Yến tiệc đã quá nửa chừng, có người say rượu say sưa, có người thần thái mắt mê.
Dung Đường đang muốn trở về chỗ ngồi của mình, nghe vậy bước chân dừng lại, đứng yên tại chỗ bất động, chờ Túc Hoài Cảnh đi tới bên cạnh mình.
Kha Hồng Tuyết nhíu mày, cười trở lại chỗ ngồi, liếc mắt nhìn thấy một chén nước trà trên bàn vừa độ nóng để uống, ánh mắt sáng lên, hỏi Mộc Cảnh Tự: "Học huynh đây là thưởng cho ta à?"
Mộc Cảnh Tự liếc hắn một cái, tầm mắt rơi xuống, dừng lại trên chiếc quạt xếp mùa đông cũng không rời tay Kha Thiếu Phó.
Tốt lắm, đổi thành bạch ngọc rồi.
Giọng y trong trẻo, ý vị sâu xa hỏi: "Có thể cần kiệm thì cần kiệm?”
Mặt Kha Hồng Tuyết không đổi sắc tim không đập, nhấp một ngụm nước trà, cố ý chậc lưỡi tận hưởng hương thơm đọng lại trong miệng rồi nói: "Tất nhiên là đã cần kiệm không ít, quạt này của ta đã không đổi nhiều ngày rồi.”
Mộc Cảnh Tự nghiêng người, liếc mắt mặc kệ y, khóe môi bất giác hơi cong lên.
Lại nói bên Dung Đường, Túc Hoài Cảnh đứng bên cạnh y, khom người thỉnh an Nhân Thọ Đế: "Vi thần ở đây.”
Thân là nam thê, tất cả xưng hô của hắn đều theo Dung Đường.
Nhân Thọ Đế ngồi ở phía trên, dùng ánh mắt quét qua hắn hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở bàn tay hai người vừa kề sát vào nhau đã lén lút nắm lấy trong tay áo.
Lão cười ha ha, quay đầu nói với hoàng hậu: " Đúng là ân ái.”
Vương hoàng hậu đáp lại bằng nụ cười đoan trang.
Nhân Thọ Đế liền hỏi: "Đã từng đi học chưa?”
(Trái tim) Dung Đường vừa mới nhấc lên, sợ hắn lại thốt ra lời chưa từng đi học gì đó. Lại nghe Túc Hoài Cảnh nói: "Khi còn bé ở nhờ nhà dượng, có nghe lỏm học được một chút mơ hồ từ các biểu ca biểu tỷ, sau đó vẫn theo thầy giáo trong nhà học tập, vẫn chưa tới học đường.”
Nhân Thọ Đế nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, giống như là vừa mới nhớ ra cái gì, giọng trầm xuống: "Dượng trong miệng ngươi chính là Binh bộ Thị lang Lý Trường Phủ?"
Túc Hoài Cảnh gật đầu: "Đúng vậy.”
Nhân Thọ Đế: "Ngươi và hắn là thân thích họ hàng bên nào?”
Túc Hoài Cảnh: "Lý phu nhân là dì họ hàng xa của vi thần.”
Nhân Thọ Đế suy nghĩ một hồi, nụ cười vừa rồi được Kha Hồng Tuyết nịnh dụ dỗ dần dần tản đi sạch sẽ, làm như lơ đãng hỏi: "Thân thích bên Vệ gia?"
Lời vừa nói ra, cả tòa điện đều kinh hãi.
Ngọn lửa trên đường lớn Tuyên Võ tháng trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Nhân Thọ Đế tại vị nhiều năm, trong triều không một ai dám nhắc tới danh húy của quốc công, hiện giờ lại do Nhân Thọ Đế chủ động đề cập tới…
Có người chìm nổi trong quan trường quá lâu, tương đối nhạy cảm ngẩn ra, trong lòng không khỏi kinh hoảng.
Luôn cảm thấy...... Kinh thành hôm nay dường như sắp thay đổi rồi.
Người ở trung tâm của mọi ánh nhìn không kiêu ngạo không siểm nịnh, Túc Hoài Cảnh cung kính trả lời: "Bẩm bệ hạ, nếu nghiêm khắc tính ra, dưỡng phụ của gia mẫu là huynh trưởng cũng là phó tướng của Vệ lão tướng quân. Phó tướng qua đời, tổ phụ vi thần tuổi già, ngày gia mẫu xuất giá đã giao lại cho quốc công phu nhân bảo vệ, nhận mẫu thân làm nghĩa nữ, lúc này mới thuận lợi gả đi về phía nam.”
(Cha nuôi của mẹ từng là huynh trưởng ( Cái này có thể hiểu là anh em kết nghĩa) của của Vệ lão tướng quân, sau khi cha nuôi qua đời, ông nội già yếu, ngày xuất giá giao quốc công phu nhân ( vợ Vệ lão tướng quân) bảo vệ nhận làm con nuôi. Nói vậy cho dễ hiểu 😅😅
Dung Đường lý giải quan hệ trong lời nói của hắn hồi lâu, cuối cùng nói ra:
- Không sao!
Nói là bà con xa thân thích, thật ra chẳng có quan hệ gì, có thể trèo lên mối quan hệ cao quý này thì hoàn toàn dựa vào Hiển quốc công nhớ tình bạn cũ.
Mấy câu này của Túc Hoài Cảnh quanh co lại quái đản, mỗi khi hắn nói ra một nhân vật, tất cả mọi người phải lý giải cùng hắn, cuối cùng khi hắn làm rõ mối quan hệ, mọi người trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
Vốn Kha Hồng Tuyết không hề lo lắng khi hắn phải đối mặt với câu hỏi của Nhân Thọ Đế một mình, nhưng nghe hắn nói như vậy thì vẫn sửng sốt. Sau khi nhận ra thì không kìm được, nghiêng người tránh ánh mắt của Nhân Thọ Đế và cung nhân, kéo một nụ cười mất khống chế với Mộc Cảnh Tự, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có nhân vật số một như vậy sao?”
Vẻ mặt Mộc Cảnh Tự phức tạp nhìn Túc Hoài Cảnh, nghe vậy hơi phân thần, nhíu mày nhìn Kha Hồng Tuyết: "Sao ta biết được.”
Kha Hồng Tuyết: "..." Được, quên mất học huynh còn gạt mình.
Kha thiếu phó thu lại nụ cười, quay lại chuyên tâm xem kịch.
Lần đầu tiên gương mặt kiên nghị của Nhân Thọ Đế xuất hiện kinh ngạc trong đêm nay.
Trong<
>đã có thiết lập, ở phần dung mạo những người có huyết mạch hoàng gia đều tương đối tuấn tú, mặc dù Nhân Thọ đế đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng khí chất vẫn ưu việt như cũ, lúc không nói gì tự mang theo uy nghiêm Thiên gia, mà nay biểu cảm kinh ngạc, mang theo cảm giác gần gũi hiếm khi.
Đoan Ý trưởng công chúa cười nói: " Đúng là trùng hợp, ta được Tuyên Đế thu dưỡng, mẫu thân ngươi là do a tỷ thu dưỡng, khó trách ngươi vào nhà ta.”
Khi Hiển quốc công phu nhân còn sống lớn hơn Đoan Ý hai tháng, sau đó xây nhà hướng về phía nhau, trong lúc ở chung nhiều năm, Đoan Ý quen gọi nàng là a tỷ.
Lời vừa nói ra, Nhân Thọ đế mới thả chút phòng bị về thân phận mà Túc Hoài Cảnh mang đến, ngược lại nói với trưởng công chúa: "Tuy cô mẫu là dưỡng nữ của tổ phụ, lại có công lao to lớn với Đại Ngu, hoàn toàn xứng đáng là trưởng công chúa điện hạ của hoàng gia, không nên nói mình như vậy nữa.”
“Lão thân biết. "Đoan Ý cao quý gật đầu.
Hoàng đế lười để ý đến thân thế phức tạp của Túc Hoài Cảnh, đến tột cùng có phải chuyện như vậy hay không, phái thám tử vừa tra là biết.
Mà Túc Hoài Cảnh cũng không sợ lão tra, nếu biên ra một thân phận, đương nhiên có thể qua được đường sáng.
Nhân Thọ đế đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: "Ngươi có muốn làm quan không?”
Dung Đường hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía đế vương, Nhân Thọ đế cười nói: "Dân gian còn có cái gọi là quyên quan*, lần này thế tử lập được công lao đáng kinh ngạc, phải thưởng nhiều hơn nữa, trẫm còn ngại không đủ. Nhưng sức khỏe ngươi lại yếu, di mẫu ngươi thương xót ngươi còn không kịp, đương nhiên cũng không thể để ngươi làm quan vất vả, ngươi và thế tử phi là người một nhà thì để hắn lĩnh phần thưởng này thay ngươi, ý ngươi như thế nào?”
(Quyên quan: là một cách để chính phủ Trung Quốc và Việt Nam thời xưa bù đắp những khó khăn về tài chính và cho phép người dân quyên góp tiền bạc, ngũ cốc cho đất nước để có được danh hiệu và chức quan. là một hình thức bán chức vụ chính thức)
[Sớm.] Hệ thống lẳng lặng nhắc nhở.
Sớm hơn nửa năm.
Dung Đường không lên tiếng trả lời ngay lập tức, hơi trầm tư một lát, nói: "Xin hỏi bệ hạ, muốn ban quan gì cho lang quân nhà thần đây?"
……
“Mấy món này đưa thật đáng giá. "Kha Hồng Tuyết lắc lắc đầu, cười nói với Mộc Cảnh Tự.
Tốn ra chút bạc đổi lấy một cái ghế gần phía trước như vậy, liên tiếp nhìn thấy mấy cảnh này, tính thế nào cũng đáng giá.
Mộc Cảnh Tự vạch trần hắn: "Chẳng lẽ không phải do ngươi sắp xếp à?”
Kha Hồng Tuyết mỉm cười, chuyển đề tài khác: "Học huynh, ta nhìn người rất chuẩn, ta đã sớm nói với huynh, thế tử gia này không phải vật trong ao.”
Ở dưới tình huống hoàn toàn không có dự báo cũng như trao đổi tin tức, hắn làm khó dễ Dung Minh Ngọc như vậy, đổi lại là một kẻ ngốc không có đầu óc, không gây ra chuyện xấu đã là tốt lắm rồi, nói không chừng còn hố cả bản thân vào.
Dung Đường lại tương đối bình tĩnh, rõ ràng là mượn chuyện của y chất vấn Dung Minh Ngọc, y vẫn có thể lù lù bất động đứng ở nơi đó, chẳng hề lộ bất kỳ cảm xúc nào ra ngoài cho người khác thấy.
Muốn làm được chuyện này, không chỉ cần hiểu được ngay mục đích Kha Hồng Tuyết nói những lời đó là gì, mà cũng phải nhanh chóng suy đoán ra hậu quả mà các phản ứng sẽ có. Còn phải đầy đủ lòng tin với hắn, biết đối phương sẽ không hố mình.
Hai điểm này đều khó.
Cái trước cần thông minh, cái sau cần hết sức chân thành.
Trên đời này có rất nhiều người thông minh nhưng gian xảo, người lương thiện và ngu ngốc khó làm được việc lớn.
Cho dù là yến tiệc, cũng không thể phủ nhận đây thực chất là một môi trường áp lực cao, một ý niệm dẫn tới sống còn, hơi nói sai một câu trước ngự tiền thì đầu người có thể rơi xuống đất ngay lập tức.
Nhưng Dung Đường tiếp được cái sân khấu mà Kha Hồng Tuyết dựng cho y không tính, sau khi Nhân Thọ đế nói ban quan xong còn dám bình tĩnh hỏi lão muốn ban quan gì, như là nếu như câu trả lời không phải là điều y muốn, y cũng có thể không cần cái ban ân này.
Kiêu ngạo cực kỳ.
Nhân Thọ Đế cũng bị y hỏi làm cho sửng sốt, tại vị mấy năm nay còn chưa ai dám nói với lão như vậy.
Đế vương gẩy gẩy tràng hạt trong tay, thế mà thật sự suy nghĩ một chút, sau đó thờ ơ hỏi: "Trương ái khanh, có phải hai ngày trước ngự sử dâng lên một tấu chương không?”
Trương Các lão bỗng nhiên bị hỏi, vội vàng đứng dậy chắp tay: "Bẩm bệ hạ, có dâng tấu chương, nói rõ nhân thủ ở Ngự Sử đài thiếu hụt, tấu thỉnh sang năm sau khi khai khoa, chọn một ít tiến sĩ vào Ngự Sử đài làm nhiệm vụ.”
Nhân Thọ đế gật đầu, nhìn Dung Đường, cười hỏi: "Để tiểu lang quân nhà ngươi đi Ngự Sử đài được không?”
Lão còn chưa từng có vẻ mặt ôn hòa như vậy với con cái của mình, cả đêm nay hoàng hậu bị thái độ của người bên gối làm cho kinh ngạc, vội vàng đưa mắt về phía Dung Đường, ý bảo y nhanh chóng đáp ứng.
Dung Đường lại nói không rõ trong lòng mình rốt cuộc là cảm thấy may mắn hay mê mang, y hỏi Túc Hoài Cảnh: " Ngươi có bằng lòng không?”
Túc Hoài Cảnh cười yếu ớt nói: "Ta nghe Đường Đường hết.”
Tuyết mùa đông bên ngoài Thiều Hoa điện rơi xuống khỏi ngọn cây, hương mai phủ kín cả cung đình.
Tòa nhà Thịnh Thừa Lệ bị đốt đến nay vẫn chưa có đoạn sau, thân phận vốn đã lúng túng của Ninh Tuyên Vương lại chôn xuống một cây gai tàng hình trong lòng Nhân Thọ Đế.
Ngự Sử Đài không bị nội các giám thị, độc lập với các bá quan, chỉ nghe mệnh lệnh thánh thượng mà làm việc, là cận thần chân chính của thiên tử, cũng là nanh vuốt.
Túc Hoài Cảnh mới đi tới gần cuối mười bảy tuổi, còn có tám ngày mới đến sinh nhật mười tám tuổi, nhưng một cước đã bước vào bên trong vòng xoáy quyền lợi.
Dung Đường quay sang kéo kéo tay hắn rồi đồng loạt quỳ xuống, hành đại lễ với thiên tử trên đài cao: "Vi thần tạ ơn bệ hạ long ân!"
Mùa đông năm Khánh Chính thứ chín, đêm giao thừa, bươm bướm lại rung cánh của nó một lần nữa, mang đến một cơn lốc không thể đoán trước.
Nhưng mà giờ phút này, sau khi hai người ở trung tâm cơn lốc trở lại chỗ ngồi. Túc Hoài Cảnh chỉ đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu gối cho Dung Đường, cũng phủi bụi bẩn dính trên áo bào.
Bồ tát nhỏ của hắn vốn không nên quỳ trước bất luận kẻ nào.