu, cuối cùng thu nhỏ một tòa "phủ Hiển quốc công " chuyển đến trước mắt hắn.
Dung Đường đứng ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua người, y mặc áo khoác nhưng vẫn dựa theo bản năng áp sát Túc Hoài Cảnh, cọ xát nguồn nhiệt trên người hắn.
Sau đó thuận miệng giảng giải cho hắn: “Khu vườn hơi nhỏ, không phải mọi thứ đều được xây dựng lại theo nguyên bản, ngươi xem có sai sót gì không, ta sẽ nhờ thợ sửa lại.”
Giọng điệu cực kỳ thoải mái, giống như có thể ghi nhớ cả một toà nhà, lại tốn thời gian tu sửa kiến trúc là một chuyện rất dễ hoàn thành.
Giọng Túc Hoài Cảnh có chút khàn, chậm một hồi, mới hỏi: "Đây là tặng cho ta sao?”
Mặt mày Dung Đường sáng lấp lánh, cười nói gật đầu: "Đúng! Sinh nhật vui vẻ!”
Luật pháp Đại Ngu quy định tuổi trưởng thành là mười lăm tuổi, nhưng ở góc nhìn của Dung Đường, sinh nhật mười tám tuổi vĩnh viễn là một ngày đáng để chúc mừng.
Thiếu niên trải qua ngây ngô, đi về phía khả năng vô hạn của hắn.
Dung Đường ở bên cạnh nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Y bổ sung trong lòng: Trưởng thành vui vẻ nhé!
Ngươi thật sự có trưởng thành thành một người lớn rất tốt!
Gió xuân mang theo hơi se lạnh khiến Túc Hoài Cảnh nhức mắt, hắn khẽ chớp chớp, quay đầu dắt tay Dung Đường đi đến căn phòng đang đốt than.
“Hả? "Dung Đường lập tức sửng sốt, do dự vài giây, cúi người về phía trước ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn Túc Hoài Cảnh, niềm vui vừa rồi cũng dần dần biến mất.
Tại sao y...... Cảm giác Hoài Cảnh không phải rất thích món quà này lắm nhỉ?
Phản ứng hình như quá mức bình thản, Dung Đường mờ mịt.
Y đã bận rộn chuẩn bị cho điều bất ngờ này từ lâu, vậy mà Hoài Cảnh không thích sao?
Dung tiểu thế tử hiếm khi cảm thấy thất bại, nhìn chằm chằm một lát, xác định trên mặt Túc Hoài Cảnh quả thật không có biểu tình vui mừng gì, trong lòng cảm thấy héo hon, quay về hơi cúi đầu giống như con gà trống chiến bại.
Lúc này Túc Hoài Cảnh lại nói: "Cảm ơn.”
Hắn dừng một chút, trân trọng bổ sung: "Cảm ơn ngươi.”
Ánh mắt Dung Đường sáng lên, gấp giọng hỏi: " Ngươi thích đúng không? Ngươi thích đúng không! Không thể không thích chứ!?”
Túc Hoài Cảnh bật cười, hơi nóng vừa mới dâng lên bị vẻ mặt vui vẻ của Dung Đường đ è xuống, nhìn y gật đầu, lặp lại: “Ta rất rất thích, cảm ơn Đường Đường ca ca.”
Con gà trống chiến bại thoáng cái ngẩng đầu lên, trong lòng cực kỳ đắc ý!
Dụng tâm chuẩn bị quà, vừa hay là quà người nhận thích, việc này cũng đủ để y khoe khoang suốt nhiều năm tới!
[Cậu thật là đỉnh] Hệ thống không mặn không nhạt quái gở một câu.
Dung Đường đại nhân đại lượng, không so đo với nó vào ngày sinh nhật Túc Hoài Cảnh, mà nói: "Ta là thiên tài.”
[A đúng đúng đúng, tiểu thiên tài Đường Đường.]
Dung Đường: "Ha!”
Trong vườn chỉ an bài vài gia đinh quét dọn và người trông cửa, nhận được thông báo trước, biết chủ nhân hôm nay muốn tới nên đã đốt lò sưởi trong phòng khách. Dung Đường vén rèm cửa chui vào, nhiệt độ xung quanh lập tức ấm áp hơn rất nhiều.
Túc Hoài Cảnh lấy tay thử thử nhiệt độ trên bàn, châm hai chén trà, hỏi y: " Chuẩn bị lúc nào?”
Dung Đường uống trà, nhíu mày, vẫn không thích mùi vị này, sưởi ấm một chút rồi đặt nó sang một bên, nói: " Lúc trở về từ Phù viên đã chuẩn bị rồi.”
Túc Hoài Cảnh hơi nhướng mày, khó nén kinh ngạc: "Sớm như vậy sao?”
Dung Đường gật đầu, tránh nặng tìm nhẹ, cười hỏi hắn: "Đúng, có phải ta rất tốt không?”
Y cố ý né vấn đề, một chữ cũng không đề cập tới vì sao từ lúc phủ Hiển Quốc Công còn chưa bị thiêu đã chuẩn bị một tòa nhà như vậy, cũng không nói y lấy được bản vẽ ở đâu, mới có thể tu sửa lâm viên này giống như vậy.
Túc Hoài Cảnh vốn còn muốn thuận thế hỏi y, nhưng Đường Đường vừa nói như vậy, cong mắt cười cười làm nũng xin khích lệ, những vấn đề kia hình như cũng không nhất định phải hỏi.
Hắn khẽ cười, gật đầu: "Rất tốt, Đường Đường rất rất tốt.”
Túc Hoài Cảnh nói: "Có thể gặp Đường Đường là may mắn của ta, có thể được Đường Đường mang về nhà quả thực cực kỳ may mắn.”
Không phải hắn vô cảm, mà là món quà hắn nhận được quá bất ngờ khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng.
Từ ngõ Vĩnh An ngồi xe ngựa đón dâu đi đến Ninh Tuyên vương phủ, ở trong Đường Hoa viện nhìn thấy một gian phòng ngủ và thư phòng được dụng tâm trang hoàng, lần đầu tiên Túc Hoài Cảnh trải qua cảm giác được trân trọng sau nhiều năm như vậy.
Nhưng chờ tòa nhà này dùng phương thức hoàn toàn bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, Túc Hoài Cảnh vẫn bối rối.
Đầu óc dường như không thể suy nghĩ, mọi chỗ trước mắt đều là cảnh tượng quen thuộc, mới cũ đan xen, bên tai như còn có thể nghe thấy tiếng cười đùng đùng của Vệ tiểu tướng quân, nhưng đứng bên cạnh chính là Dung Đường.
Túc Hoài Cảnh nghĩ, thứ hắn muốn Đường Đường đã cho hắn từ lâu.
Hắn muốn Dung Đường yêu mình, nhưng khi một tòa nhà sâu như vậy xuất hiện ở trước mắt, sao hắn còn có thể nói Đường Đường không yêu mình cơ chứ?
Túc Hoài Cảnh rất là nghiêm túc, hắn cười nhìn vào mắt Dung Đường, nói mình cảm thấy rất may mắn, thế tử gia lúc trước vốn muốn khoe khoang lại hơi đỏ mặt.
“Cũng không tốt lắm đâu. " Y nhỏ giọng nói.
Nếu tính thật ra, một năm gặp Túc Hoài Cảnh còn thoải mái và tự tại hơn cả hai đời cộng lại.
Vậy cái này nên tính như thế nào đây?
“Ta cũng rất may mắn. "Dung Đường nói.
May mắn đầu xuân không té xỉu triền miên trên giường bệnh, may mắn đi trước tới Phong Nguyệt lâu, may mắn sống sót từ trong sát ý của Túc Hoài Cảnh khi mới gặp lần đầu, may mắn nhìn thấy đại nhân vật phản diện hôm nay.
Y nói: "Hoài Cảnh, thật ra ngươi rất tốt, rất rất tốt.”
Ngoài phòng cảnh xuân ấm áp, chim di trú sắp về, ngày gần trưa, trong phòng bếp bốc lên mùi thức ăn.
Túc Hoài Cảnh cười hỏi: "Ta đây tốt như vậy, Đường Đường có muốn ở bên cạnh ta hay không?”
Không phải như bây giờ, mà là kiểu kết tóc cùng nhau già đi, ngủ chung một huyệt.
Ta đã vào gia phả của ngươi, sao chúng ta không phải là một đôi vợ chồng chứ?
Túc Hoài Cảnh hỏi theo thói quen, nửa năm qua hắn đã hỏi vấn đề tương tự rất nhiều lần, Dung Đường luôn luôn cự tuyệt rất dứt khoát.
Nhưng hôm nay là sinh nhật hắn, Túc Hoài Cảnh muốn đòi phúc lợi sinh nhật.
Hắn vốn tưởng rằng Dung Đường vẫn sẽ không đồng ý, hoặc sẽ có chút mơ hồ vì ngày sinh nhật của mình, nhưng khi hỏi ra khỏi miệng, Dung Đường lại im lặng một cách quỷ dị.
Túc Hoài Cảnh giật mình, lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.
Dung Đường mím môi, tựa hồ đang nghiêm túc suy tư, thật lâu sau, thử hỏi: "Vậy ngươi hứa trước với ta không được chôn cùng ta nhé?"
“?”
Lần này Túc Hoài Cảnh thật sự bối rối, hắn hỏi: "Ta hứa, ngươi sẽ ở bên ta sao?”
Dung Đường nhăn mặt, ngón tay ở một bên len lén nắm chặt, nhỏ giọng nói: "Nếu ngươi đồng ý, chúng ta có thể nói chuyện yêu đương trước thử xem.”
Túc Hoài Cảnh: "Yêu đương?”
Mặt Dung Đường có hơi đỏ lên, nhưng y cũng biết mình nói từ quá mức hiện đại hóa, giải thích: "Chính là quá trình sau khi hai người thích nhau, sau đó ở chung với nhau, hiểu rõ nhau hơn."
Túc Hoài Cảnh giống như lần đầu tiên gặp phải vấn đề khó khăn nhất đời này, hắn nghi hoặc hỏi: "Nhưng chúng ta đã thành thân rồi.”
Hắn bổ sung: "Thành thân, hơn nữa ở chung gần một năm.”
Điều này còn muốn hiểu rõ hơn như thế nào? Điều muốn biết là Đường Đường gạt hắn chuyện gì nhưng bây giờ lại không thể hỏi.
Túc Hoài Cảnh vô cùng mê mang.
Tầm mắt Dung Đường mơ hồ, miệng có hơi khô khốc, do dự một hồi nhỏ giọng nói: "Đó chính là cưới trước yêu sau…”
Túc Hoài Cảnh: "...?”
Tốt, lại là một từ chưa từng nghe qua.
Hắn càng ngày càng tò mò trong đầu Dung Đường rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ kỳ quái, nhưng hiện tại vất vả lắm Đường Đường mới nhả ra, Túc Hoài Cảnh không muốn ép y.
Hắn chỉ hỏi: "Cho nên chỉ cần ta đồng ý không chôn cùng Đường Đường, Đường Đường sẽ đồng ý ở bên cạnh ta sao?”
Dung Đường trầm mặc giây lát, gật đầu, động tác nhẹ đến sắp không nhìn thấy.
Túc Hoài Cảnh bật cười, cao giọng nói: "Ta đồng ý.”
Dung Đường lập tức ngước mắt nhìn hắn, Túc Hoài Cảnh cười nhạt: "Cho nên bây giờ chúng ta coi như đang yêu đương sao?”
“... "Dung Đường cũng bối rối," Coi như...vậy đi.”
“Vậy ta có thể nắm tay Đường Đường không? "Túc Hoài Cảnh hỏi.
Dung Đường: "Không phải ngươi vẫn luôn dắt sao?”
“Vậy không giống. "Túc Hoài Cảnh nói, rồi lại không nói cho y biết chỗ nào không giống.
Hắn nắm tay Dung Đường, ngồi ở cửa hong lửa nhìn chim chóc trong sân kiếm ăn, sương trắng lác đác trong ống khói.
Ngoại ô yên tĩnh dường như chỉ có hai người bọn họ.
Túc Hoài Cảnh nhìn tòa nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ này, đột nhiên nở nụ cười, nỉ non nói: "Đường Đường giống như là mỏ neo của ta vậy.”
Có y ở đây thì sẽ không mất phương hướng.
Về phần chôn cùng......
Đường Đường lừa hắn nhiều lần như vậy, hắn lừa về một lần cũng không tính là không công bằng chứ?
Túc Hoài Cảnh nghĩ tới đây thì lập tức cảnh giác, hỏi: "Vì sao hôm nay lại đồng ý với ta? Là bởi vì sinh nhật nên gạt ta sao?"
“? "Dung Đường khiếp sợ:" Ta cũng không phải kẻ lừa đảo!”
Túc Hoài Cảnh hồ nghi nhìn y, không lên tiếng trả lời.
Dung Đường: "???”
Y im lặng một lúc, nói: "Bởi vì ngươi mười tám tuổi."
Túc Hoài Cảnh khó hiểu: "Cho nên?”
Dung Đường liếc hắn một cái, giọng nói nho nhỏ, không quá tự tin: "Mà ta là một người tốt có đạo đức.”
Túc Hoài Cảnh: "...?”
Câu người tốt lại xuất hiện rồi, Đường Đường đang gạt ta đúng không?
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu Cầu: A đúng đúng đúng! Ngươi có đạo đức ngươi là người tốt, người ta hôn ngươi ngươi đừng trốn!