Cương vực của Đại Ngu bao la, từ Thái Tổ Hoàng Đế đến nay đã kéo dài hơn ba trăm năm, sớm đã là cường quốc một phương.
Dung Đường từ Ngu Kinh đến Giang Nam, từng thấy núi non trùng điệp, địa mạo Đan Hà do núi đá dựng lên, cũng thấy một vùng đất bằng phẳng, thảo nguyên dạt dào sức sống.
(Trung Quốc Đan Hà hay Địa mạo Đan Hà của Trung Quốc (tiếng Trung: 丹霞地貌; bính âm: dānxiá dìmào) là tên gọi chung đề cập đến các kiểu cảnh quan độc nhất vô nhị là địa mạo Đan Hà nằm ở đông nam, tây nam và tây bắc Trung Quốc được hình thành từ sa thạch đỏ với đặc trưng là các vách núi thẳng đứng.)
Sau đó đi vòng quanh Huy Châu non xanh nước biếc, tạm trú ở Tô Châu sóng nước dập dờn, sương khói lượn lờ.
Đoàn xe đi qua cung đường chính, tất cả những gì y nhìn thấy đều là phong cảnh sơn hà tú lệ và bách tính an cư của Đại Ngu, tất cả bi kịch cùng bóng tối không thể cho người khác biết hay làm người ta tặc lưỡi, đều bị che giấu ở dưới đất vàng và lao ngục không bao giờ được thấy ánh mặt trời.
Hiện giờ phủ Tô Châu bị mưa to cuốn qua, Túc Hoài Cảnh kéo theo Dung Đường ra khỏi Lân Viên, từng cảnh tượng nhìn thấy đều là dân cư và tường thành bị lũ cuốn trôi.
Khắp nơi đều là nhà cửa sụp đổ cùng với mái nhà hư hỏng, mưa vừa mới dừng lại quan phủ đã phái người dọn dẹp mặt đường, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chó mèo chết cứng ở trong góc đường, thậm chí còn có chiếu cỏ bọc trẻ con và người già.
Mùi vị cháo hoa nấu trong Lân Viên rất ngon, nhưng một đường Dung Đường đi xuống chỉ cảm thấy tỳ vị (lá lách và dạ dày) vẫn luôn sôi trào.
Y biết sẽ có người chết, hơn nữa còn là chuyện không thể tránh khỏi, bất kể giai đoạn sơ bộ đã chuẩn bị công tác như thế nào, hay trong vòng bảy ngày mở ra bao nhiêu nơi cho nạn dân tị nạn, chiêu mộ khẩn cấp bao nhiêu đại phu cùng công tác an ninh, nhưng vẫn chẳng thể cứu hết tất cả mọi người.
Tay chân Dung Đường không khỏi lạnh lẽo, tất cả những cảm xúc sống động mà Túc Hoài Cảnh khơi dậy lúc sáng đều biến mất không dấu vết. Mặt đường vẫn có nước đọng, y tránh vũng nước mà bước đi, mỗi một bước đều cảm thấy trời đất đang quay cuồng.
Túc Hoài Cảnh lại vững vàng nắm tay y, mỗi một đoạn đường sẽ nói với y một ít lời.
"Tình huống tốt hơn nhiều so với dự đoán, ban đầu cho rằng sẽ có hai đến ba phần dân chúng ở Tô Châu gặp nạn, ước chừng vào khoảng một trăm ba mươi ngàn người. Dựa theo ghi chép về lũ lụt trong quá khứ, sẽ có ước chừng 130 người tử vong hoặc mất tích. Nhưng ngày hôm qua các số liệu thống kê của các huyện nha báo lên, phủ Tô Châu chết 53 người, mất tích 39 người, đang tổ chức hương dân tìm kiếm cứu nạn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể vẫn còn một nửa sống sót.”
Vùng Giang Nam phồn hoa nhất trở nên hoang tàn, ẩm ướt dị thường, khắp các con phố dài đều là lều cấp cháo, cứ cách một đoạn là có thể nhìn thấy nạn dân xếp thành hàng dài chờ cứu tế.
Các cửa hàng ngũ cốc đã mở cửa trở lại, những người dân trong nhà có của ăn của để còn sức thì chen tới vỡ đầu chỉ vì muốn trữ thêm nhiều lương thực cho người nhà, phòng ngừa lại xuất hiện tai họa.
Các đầu ngõ bị mưa to làm cho hư hỏng, trên nóc nhà có những người đàn ông trẻ trung khỏe mạnh đang dùng ngói và ván gỗ để sửa mái.
Sau thảm họa thiên nhiên, là hàng ngàn vạn dân chúng bình thường đứng dưới cái nắng chói chang của mùa hè dài đang lấy lại dũng khí để sinh tồn.
Túc Hoài Cảnh cười một tiếng, quay đầu nhìn Dung Đường: "Đường Đường, chúng ta đã giảm bớt được một nửa tổn thất.”
Những con chim sẻ cỡ lòng bàn tay đứng thành hàng trên ngọn cây trên mái nhà, đôi mắt to tròn như hạt đậu ngây thơ nhìn dòng người bận rộn trong thành. Mà Túc Hoài Cảnh nhìn Dung Đường, mặt mày dịu dàng như một bức tranh: "Cho nên ngươi xem, chúng ta thật sự đã rất tuyệt rồi.”
Chúng ta đã cố gắng hết sức để cứu càng nhiều người càng tốt, bất kể có được người ta cảm kích ca tụng hay không, ít nhất còn có mảnh đất dưới chân và mặt trời trên đỉnh đầu này nhớ kỹ. Cho nên chớ áy náy, ngươi đã làm rất tốt rồi.
Túc Hoài Cảnh nắm tay Dung Đường, chậm rãi dẫn y đi qua mảnh đất từng xảy ra thiên tai này.
-
Bởi vì đã trữ lương thực từ sớm, sau cơn mưa to lại tổ chức cấp cháo ngay lập tức. Thành Tô Châu không xuất hiện tình huống lũ lụt qua đi thì có người chết đói, nhưng vẫn xảy ra tranh đoạt lương thực trong phạm vi nhỏ, cũng may quan binh được huấn luyện nghiêm chỉnh đều kịp thời ngăn lại.
Thịnh Thừa Minh và những quan viên dưới tay gã, một phần dọn đến phủ chủ sự Tô Châu, một phần còn ở lại Lân Viên.
Nhị hoàng tử điện hạ đắm mình trong trụy lạc mười tám năm ở trong Ngu Kinh, ngày ngày đi lại khu vực gặp nạn và đê sông, bị mặt trời chói chang chiếu tới thiêu đốt, màu da cũng đã đen đi rất nhiều, cả người đều trở nên tiều tụy.
Có đôi khi Dung Đường nhìn Thịnh Thừa Minh bị hút cạn sức lực, lại nhìn Túc Hoài Cảnh khuôn mặt rạng rỡ từng ngày dính ở bên cạnh y, thậm chí sẽ cảm thán không hổ là nhân vật phản diện chiếm cứ phần diễn chính, cho dù không được thiên đạo chăm nom thì khuôn mặt này đặt ở đâu cũng đáng đánh. Hơn nữa còn là một loại rất rất đáng đánh.
Sau giờ ngọ ngày hôm đó, Dung Đường ngồi dưới một gốc cây hồng đang kết quả xanh trong sân, chán đến chết nhìn Song Phúc sắc thuốc, nhân vật phản diện mặt đáng đánh cau mày từ ngoài sân đi vào, một đường nghe Lư Gia Hi lẩm bẩm cái gì đó ở bên cạnh hắn.
Lúc nhìn thấy Dung Đường ngồi trong sân, Túc Hoài Cảnh thay đổi sắc mặt, giơ tay hạ xuống, ý bảo Lư Gia Hi đừng nói nữa, sau đó rất tự nhiên đi tới phía sau Dung Đường, nhẹ giọng hỏi: "Không ngủ trưa sao?”
Buổi trưa tỉnh dậy sau giờ ngọ y sẽ uống một chén canh thuốc để cho độ ấm vừa vặn, lúc này thuốc còn chưa sắc xong, có thể thấy được cũng không phải là thời gian Dung Đường nên thức dậy lúc bình thường.
Y ngồi trên ghế đẩu nhỏ, tay cầm một cây cỏ đuôi chó, dùng muối vẽ một vòng tròn trên mặt đất, khoanh tròn vài con kiến đang mang thức ăn.
Dung Đường cầm rễ cỏ đùa giỡn, ngước mắt liếc Lư Gia Hi một cái, trả lời: "Ngủ rồi, dậy sớm.”
Sau đó lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao, hai người đều mặt ủ mày chau thế?”
Bình tĩnh mà xem xét, Túc Hoài Cảnh tuyệt đối không tính là mặt ủ mày chau, nhưng khuôn mặt Tiểu Lư đại nhân nhăn đến mức giống như bánh bao, muốn bỏ qua cũng khó.
Túc Hoài Cảnh vốn định giấu diếm, nhưng Dung Đường nhìn chằm chằm hắn, hắn hết cách, chỉ có thể bưng một cái ghế đẩu nhỏ tới, tiếp nhận vị trí của Song Phúc, cầm quạt hương bồ chậm rãi quạt lửa trong lò thuốc.
Hắn nói: "Không phải chuyện lớn gì, Nhị điện hạ đã sắp xếp người đi giải quyết, Đường Đường không cần phải phiền lòng.”
Dung Đường: " Ta không phiền lòng, ta chỉ tò mò thôi.”
Túc Hoài Cảnh dừng một chút, nói: "Trong thành xuất hiện dịch bệnh.”
Trong lòng Dung Đường cảm thấy nghiêm trọng, bất giác nhíu mày.
Sau đại tai tất có đại dịch, sau khi sống sót qua đợt lũ lụt đầu tiên sẽ có vô số thảm họa liên quan tới con người. Họ có thể tìm cách giảm một nửa số người chết do mưa lớn, nhưng nếu xuất hiện dịch bệnh có tính lây nhiễm mạnh ở thời đại này. Phòng ốc nhiều nơi sụp đổ người không thể ở, trong thành đã thiết lập nhiều chỗ tị nạn, tất cả nạn dân đều tụ tập ở bên trong, nếu như có một người bị nhiễm thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Trong mật thư Dung Đường nhìn thấy kiếp trước chỉ đề cập đến số người chết vì lũ lụt ở Giang Nam lên tới mấy chục vạn, nhưng số người chết vì lũ lụt và mưa to là bao nhiêu, số người chết vì dịch bệnh là bao nhiêu, bao nhiêu chết vì phản loạn, không ai nói rõ được con số chính xác.
Y thấp giọng hỏi: "Nghiêm trọng không?”
Túc Hoài Cảnh ngước mắt nhìn y, lắc đầu: "Không thể nói rõ được, là chứng bệnh chưa từng thấy qua.”
Lư Gia Hi cũng ngồi xuống, ba người vừa vặn vây đám kiến trên mặt đất thành một vòng tròn, hắn nói: "Tình hình dịch bệnh cũng không phải là khó khăn nhất, Túc công tử đã dự liệu, bảo điện hạ thiết lập nơi cách ly trong thành, có người xuất hiện bệnh trạng thì kéo qua, phối hợp trị liệu cùng với đại phu, những nơi đông đúc thì xông ngải cứu hàng ngày. Sáng nay ta đi qua bên kia, còn nghe thấy đại phu có kinh nghiệm nói số người nhiễm bệnh sau trận lũ lụt lần này ít hơn nhiều so với sau trận lũ lụt năm Khánh Chính thứ hai.”
Dung Đường hơi giật mình, lộ vẻ kinh ngạc nhìn thoáng qua Túc Hoài Cảnh.
Y biết đại nhân vật phản diện hiểu biết về thiên văn, địa lý, quân sự, chính trị, bởi vì đây là thứ hắn phải dựa vào khi vào triều đình sau này, không thể không học.
Nhưng hắn mới mười bảy tuổi, lại có thể đoán được tình hình dịch bệnh sau lũ lụt, làm công tác đề phòng, tài năng này thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Y lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Lư Gia Hi: "Đã như vậy thì ngươi lo lắng cái gì?”
Tiểu Lư đại nhân cũng túm một cọng cỏ đuôi chó, xoay vòng trên mặt đất, trông hắn còn lo lắng bất an hơn đám kiến không thoát ra được: "Bạc cứu trợ thiên tai vẫn chưa xuống.”
Lúc này đã là ba mươi tháng sáu, mưa đã tạnh mười ngày, số gạo Dung Đường cùng Túc Hoài Cảnh trữ cộng thêm lương thực khẩn cấp trong phủ Tô Châu gần như đã ăn hết.
Chưa kể bạc cứu trợ thiên tai không chỉ dùng để mua lương thực, biết bao nhiêu ngôi nhà bị sập ở Giang Nam, cả mùa màng bị phá hủy, nếu triều đình không gửi bạc xuống thì dân nghèo thật sự sẽ chết đói.
Dung Đường tạm thời không lên tiếng, bởi vì y biết rõ, việc này tất nhiên sẽ phát sinh.
Cho dù là hai đời trước, tuần phủ Giang Nam Lữ Tuấn Hiền giấu diếm báo cáo tình hình thiên tai. Nhưng phải đến thẳng đến đầu tháng bảy, có một ít lưu dân bởi vì chuyện lũ lụt mà chạy nạn tụ tập ngoài thành Ngu Kinh, chuyện Giang Nam gặp nạn mới bị Nhân Thọ Đế biết được.
Sau đó, chuyện đầu tiên lão làm thế mà không phải phái khâm sai đến cứu trợ thiên tai, mà là âm thầm hạ lệnh cho Vũ Khang Bá, dẫn dắt quân đội đuổi lưu dân ngoài thành đi.
Về phần chờ sau khi tranh cãi trên triều đình về chuyện lũ lụt thật thật giả giả, Nhân Thọ đế phái đại thần đích thân tuần tra qua tình hình thiên tai Giang Nam rồi hồi kinh bẩm báo, bạc cứu trợ thiên tai xuất ra từ Hộ bộ vận chuyển theo đoàn xe xuôi nam thì đã là giữa tháng bảy chứ đừng nói quốc khố vốn không đầy đủ, ngân sách cứu trợ thiên tai căn bản không đủ, đều là quan phủ các nơi đang sứt đầu mẻ trán tìm phú thương địa phương quyên góp từ thiện.
Nhưng đời này không có chuyện Lữ Tuấn Hiền giấu diếm báo cáo, tình hình thiên tai Giang Nam đã được thân tín của nhị hoàng tử báo lên, theo lý thuyết độ tin cậy hẳn là tương đối lớn, Dung Đường không biết vì sao đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Canh thuốc nấu đủ lửa, Túc Hoài Cảnh bưng xuống, lại đổ vào trong bát cho nguội, quay đầu nhìn Lư Gia Hi một cái, lại nhìn Dung Đường: "Đường Đường cũng không biết vì sao tiền cứu trợ vẫn chưa xuống sao?”
Dung Đường ngẩn ra, thành thật lắc đầu: "Không biết.”
Có thể là do gần đây y bị đau quá dữ dội, đầu óc có hơi ngưng trệ, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không thể nghĩ ra.
Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nở nụ cười, rất là bất công giải đáp: "Bởi vì Lữ Tuấn Hiền là môn sinh của Trương các lão.”
Lư Gia Hi cau mày, không thể hiểu: "Cái này có liên quan gì tới Lữ tuần phủ, chẳng phải điện hạ đã nhốt gã vào đại lao rồi hay sao?”
Những lời này của hắn tương đối ngây thơ rồi lại đánh thẳng vào chỗ hiểm, Dung Đường sửng sốt một hồi rồi chợt phản ứng lại, hơi cảm thấy hoang đường nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, hy vọng hắn phủ định suy đoán của mình.
Túc Hoài Cảnh vừa nhìn thấy ánh mắt y liền cười: "Xem ra Đường Đường đã đoán được.”
Vẻ mặt Lư Gia Hi mơ hồ: "Đoán được cái gì?”
“Giang Nam giàu có và đông đúc. "Dung Đường nhẹ nhàng ném ra bốn chữ này.Giang Nam giàu có và đông đúc, Lữ Tuấn Hiền ngồi ở vị trí tuần phủ Giang Nam, tất nhiên sẽ vớt được miếng mỡ béo bở đến đáng sợ. Mà gã lại là môn sinh của Trương các lão, hàng năm nhất định hiếu kính ân sư một số lượng lớn tiền tài vàng bạc, đổi một sự che chở.
Bạc cứu trợ thiên tai xuất từ Hộ bộ, mà Lục bộ lại nằm trong phạm vi quản của nội các.
Mà nay Thịnh Thừa Minh đã tới Giang Nam trước lũ lụt, mạnh mẽ vang dội không nói lời nào nhốt Lữ Tuấn Hiền vào đại lao, nghiêm khắc mà nói, Lữ Tuấn Hiền không làm được bất cứ hành động gì trong lũ lụt lần này.
Túc Hoài Cảnh muốn Lữ Tuấn Hiền bị cách chức, Trương Các lão lại muốn cắn miếng thịt mỡ Giang Nam này.
Không phải lão không muốn cứu tánh mạng trăm ngàn vạn người, chỉ là trước khi bảo vệ bình dân bách tính, lão muốn bảo vệ môn sinh của mình trước.
Nếu số bạc cứu trợ thiên tai này đến Giang Nam nhanh như vậy thì chẳng phải chứng minh quan viên Đại Ngu thân tại chức vị nhưng không quan tâm mọi chuyện, ngược lại phải hoàng tử đến mới có thể giải quyết tai họa hay sao?
Vậy bất kể trước đây Lữ Tuấn Hiền có tham ô nhận hối lộ hay là mắc tội danh khác hay không, thì cũng đều sẽ lăn xuống khỏi vị trí tuần phủ Giang Nam này.
Trương Các lão phải bảo vệ gã trước, sau đó xử lý bạc cứu trợ thiên tai.
Về phần bảo đảm như thế nào? Quá đơn giản, vừa vặn người ở Giang Nam chính là cháu ngoại ruột của lão, chỉ cần Thịnh Thừa Minh không tố giác vạch trần, Lữ Tuấn Hiền vẫn là người của đảng Nhị hoàng tử.
Bất kể từ phương diện nào mà nói, điều này đối với Thịnh Thừa Minh đều trăm lợi mà không một hại.
Đạt được mỹ danh, đạt được chiến tích, bảo vệ đại quan, lại bảo đảm nguồn kinh tế hành sự sau này của mình.
Vẫn còn phải xem Thịnh Thừa Minh có thể đạt thành nhận thức chung với ông ngoại ruột hay không.
Dung Đường nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, trong lòng có chút ớn lạnh, y không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Túc Hoài Cảnh.
Thuốc gần như đã nguội, Túc Hoài Cảnh bưng cho y, không quá để ý nhẹ giọng nói: "Đường Đường đừng lo, để cho gã tự nghĩ đi.”
Hắn không thể giúp Thịnh Thừa Minh mưu đồ tất cả mọi chuyện, hắn cũng không phải mưu sĩ chân chính của nhị hoàng tử, dù có bảo vệ được Lữ Tuấn Hiền hay không thì khoản bạc cứu trợ thiên tai đều phải tới châu phủ Giang Nam trước mười lăm tháng bảy.
Về phần lựa chọn hiện tại của Thịnh Thừa Minh, sẽ chỉ ảnh hưởng tới kết cục sau này của gã mà thôi, Túc Hoài Cảnh cũng không quan tâm.
Dung Đường buồn bực uống canh thuốc, Lư Gia Hi ở một bên kinh ngạc suy nghĩ nửa ngày, cỏ đuôi chó rơi xuống đất, cắt ngang chiếc vòng muối kia, có chút mê mang nói: "Nhưng đây không phải là chuyện Trương Các lão có muốn bảo vệ hay không, các học huynh bọn họ đã ở trên đường, muốn bảo vệ cũng không được.”
Dung Đường sững sờ, nuốt thuốc ngước mắt nhìn Lư Gia Hi, hỏi: "Ai tới?”
Lư Gia Hi nói: "Kha học huynh và Mộc đại nhân. Bọn họ xuất phát từ kinh thành vào đầu tháng sáu, trên đường gặp mưa to, nghỉ chân ở Huy Châu, an trí nạn dân bên kia thì chạy tới Hàng Châu, tính toán đại khái chiều mai là có thể đến đây.”
Con kiến xoay vòng trên mặt đất rốt cục cũng tìm được lối ra, nhao nhao khiêng thức ăn theo lỗ hổng bò ra ngoài.
Dung Đường cúi đầu nhìn lỗ thủng kia, lâm vào mê mang.
Không thể trốn thoát khỏi hiệu ứng cánh bướm sao?
Kiếp trước do Mộc Cảnh Tự điều tra ra, Kha Hồng Tuyết lại nói cho Dung Đường, y tính toán lấy bí mật này ra uy hiếp Lữ Tuấn Hiền, đời này vẫn phải do bọn họ điều tra sao?
Lữ Tuấn Hiền, thi đậu tiến sĩ vào Nguyên Hưng năm thứ tám, vào Hàn Lâm viện làm biên soạn, sở dĩ một đường thăng chức tới tuần phủ Giang Nam là bởi vì gã từng giúp Nhân Thọ đế làm một chuyện lớn.
Cái đầu trên lá cờ "Khởi nghĩa" của Nhân Thọ đế là do Lữ Tuấn Hiền tự tay chặt xuống và treo lên, làm quyết tâm trung thành với tân hoàng của gã.
Nhưng châm chọc chính là, thật ra gã là cậu ruột không muốn người khác biết của Tiên Tam hoàng tử.