Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 88




Sau khi xuyên tới Đại Ngu, Dung Đường chưa bao giờ tự đặt mua đồ tết vào dịp tết âm lịch. Một là bởi vì sức khoẻ rất kém cỏi, hai là bởi vì sức lực có hạn, ba là thân phận cho phép, Ninh Tuyên Vương thế tử từ trước đến nay là không cần làm những việc nhỏ rườm rà này.

Nhưng sau khi dọn về ngõ Vĩnh An, Dung tiểu thế tử hưng trí bừng bừng, ngày ngày dậy thật sớm, ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, bọc kín mình, sau đó an vị ở trong phòng chờ Túc Hoài Cảnh đến gõ cửa phòng y, hỏi hôm nay y muốn đi phố nào mua đồ tết.

Đây là một việc siêu cấp thú vị mà có cảm giác đạt được thành tựu, đi đến chợ vung tay một cái chuyển về cả một con heo hoặc là dê bò, sau đó nhìn đầu bếp phân chia bảo quản từng miếng, vừa phân vừa nhắc tới miếng thịt này làm món gì là thích hợp nhất, lại phơi dưới ánh nắng ngày đông, Dung Đường hạnh phúc đến mức chân cũng vểnh lên.

Túc Hoài Cảnh ở bên cạnh nhìn, khóe môi không kìm được nhếch lên.

Đường Đường vốn không nên là người có mí mắt thiển cận như vậy, trong nhà lại giàu có, chưa bao giờ phải đói thèm. Nhưng y sẽ như vậy, đơn giản là bởi vì cảm thấy thú vị, có cuộc sống, có chút... Hi vọng sống thật tốt.

Tựa như y ăn cái gì cũng không bao giờ để ý tới phân lượng.

Túc Hoài Cảnh nghĩ đi nghĩ lại, tầm mắt bất giác hạ xuống, rơi xuống bụng dưới mềm mại bằng phẳng của Dung Đường.

Ngày nào Đường Đường cũng ăn nhiều như vậy, thịt mọc đi đâu hết rồi?

Có lẽ là tầm mắt quá mức mãnh liệt, nghi vấn trong mắt như có thực chất, Dung Đường tiếp thu được ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt, tỏ vẻ nghi hoặc.

Ánh sáng rải rác ở đỉnh đầu y, chim sẻ nhảy nhót trong viện, mấy con mèo nuôi trong nhà tản ra đi bắt chim sẻ hoặc là ăn thức ăn, cuộc sống vừa thích ý lại nhàn nhã.

Túc Hoài Cảnh cười lắc đầu, nhét câu hỏi mà nếu hỏi ra sẽ Đường Đường trừng vào trong bụng, ngược lại hỏi: "Lúc trở về ta nghe thấy đầu ngõ hẻm có người gánh bán rượu gạo, Đường Đường muốn mua ít uống không?"

Mắt Dung Đường lập tức sáng lên: "Được!”

Mắt Túc Hoài Cảnh cong lên, dịu dàng tột đỉnh.

Cuộc sống như vậy trôi qua sáu ngày, từ hai mươi ba tháng chạp mãi cho đến hai mươi chín tháng chạp.

Thỉnh thoảng Kha Hồng Tuyết kéo Mộc Cảnh Tự vừa mới trực xong đến viện bọn họ ăn chực, sắc trời tối sầm là lười đi, sau đó dứt khoát ở lại chỗ bọn họ.

Mấy ngày trước năm mới này, Dung Đường càng ngày càng vui vẻ tự tại, chẳng mấy chốc đã quên mất vì sao mình lại xuyên đến thời không này, rồi vì sao mình lại sống lại ngược nhiều lần như vậy.

Thẳng đến hai mươi chín tháng chạp, người Ninh Tuyên Vương phủ tới đón bọn họ hồi phủ, Dung Đường mới lưu luyến lên xe ngựa, trước khi đi còn cố ý vòng tới phòng bếp, dặn dò đầu bếp nhất định phải để lại cho y một cái giò heo trở về hầm ăn.

Đầu bếp vừa định cười đáp ứng, Túc Hoài Cảnh ở bên cạnh bổ sung: "Làm phiền thím nhất định phải bớt bớt dầu mỡ lại.”

Sắc mặt Dung tiểu thế tử suy sụp, nhìn về phía đứa con của y: "Giò heo không có dầu mỡ thì làm sao ngon được?”

Túc Hoài Cảnh dắt tay y, dẫn người ra cửa: "Dầu mỡ nặng Đường Đường lại phải dùng thuốc cạo, ngươi muốn uống thuốc hả?"

Dung Đường nhíu mày, trầm tư một lát quay đầu bổ sung: "Nghe hắn, bớt bớt dầu mỡ lại!”

Đầu bếp quả thực dở khóc dở cười, vừa đi còn không biết khi nào mới có thể trở về gian viện này, ngay cả giò ăn thế nào cũng nhớ thương.

Chủ tử tìm vị tiểu tướng công này, tính tình cũng quá trẻ con rồi.

Nhưng như vậy cũng tốt, thiếu âm mưu tính kế trong nhà cao cửa rộng, cũng miễn đi lòng người nghi kỵ, nụ cười trên mặt chủ tử suốt một năm qua đã nhiều hơn rất nhiều.

Chỉ có điều......

Bà nhìn tờ lịch treo trên tường, nặng nề thở dài.

Vẫn phải trở về.

……

Ba mươi tháng chạp, trời còn chưa sáng, mọi người Ninh Tuyên Vương phủ đã dậy hết.

Rửa mặt chải đầu tế lễ, mở cửa đốt pháo, nghe trưởng bối giáo huấn, lấy lời chúc phúc và nhận bao lì xì.

Chân trước Dung Đường vừa lấy được tiền lì xì chúc phúc từ trưởng bối, chân sau đã giao cho Túc Hoài Cảnh, ngay cả trưởng công chúa thương Túc Hoài Cảnh nhất nhà thấy cảnh tượng như vậy, cũng không nhịn được nắm tay Dung Đường dặn dò: "Chính con giữ lại.”

Dung Đường ngẩn ra, có chút khó hiểu trả lời: "Nhưng hắn rất thông minh, tiền vào tay hắn có thể sinh tiền.”

Bây giờ đang là mùa đông, mấy lần Dung Đường ra đường đều có thể nhìn thấy Thục Đạo các chật ních khách, người đợi bàn thậm chí còn đứng trên đường dài bất chấp băng tuyết ngập trời. Bốn phía có vài cửa hàng mứt hoa quả tơ lụa, có người lạnh quá sẽ đi vào đi dạo, lúc đi ra trên tay sẽ xách theo dăm ba món đồ chơi nhỏ.

Mà Dung Đường từng thấy Hành Phong tiến vào những cửa hàng kia, chưởng quỹ liền cung kính nghênh đón vào hậu viện, chủ tiệm đến tột cùng là ai không cần nói cũng biết.

Huống chi còn có một sòng bạc như Ngọc Trung Cầu.

Dung Đường hoài nghi, ngoại trừ thanh lâu, ở Ngu kinh không có một hoạt động kinh doanh sinh lời nào mà Túc Hoài Cảnh chưa từng tham gia.

Có khi còn mở cả thanh lâu luôn ấy!

Nhưng người này giàu có như thế, mà lúc mới vừa vào phủ còn muốn mưu mẹo thắng tiền chơi bài của y, thật sự đáng giận!

Dung Đường nghĩ tới đây, quay đầu trừng mắt nhìn Túc Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh đang nghe Vương Tú Ngọc nói chuyện, để lại chút tinh thần cho Dung Đường, thấy thế cả người đều sửng sốt, nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi y làm sao vậy.

Dung Đường không để ý đến hắn, Đoan Ý trưởng công chúa thấy hai người bọn họ làm mấy trò mờ ám này trước mắt mình, trong lúc nhất thời cảm thấy phức tạp. Nói cái gì cũng không phải, làm cái gì cũng không tốt, chỉ có thể nửa thật nửa giả thở dài, nhét tiền vào trong tay Dung Đường, lại trơ mắt nhìn y rất tự nhiên mà đi tới bên người Túc Hoài Cảnh, biết nghe lời mở túi áo hắn ra, nhét bao lì xì nhỏ vào.

Toàn bộ động tác liền mạch đến mức ngay cả Đoan Ý cũng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là tôn tử nhà mình ngại vàng bạc quá nặng, không muốn mang theo bên người, lúc này coi Túc Hoài Cảnh như sai vặt đi theo, nhét cái này rồi lại nhét cái kia giùm cho y sao?

Trưởng công chúa bị ý nghĩ của mình chọc cười,  lắc đầu cười, phân phó ma ma tìm ra mấy gốc nhân sâm trăm năm ở trong phòng mình đưa đến Đường Hoa viện.

Cho bạc đều vào trong tay Túc Hoài Cảnh, vậy đưa dược liệu cũng không sai.

Đây là chân lý Thịnh Thừa Minh tìm ra nửa năm trước.

Ứng phó xong công việc ở Ninh Tuyên vương phủ, mặt trời còn chưa lên tới đỉnh đầu, người trong cung tới tuyên chỉ, mời trưởng công chúa cùng Ninh Tuyên vương dẫn theo nữ quyến và con cái trong nhà vào cung dự tiệc.

Ba mươi tháng chạp hàng năm, hoàng đế đều mở tiệc chiêu đãi bá quan, thể hiện quân thần một nhà.

Mà bất luận là Ninh Tuyên Vương hay Đoan Ý, cũng không thoát khỏi bữa cơm này.

Xe ngựa xuất phát từ Ninh Tuyên vương phủ, một đường chậm rãi đi về phía trước, trên đường gặp phải không ít xe ngựa của quan lại.

Quan triều đình coi đây là vinh hạnh, vén rèm kiệu lên bắt chuyện.

Dung Đường ở trên xe ngựa buồn ngủ, cuối cùng thật sự không chịu được lộ trình dài và xem xét dọc đường, trực tiếp kéo Dung Tranh vào, dạy hắn chơi bài sau đó ba người bắt đầu đánh địa chủ.

Dung Tranh rất không hiểu: " Nếu thôn trang không có địa chủ, trong nhà nông dân không có ruộng đất thì lấy đâu ra công việc làm?”

Dung Đường bị hắn hỏi làm cho mơ hồ một lát, sau đó y nhận ra rằng một số lẽ thường tình trong quan niệm của mình kỳ thực không hề phù hợp với thế giới này.

Không tiếp xúc lâu dài cũng tốt, hai đời trước mỗi ngày kéo căng dây cung cũng không sao.

Nhưng một khi dây cung thả lỏng xuống, người sớm chiều ở chung với y sẽ luôn tìm ra sai sót trong một số chi tiết mà y vô tình tiết lộ.

Loại sơ hở này nếu muốn nói tiếp, cơ hồ tất cả đều lộ ra trước mắt Túc Hoài Cảnh. Nhưng một người đa nghi cẩn thận như đại nhân vật phản diện, cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua y một câu.

Dung Đường ngẫm lại đời này lúc mới gặp mặt còn sợ Túc Hoài Cảnh nghi ngờ sẽ trực tiếp giết chính mình, lại nhìn kỹ bản thân bây giờ chẳng cố kỵ gì, có chút khó hiểu rốt cuộc xem như là ai thay đổi ai đây?

Y thay đổi Túc Hoài Cảnh, tại sao Túc Hoài Cảnh lại không thay đổi y?

Dung Đường vân vê ngón tay, nghĩ nên trả lời câu hỏi của Dung Tranh như thế nào, liền thấy Túc Hoài Cảnh đã cầm lên một lá bài, giống như lơ đãng thuận miệng nói một lời: "Dân chúng cần quân chủ, là bởi vì vạn dân không được giáo dục, lê dân ngàn vạn người nhiều công việc không xuể. Nhưng nếu có một ngày, nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời cũng có thể xuất khẩu ngâm thơ làm đối, bác luận cổ kim, ngược lại phải tìm người làm việc sinh nhai trong thiên hạ, vậy có lẽ ngay cả hoàng đế bọn họ cũng không cần, sao lại cần địa chủ cho mình một phần kế mưu sinh?"

Hắn nói thanh thiển lại tự nhiên, xe ngựa di chuyển chậm hơn bao giờ hết, ngoài cửa sổ vẫn là những quan viên đội mũ ô sa cách kiệu nói một ít chuyện, Túc Hoài Cảnh vừa nói xong, hai người trong xe đều sững sờ.

Quan niệm của Dung Tranh bị đả kích, hoàn toàn không thể hiểu được những lời này của Túc Hoài Cảnh là ngôn luận học được trong sách nào.

Dung Đường bị khả năng suy nghĩ vượt thời đại của hắn làm cho kinh hãi, huống chi, Túc Hoài Cảnh vốn là con nối dõi của hoàng gia, sao hắn có thể nghĩ như vậy?

Túc Hoài Cảnh thúc giục mọi người rút bài, ngước mắt nhẹ nhàng liếc Dung Đường một cái, giống như mình căn bản không nói ra lời kinh thế hãi tục gì.

Dung Tranh máy móc vuốt bài, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, ung dung nói: "Chuyện này... Không thể nào?"

Quân chủ cần dân chúng đến củng cố quân quyền của mình, làm sao dân chúng  lại không cần quân chủ làm trụ cột cho tín ngưỡng của mình?

Hai chữ “giáo dục” nói thì đơn giản, nhưng cho dù là Đại Ngu kiến quốc đã mấy trăm năm, phát triển tới mức dân giàu nước mạnh, học sinh học được vỡ lòng cũng chỉ được hai ba phần trên mười, phần lớn những học sinh học ít đều là con cái của nông dân về nhà làm ruộng.

Tạm thời bỏ qua tiền phải giao thầy giáo thì còn có bút mực giấy nghiên, cũng là thứ mà người bình thường không mua nổi, muốn cung cấp cho một tú tài, thường thường đều cần ba thế hệ đồng loạt lao động trong ruộng mấy chục năm mới có thể thực hiện được.

Ân khoa ba năm một lần, nhìn như người tham dự đông đảo, nhưng trên thực tế những thí sinh kia cùng lắm là muối bỏ biển trong ngàn ngàn vạn vạn lê dân, ngay cả kinh thành giàu có và đông đúc như vậy, một gậy đánh xuống vẫn có một nửa dân chúng bình thường không biết chữ.

Túc Hoài Cảnh nói quá mức dễ dàng, thế cho nên Dung Tranh hoảng hốt, nghiêm túc suy nghĩ khả năng giải thích của hắn, nhưng đợi đến khi suy nghĩ xong lại nhận thức được, đây là chuyện căn bản không có khả năng thực hiện, nói ra bảo những người khác nghe sợ là cũng sẽ cười rụng răng.

Túc Hoài Cảnh lại cười cười: "Mười năm trăm năm có lẽ không có khả năng, ngàn năm vạn năm thì sao?"

Hắn xem qua quá nhiều sử sách, đi qua nhân gian, cho dù không thể ước tính được bức tranh toàn cảnh về tương lai, hắn vẫn có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Những gì hắn nói, cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng thực hiện được, tấm lá bài của Đường Đường không giống với tấm lưu hành của Đại Ngu, khó có thể nói là hoàn toàn vô lý.

Dung Tranh còn muốn hỏi lại, Dung Đường ngắt lời hắn: "Ra bài.”

Túc Hoài Cảnh liếc về phía y, chỉ thấy Dung Đường hạ thấp lông mày, nhìn lá bài trong lòng bàn tay mình, như là chẳng suy nghĩ gì khác, chỉ có đầu ngón tay mơ hồ hiện ra một vòng màu trắng do dùng sức quá độ.

Túc Hoài Cảnh quay đi, chơi với bọn họ hồi lâu, thẳng đến khi xe ngựa dừng ở trước cửa cung, tiếp nhận thẩm tra xong. Lúc phải đi bộ vào hoàng cung, hắn mới nắm tay Dung Đường bước xuống xe, ngón tay chậm rãi vòng quanh xoa đầu ngón tay y, giúp y tiêu tan cơn đau gần như bị xem nhẹ.

Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu lên tường cung gạch đỏ ngói vàng, phản xạ ra ánh sáng trong suốt.

Trên đường cung có người đi thành hàng, ai nấy đều vững vàng thận trọng, nhỏ bé như hạt bụi dưới bức tường gạch cao gần như không thể nhìn thấy đỉnh.

Túc Hoài Cảnh như là thuận miệng hỏi: “Phương pháp chơi bài của Đường Đường rất mới lạ, tại sao lại đặt tên như vậy?”

Lòng Dung Đường trầm xuống, không biết trả lời thế nào, chỉ mím chặt môi, im lặng.

Cũng may Túc Hoài Cảnh chưa bao giờ thật sự ép buộc y, vì vậy hắn mỉm cười bước tới bậc thang: "Cũng là nhìn thấy trong mộng à?”

Dung Đường hơi giật mình, do dự một lúc lâu, gật đầu: "Ừ.”

Tuyết trắng đọng trên các bức tường cung điện, tòa nhà thịnh vượng, trang trọng, đơn giản và cổ kính nhất Đại Ngu mở rộng cửa lớn, khoan dung nghênh đón mỗi một vị tân khách.

Trên lầu các điêu khắc rồng vàng uy nghiêm trang trọng, nhìn chăm chú vào biên giới quốc gia nguy nga.

Ánh mặt trời đi qua ngói lưu ly, phản xạ lên trước người cố nhân đã nhiều năm không thấy, Túc Hoài Cảnh híp híp mắt, nhẹ nhàng cười: "Tốt thật đấy, khi nào ta có thể đi vào trong mộng của Đường Đường nhìn xem đây?”