Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 5




"Ồ? Y thật sự nói như vậy sao?"

Tiểu viện góc tây nam Lý phủ, phòng ốc vẫn đổ nát như trước nhưng trang trí đã tốt hơn trước một chút, ánh mặt trời hòa thuận chiếu vào cửa sổ nhỏ, cũng tôn lên vài phần dáng vẻ của một ngôi nhà quan lại nên có.

Túc Hoài Cảnh dựa vào giường nhỏ đọc sách dạy đánh cờ, bên cạnh bày một bộ cờ tướng đã tàn cục, nghe Hành Phong báo cáo xong ngón tay đang lật trang dừng lại, hứng thú đứng dậy: "Chính tai ngươi nghe thấy?"

Hành Phong đứng ở phía dưới, nghe vậy mí mắt giật giật mất kiểm soát. Một câu chủ tử sẽ không hỏi hai lần, hỏi như vậy chỉ có thể nói rõ hắn cảm thấy hứng thú.

Người cuối cùng khiến hắn cảm thấy hứng thú…thi thể hẳn là vừa mới hạ táng ở đất Thục.

Hành Phong nói: "Chính tai thuộc hạ nghe thấy, câu nào cũng là thật."

Túc Hoài Cảnh nhếch môi, ánh mắt không rõ, chậm chạp mãi không lên tiếng, không biết Hành Phong tưởng tượng ra cái gì, quỳ xuống thỉnh tội nói: "Thuộc hạ đáng chết, bên cạnh chủ tử có tai mắt người khác lại không phát hiện, xin chủ tử trách phạt."

Suy nghĩ của Túc Hoài Cảnh bị quấy rầy, thấy thế giơ tay ra hiệu y đứng dậy: “Từ đêm qua đến giờ, đêm nay ngươi có phát hiện ra kẻ khả nghi nào không?”

Hành Phong nghe vậy lộ vẻ lo lắng, thành thật nói: "Đây chính là chỗ khả nghi, tiểu thế tử kia nói chắc như đinh đóng cột, nhưng mấy ngày nay thuộc hạ vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ người nào có hành động cổ quái."

"Không phát hiện là đúng rồi. "Túc Hoài Cảnh bỏ sách dạy đánh cờ xuống, trở tay hạ một quân cờ xuống bàn," Y đang nói dối."

"Nhưng theo như lời y nói, không giống giả vờ. "Hành Phong nhíu mày nói.

Túc Hoài Cảnh giơ tay ngắt lời y, nhìn chằm chằm bàn cờ, suy nghĩ một lát.

Giây lát, hai tay hắn cầm quân cờ đen trắng liên tiếp hạ mấy quân xuống bàn cờ, giải quyết tàn cuộc, khẽ mỉm cười: "Người còn có người cao hơn, có lẽ y còn có thủ đoạn khác cũng chưa biết chừng, cái này không sao."

Hành Phong còn muốn nói tiểu thế tử này không thể không đề phòng, Túc Hoài Cảnh lại nhảy qua đề tài này, hỏi: "Lưu Vân đã trở lại chưa?"

Hành Phong ngưng thần: "Hôm qua nhận được bồ câu đưa thư nói là đã giải quyết xong vấn đề ở đất Thục, đang chạy về kinh thành, không tới hai ngày là có thể đến."

"Ừ. "Túc Hoài Cảnh gật đầu," Sau khi Lưu Vân trở về bảo hắn đi điều tra chuyện tú y vệ, ngươi tạm thời đừng lộ diện."

Ngày cha con Lý gia bỏ thuốc, Hành Phong bị điều đi chính là bởi vì nhìn thấy ấn ký tú y vệ, Túc Hoài Cảnh không thể không tra.

"Vâng. "Hành Phong nói.

Túc Hoài Cảnh đứng dậy vươn vai, ngoài phòng cảnh xuân vừa phải, ngoài tiểu viện góc đông bắc có diều bay lượn, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ.

Túc Hoài Cảnh giống như lơ đãng hỏi: "Lư thuốc bên kia thế nào rồi?"

Hành Phong nói: "Đã theo phương thuốc chủ tử cho luyện ra một lò thuốc."

Túc Hoài Cảnh nhìn con diều kia, thờ ơ nói: "Để Bích Tâm đưa cho biểu tiểu thư đi."

Hành Phong cúi đầu cụp mắt, cung kính đáp, lúc nghe thấy ba chữ"biểu tiểu thư", đáy mắt xẹt qua một chút sát ý tiềm tàng.

Túc Hoài Cảnh nhìn thấy cũng không đề cập, chỉ khoát tay bảo người lui ra, một lần nữa dựa vào giường.

Lúc này đây hắn không đọc sách dạy đánh cờ nữa, thuận tay cầm một cuốn thoại bản, phất tay áo làm rối loạn bàn cờ.

Ván cờ này hắn đã kẹt ba ngày, vẫn chưa tìm được con đường phá cục thích hợp nhất, nhưng vừa mới dăm ba câu đã có ý tưởng.

"Lừa đảo...... "Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng đọc một câu, khóe môi cong lên ý cười không rõ.

Hắn đột nhiên rất tò mò, nếu như hỏi một ai đó rằng Ninh Tuyên Vương thế tử mà bên ngoài vẫn luôn đồn ngu ngốc đã nhiều năm này vừa mới khỏi hẳn, lại có thể khua môi múa mép như thế thì liệu có tin nổi không?

Hắn có chút... chờ mong.

-

Mấy ngày nay Lý Phán Yên rất vui vẻ, cha được thăng chức phải ra bắc, có chức quan bèn vội vã vào kinh báo cáo công tác, không thể đợi xe chở hành lý chậm rãi lăn bánh nên Lý Trường Phủ trang bị nhẹ nhất có thể, chỉ dẫn theo mấy đứa con trai lên đường tới kinh thành từ lâu.

Lý Phán Yên thân là nữ nhi nhưng vẫn có thể vào kinh với phụ thân, tất cả đều là bởi vì nàng đưa ra đề nghị.

Túc biểu huynh mỹ mạo xinh đẹp gần như yêu dị, từ nhỏ Lý Phán Yên đã biết nếu không nắm vững trong lòng bàn tay thì ngày sau sẽ thành tai họa.

Lúc còn ở đất Thục đã có không ít công tử thương nhân để ý hắn, ngay cả Thứ sử hơn năm mươi tuổi cũng tới  nhà làm khách, chẳng qua liếc mắt một cái cũng để tâm, thậm chí ám chỉ Lý Trường Phủ đưa Túc Hoài Cảnh đến quý phủ của hắn.

Phụ thân lúc ấy có chút do dự, nhưng Lý Phán Yên lại cảm thấy đã có mỹ mạo, Lý gia lại không dưng nuôi hắn nhiều năm như vậy, báo đáp cũng là chuyện nên làm, chỉ là Thứ Sử đại nhân lại có vô số thê thiếp, rời xa hoàng đô, đưa một thiếu niên qua thì có thể đổi lại lợi ích gì cho Lý gia đây?

Cô khuyên phụ thân chờ một chút, lúc đó Túc Hoài Cảnh cùng lắm chỉ mới mười lăm tuổi, dung nhan đẹp nhưng lại mang theo vài phần non nớt, nào có giống như bây giờ, quyến rũ như một đoá hoa thủy tiên chớm nở lúc sáng sớm.

Sự thật chứng minh, cô đã cược đúng.

Phong tục Đại Ngu rất cởi mở, những gia đình hiển quý ở kinh thành nuôi hai nam thiếp ở hậu trạch là chuyện rất bình thường, ngay cả hậu cung của thiên tử đương triều cũng tọa lạc một tòa Dư Đào quán, nuôi hơn mười vị thị quân.

Lý Phán Yên không hy vọng phụ thân cố gắng đưa Túc Hoài Cảnh vào trong cung, như vậy sẽ mất khống chế, nhưng tặng cho nhà quan to hiển quý, mưu một phần che chở cũng không khó. Huống chi thế tử Vũ Khanh Bá là đích đến mà cô đã chọn cho mình, nếu không phải chức quan của phụ thân nhỏ bé căn cơ bất ổn, cô cũng không đến mức đưa một biểu huynh đi làm nam thiếp trước, ngày sau lại chờ cơ hội gả vào bá phủ làm thế tử phi.

Hậu trạch có biểu ca giật dây, tiền triều có phụ thân ở đó, nghĩ đến cũng không phải việc gì khó, dù sao thì từ nhỏ đến lớn biểu ca luôn nghe lời cô.

Chính bởi như vậy mà lúc bưng cái đ ĩa bánh ngọt tới phòng Túc Hoài Cảnh, cô chẳng hề chột dạ.

Lý Phán Yên vui vẻ nhướng mày, tâm tư thiếu nữ viết ở trên mặt, dáng vẻ hồn nhiên khát khao về tương lai.

" Ôi ta mệt rồi, các ngươi tự thả đi,đừng để rơi xuống." Cô cầm sợi dây diều trong tay đưa sang bên cạnh, lập tức có thị nữ nhận lấy.

Lý Phán Yên ngồi vào bàn đá trong đình, phía trên đã đặt trà pha sẵn, nhiệt độ vừa phải, Lý Phán Yên uống nửa ly, tầm mắt đảo qua sân.

Nhà mới mua còn chưa dọn dẹp xong, trong sân chỉ có một góc này có thể xưng là phong cảnh hợp lòng người.

Cô đột nhiên nhớ tới lúc còn rất nhỏ cùng phụ thân đến kinh thành thăm người thân, từng thấy một toà nhà rất lớn.

Hành lang gấp khúc, tường xây làm bình phong, cổng núi đá, trong hồ nước có cá chép bơi lội, ánh đèn vàng bồng bềnh, hoa sen mùa hè điểm xuyết giữa lá xanh, ngay cả thị nữ tỷ tỷ cũng giống như tiên nữ.

Nghĩ đến đây, Lý Phán Yên càng ghét bỏ tiểu viện nhà mình, ngay cả thị nữ hầu hạ bên cạnh cũng bắt đầu xoi mói.

"Trước đây ta chưa từng thấy ngươi, người mới à?" Cô hỏi.

Bích Tâm cúi đầu trả lời, cung kính đặt chén trà sang bên cạnh: "Bẩm tiểu thư, hôm trước quản gia đã mua nô qua môi giới về hầu hạ tiểu thư."

Ánh mắt Lý Phán Yên khẽ động, trong lòng dâng lên cảm giác đắc ý không nói nên lời.

Cả nhà bọn họ đến kinh thành gấp gáp, đương nhiên không mang theo nhiều tôi tớ, huống hồ những nha đầu thuở nhỏ hầu hạ ở bên người ỷ vào lòng tốt của cô, người nào người nấy đều coi mình là nửa chủ tử của Lý phủ, không có bất kỳ quy tắc nào cả, nào có người hiểu chuyện biết điều như người này, ngay cả trả lời cũng cung kính cẩn thận như vậy, nói chuyện với chủ tử còn biết tự xưng là "nô".

Lý Phán Yên vừa vui vẻ là cảm thấy chén trà kia thơm hơn trước không ít, chậm rãi thưởng thức hơn phân nửa, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Bích Tâm bình tĩnh nhìn lướt qua chén trà, nói: "Nô vào Lý phủ, là người của tiểu thư, kính xin tiểu thư ban tên."

Lý Phán Yên thoáng chốc tươi cười rạng rỡ: "Vậy gọi ngươi là Tiểu Đào đi."

Bích Tâm cũng cười: "Tạ tiểu thư ban tên."

Tiểu Đào rất hay, vị thuốc chủ tử luyện tên là Đào Hoa Diện, trên ý nghĩa nào đó coi như là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Dùng Đào Hoa Diện liên tục bảy ngày, nửa tháng đầu dung nhan sẽ càng ngày càng đẹp tựa như hoa đào nở rộ ở đầu cành vào mùa xuân, đẹp đến mức làm cho người ta không dời mắt đi được, nhưng hoa nở vô thường, đợi đến khi thời kỳ hoa nở qua đi, thời điểm héo rũ cũng vô cùng đáng sợ.

Con gái mười sáu tuổi thích chưng diện, lòng đầy đố kỵ và toan tính, để cho cô trực tiếp chết đi không bằng cho cô hy vọng bành trướng sau đó lâm vào tuyệt vọng vô tận tới thống khổ.

Chẳng phải nàng thấy dung nhan chủ tử áp nàng nên mới nổi lên tâm tư lệch lạc này sao?

Hiện giờ Lý phủ đắc tội với thế tử Vuc Khang bá, kiều nữ khuê phòng dung mạo ngày càng kinh diễm, ngược lại không biết Lý Trường Phủ Lý đại nhân một lòng chỉ có con đường làm quan sẽ lựa chọn như thế nào.

"Ta mệt rồi, đỡ ta về nghỉ ngơi đi. "Lý Phán Yên phân phó.

Bích Tâm thuận theo nâng bàn tay mềm mại của thiếu nữ lên, chậm rãi dọc theo con đường nhỏ trong vườn hoa đang được tân trang đi về phía căn phòng phía tây nơi các chủ tử ở, trong lòng ôm một tia khoái ý tàn nhẫn tuyệt đối.

-

Ninh Tuyên Vương phủ.

Mấy ngày gần đây thời tiết không tệ, sau khi Dung Đường hôn mê sức khoẻ đã tốt hơn một chút, liền bảo Song Thọ chuyển sập vào trong viện, vừa tắm nắng vừa chỉ huy gia đinh tu sửa phòng ốc.

Y muốn Túc Hoài Cảnh vào ở thì ít nhất cũng nên sửa sang lại tiểu viện cho hợp lý, trước sau chuẩn bị rất nhiều.

Hôm nay, Dung Đường ở trong viện kiểm tra văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) Song Phúc mua về, ngoài viện có gã sai vặt thông báo, đại nha hoàn Tư Mặc trong nhà Vương gia tới.

Dung Đường sững sờ, hoàn hồn rồi nghe nàng nói: "Thiếu gia, trưởng công chúa điện hạ mời ngài đến phủ công chúa một chuyến."

Đoan Ý trưởng công chúa cũng không phải huyết mạch hoàng tộc, nhưng là nữ trưởng bối tôn quý nhất của hoàng thất Đại Ngu.

Từ sáu mươi năm trước, Hoàng đế ba đời Nhân Thọ đế cũng chính là ông nội của Nhân Thọ Đế, một năm nào đó ra ngoài tuần du, nhìn thấy một con hổ trắng với bộ lông cực kỳ mượt mà, trong lòng vừa động liền bỏ lại tùy tùng lẻ loi một mình phóng ngựa đuổi vào núi rừng.

Kết quả không biết tại sao, thoáng cái lạc đường, không chỉ không đuổi kịp con mồi, ngược lại bị Bạch Hổ bổ nhào vào người thiếu chút nữa trở thành khẩu phần ăn của dã thú, Đoan Ý tám tuổi xuất hiện như kỳ tích, không nói hai lời rút dao găm tiến lên trực tiếp đâm vào mắt hổ, cứu được Hoàng đế từ trong miệng hổ.

Đế vương cảm động và nhớ ơn cứu mạng của Đoan Ý, đồng thời khâm phục lòng dũng cảm và sự sắc sảo của cô bé, biết được cha mẹ nàng đều mất, chỉ kiếm sống bằng nghề săn thú ở những ngọn núi lân cận nên nhận người làm nghĩa nữ nuôi ở hoàng cung.

Tình thân Thiên gia khó có được, Đoan Ý khi còn nhỏ ở trong cung cũng từng bị hoàng tử công chúa ức hiếp, chỉ có hoàng đế Minh Tông tương đối ỷ lại vào tỷ tỷ này. Khi Minh Tông lên ngôi không quá mười bốn tuổi, Đoan Ý vừa được định hôn sự với trưởng tử Uy Vũ đại tướng quân, lại bởi vì lo lắng ấu đệ ở trong triều bị đại thần khi nhục, dùng lý do thủ hiếu cho phụ hoàng mà lui hôn, lấy thân phận nữ lưu chu toàn cho Minh Tông, san bằng con đường phía trước.

Năm Minh Tông hai mươi tuổi đã đứng vững gót chân trong triều đình, uy nghiêm của thiên tử không thể chạm tới, Đoan Ý trưởng công chúa hai mươi lăm tuổi xoay người thành hôn với Trạng Nguyên Lang, sau đó về nhà giúp chồng dạy con, không bao giờ nhúng tay vào chuyện triều chính nữa, có tiến có lui, xứng đáng là Gia Cát trong giới nữ nhân.

Mãi cho đến khi Minh Tông ba mươi lăm tuổi, hoàng đế đột ngột qua đời vì bạo bệnh, chết trong cung, tiên đế an vị, trong triều loạn lạc, thái hậu Trương thị suốt đêm đi đến phủ trưởng công chúa thắp nến nói chuyện, mới mời vị nữ tướng này ra sức bảo vệ ngôi vị của hoàng đế.

Có thể nói, hiện giờ Đại Ngu hưng thịnh, Đoan Ý trưởng công chúa có công lao không thể xóa nhòa.

Nhưng từ sau khi tân hoàng lên ngôi, trưởng công chúa liền an tâm ở trong nhà an dưỡng tuổi già, hai đời trước cộng lại, Dung Đường gặp mặt bà cũng không vượt quá năm lần, càng không có chủ động triệu kiến như vậy.

Y chậm rãi đứng dậy, hỏi: "Có biết chuyện gì xảy ra không?"

Tư Mặc thấp giọng nói: "Nghe nói là vì chuyện cưới vợ của thế gia tử ngài."